Ngưng Tâm Và Hồi Ức (2)


Một căn phòng tối tăm và chật hẹp. Vài tia sáng li ti le lói qua khe hở của
bức màn cửa sổ. Ngồi bên bàn máy tính là một cậu bé với dáng vẻ gầy gòm, khuôn
mặt tái nhợt, dáng người mục ruỗng. Cậu ta đang chơi một trò chơi gì đó.

Sau lưng cậu ta, một bóng người bỗng hiện lên. Bóng người này mờ ảo không rõ
ràng, khoác một chiếc áo choàng trắng che kín toàn thân. Người này ngước đầu
nhìn về cậu bé, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra. Đúng là Như Mộng.

"Đây là đâu? Và cậu là ai?" Như Mộng lên tiếng.

Song cậu bé vẫn như không nghe thấy gì, tiếp tục làm việc của cậu. Tay phải
cậu cầm chuột di chuyển liến thoắng, năm ngón tay trải bấm bàn phím với một
tốc độ không tưởng. Như Mộng đã thấy qua tốc độ của La Vân và Hạ Thi nhưng so
với tốc độ tay của cậu bé này quả thật chỉ đáng xách dép.

Như Mộng tiến lại gần, chạm vào cậu bé. Cánh tay trong suốt của nàng xuyên qua
người cậu, bắt vào khoảng không.

Như Mộng giật mình, rút tay về xem xét. Nó trông thật hư ảo và không thật. Cả
thân thể cũng như một cái bóng mờ.

Cánh cửa phòng bỗng mở ra, ánh sáng từ bên ngoài tràn vào khiến cậu bé có phần
lóa mắt. Như Mộng thì lại không bị ảnh hưởng gì.

"Vô Cầu! Ngưng chơi điện tử đi, đến giờ ăn cơm rồi." Một người phụ nữ trung
niên đi vào phòng. Người này mặc một chiếc áo thun và quần lửng màu vàng,
trước người còn đeo một cái tạp dề trắng.

"Cho con thêm năm phút nữa đi mẹ." Cậu bé lên tiếng năn nỉ.

"Ba mươi giây nữa không có mặt dưới bếp thì nhịn khỏi ăn." Người phụ nữ trung
niên giọng nói đanh thép.

Cậu bé thở dài thườn thượt, lết người ra khỏi phòng.

"Vô Cầu... sao?" Như Mộng nói.

Cảnh tượng xung quanh bỗng chốc mờ đi rồi tan thành từng mảnh li ti. Để lại
Như Mộng bên trong một không gian tối tăm.

"Đây là?"

Cảnh vật đột nhiên lại thay đổi tiếp, Như Mộng bị đẩy vào một đường hầm kì lạ
bằng nước. Đường hầm này trông giống hệt bên trong của một cơn sóng biển. Từng
tia điện chớp nháy trên mặt nước. Như Mộng bay ở bên trong đường hầm một đường
thẳng tắp. Nàng cứ đi về phía trước.

Mặt nước đôi khi còn hiện lên một số hình ảnh nhưng lại nhanh chóng biến mất.

Như Mộng cố gắng giãy dụa, cưỡng lại nguồn lực đang đẩy nàng về phía trước.
Nhưng mọi cố gắng đều vô ích.

Ở phía xa, một vật gì đó sáng lóa lửng lơ bên trong đường hầm. Nó mang một màu
trắng tinh, vì cường độ ánh sáng quá cao nên Như Mộng không nhìn rõ được hình
dáng vật bên trong.

Tốc độ bay của nàng chậm dần và dừng lại ngay trước vật trắng đó.

Vật trắng kia cứ như mời gọi nàng. Một giọng nói đâm thẳng vào sâu trong tim.
Theo giây phút trôi đi, từng đợt tiếng đập thình thịch như của một trái tim
vang lên khắp đường hầm.

Cảm giác ai oán mà sầu não, tức giận mà vô lực tràn ngập con tim yếu đuôi của
Như Mộng.

Tim nàng như bị vật gì đó đè nặng lên, việc hít thở thông thường cũng trở nên
khó khăn.

"Cảm giác này... là gì?" Như Mộng cố gắng lên tiếng.

Như Mộng vươn đôi tay chạm lấy vật trắng tinh. Ánh sáng của nó nhanh chóng bị
che lấp, nằm gỏn gọn trong đôi lòng bàn tay của nàng.

