Kiếp Trước Ta Nợ Nần Bao Nhiêu Nữ Nhân?


Người đăng: thienluong002

Dầu cho tiền kiếp nợ nần
Nay bu cả đám nữ nhân réo đòi
Quyết là phủ nhận hẳn hoi
Làm lơ như thể tám đời chưa quen.!

Theo hướng dẫn của phụ thân, Tiếu Diện hướng theo một con đường tắt đến thẳng
Đằng Long Thành.

Trên đường đi, hắn ghé vào một tiểu trấn tên là Vô Danh Trấn, trong trấn có
một khách điếm lớn, khá nhộn nhịp. Tiếu Diện bước vào khách điếm, hắn liền cảm
giác khó hiểu. Theo lẽ thường mà nói, đường tắt thì phải ít người qua lại,
đường xá khó đi. Đằng này, nơi đây người qua kẻ lại không hề ít, đã vậy trong
trấn còn có nhiều sạp hàng, quầy buôn, chào mời khách thương rộn rã.

Mới đầu, Tiếu Diện còn nhầm tưởng bản thân lạc đường, liền đến bên chưởng quầy
hỏi:
- Chưởng quầy, cho ta hỏi đường này phải dẫn đến Đằng Long Thành hay không?

Chủ quán là một lão già tuổi ngoài lục tuần, nhưng gương mặt vô cùng điềm
tỉnh, toát ra khí chất người từng trải, lão cười đáp:
- Phải rồi, công tử muốn đến Đằng Long Thành, cứ thúc ngựa đi thẳng một mạch,
tầm ba ngày nữa là đến.

Tiếu Diện lại hỏi:
- Theo ta biết, đây là đường tắt đến Đằng Long Thành, mà sao không khí nhộn
nhịp như đường lớn vậy?

Chủ quán cười đáp:
- Đây là đường tắt thì đúng rồi, nhưng là đường tắt của ba mươi năm về trước.

Tiếu Diện lúc bấy giờ mới hiểu ra. Hắn chỉ than trong bụng:”Lão già à, ông già
rồi”.
Từ trước đến nay, hắn đối với phụ thân của mình vẫn luôn là tâm đối, khẩu đấu.
Nếu người ngoài nghe được, đôi lúc còn nhầm tưởng hai cha con là hai oan gia.
Nhưng mấy ai biết trong lòng hắn, phụ thân lại như một tượng đài bất di bất
dịch, bất khả xâm phạm, một điểm tựa vững chắc khiến hắn vô cùng an tâm.

Tiếu Diện thở dài một hơi, lại nói:
- Đa tạ chưởng quầy.

Chủ quán cười ha ha, nói:
- Công tử không cần khách khí, có gì không biết cứ hỏi, lão biết liền trả
lời.

Tiếu Diện vui vẻ đáp:
- Ta cũng không không thắc mắc gì nữa, chưởng quầy cho ta một ít thức ăn là
được.

Nói đoạn, Tiếu Diện bước lên lầu, hắn chọn một chổ ngồi gần cửa sổ, do một nữa
bàn bị nắng chiếu vào nên phần đông những người đến cùng bằng hữu, thân thuộc
đều không chọn chổ này.

Vừa ngồi xuống được một lát, bỗng có người vỗ vai hắn.
- Nhường ta chổ này.

Tiếu Diện quay người sang chợt thấy một đại mỹ nhân xinh đẹp, nàng có lẽ lớn
hơn hắn một hai tuổi, gương mặt tươi tắn, mắt đẹp linh hoạt, má lún đồng tiền
cười rất duyên, đã vậy còn vận lam y bó sát, cả thân thể được tôn lên những
đường nét quyết rủ. Cơ mà, đẹp thì đẹp, hắn mặc nhiên không quan tâm, lại quay
ra ngắm cảnh ngoài cửa sổ.


  • A.!!

Đột nhiên, đại mỹ nhân đứng bên cạnh hắn la hoảng, nàng ngã nhào lên cánh tay
trái của hắn. Lớn tiếng quát:
- Tiểu sắc Lang, ban ngày ban mặt ngươi làm vậy là ý gì...?

Lời nói cùng động tác nhảy lùi về sau rõ to như muốn thu hút sự chú ý của mọi
người xum quanh. Khi nàng rời khỏi cánh tay hắn, còn không ngừng tạo tư thế
vừa giận vừa sợ, nàng muốn cho tất cả những người ngồi ở đây biết rõ, hắn vừa
vô lễ với nàng.

Trong lúc Tiếu Diện còn chưa kịp định thần, mấy người ngồi ở một cái bàn xa xa
hắn đã bắt đầu chỉ trỏ. Một gã nói:
- Tiểu tử kia trông mặt mày sáng sửa như vậy, không ngờ bản tính thật xấu xa.

Một người bạn của gã đó lại bồi thêm.:
- Thời buổi này nhìn mặt không thấy lòng.

