Siêu Việt


Người đăng: mmach

Theo thanh âm, Minh yên lặng đuổi theo.

Phía trước có một khoảng rừng rậm, loáng thoáng có thể nhìn thấy bóng người ẩn
hiện, ngoài ra, còn có những âm thanh kim loại va đập.

Tiếp cận địa điểm chiến đấu thêm ba mươi bước, Minh nhảy lên một cái cây to,
với tầm nhìn này, hắn có thể nhìn rõ những gì đang diễn ra phía trước.

Ở đó, có năm người mặc áo bào đen đang đối chiến với một thiếu niên tầm mười
năm tuổi dùng thương, nói ra cũng thật giật mình, năm người áo đen tu vi cũng
rất cao trong đó còn có một người là Khai Quang tầng sáu, vậy mà thiếu niên
lại có thể kiên trì lâu như vậy.

Quan sát một lúc, Minh nhận thấy trở trên ống tay áo thanh niên có thêu một
chữ "Thanh" rất đậm nét. Nếu như không lầm thì đây chính là đệ tử mới gia nhập
tông môn trong mấy ngày gần đây.

Nhìn kỹ bên trong những người áo đen cũng không có ai tu vi vượt trội hơn
mình, Minh cười thầm "Cho sư đệ ngươi một cái quà gặp mặt vậy."

Không đợi thêm, Minh ý niệm đi vận chuyển chân nguyên lực trong đan điền, thôi
động ngũ long đang vờn quanh.

Lúc này, khi thiếu niên bắt đầu sức cùng lực kiệt, mắt thấy lưỡi đao đang tới
ngày càng gần, chỉ cần rơi xuống là đầu hắn sẽ rời khỏi cổ.

Dưới tình thế cấp bách, thiếu niên cũng không nghĩ được nhiều như vậy, mặc dù
cái này hoang sơn dã lĩnh cũng sẽ không có người nào, nhưng hắn hay là hi vọng
thượng thiên phù hộ, phát ra sinh mệnh sau cùng hò hét.

"Thần a, cứu cứu ta đi, ta còn không muốn chết sớm như vậy, chết sớm như vậy
làm sao xứng đáng ta lâu năm cha mẹ a! Ta hôm nay xin thề, ai cứu ta thì ta
Lâm Phàm sẽ bái người đó làm thầy!"

Lâm Phàm nhắm mắt cầu nguyện. Kỳ thật hắn cũng chỉ là tùy tiện hô hô. Không
trông cậy vào có ai sẽ đến cứu hắn. Nơi này không nói ít người, chính là có
người cũng không phải là đám hắc bào nhân đối thủ.

Ai ngờ đột nhiên từ đằng xa truyền đến một tiếng hét lớn, Lâm Phàm kinh hãi
nhìn lại, một nam tử Thanh y bay phấp phới, chân đạp ngũ long, tay cầm Diệt
Thiên Kiếm lập tức bay tới.

"Tiểu tử, cái này sư phụ ta làm định!"

Minh từ đằng xa hô to, tay cầm Diệt Thiên Kiếm, ngự Long bay trên trời, tạo
thế, vận chuyển chân nguyên trọng điệp từ lâu, tay trái cầm vỏ kiếm tay phải
chém ra.

Ầm ầm!

Sau một giây, kiếm khí điên cuồng chém đến, một dòng xoáy gió lốc như cái phễu
bị xé rách, hung mãnh bạo tạc, một hắc y nhân bị chém trúng máu bắn ra như
suối phun, vung vẩy ra bốn phía, bao phủ phạm vi hơn một mét, hắc y lão giả bị
vây trong vòng công kích vội vã lui về phía sau. Ngay sau khi hắn lùi lại, mặt
đất bị kiếm khí chém ra một cái hố sâu tới nửa mét.

Lúc này kiếm khí dư âm lại đánh tới, lão già vội vã vung lên hai tay đỡ lấy
nhất kiếm.

Phanh!

Kiếm khí tạc nứt ra, kiếm quang hẹp dài bổ lên chân nguyên lực, lực phản chấn
thật lớn để cánh tay phải lão già run rẩy, dần dần tê dại.

Vận lên chân nguyên, cảm giác tê dại trên cánh tay tiêu trừ, lão già hoảng sợ
mà liếc nhìn hướng Minh.