Như Mộng khẽ hé mở đôi tay, một đồng xu nằm bên trong. Đồng xu màu bạc
trắng, hai mặt được chạm khắc hai khuôn mặt khác nhau. Một mặt là
khuôn mặt của cậu bé có phần tương tự với Vô Cầu, một mặt là khuôn
mặt của ai đó, tuy nhiên mặt đó lại bị trầy xước rất nặng, không thể nhìn rõ
chi tiết.

Nàng nhìn chăm chú vào đồng xu, những hình ảnh và âm thanh kì lạ hiện lên loạn
xạ trước đôi mắt của nàng.

Chỉ trong chớp mắt, Như Mộng thấy mình xuất hiện ở một cánh đồng
cỏ dại triền miên. Phía xa là một gò đồi nhỏ hơi nhô lên, một thân
cây duy nhất đứng sừng sững chính giữa đồi.

Vô Cầu đang chơi đùa với một cô bé ở đó. Trông Vô Cầu và cô bé chỉ chừng mười
hai, mười ba tuổi. Vô Cầu mặc một chiếc ao thun xanh và quần đùi ngắn màu đen.
Cô bé kia với mái tóc vàng hoe như ánh nắng mặt trời, cô mặc một chiếc áo dài
tay màu vàng cùng chiếc quần jeans xanh đã sờn cũ.

Khuôn mặt cô bé nhòe như giọt nước vươn lên cửa kính, Như Mộng không
thể nhìn được dung mạo của nàng.

Hai người họ đang chơi đùa với nhau bên gốc cây duy nhất đó. Trông họ rất
vui, đôi môi của Vô Cầu không thể dừng cười trước khuôn mặt rạng ngời của cô
bé.

Thời gian trôi đi nhanh chóng. Mọi thứ diễn ra như một cuốn băng tua
nhanh. Hình ảnh hai đứa trẻ đến rồi đi nơi gốc cây và những hành
động chúng làm in vào kí ức của Như Mộng.

Chúng thường bày ra những trò chơi quái lạ để giữ cho nhau khỏi buồn chán.

Từ những lần đánh cờ thông thường đến những vở kịch hai bọn chúng đóng với
nhau. Vô Cầu thường làm hải tặc, còn cô nhóc kia sẽ là Peter Pan. Hai người
lấy những khúc củi nhỏ giả vờ làm kiếm và đọ sức với nhau.

Không hiểu sao, Vô Cầu luôn chọn nhân vật mình là một gã người xấu. Còn cô
bé kia sẽ luôn là anh hùng đánh bại Vô Cầu.

"Đến đây tên hải tặc xấu xí, ta sẽ kết thúc cuộc đời lầm lạc của
ngươi," cô bé chĩa "kiếm" vào Vô Cầu.

"Hừ! Một tên nhóc mà cũng dám lên tiếng hù dọa. Ngươi có gan lắm.

Chuẩn bị đón nhận lấy cái chết của ngươi đi!" Vô Cầu cầm một nhánh
cây cong cong và có hình dạng như một chiếc móc câu la lối.

Hai đứa bé bắt đầu rượt đuổi nhau vòng quanh cái cây. Tiếng cười
đùa hạnh phúc và hồn nhiên của chúng khiến cả khung cảnh trở nên
rạng rỡ và tràn ngập ánh sáng. Bản thân Như Mộng cũng cảm thấy vui
vê.

Thế rồi vào một ngày mưa rơi nhè nhẹ, tán lá ướt đẫm những giọt nước, cánh
đồng cỏ dại tràn ngập ánh sáng bỗng trở nên tăm tối và cô quạnh.
Bên gốc cây, chỉ còn Vô Cầu đứng một mình.

Hắn đứng đó, không nói và không hành động. Khuôn mặt ngây ngô mà ngắm
nhìn, tưởng chừng như chỉ muốn tìm lại một chút niềm vui xưa cũ đã
không còn.

Cô bé ấy giờ đã ở nơi nào.

Thời gian tiếp tục trôi đi. Khung cảnh nơi hai đứa trẻ gặp nhau đã
không còn. Chỉ còn lại cảnh vật đìu hiu. Gốc cây bây giờ đã mục
ruỗng và khô héo. Hình ảnh hai đứa trẻ chơi đùa cũng không còn.

Thiếu đi những nụ cười và sự hồn nhiên của hai đứa trẻ, gốc cây
cũng như mất đi niềm vui và mục đích để sống. Để rồi khiến nó
phải quyết định tự chấm dứt dòng chảy sự sống bên trong mình, theo
những kỉ niệm của hai đứa trẻ mà chìm vào quên lãng.

Thế rồi hình ảnh và âm thanh bắt đầu mờ nhạt dần. Như Mộng lại thấy mình
trở về đường hầm xoáy nước, đồng xu vẫn nằm gỏn gọn bên trong lòng
bàn tay của nàng.