Một gã trung niên, tuổi chừng ngoại tứ tuần, ngồi sau lưng Tiếu Diện, ngang
nhiên nói lớn như muốn dằng mặt hắn:
- Con mẹ nó, lão phu mà gặp cái loại này ngoài đường thế nào cũng có ngày bị
đánh chết.

Trong khách điếm hiện tại có hơn hai mươi khách nhân, ánh mắt họ hướng về Tiếu
Diện không một tia hảo cảm. Trước những cái nhìn phẩn nộ của mọi người, hắn
chẳng biết giải thích thế nào, chỉ đành cười khổ trong bụng:”Tiếu Diện ơi Tiếu
Diện, bản thân ngươi kiếp trước liệu có phải đắc tội với vô số nữ nhân hay
không?”.

Mười mấy ngày trước, hắn ở Tư Khang Học Viện lỡ miệng nói mấy lời khiến bản
thân xém nữa là về với đất mẹ. Cũng may, mẫu thân của hắn thông thạo vô số đan
dược nên cái mạng của hắn được giữ lại. Người ta nói họa từ miệng mà ra, hôm
nay, tại nơi này, hắn chẳng nói lời nào cũng tự nhiên rước hoạ, trong lòng
hiện hữu tư vị, thật là đắng.
Tiếu Diện đứng lên, hắn dự định rời đi, trong mắt đại mỹ nhân kia không ngừng
phát ra tiếu ý, hai má lún đồng tiền lưu chuyển, rõ ràng hắn thấy nàng thè
lưỡi trêu chọc kẻ bại trận là hắn.

Tiếu Diện trong lòng nổi trận lôi đình, hắn mắng thầm:”Con bà nó. Lão tử đây
là không thích gây sự, càng không muốn so đo với nữ nhân. Nhưng mà làm ta giận
chớ trách ta vô tình, dù cho kiếp trước quả thực có nợ nầng ngươi thì kiếp này
ta nhất quyết không nhận phần thiệt.

Đột nhiên, trước sự chú ý của mọi người, Tiếu Diện như muốn khóc, hắn hô lên:


  • Nương tử à, ta đã theo nàng mười mấy thành trì rồi. Nàng cũng khiến cho bao
    kẻ hiểu lầm, bọn chúng đánh đập ta không sao, chỉ cần nàng vui, nàng hả giận,
    ta liền chấp nhận. Nhưng, mẫu thân đã già yếu, hiện tại chúng ta đã rời đi
    cũng lâu rồi. Ta e mẫu thân một mình côi cúc lỡ như sinh bệnh thì nguy, nàng
    có thể thương tình theo ta về hay không, coi như không vì ta thì vì mẫu thân
    của ta. Bà đối với nàng cũng là một tấm lòng yêu thương.

Thanh ấm bi đát của Tiếu Diện vừa chua xót vừa thương tâm, khiến người khác
nghe mà não cả ruột gan, đám người vừa nhìn hắn đầy tức giận liền đổi ánh mắt,
bọn họ như hiểu ra điều gì.
- Này, vợ chồng có giận dỗi thì về nhà nói chuyện. Ta thấy hắn là một dạ với
cô, cũng đã hạ mình năn nỉ tới mức đó rồi. Thôi thì lỗi lầm cỡ nào cũng tha
thứ cho hắn được rồi.


  • Đúng đó, đã hạ mình năn nỉ thế rồi, mau theo hắn về đi.


  • Nói phải lắm, nam nhân tốt không dễ kiếm đâu, hai người mau về đi.


Trung niên nhân ngồi phía sau Tiếu Diện lúc này vẫn đang quan sát. Gã là người
từng trãi, đi đông về tây gặp không ít người, con mắt có phần tin tế hơn đám
khách nhân kia, không dễ dàng khiến gã tin tưởng qua một vài lời nói.
Biết vậy, Tiếu Diện lại đem ra bằng chứng thuyết phục hơn, hắn nghiêng cổ, để
lộ những vết tím do hàn băng nhập thể còn lưu lại. Miệng than:


  • Nàng xem, ta chỉ là một thư sinh không hề rèn luyện thân thể, cũng không có
    bản lĩnh gì. Thân thể cũng ra nông nỗi này, nàng vẫn chưa hạ cơn giận được hay
    sao?

Vẻ đắc ý của đại mỹ nhân trước bao nhiêu lời khuyên của hương thân phục lão,
cùng đám khách thương trầm trồ chỉ trỏ, liền tắt hẳn. Nàng không ngờ lại có kẻ
dùng gậy ông đập lưng ông để đối phó với mình, từ trước đến nay đều là nàng
trêu đùa kẻ khác. Đứng trước bộ dạng giả vờ ảm đạm thê lương, nụ cười chua
chát của Tiếu Diện, nàng giận muốn sôi máu.

Đại mỹ nhân má hồng ửng đỏ, tất nhiên không phải do hổ thẹn mà là tức giận,
nàng quát:
- Ngươi, ngươi..... Ai là nương tử của ngươi. Ta đánh chết ngươi.

