Ta Tên Là Tiếu Diện.


Người đăng: thienluong002

Thu mình sống tạm thế gian
Tự tìm vui thú chẳng màng đua chen
Thế nhưng chớ có khinh hèn
Một khi quyết ý một phen long trời.

Ánh nắng nhu hòa rọi lên khắp Cổ Long Đại Lục, một ngày mới bắt đầu như thường
lệ.
Tại Loa thành, các quán xá, tửu lâu bắt đầu bày biện hàng hóa, khẩn trương
chuẩn bị chào đón khách lãng du.
Đặt biệt, trước một toà nhà đồ sộ, kiến trúc vô cùng hùng vĩ, các quán xá, tửu
lâu tập trung lại càng đông đúc. Bởi, toà nhà đồ sộ này chính là Tư Khang Học
Viện, nơi chứa hàng ngàn học viên.

Trên Cổ Long Đại Lục, tiếng tăm của Tư Khang Học Viện không phải nhỏ, trải qua
hàng ngàn năm dẫn dắc các học viên. Nơi đây đào tạo ra không ít các nhân tài
chân chính, thậm chí trong các cường giả đương thời, mười người thì ba người
từng là học viên ở đây.

Tiếng tăm như cồn, khiến cho Tư Khang Học Viện nhận được vô số học viên từ
khắp mọi vùng miền, tiểu quốc. Rất nhiều quyền tộc, thế gia đều muốn đưa quý
tử của họ hướng nơi đây học tập.

Thành quả thì ít mà phá hoại thì nhiều.

Đám quý tử của các thế gia mang theo vô vàn của cải, bọn chúng ăn chơi đã
thành thói quen, có cầu ắt có cung, ngoài các quán xá, tửu lâu bình thường.
Đâu đó chum quanh học viện còn nhiều thứ giải trí đồi bại khác, khi màn đêm
xuống còn nhộn nhịp hơn cả ban ngày.

Ngọa hổ tàn long, rồng rắn phức tạp khiến Tư Khang Học Viện từng có thời hỗn
loạn khôn cùng, tưởng chừng như sẽ bị xóa sổ. May thay, lúc bấy giờ xuất hiện
một đại nhân vật, y tên Tĩnh Thiên Hùng. Là gia chủ Tĩnh đại thế gia đương
thời, y không những hùng mạnh, bản tính tàn bạo, dưới trướng còn có ngũ đại hộ
pháp tu vi đều đạt Băng Thần Cảnh Giới, máu của ngũ đại hộ pháp cũng lạnh
không kém gì chủ nhân. Các thế lực chống phá Tư Khang Học Viện rơi vào tay
Tĩnh Thiên Hùng, người sống không dám nghĩ, kẻ chết còn sợ. Thủ đoạn của y tạo
nên một nỗi kinh hoàn trong lòng người.

Kể từ đó, Tư Khang Học Viện đã chấp nhận là một phần của gia tộc họ Tĩnh.
Đương nhiên, sau đại kiếp đó, chẳng còn thế lực nào dám dẫn xác đến Tư Khang
Học Viện trêu chọc nữa.

Hiện nay, trong Loa thành vẫn hỗn độn nhiều thế lực, bố cục không mấy phần yên
ổn. Nhưng Tư Khang Học Viện vững vàng chiếm một góc lớn, sừng sững phía tây
Loa thành, hoàn toàn bất khả xâm phạm.

Nhằm chỉ rõ cho người khác biết Tư Khang Học Viện thuộc Tĩnh gia, cứ cách một
thời gian lại có thành viên trong gia tộc đến học viện thăm hỏi các lão sư.
Chủ trương duy trình mối quan hệ hai bên, tuy nhiên cái sâu xa trong đó, hẳn
nhiều người biết rõ. Đến thăm hỏi, thực ra là đến quan sát các học viên trong
học viện, lựa chọn và chiêu nạp những người cho tư chất tốt. Điều này rất quan
trọng với Tĩnh gia, có nhân tài đồng nghĩ với thực lực gia tộc vững mạnh, vị
trí nhất đại thế gia trên Phong Châu Đại Lục nhất thiết phải dựa vào số cường
giả trong gia tộc.