Dù Như Mộng có cố gắng như thế nào, chăm chú quan sát đồng xu ra sao,
những hình ảnh cũng không quay trở lại.

"Chuyện này là sao? Những dòng kí ức này, trước giờ ta chưa từng thấy qua."
Như Mộng nhìn đồng xu trong tay, nhíu mày tự hỏi.

"Hay là... kí ức bị phong ấn?"

Mọi thứ lại một lần nữa tan vỡ thành vạn mảnh, đường hầm xoáy nước biến mất
chỉ để lại bóng tối bao trùm. Nhưng lần này, Như Mộng lại có thể đánh thức bản
thân dậy từ cơn mê man.

Nàng nhẹ nhàng mở đôi mắt.

Nơi Như Mộng đang nằm là một căn phòng rất lớn. Kiến trúc được làm từ vô số
ống tre ghép lại với nhau. Xung quanh còn có nhiều chiếc giường khác và những
người khác cũng đang nằm. Nơi này chỉ có trần và sàn nhà, tường hoàn toàn
không có mà được xây để lộ ra khung cảnh bên ngoài, mặt nước êm ả của một cái
hồ và ánh trăng phản chiếu chói rọi.

Trời đã tối om. Nguồn sáng duy nhất là vài chiếc đèn cầy được gắn dính vào các
thanh trúc bên tường. Tiếng dế kêu văng vẳng bên tai và âm thanh xào xạc của
lá rung động trong gió. Mùi dược thảo và thuốc nồng nặc khiến Như Mộng nhận ra
mình đang ở đâu. Xung quanh, một số người mặc trang phục màu xám từ đầu đến
chân đang săn sóc cho các người bị thương hoặc bị bệnh nằm trên giường. Những
người mặc áo xám hẳn là đại phu hay gì đó.

Trong đó, có đại phu đang băng bó vết thương chân cho một nam nhân trông rất
tàn tạ, đại phu khác thì đang bắt mạch cho một nam nhân khuôn mặt tái mét như
bị bệnh,...

"Nơi đây hẳn là..." Như Mộng lên tiếng.

"Là Thủy Trúc Các, nơi chữa trị trong phái. Tuy chỉ là điểm huyệt nhẹ nhàng
nhưng để chắc chắn cơ thể không bị gì, ta đã đưa ngươi đến đây làm kiểm tra."
Một giọng nữ nhân vang lên.

Ngồi bên giường của Như Mộng là một người phụ nữ mặc một bộ trang phục màu
tím với hình đám mây màu trắng trên vai. Đây đúng là y phục đẳng
cấp dành cho sư phụ trong Tử Vân phái.

Như Mộng nhận ra liền leo nhanh xuống dưới, cúi đầu hành lễ: "Đệ tử
bái kiến tiền bối."

"Ừm," người phụ nữ gật đầu, "ta họ Diệp. Cứ gọi ta là Diệp sư."

"Vâng, thưa Diệp sư." Như Mộng nói.

"Được rồi. Trước hết ngươi ngồi xuống đã. Ta cần làm rõ vài điều."

"Vâng." Như Mộng ngồi bên bờ giường.

Lúc này, nàng mới nhìn kĩ tướng mạo của vị Diệp sư này. Vị này
dung mạo trông rất trẻ, chỉ chừng hai mươi tuổi. Tuy nhiên vì là
người luyện võ, tiếp xúc với thiên địa linh khí hằng ngày nên dung
mạo thường sẽ trẻ hơn, Như Mộng đoán tuổi thật của vị này phải
trên ba mươi.

Diệp sư da dẻ mịn màng, màu hơi pha vàng. Y có mái tóc màu đen, dài
chỉ tới vai và không búi lên. Khuôn mặt cũng được xem là mỹ mạo,
nhưng vì viên ngọc Như Mộng kế bên quá nổi bật làm cho sắc đẹp của
y chìm nghỉm.

"Trước hết là chuyện với La Vân. Mặc dù bổn phái không cấm đoán
việc tỉ thí, luận bàn. Nhưng Hồng Tửu Lâu là nơi yên lành, vốn cấm
xung đột. Việc các ngươi gây ra hỗn loạn ở đó là không thể chấp
nhận được." Diệp sư giọng đều đều, vô thưởng vô phạt nói.

"Đệ tử xin lỗi." Như Mộng cúi đầu nói.

