Tam Tông Giao Lưu


Người đăng: mmach

Vậy là một tháng lại trôi qua, không nói thì thôi mà đã nói đến thì hôm nay
chính là ngày giao lưu giữa Tam Tông với nhau.

Nói là giao lưu, nhưng bản chất của nó là so xem năm nay ai là đệ nhất tông
môn a.

Lúc này, Minh ngơ ngác mà đứng nhìn hơn mười vạn ngoại môn đệ tử đang tập
trung tại sơn môn địa điểm.

"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Bỏ đi sự nghi hoặc, Minh nhòm xung quanh tìm
kiếm dấu tích của Lâm Phàm.

Chợt, trên bầu trời xuất hiện hai cái phi hành pháp bảo hình con thuyền.

Cái này phi hành pháp bảo có tới dài một trăm năm mươi mét, rộng mười năm mét,
cũng không biết là lấy cái gì vật liệu luyện chế mà thành, mặt trên lưu quang
lấp lóe, lập loè hào quang màu đen, vừa nhìn liền biết so với titan còn kiên
cố hơn mấy chục lần.

Tối làm người giật mình chính là, pháp bảo này mặt trên lộ ra ngoài khí tức.

“Đây là một món đỉnh cấp pháp khí!” Có một đệ tử chỉ là hơi hơi cảm thụ một
hồi khí tức liền đã xác định đỉnh đầu pháp bảo cấp bậc, hô lên.

“Lại là một món đỉnh cấp pháp khí, lại còn là phi hành loại Pháp Khí!” Minh
cũng giật mình, đệ tử xung quanh đều giật mình, những tu sĩ khác đã là chấn
kinh rồi, đối với những người này tới nói Pháp Khí bình thường khó gặp, ngày
hôm nay ngắn trong thời gian ngắn mọi người mở to bốc lửa con mắt bắt đầu nghị
luận.

Trong thời gian ở trong Tàng Thư Các, Minh cũng đã bổ sung được kiến thức về
vũ khí, tất cả được phân làm 3 loại : Phàm khí là những vũ khí bình thường
không chịu được chân nguyên; Pháp khí là vũ khí được Luyện Khí Sư chế tạo
riêng cho các tu chân giả sử dụng, có thể chịu được chân nguyên lực lưu động.
Pháp Khí phân làm bốn loại : Hạ Cấp Pháp Khí, Trung Cấp Pháp Khí, Cao cấp Pháp
Khí và Đỉnh Cấp Pháp Khí. Còn loại thứ ba là Thần Khí, rất hiếm, gần như không
tồn tại trên Chân Vũ Đại Lục, chỉ được nghe qua trong truyền thuyết.

Hàng ngàn đệ tử mặc một màu tử sắc trang phục từ trên không nhảy xuống.

"Sở Hàn! Tiếp ta một chưởng" Một thanh âm thản nhiên truyền tới, đồng thời một
thân ảnh xuất hiện, nháy mắt lao thẳng về hướng sơn môn, một đạo chưởng ấn phá
vỡ không gian ập tới.

"Hừ, Vương Thông ! Ngươi nghĩ Thanh Sơn Tông ta không người sao ?"

Từ trong đám đông, Đại Trưởng Lão quát lạnh một tiếng, thân ảnh lao ra nhanh
như chớp, sắc mặt trầm xuống, một quyền nho nhỏ vung ra, quyền ấn bao phủ hàn
mang hóa thành tàn ảnh nháy mắt va chạm cùng chưởng ấn kia.

Oanh!

Một quyền cùng một chưởng va chạm, kình khí thổi quét, không gian run lên.

Thân hình các đệ tử bị chấn lui mấy bước, bàn chân giẫm mạnh mặt đất, chỉ còn
lại vài đệ tử nội môn cùng với Minh là còn đứng vững.

Đặng đặng!

Thân ảnh lão già lập tức bị đẩy lui mấy bước mới đứng vững thân hình, người
này chừng sáu mươi tuổi, khuôn mặt có không ít nếp nhăn, trên người mặc tử sắc
áo bào.