Năm xưa, Tĩnh Thiên Hùng không tiếc công sức tiền tài, lão hết sức giúp đỡ Tư
Khang Học Viện vượt qua khó khăn, đích thị là có tính toán. Cũng bởi lão nhìn
xa trông rộng, gia tộc họ Tĩnh mới có ngày hôm nay, bốn bề vinh hiển, trở
thành nhất đại thế gia.

Sự ngưỡng mộ của nhiều người đối với gia tộc họ Tĩnh đương thời rất lớn. Dễ
thấy, hôm nay người ta ngồi đầy các tửu lâu quanh Tư Khang Học Viện, không đơn
thuần là ngẫu nhiên. Bởi, con gái của Tĩnh Thiên Hùng là Tĩnh Tuyền, đúng hẹn
sáng nay sẽ đến.

Trong ngoài Tư Khang Học Viện cũng hết sức chuẩn bị, thảm đỏ, hoa giăng khắp
lối, thoạt nhìn như đón lễ hội.

Ngoài cổng lớn, các lão sư đã đứng đợi từ lâu, mé tả một hàng, mé hữu một
hàng. Khi cổng tây Loa thành văng vẳng tiếng vó ngựa dồn dập. Trên nét mặt
nhiều người không che được sự hưng phấn.

Duy có một thiếu niên chừng mười sáu tuổi chẳng tỏ ra thái độ hứng thú nào.
Hắn đứng phía sau các lão sư hàng bên phải, ngoài gương mặt có đôi phần tuấn
tú, đem so hắn với các đồng học đứng bên cạnh, không có gì nỗi trội. Tư thế
thì gật gà gật gù như người mất ngủ, may là toàn bộ sự chú ý lúc này của mọi
người đều dồn lên cánh cổng phía tây thành. Nên các lão sư, các đồng học của
hắn đều chẳng bận tâm.


  • Tiêu Diên, mau chỉnh chu tư thế đi.
    Một lúc lâu sau, một nữ đồng học đứng bên cạnh, trông bộ dạng hắn khó coi quá
    nên mới nhắc nhỡ. Nàng vận bộ váy hồng, gương mặt tú lệ, cũng xem như một mỹ
    nhân. Có điều, lời nàng nói hắn mặc nhiên phớt lờ, xinh đẹp và trọng lượng của
    lời nói hình như chẳng liên quan, hắn đưa tay phải vẫy vẫy mấy cái, ý bảo:”
    mặc kệ ta”.


  • Liễu Nghi Tường, ngươi mặc kệ tên ngốc đó đi.


Thanh âm phát ra vừa êm vừa nhỏ, là một tiểu cô nương nhỏ nhắn xinh xắn như
giọng nói. Nàng có vẻ đối với Tiêu Diên kha khá là bất mãn, còn vì lí do gì
thì chẳng ai biết.

Liễu Nghi Tường nhìn người bên trái thì ủ rủ, người bên phải thì hớn hở mong
đợi. Nàng cũng không thèm quan tâm nữa, mất công các lão sư phía trước nghe
được, chính mình lại gặp rắc rối.

Trong chốc lát, gần trăm kỵ binh, thân mặc thiết giáp, tay cầm trường thương
bóng loáng, năm mươi kỵ binh đi trước, năm mươi kỵ binh đi sau, hộ tống một cổ
xe tráng lệ hướng đến cửa Tư Khang Học Viện.

Không có tiếng trống chiên, hay còi hiệu nào, chỉ có nền đá xanh trên con phố
bị vó ngựa dẫm lên, thanh âm cũng đủ khiến người nghe kinh hãi. Cướp đi hết
thảy sự chú ý của mọi người trước tiên là những con chiến mã lông trắng như
tuyết, trăm con như một, tuyệt không pha một sợ lông tập sắc. Lại nói sáu con
bạch mã kéo cổ xe tráng lệ kia, chân cao, ngực nỡ, thân hình rắn chắc, tư thế
bước đi vô cùng oai vệ, nhiều người mơ cũng không thấy được một con chiến mã
hảo hảo như thế.


  • Tiêu Diên, ngươi xem bọn họ oai phong chưa kìa.
    Một gã đồng học đứng bên trái Tiêu Diên rít lên vì sướng, không ngừng ngưỡng
    mộ mà lôi lôi kéo kéo tay Tiêu Diên, như là muốn truyền sự ngưỡng mộ của bản
    thân cho hắn.