Diệp sư đảo mắt quan sát Như Mộng vài giây rồi mới nói tiếp: "Việc
La Vân gây sự với đồng môn cũng không có gì mới mẻ. Ngươi sẽ không
bị trách phạt vì việc này. Tuy nhiên, ngươi lại còn một tội khác."

"Tội khác?" Như Mộng nói.

"Tội lừa gạt." Diệp sư đứng dậy, quay lưng về phía Như Mộng nói

Như Mộng chần chừ một lúc rồi mới trả lời: "Đệ tử không hiểu điều Diệp sư
đang nói."

"Không hiểu? Hay là không chịu hiểu?" Giọng điệu của Diệp sư thay đổi, trở
thành như mỉa mai, "giấu diếm tu vi lâu như thế này. Ta cũng tò mò mục đích
của ngươi thật sự là gì, Uyển Như Mộng!"

Như Mộng mặt biến sắc, không nói gì. Trong đầu nàng những dòng suy
nghĩ cuồn cuộn chảy, tìm kiếm biện pháp tốt nhất để ứng phó.

"Ta nghĩ có khi ngươi lại là gián điệp của tông môn nào đó không
chừng?" Diệp sư điềm đạm nói tiếp.

Như Mộng quỳ xuống, nói: "Đệ tử thật sự không phải gián điệp. Kính
xin Diệp sư minh giám!"

Diệp sư nhíu mày, chăm chú quan sát vị đệ tử trẻ tuổi này, mong
rằng từ biểu cảm của nàng có thể nhìn ra được điều gì bất
thường. Đáng tiếc, lại không có.

Diệp sư mở miệng định nói gì đó thì bỗng nhiên có một người đi
tới cắt ngang.

"Diệp sư phụ, người đừng nên hoang tưởng như vậy chứ. Uyển đệ tử
chỉ là có tiến bộ một chút thôi." Giọng nói khàn khàn của đàn ông
cất lên.

Hai người Mộng và Diệp cùng nhìn qua. Một lão giả tóc nửa đen nửa
bạc vừa đến. Chính là Liễu sư, người đã giảng dạy cho Như Mộng bấy
lâu nay.

Như Mộng có phần bất ngờ vì Liễu sư lại nói giúp cho mình. Còn
Liễu sư thì thiếu chút nữa không nhận ra Như Mộng, khuôn mặt đúng là
giống nhau nhưng khí chất và tư sắc giữa nàng lúc trước và bây giờ
đúng là chênh lệch giữa trời và đất.

"Tiến bộ? Nhảy liền hai cảnh giới chắc hẳn chỉ là một chút tiến
bộ?" Diệp sư nói.

"Từ xưa đến nay, những trường hợp như thế này cũng không phải không
có. Diệp sư phụ đừng nên làm lớn chuyện quá." Liễu sư cười khà khà
nói, tuy nhiên trong mắt của ông vẫn không giấu được nét kích động nhè nhẹ.

Y nói tiếp: "Chưa kể, lý lịch của Uyển đệ tử chắc hẳn Diệp sư phụ
cũng xem qua rồi. Mồ côi, ở chung với Hạ gia từ nhỏ. Những chuyện
như gián điệp sao có thể?"

Diệp sư không nói gì, lặng lẽ bước ra ngoài, rời khỏi Thủy Trúc
Các. Để lại Liễu sư và Như Mộng.

Có những lúc, mặc dù bạn không làm gì sai cả, hay mọi thứ thật ra chỉ đơn giản
như vẻ bề ngoài của nó thôi, nhưng sẽ luôn có những sự ngờ vực, hoang tưởng
không đáng có. Bạn trở nên giỏi hơn trước thì sẽ có người nghĩ bạn gian lận.
Bạn thân thiện hơn trước thì sẽ có người nghĩ bạn đang âm mưu điều gì đó. Điều
này xảy ra không phải là do xã hội nhào nặn chúng ta trở nên như vậy hay do
phụ mẫu ảnh hưởng đến con cái.

Nguyên nhân chỉ đơn giản vì đó là bản chất của chúng ta.

"Ngươi đừng lo lắng." Liễu sư quay sang nhìn Như Mộng, thân thiện cười nói.
"Diệp sư có nhiệm vụ chấp pháp trong tông. Nàng ấy hay nghi ngờ cũng là việc
phải làm."

"Đệ tử đã hiểu." Như Mộng cúi đầu cảm ơn Liễu sư. "Đa tạ Liễu sư đã nói giúp
cho đồ đệ."

"Không có gì. Tuy nhiên ngươi phải có một lời giải thích nghe vừa tai một chút
để dành cho các vị cao tầng kia. Tự nhiên lòi ra thêm một Luyện Khí Hậu Kì
không phải là chuyện nhỏ."