Gã trung niên mới rồi còn đòi đánh Tiếu Diện, sau khi thấy những vết tím trên
người hắn, gã cũng dùng Ý Cảnh thăm dò, liền biết hắn không hề nói dối. Bản
thân đúng là đang thọ thương, vã lại còn là một thư sinh yếu đuối, không có
hồn hệ. Biết bản thân đã nghi oan cho hắn, lại thấy nàng muốn đánh hắn, liền
quát:
- Này, thân là nương tử chỉ được đánh tướng công trên giường thôi. Tiểu nha
đầu, ngươi ngay cả phép tắc đơn giản như vậy cũng không nắm được ư?

Cả đám khách thương ngồi quanh gã, thừa thế ồ ồ cười vang.
- Đại ca nói hay lắm.


  • Phùng ca nói thật chí lý. Haha.!
    Một bàn bốn người ngồi, hai kẻ liên tiếp khen hay. Một tên gầy nhất đám còn
    bồi thêm mấy lời:

  • Các ngươi xem, gương mặt của tiểu nha đầu kia đỏ ửng rồi kìa. Hẳn là bị
    Phùng ca đoán cái trúng phóc rồi. haha.

Đại mỹ nhân bị đám người trêu chọc, hai má lún đồng tiền càng thêm đỏ lên. Xem
chừng không phải tức giận, mà thật sự đang suy nghĩ linh tinh. Dù sao, nàng
cũng là một tiểu cô nương, đối với chuyện kia chẳng dám chuyên sâu. Nay gặp
bọn phong trần miệng lưỡi sắc dục, đương nhiên khó bề ứng phó.
Nàng tức giận, ngón trỏ hướng bốn kẻ đang ha hả cười mình, mắng:
- Các ngươi...

Đại mỹ nhân chưa kịp mắng xong một câu, liền thấy trung niên nhân họ Phùng
quát:
- Bọn ta làm sao?

Cái bát rượu trong tay gã đập đặt mạnh xuống bàn, rượu trong bát tung lên,
giữa không trung hóa thành băng rồi lại rơi vào trong bát. Đây rõ là gã đang
dằng mặt nàng.

Đại mỹ nhân nhìn chằm chằm bốn gã khách thương một lượt, nàng biết mình không
phải đối thủ của họ. Bèn quay sang Tiếu Diện, nàng cười tươi như đóa anh đào
mới nở, nàng ôm lấy cánh tay trái hắn nói:
- Tướng công, em biết lỗi rồi. Chúng ta về nhà đi thôi.


  • À. Uk.

Tiếu Diện hết sức ngạc nhiên, theo như dự tính của hắn, đáng lẽ nàng phải hổ
thẹn mà tháo chạy. Hắn lại nhớ trong sách ghi:”Khi nữ nhân bị chọc giận, miệng
hừ lạnh, dậm nát sàn nhà, rồi đùng đùng bỏ đi .” Hắn còn tính trước rằng, lúc
nàng rời đi, bản thân sẽ vờ đuổi theo rồi chuồn khỏi đây một cách êm thắm
luôn.

“Có gì đó không ổn”. Tiếu Diện cười khổ trong bụng.

Đại mỹ nhân thấy nét mạng hắn khó coi, nàng càng hưng phấn, càng cười tươi
quyến rủ. Thân thể mềm mại quấn lấy cánh tay hắn kéo kéo, năn nỉ không thôi:
- Tướng công, chúng ta về thôi. Về nhà, em sẽ bồi thường cho tướng công nà.
Đừng giận em nữa, chúng ta đi thôi.

Lời năn nỉ hết sức ngọt ngào, thoảng vào khoang mũi của hắn lại còn một mùi
hương cũng ngọt ngào không kém, đích thị là hương thơm trên người nàng. Mùi
hương dịu nhẹ, mang mác sự dịu dàng, thoáng có thể cảm nhận được là mùi hương
của một mỹ nhân đoan trang thục nữ.

Có điều, người đang quấn lấy hắn lúc này không phải thế. Nàng có thể là rất
xinh đẹp, tuyệt nhiên không thuộc loại đoan trang dịu dàng. Tiếu Diện buồn
không thể tả, hắn lúc này tiến thoái lưỡng nan. Đi theo nàng ra khỏi đây, e
cái mạng nhỏ của hắn khó toàn, mà ở lại đây, hắn ngó sang vẻ mặt trông chờ của
vị đại hán họ Phùng kia. Nếu biết, hắn diễn trò từ nãy đến giờ chắc lão sẽ vặn
cổ hắn mất.

“Bị mỹ nhân đánh chết hơn là bị lão già đánh chết”. Tiếu Diện than khổ không
thôi. Nhưng thực sự bất khả kháng, nàng không chỉ dùng lời năn nỉ, cử chỉ bề
ngoài có phần thân mật. Thực tế, nàng còn dùng hỏa diễm khốc chế hắn.

Tiếu Diện hết cách, hắn yên lặng cười cười cùng nàng rời khỏi khách điếm.


Tiếu Diện Truyền Kỳ - Chương #3