  • Mấy con ngựa thôi mà, không có gì hay ho.
    Tiêu Diên thản thắn phớt lờ, chẳng buồn bận tâm đến mấy con ngựa đó, với hắn
    mà nói, thú vị trên đời đương nhiên là được ở trong một căn nhà đầy sách, cơm
    nước có người lo. Những chuyện nhàm chán như khoe của, phô trương thanh thế
    kiểu này cách nọ, hắn tự thấy không đáng để nói mà cũng không hứng thú nghe.


Khi đoàn người của Tĩnh đại thế gia đến trước cửa Tư Khang Học Viện, Gã đồng
học mặc nhiên bỏ qua thái độ hờ hững của Tiêu Diên, tiếp tục sung sướng kéo
tay hắn, gã nói:
- Tiêu Diên, nhìn kia, nhìn kia, nàng chuẩn bị xuống xe.

Tiêu Diên lạnh lùng đáp:
- Nhìn mặt ta có vẻ quan tâm không?

Gã đồng học vẫn không bỏ cuộc, ríu rít nói:
- Là Tĩnh Tuyền, Tĩnh đại tiểu thư kìa, nghe nói nàng không những dung nhan
tuyệt mỹ, mà tu vi đã đạt Băng Vương Cảnh Giới đỉnh phong.

Tiêu Diên lại hờ hững phất tay.
- Dốt đến đâu, tu lâu cũng tới.

Gã đồng học nghe hắn nói, bực bội đá hắn một phát, nói:
- Dốt cái đầu ngươi, nàng bằng tuổi chúng ta thôi. Ngươi suốt ngày cứ ôm cái
đống sách củ mục trong Tư Khang Thư Các, không quan tâm những chuyện bên
ngoài, sống thật phí.

Nghe gã nói nàng mới mười sáu tuổi đã là Băng Vương Đỉnh Phong, Tiêu Diên mới
bắt đầu động tâm. Tại Cổ Long Đại Lục, người tu luyên băng thuộc tính, chia
thành sáu cảnh giới. Gồm: Băng Linh, Băng Vương, Đại Băng Vương, Băng Thần,
Bất Diệt Băng Thần và Băng Đế. Trong đó mỗi cảnh giới lại chia thành sơ kỳ,
trung kỳ, hậu kỳ và đỉnh phong. Theo lẽ thường, người mới bắt đầu tu luyện
phải tẩy thể mất ba năm, nhập hệ mất ba năm, bước vào kiến tạo băng hồn hệ mất
ba năm. Tính sơ sơ cũng mất toi chính năm rồi, chưa kể khi bước vào tu luyện
Băng Linh Sơ Kỳ, muốn thuận lợi tiến cảnh cũng tầm sáu năm.


  • Quái vật.
    Tiêu Diên không kiềm được mà thốt lên hai chữ.

Gã đồng học của hắn thấy vậy vô cùng cao hứng, lại nói:


  • Thế nào, sợ rồi chứ. Không riêng gì ngươi, điều này làm cho không biết bao
    nhiêu nam nhân trong các thế gia khác quyết tâm phấn đấu vì nàng phải dựng hết
    tóc gáy.

Gã đồng học của Tiêu Diên đang luyên thuyên, chợt gã réo lên:
- Nhìn kìa, nhìn kìa.

Theo hướng tay chỉ trỏ của gã, Tiêu Diên đưa mắt hướng về cổ xe tráng lệ, Tĩnh
Tuyền lúc bấy giờ mới bước xuống xe. Xuất hiện trong cái nhìn đầu tiên của hắn
là một vị tiểu thư lãnh ngạo, nàng có đôi mắt đẹp, làn da trắng mịn, cằm thon,
miệng tựa đó hoa anh đào ngọt lịm, thân nhẹ, eo thon, khí chất bất phàm. Tuy
nhiên, hắn lại không thấy được từ nàng một chút cảm tình nào.

Tiêu Diên thu hồi ánh mắt, hướng gã đồng học bên cạnh nói.
- Các thuộc tính tạo nên bản thể của nàng rất tốt, chỉ là vì nàng mà phấn
đấu, tranh chấp vẫn là không đáng.

Gã đồng học mồm miệng đang ríu ra ríu rít, nghe Tiêu Diên nói xong, gã như bị
á khẩu, mắt thì trợn, cằm rớt xuống tới mũi bàn chân.