"Dạ, vâng."

Như Mộng có hơi bất ngờ, vì sao Liễu sư lại có vẻ quan tâm nàng như vậy. Trước
giờ nàng và y cũng không có thân thiết đến vậy.

Còn đối với lão già họ Liễu kia. Ông ta giảng dạy ở Tử Vân cũng trên ba mươi
năm. Trước giờ gặp qua nhiều học sinh, hư có, ngoan có, cần cù có và lười
biếng cũng đã thấy. Trong đó, Như Mộng là một trong số ít học sinh mà lão thấy
hứng thú nhất. Nàng là dạng người nhỏ nhẹ, ít giao tiếp, tư chất bỏ đi nhưng
bên trong lớp vỏ yếu ớt đó lại là một tâm chí rất kiên cường. Đã nhiều lần ông
ta thấy nàng đối chọi với những thử thách và nhiều lần thấy nàng thất bại.
Song đến ngày hôm sau, khuôn mặt của nàng lại vui vẻ như không có gì xảy ra. Ý
chí đó, nhiệt huyết đó làm ông nhớ đến mình thời còn trẻ, cũng là một gã cứng
đầu và không bao giờ bỏ cuộc.

Chẳng biết từ khi nào, ông ấy đã rất mến người học trò kiên định này, dù nàng
có vấp ngã bao nhiêu lần, cũng không bao giờ bỏ cuộc.

"Như Mộng là một đứa nhỏ tốt." Ông đã nghĩ. "Đáng tiếc, tư chất quá kém. Cả
đời không thể nào ngẩng đầu lên được."

Cho đến khi gợn sóng Luyện Khí Hậu Kì rò rỉ ra từ chỗ ngồi của nàng trong lớp
học Liễu sư dạy. Ông phát hiện ra tuy nhiên lại hơi ngờ vực sự chính xác của
bản thân. Nhưng ông lại hi vọng cho đứa nhỏ này, có khi cuộc đời của nó lại
không cần phải khốn khố.

Hôm nay, một trong số ít ngày nghỉ của ông. Đang ngồi nhấm nháp chén trà thân
thuộc thì có người đến báo tin rằng một đệ tử trong lớp ông xung đột với một
người trong Thập Hổ Tướng.

Liễu sư nghe tin này, lòng giật thót lên. Đứa nào trong lớp ông cũng là đồ bỏ
đi, đánh nhau với Thập Hổ Tướng không chết cũng què chân. Thế là ông vác chân
lên cổ mà chạy đến hiện trường.

Đến nơi thì mọi thứ đã xong xuôi hết rồi. Ông hỏi thăm xung quanh thì mọi
người miêu tả là một nữ đệ tử rất xinh đẹp đã động thủ với La Vân trong Ngũ
Hổ. Ai cũng lặp lại ba chữ "rất xinh đẹp" nhiều lần làm Liễu sư hơi hoang
mang.

Lớp ông làm gì có ai mà "rất xinh đẹp", toàn là tụi đầu chó mắt mèo. Đến khi
một đứa nói là nữ đệ tử nó khoác một chiếc áo choàng trắng thì ông giật mình.
Hôm trước Như Mộng đi học cũng khoác một chiếc áo choàng trắng.

"Uyển Như Mộng? Không thể nào! Sao đứa nhỏ này lại đi gây chuyện thị phi như
vậy được!"

Sau một hồi hỏi thăm và tìm tòi khắp nơi, rốt cuộc ông ấy đến được Thủy Trúc
Các. Vừa đến nơi là Liễu sư nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người Diệp sư
phụ và Như Mộng. Tiếp theo thì mọi chuyện diễn ra như trên.

"Nhảy liền hai cảnh giới? Chuyện này là sao?" Liễu sư không giấu được vẻ kích
động hỏi Như Mộng.

Như Mộng hơi ngần ngại nhưng rốt cuộc cũng nói ra: "Đệ tử bây giờ đã là Luyện
Khí Hậu Kì."

"Thật sao?" Như để chắc chắn hơn, Liễu sư hỏi lại một lần.

Như Mộng gật nhẹ đầu.

Liễu sư cười lớn, lấy tay xoa xoa đầu Như Mộng: "Giỏi! Từ giờ trở đi ngươi
không lo bị ức hiếp nữa rồi."

"Cái xoa đầu này sao thấy quen quá. Giống như khi mẹ của Vô Cầu xoa đầu cho
hắn." Như Mộng nghĩ thầm.