Hạ xuống đất trước sự bàng hoàng của mọi người, Minh thu kiếm vào vỏ, lúc này
hắn cũng bất ngờ trước chiến lực hiện tại của mình.

Bởi vì Diệt Thiên Kiếm đối với công kích của hắn uy lực làm ra rất lớn tăng
thêm tác dụng. Lúc này, đứng nhìn lão già, Minh trang bức nói : "Vậy mà có thể
tiếp nhận nửa thành (5%) nhất kiếm của ta."

Lão già giật mình, "Nửa thành mà mạnh đến như vậy, chẳng lẽ..."Không nhìn thấu
tu vi của nam thanh niên trước mắt, lão già càng khẳng định đây chính là cường
giả.

Nhưng lão chưa kịp cảnh báo cho mọi người thì đại hán vừa nãy bị trúng nhất
kiếm bước ra, tức giận nói : "Tiểu tử, dám đánh lén ta, chết đi!"

Người áo đen tay cầm trường kiếm, đối Minh liền phách chém qua tới, kiếm mang
lấp lánh, muốn mang hắn chém thành hai khúc.

Minh lắc đầu, đứng ở nơi đó vẫn không nhúc nhích, đương đối phương kiếm sắp
đến đỉnh đầu của mình thời gian, tay điểm ra một chỉ, một đạo ánh sáng lóe
lên, chỉ nghe xì một tiếng, đại hán kia bàn tay bị nhất tề chặt đứt, từ chỗ cổ
tay bị hoàn toàn dứt bỏ, máu tươi như suối phun giống nhau.

Dù sao đại hán cũng chỉ là võ giả Khai Quang một tầng, làm sao có thể đỡ được
một chỉ của Minh. Với Dưỡng Sinh Khí Quyết và Diệt Thiên Kiếm đã đề thăng
chiến lực của hắn viễn siêu võ giả cùng cấp.

Trường kiếm rơi xuống giữa không trung, bị Minh bắt lại chuôi kiếm, vung ngược
tay lên, tại hắc y nhân nơi cổ lưu hạ một đạo thật sâu vết thương.

Toàn bộ quá trình hành văn liền mạch lưu loát, nhanh tới cực điểm, đại hán kia
liền phát ra gào thảm cơ hội đều không có liền trực tiếp chết thảm.

Đúng lúc ấy một đại hán bất ngờ lướt hướng Minh mà đi, tay vận nội công đánh
về phía hắn.

Minh hai mắt đờ đẫn, không chút kinh hoảng, cúi mình lắc người qua, tránh đi
một đòn chí mạng. Hắn nhoẻn miệng cười, thân hình nhảy khỏi mặt đất nhẹ xoay
người, tay phải đặt tại chuôi kiếm, "ong" một cái, kiếm ra khỏi bao hướng phía
đại hán đâm tới.

Xì!

Một thanh trường kiếm xuyên thấu hắc bào thân thể, mũi kiếm từ phía sau lao
ra, hắc y nhân kia động tác cũng đình chỉ, lại không có phát tiếng kêu.

Lạnh giá trường kiếm được Nhất Minh rút ra. Ánh mắt hắn lạnh lẽo, thì thầm nói
"Điếc không sợ súng."

Thiếu niên Lâm Phàm đại kinh, cả khuôn mặt không thể tin được.

(P/s : Main chính năm nay 17 tuổi nha.)

Khác một người áo đen thấy đồng bạn bị người từ phía sau tập kích, lúc này bỏ
qua một bên Lâm Phàm, hướng về Minh lướt tới.

Xoát!

Chỉ thấy Minh phất tay chính là nhất kiếm, nhanh như thiểm điện nhất kiếm, hắc
y nhân cả viên đầu bay lên, giữa không trung đầu không ngừng ném phun huyết,
trên mặt đầy kinh hoàng.

Cả bọn đều không kịp nhìn Minh là như thế nào ra chiêu, vậy mà tới năm người
mà nay chỉ còn hai cái.

Đây là Minh kiếm kỹ, không có kỹ xảo đặc biệt, chính là nhanh, siêu việt tia
chớp nhanh, như vậy kiếm, là dùng để giết người.

Đây cũng chính là thành quả ba tháng luyện tập Trụ Cột Kiếm Thuật, bây giờ
kiếm hắn hình dung chỉ có ba chữ "Nhanh, Mạnh, Chuẩn."


Tiêu Dao Thiên Hạ - Chương #19