Hoàn toàn đối nghịch với suy nghĩ của Tiêu Diên, Tĩnh Tuyền đã thu hết thảy
mọi ánh mắt chum quanh. Nàng không những là thiên tài tu vi Băng Vương Đỉnh
Phong, mà còn là một giai nhân diễm lệ, nàng tài sắc vẹn toàn, gia thế hùng
phong, nàng có quyền kiêu ngạo. Tất nhiên, vì nàng mà phấn đấu, vì nàng mà
tranh chấp, tuyệt nhiên sẽ không có nam nhân nào dám nói ra hai chữ”không
đáng”.


  • A, vù, bộp bộp!

Đột nhiên, một tiếng a vang lên khiến cho khung cảnh trang nghiêm vỡ òa. Một
gã học viên bị một lực kéo cực mạnh, từ phía sau hai lão sư, bay thẳng đến
trước mặt Tĩnh Tuyền.

Đôi môi anh đào trong sương lãnh, khẽ động.
- Lập lại lời ngươi vừa nói.

Gã học viên này không ai khác, là Tiêu Diên. Hắn bị kéo mạnh, té lăn mấy vòng
dưới đất, cả người đau nhức không thôi. Ánh mắt gật gà gật gù của hắn thoáng
chốc trở nên lạnh lẽo đối diện Tĩnh Tuyền, hắn nói:
- Ta vừa nói vì nàng mà bỏ công, bỏ sức ra phấn đấu thật không đáng.

Ngôn từ xuất ra từ miệng hắn tuy lạnh nhạt nhưng hàm tiếu, không hề che dấu.
Tĩnh Tuyền chẳng buồn nói một lời, nàng thẳng tiến bước đến trước người hắn,
chân phải dẫm lên ngực hắn, hàn băng, sương vụ từ mặt đất không ngừng khuếch
đại bao phủ toàn thân hắn.

Có kẻ hiểu biết về băng hệ trong đám người đến xem náo nhiệt, quát khẽ:
- Sương Ảnh Tàn Tâm, Địa Băng Chân Quyết.

Một người bên cạnh thấy khách thương này hiểu biết băng hệ, liền hỏi:
- Có ý tứ gì?

Khách thương nọ cũng vui vẽ đáp:
- Người tu luyện băng hệ, nếu ngộ cảnh cực cao, trong lúc tiến cảnh có thể
tham thấu thêm các phụ hệ như Sương Ảnh, Chân Thủy, Vũ Tôn và Tuyết Cảnh. Ta
khẳng định vị Tĩnh Tuyền tiểu thư đây đã học được Sương Ảnh Tàn Tâm, một loại
phụ hệ giúp nghe được các thanh âm, động tĩnh trong một phạm vi không gian
nhất định, phạm vi này sẽ tăng theo cảnh giới tu vi. Xui cho tên kia không
biết giữ mồm giữ miệng để nàng nghe được mấy lời khó nghe.

Khách thương nọ than thở, mấy người nghe cũng cho rằng, gã học viên kia coi
như bỏ mạng tại đây. Dám trêu chọc con gái của nhất đại thế gia, một cái mạng
rõ là không đáng giá, chết không ai quản.

Cũng tại thời điểm, có vài kẻ ngõ ý ngợi khen Tiêu Diên, mặc dù bị hàn băng,
sương vụ bao phủ, thân thể cảm thụ đau đớn, rất có thể chết trong nháy mắt,
nhưng miệng vẫn không xuất một lời than, thật là hảo tiểu tử. Lá gan của hắn
đã được chấp nhận thuộc loại cực phẩm.

Đột nhiên, Tiêu Diên nói thêm một câu:
- Ta sai rồi.

Tĩnh Tuyền còn tưởng hắn ngoan cố cứng đầu, trong lòng nàng đã sinh một tia
khâm phục. Đột nhiên, từ miệng hắn thốt ra ba chữ” ta sai rồi”, lời này không
những khiến nàng mà cả đám người vừa ngõ ý khen ngợi hắn kiên cường, đồng loạt
thất vọng. Lòng ai cũng vang lên:“Một tiểu tử bình phàm cũng chỉ được vậy mà
thôi, cuối cùng vẫn là sợ chết mà cầu xin”.