"Ngươi không cần lo chuyện của Diệp sư phụ, từ nhỏ ngươi lớn lên ở cô nhi viện
do Hạ gia mở. Người ở đó làm chứng cho ngươi được. Tuy nhiên, ta cũng rất tò
mò. Rốt cuộc ngươi làm sao mà nhảy liền hai cảnh giới được vậy? Hay là lâu nay
ngươi giấu diếm tu vi?"

Như Mộng chẳng biết trả lời làm sao, trông nàng rất khó xử. Nói thật là hiển
nhiên không được, Vô Cầu sẽ bị ảnh hưởng. Hay là...

"Thưa Liễu sư, thật ra chuyện là như thế này. Gần đây, đệ tử phát hiện thân
thể có chút..." Như Mộng giả vờ ấp úng nói.

"Có chút làm sao?" Liễu sư tròn mắt hỏi.

"Thay đổi. Thay đổi về chuyện con gái đó, sư!" Như Mộng đỏ mặt quay đi.

Liễu sư hiểu ra, giả vờ ho khan khục khục. Thì ra là chuyện đó, năm nay đứa
nhỏ này mười sáu tuổi cũng vừa vặn dậy thì.

"Nhưng chuyện đó có liên quan gì đến tu vi của ngươi?" Liễu sư nâng một bên
mày, bộ mặt không hiểu nói.

"Liên quan... Là vì... Là vì từ khi đệ tử thay đổi, tốc độ tu luyện của đệ tử
cũng thay đổi. Và mọi thứ khó hiểu trước giờ cũng trở nên dễ dàng hơn. Đệ tử
thấy thế nên rất vui mừng, cắm đầu cắm cổ chìm vào tu luyện. Chẳng biết qua
bao lâu, đệ tử đã có tu vi này." Như Mộng kể lại, bộ mặt thật thà, ngây thơ
đến độ không tưởng.

"Ồ." Liễu sư như nhớ ra gì đó, nhíu mày lẩm bẩm nói: "Ta hiểu rồi. Nếu ta nhớ
không lầm, hiện tượng này trong một số quyển sách cũng có đề cập qua. Lúc nhỏ
tư chất cực thấp nhưng dậy thì xong tư chất lại biến đổi nghiêng trời lệch đất
trở thành thiên tài.

Nguyên nhân cũng là vì khi chưa dậy thì, có một số năng lượng của cơ thể tích
tụ lại và ẩn sâu bên trong không thể giải tỏa. Sau khi qua giai đoạn đó, năng
lượng có được cơ hội thoát ra khiến cho tư chất thay đổi. Hiện tượng này chỉ
xảy ra ở một số người nhất định. Nếu như ngươi nằm trong trường hợp này thì
không cần lo gì cả. Ta sẽ làm chứng cho ngươi. Ngươi đừng lo."

Như Mộng khuôn mặt cảm động đến sắp rơi nước mắt, nói: "Đệ tử đa tạ Liễu sư.
Nhưng lỡ như Diệp sư không tin điều này thì..."

"Ngươi đừng lo. Hiện tượng đó nếu xảy ra sẽ kèm theo những tác dụng phụ khác
như thay đổi khí chất và nhan sắc. Nhìn từ đầu tới chân thân thể của ngươi đều
là chứng cứ. Họ không tin cũng phải tin."

Như Mộng mừng rỡ, quỳ xuống trước mặt Liễu sư nói: "Đệ tử thành thật đa tạ
Liễu sư."

"Ấy, ấy," Liễu sư tiến đến đỡ nàng dậy, cười hiền hậu nói, "ngươi không cần
làm vậy. Ta trước giờ cũng mến ngươi với tư cách một người học trò ngoan và
cần cù."

Đôi mắt của Như Mộng lung linh, ngập trong nước tỏa ra sự cảm kích vô hạn, ánh
sáng từ chiếc đèn càng làm cho nó trở nên đáng thương và đáng yêu.

Liễu sư nhìn thấy mà lòng mềm nhũn, ông nghĩ thầm: "Giá mà ta có đứa con gái
như thế này."

"Thôi được rồi. Ngươi cứ nằm đây nghỉ ngơi đi. Bây giờ ta qua chỗ mấy người
chấp pháp để làm rõ chuyện này."

"Đệ tử đã tạ Liễu sư."

"Ừm."

Liễu sư sau đó đi mất, để lại Như Mộng một mình. Khuôn mặt nàng từ đáng thương
và đáng yêu bỗng chốc thay đổi một trăm tám mươi độ trở thành mâu thuẫn, trán
nhăn lại và nhíu hàng lông mày. Nàng lấy tay cắn móng tay của mình, lẩm bẩm:
"Mong là lý do này có tác dụng. May mắn là Liễu sư có cảm tình với mình, nếu
không lần này một mình đương đầu là chết chắc.