Người kia vừa hiện thân, nháy mắt lại xuất hiện một thân ảnh, là một lão ẩu
bảy mươi tuổi, tóc bạc xám trắng, trên mặt đầy nếp nhăn, trên người mặc trường
sam tố y, thoạt nhìn dung mạo bình thường nhưng thần thái thật khỏe khoắn, bên
người còn có đeo một thanh kiếm dài chừng một mét tư.

Lão vừa xuất hiện, Sở Đại Trưởng Lão liền đi tới, ôm quyền, cười nói : "Tôn
huynh, đã lâu không gặp!"

Tôn lão nghe vậy liền nở ra nụ cười, hướng đại trưởng lão gật đầu.

Đại Trưởng Lão không để ý tới Vương lão quái, khoát tay : " Đứng đây lâu không
tốt! Mời Tôn huynh vào trong nói chuyện! "

Đã đi một chuyến xa, mấy vị đệ tử ai nấy đều rất mệt, cho nên không ai nói gì
mà đều yên lặng đi nghỉ ngơi.

Còn Minh thì tìm xung quanh không thấy Lâm Phàm đâu, chán quá cũng liền không
ở lại.

....

Thời gian trôi qua, ba ngày sau, khi tiếng chuông của tông môn rung lên ba
tiếng.

Tất cả mọi người đều mang thần sắc nghiêm nghị mà đi tới khu vực quyết đấu,
Minh thấy vậy cũng giữ vững tinh thần, đi theo đám người đi đến.

Không bao lâu, đã tới một vùng sơn cốc, bên trong phạm vi cực lớn, cả con
đường được một loại đá trắng trải đường, tạo thành một quảng trường khổng lồ,
bốn phía càng có từng cây cổ thụ chọc trời, kinh thiên mà dựng lên.

Mỗi hai cây cổ thụ ở giữa, vẫn có tồn tại vài pho tượng, những này pho tượng
toàn bộ là tu tiên giả, từng cái sinh động như thật, khiến cho sát phạt chi ý,
khuếch tán bát phương, để cái này toàn bộ sơn cốc quảng trường đều ở vào kinh
diễm bên trong. Ai ai cũng có cảm giác lâm vào chiến trường, một cảm giác
nghẹt thở xông vào lỗ mũi.

Bốn phía trên vách núi đá, có một chỗ nhô ra đài cao, giờ khắc này ở trên đài
cao có vài chục chỗ ngồi, chẳng những Sở đại trưởng lão, Vương lão quái và Tôn
lão già ngồi ngay ngắn ở bên trong, liền ngay cả Thanh Sơn Tông chưởng tông
cũng đã đến.

Các vị chưởng lão ngồi cạnh nhau bên người, lẫn nhau nói chuyện phiếm.

Từng cái nhắm mắt dưỡng thần, có cái thì thấp giọng mà nghị luận, còn có nhìn
về phía phía dưới không ngừng tràn vào mà đến đệ tử.

Minh ở trong đám người, thần sắc lười biếng, đi tới quảng trường sau đứng ở
một bên, hiếu kỳ nhìn bốn phía, nơi đây lúc trước hắn chưa từng tới, nhất là
những cái kia pho tượng, càng làm cho hắn cảm thấy hiếu kỳ, thế là chạy tới
quan sát tỉ mỉ.

"Những bức tượng này phảng phất còn sống một dạng, thú vị." Minh thậm chí nhìn
thấy một cái tiên nhân pho tượng bên trên lông tóc, lại trong gió phiêu diêu,
để hắn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Đúng lúc này, bỗng nhiên, trong đám người truyền ra trận trận kinh hô.

"Tuyết sư tỷ đến rồi!"

"Tuyết sư tỷ tu vi đã sớm tới Trúc Cơ tầng năm, lần này mười vị trí đầu bên
trong, nhất định có nàng, thậm chí lấy nàng thân phận, ba vị trí đầu cũng là
ổn thỏa!"


Tiêu Dao Thiên Hạ - Chương #23