  • Cho ta năm năm thời gian, ta cho nàng biết thế nào là thiên tài, ta sẽ
    khiến nàng phải gọi ta bằng Phu Quân.


  • Ồi!
    Các lão sư còn tưởng bản thân già cả nên tai bị loãng, nghe nhầm. Chỉ là,
    trước nhiều ánh mắt trợn ngược như muốn rớt ra khỏi tròng, các lão sư mới
    khẳng định bản thân không nghe nhầm. Vốn dĩ, cũng có một vài lão sư dự định
    tiến lên cầu xin cho hắn, qua lời này của hắn, các lão sư chỉ biết thở dài
    trong bụng:”Tên ngốc này, ăn cái gì thế không biết ?”.


Rất nhiều nam nhân vì ngưỡng mộ Tĩnh Tuyền mà đến đây, cũng có rất nhiều người
đến chỉ đơn thuần là xem náo nhiệt. Một phần khác là muốn xem người được mệnh
danh là thiên tài trong những thiên tài, mỹ nhân trong đám mỹ nhân có bộ dạng
ra sao, uy vũ cỡ nào. Tất cả đều hài lòng với những gì bản thân chứng kiến.

Nhìn lớp băng đang bao phủ toàn thân Tiêu Diên, thực lực của Tĩnh Tuyền lại
càng chân chính bộc lộ. Nàng quả thật là thiên tài ngàn năm có một, vậy mà
Tiêu Diên lại nói:”Cho hắn năm năm sẽ cho nàng biết thế nào là thiên tài”,
điên hơn nữa, hắn còn đòi làm phu quân của nàng. Giữa thanh thiên bạch nhật,
trước mặt vô số cường giả nơi đây, hắn như con gián không đáng một búng tay.
Vậy mà, hắn gọi Tĩnh Tuyền bằng “nàng”. Một chữ “nàng” khiến cho quần hùng
khiếp đảm.

Ai cũng biết, ngay cả thiếu chủ của Băng Tông là Tây Môn Hạo, so tu vi, so
thực lực, so gia thế, đều không thua kém Tĩnh gia. Mặt khác, quan hệ giữa Tĩnh
đại thế gia và Băng Tông từ xưa đến nay đều rất mật thiết, các cường giả của
Tĩnh gia đa phần đều do Băng Tông đào tạo. Vậy mà Tây Môn Hạo gặp Tĩnh Tuyền,
xưng hô không vượt quá, “Tĩnh đại tiểu thư”.

Nếu không phải mạng sống của Tiêu Diên đang nằm bên vực thẳm, sinh mạng ngàn
cân treo sợ tóc, hẳn là các đồng học của hắn sẽ bò ra đất mà cười cho đến chết
khi nghe hắn nói như vậy. Nữa năm qua, các bạn học cùng lớp Tiêu Diên, ai cũng
biết tính khí của hắn vô cùng khiêm tốn, nói chính xác là kẻ an phận, hay nhát
gan cũng được. Ai nói sai không cãi, ai nói đúng cũng im lặng, thấy người đánh
kẻ xấu hiển nhiên mặc kệ, thấy kẻ xấu đánh người tốt cũng không xía vào. Đây
là con người mà các đồng học của Tiêu Diên biết về hắn. Thật chẳng ai ngờ,
trước lúc mạng sống nguy cấp, hắn lại to gan đến nỗi đòi sau năm năm sau sẽ
làm phu quân của Tĩnh đại tiểu thư, con gái của đương thời nhất đại thế gia.


  • Trở thành nữ nhân của ta, ta cho nàng sự chở che tuyệt đối. Thí dụ đơn
    giản, bất kể nam nhân nào dám dùng ánh mắt chứa dục vọng ngắm nhìn nàng, ta
    liền móc hết mắt chúng.

Tiêu Diên thay đổi sắc mặt. Ngay cả ánh mắt cũng hoàn toàn thay đổi, hắn tuyệt
nhiên dám dùng ánh mắt tham lam lả lướt trên thân thể xinh đẹp của Tĩnh Tuyền.
Ánh mắt đó như xuyên qua trăm ngàn sương vụ, vượt qua trùng trùng băng giá,
trấn áp mọi sự khống chế của băng phong, khiêu khích sự lạnh lùng, muốn biến
nàng thành đơn thuần một nữ nhân xinh đẹp thuộc về hắn. Từ ánh mắt có thể thấy
được dụng vọng nồng đượm trong lòng Tiêu Diên đang cuồn cuộn dâng lên mà không
cần che dấu. Điều này như khẳng định, nàng sẽ là của hắn, và cũng chỉ có hắn
mới được phép dùng ánh mắt này ngắm nhìn nàng.