Cũng may, bữa trước mình mới tham khảo mấy quyển sách trong thư viện, tìm được
nguyên do khá có lý này mà biện hộ."

"Chẳng biết tên Vô Cầu kia chết ở nơi nào rồi? Từ lúc chia ra đến giờ không
thèm đến thăm mình!"


  • Vô Cầu giật mình dậy từ cơn ác mộng. Cả người hắn lắc lư thiếu chút nữa té
    khỏi cành cây.


Trán hắn đổ mồ hôi nhễ nhại, khuôn mặt cắt không còn giọt máu. Hơi thể hắn mệt
nhọc và không đều. Từ đôi mắt hắn có thể nhìn ra sự hoảng loạn tột độ.

Trời bây giờ vẫn còn tối, nhưng màu trời đã dần chuyển xám. Hiển nhiên đã gần
sáng.

"Lại là giấc mơ kinh khủng đó," Vô Cầu yếu ớt nói, "chuyện này là sao?"

Hắn đưa tôi tay rung rung của mình lên mà nhìn chằm chằm vào nó. "Bằng chính
đôi tay này ta đã giết hết bọn họ."

"Ta đã giết..."

"Không!" Vô Cầu lắc đầu thật mạnh. Hắn nở ra một nụ cười, đôi mắt thì trợn to
trông như sắp điên tới nơi. "Ta không giết ai cả. Đây chỉ là giấc mơ."

Hắn ngửa đầu cười liên hồi, giọng cười hỗn loạn lẫn lộn sự tức giận, sự vui vẻ
và sự điên khùng. Tiếng cười vang khắp khu rừng. Chim chóc đang im lặng đậu
trên cây nghe thấy đều dựng đứng hết cả lông, thi nhau bay đi mất.

Nguyên một khoảng trời trong rừng bỗng nhiên tràn ngập các loại chim chóc.
Chúng bay tán loạn, chẳng biết nên đi đâu về đâu. Tuy nhiên bọn chúng đều lựa
chọn phương hướng ra thật xa khỏi Vô Cầu.

Các loài mãnh thú thì đỡ hơn một chút, chúng không cắm đầu chạy mà lại tìm chỗ
trốn mất.

Vô Cầu đứng lên trên cành cây, nhìn quanh bốn phía. Đồng tử trong mắt giãn to
hết mức có thể, nụ cười trên mặt vẫn chưa dừng lại. Có vẻ như, hắn đã không
còn được tỉnh táo nữa rồi

Một khu vực bỗng lọt vào sự chú ý của hắn. Xa xa về phía Tây là khu thành bỏ
hoang nơi Sinh Tử Đài tọa lạc. Ở đó, những dòng sát khí màu đỏ và những vụ khí
màu đen tràn ngập, lơ lửng khắp nơi.

Hình giọt nước màu đen trước Vô Cầu bây giờ đã pha lẫn một ít màu đỏ phía dưới
bỗng nhấp nháy ánh sáng đỏ liên tục

Nó nhấp nháy càng ngày càng nhanh, nhịp tim của Vô Cầu cũng trở nên nhanh kinh
khủng.

Giọt nước đó đang thôi thúc Vô Cầu, đang kêu gọi hắn.

Một giọng nói vang lên trong thâm tâm của Vô Cầu, giọng nói trầm đặc, ghê rợn
như của một loài quỷ vang lên: "Hãy lấy nó đi. Lấy nó đi."

Tay Vô Cầu bỗng nhiên nắm chặt lại, cơ bắp trên cơ thể đồng thời gồng lên
khiến cho những sợi gân ẩn sâu bên dưới lộ hết ra ngoài da.

"Lấy nó đi. Sát Khí và Âm Khí. Lấy hết cho ta." Giọng nói đó lại vang lên.

Một âm thanh như tiếng sét vang lên, Vô Cầu biến mất tại chỗ. Cành cây mà hắn
đứng nổ tung thành vạn mảnh, thân cây cũng theo đó mà nứt ra những kẽ hở dài
và to.

Vô Cầu di chuyển nhanh như tia chớp, vận dụng Lãng Bạo Phong mà hành không.
Hắn không cần chạm đất mà dùng chân khí bạo nổ để mình bắn đi liên tục. Hắn
không sử dụng chân khí hỗn độn tự sáng tạo mà chỉ dùng chân khí thông thường,
tuy nhiên tốc độ bây giờ so với lúc sử dụng chân khí hỗn độn phải gấp năm sáu
lần.

Người ngoài nhìn vào cũng chỉ thấy một cái bóng mờ trên trời lướt qua.


  • Một đám ba chục người đàn ông to cao, cơ bắp lực lưỡng đi từ trong lối vào
    Sinh Tử Đài ra, Bọn họ có người mặt mừng như mới trúng xổ số, có người mặt đưa
    đám như mất sổ gạo. Hiển nhiên là những kẻ thành công và thất bại trên võ đài
    mới hoàn thành lượt đánh của mình. Trong đó, có duy nhất một cô gái, chính là
    người mang mặt nạ cáo mà ngày trước Vô Cầu từng chạm trán. Trong túi áo nàng
    là một xấp những tờ ngân phiếu, có vẻ tối qua nàng kiếm được khá nhiều.


Cô gái đó cùng đường với bọn đàn ông kia, cùng đi qua khu thành bỏ hoang để về
lại với phường thị phồn hoa nằm ở trung tâm Tử Linh thành.

Trên đường đi, có khá nhiều gã thử đến và bắt chuyện, tán tỉnh cô gái đó. Tuy
nhiên cô không trả lời một câu, cứ tiếp tục đi về phía trước. Bọn đàn ông kia
cũng không dám thử lần hai, đêm qua cô nàng này đánh một lượt thắng mười bảy
trận, gần như chiếm một nửa thời gian Sinh Tử Đài mở cửa. Chẳng ai ngu dại mà
chọc giận một đại cao thủ như vậy.

Bọn họ đến trung tâm của khu thành bỏ hoang, đám đàn ông đi phía trước, vừa đi
vừa tám chuyện đầy vui vẻ. Cô gái mang mặt nạ cáo thì thụt lại ở tít đằng sau,
cách xa chừng mười mét.

Bỗng nhiên từ trên trời, một bóng mờ lao xuống trước bọn đàn ông, chỉ cách họ
chừng vài bước chân.

Bóng mờ đáp đất mà làm cho đất cát, đá bụi bay tứ tung cả lên che phủ cả một
khu vực. Âm thanh khi ấy chói tai dị thường như hai hòn đá đập vào nhau, khiến
bọn đàn ông cứ tưởng là đứa nào mất dạy dùng máy bắn đá nhắm vào bọn họ.

Một gã to nhất, rất là hùng hổ, nhìn xung quanh mà la lối: "Con mẹ nó thằng
nào dám lấy đá bắn đại gia ta!"

Mấy gã khác cũng thi nhau nhìn xung quanh mà la hét, tỏ ra uy dũng. Riếng cô
gái mang mặt nạ cáo thì kéo dãn khoảng cách với họ ra xa nữa. Ban nãy bóng mờ
kia lao nhanh như chớp, đáp đất với sức mạnh rất đáng gờm. Nàng vừa vặn có thể
nhìn ra đó là bóng của một con người.

Một con người mà có sức mạnh và tốc độ như vậy thì phải nguy hiểm đến nhường
nào. Người đó lại còn đáp ngay trước mặt đám đàn ông kia, không phải gây
chuyện thị phi cũng là chuyện chẳng tốt lành gì. Nàng quyết định cứ tránh càng
xa càng tốt.

Khói bụi mịt mờ tan dần, để lộ ra trung tâm của cái bóng mới đáp xuống là một
cảnh tượng hết sức không thể tin được.

Mặt đất tan nát thành vạn mảnh đá vụn trong vòng bán kính vài mét. Ở giữa
là một thanh niên đang đứng, tóc tai rũ rượi, quần áo rách rưới. Khuôn mặt nở
một nụ cười rộng tới mép hàm, mắt trợn to hết mức. Đặc biệt, ở giữa ngực của
người này, một vết xăm nhìn giống lửa mà không phải lửa đang tỏa ra ánh sáng
rực rỡ màu đỏ.

Ai nấy thần kinh đều căng như dây đàn, quyền giơ lên thủ thế sẵn sàng giao
chiến.

"Ngươi làm vậy là có ý gì?" Một tên biết mặt Vô Cầu, lên tiếng.

Vô Cầu nhìn về phía bọn chúng, mặt vẫn không dừng cười. Hắn mở to cái miệng ra
hết sức khiến cho dáng vẻ trông hết sức dị hợm và kinh khủng. Từ bên trong cổ
họng của hắn, phát ra âm thanh không phải của người: "Ngưng... Tâm!"


Tiếu Ngạo Vạn Giới - Chương #15