  • Cuồng ngôn.


  • Cuồng vọng.


  • Thằng điên.


  • Tên này sợ quá mất trí rồi.


Tiếng chửi rủa không khỏi văng vẳng vang lên tứ phía, nhiều người mếm mộ nàng
đã nhịn từ nãy đến giờ, uất lắm rồi mà chưa có dịp thóa mạ. Nay có kẻ buông
lời, liền mượn gió bẻ mang, hùa theo cả bầy mà mắng.

Không chỉ vậy, ở xa xa trên một góc tửu lâu nọ. Một nam thanh niên toàn thân
vận y phục trắng, miệng cười lạnh nói:
- Tiểu tử này đòi móc mắt ta, nực cười. Ta đây lại thắc mắc trong cái miệng
thối của hắn có phải răng làm bằng thiết thạch, lưỡi đúc bằng thiết đồng hay
không?

Một nam nhân có vóc người mãnh khảnh, gương mặt dài đứng phía sau nam thanh
niên vận y phục trắng, gã tiến lên hai bước nói:
-Ta liền mang hết tất thảy những gì trong miệng hắn đến cho công tử xem.

Thanh niên nọ hờ hững đáp:
- Được.
.
Riêng Tĩnh Tuyền đang bị ánh mắt của Tiêu Diên vây khốn, nàng vẫn chưa tỏ thái
độ rõ ràng, ai cũng tưởng nàng sẽ hạ thủ. Thế nhưng, điều làm mọi người ngỡ
ngàng đã xẩy ra.

Nàng buông tha cho hắn.

Trước lúc rời đi còn tặng hắn một nụ cười, một nụ cười trên đôi môi anh đào
chớm nở. Mặc dù nụ cười băng giá thoáng qua, cũng có thể là một nụ cười mỉa
mai châm biếng, nhưng bấy nhiêu đó không biết đã làm bao trái tim nam nhân tan
chảy. Tuy nhiên, nụ cười đó không dành cho bọn họ, mà dành cho tên mất trí
kia. Vô cùng ghen tức, trên dãy phố dài, trước cửa Tư Khang Học Viện, không ít
người tỏ thái độ.

Nếu không phải có hai hàng kỵ sĩ vai cao, lưng thẳng lạnh lùng trấn áp. Ắt có
kẻ từ đám đông bay vào đánh Tiêu Diên cho tới chết.

Sau khi Tĩnh Tuyền rời đi, một người hầu cận của nàng tiến đến, y vui vẻ kéo
Tiêu Diên đứng dậy. Cũng không biết y sử dụng thủ pháp gì, vỗ vai hắn một cái,
băng vụ trên người liền biến mất. Trong mắt người xem, y là một nam nhân cao
to, so với hắn như cọp đứng cùng mèo, y hỏi.


  • Ngươi tên gì?


  • Ta tên là Tiếu Diện.
    Tiếu Diện dũ áo, bình thản đáp. Lời nói rõ to, như muốn cho Tĩnh Tuyền nàng
    nhớ kỹ tên mình.
    Đương nhiên, nói ra tên thật của mình là Tiếu Diện, có lẽ hắn cũng không thể ở
    lại Tư Khang Học Viện nữa rồi.


Trước sự há hốc mồm của đám người thích náo nhiệt, hắn hướng ngoài học viện
rời đi. Tĩnh Tuyền bước trên tấm thảm đỏ dần mất hút sau cánh cổng lớn của Tư
Khang Học Viện.
Một đám đông ngơ ngác nhìn theo bóng dáng Tĩnh Tuyền, vài kẻ khác lòng còn hậm
hực, ở trên các tửu lầu cao cao liệng cả ly trà xuống người Tiếu Diện. Mãi đến
lúc hắn đã rời đi khá xa, tiếng cười cợt hãy còn văng vẳng.


Tiếu Diện Truyền Kỳ - Chương #1