Mua Sắm Điên Cuồng


Người đăng: ❉ ๖ۣۜHuyền ๖ۣۜNgọc ❉

Khi Diệp Thiên bắt đầu quá trình tìm hiểu thế giới mới, Tần Khinh Tuyết đã bị
gia gia của nàng gọi đến gặp mặt. Tần Khinh Tuyết đứng thẳng người, bộ dạng
nghiêm túc không chút sợ hãi nhìn vị lão nhân đang ngồi sau chiếc bàn đối
diện. Lão nhân này tóc đã bạc trắng thế nhưng đối mắt rất có thân, dáng người
to lớn chứ không yếu đuối như những ông lão bình thường. Hắn nhìn chằm chằm
Tần Khinh Tuyết một hồi lâu, thấy nàng không có ý định nhượng bộ mới thầm thở
ra một hơi:


  • Khinh Tuyết, ngươi không định cho ta một lời giải thích về chuyện lần này
    sao?

Tần Khinh Tuyết bình tĩnh đáp:


  • Gia gia, không phải ta đã sớm nói rõ rồi sao. Đây là biện pháp giải quyết
    tốt nhất.

Tần Chính tức giận mắng:


  • Hồ đồ. Một kẻ mạnh như vậy cho dù mất trí nhớ cũng sẽ trở thành mối nguy
    hiểm với xã hội. Ngươi để hắn tự do, lỡ như xảy ra chuyện thì phải làm thế
    nào?

Tần Khinh Tuyết không trả lời mà hỏi lại:


  • Vậy theo ngươi chúng ta phải làm sao?


  • Đương nhiên là chiêu hàng, phục vụ cho quân đội.


  • Nếu như thất bại?


  • Kẻ này quá đáng sợ, không dùng được tất nhiên phải loại trừ.


Tần Khinh Tuyết khẽ lắc đầu:


  • Gia gia, tư tưởng của ngươi quá lạc hậu, càng là không thể áp dụng trong
    trường hợp này. Ngươi cho rằng một kẻ mạnh như hắn nói loại bỏ là loại bỏ được
    sao? Ta cũng không ngại nói cho ngươi biết, Diệp Thiên là Khí Thể đồng tu, cả
    hai lĩnh vực đều đạt đến đẳng cấp cao nhất. Hắn so với Dị Năng Giả cấp SSS hay
    Tu Đạo Giả tông sư đều mạnh hơn nhiều. Thậm chí ta nghi ngờ cái hố sâu kia là
    do chính hắn tạo ra chứ không phải vũ khí nóng. Muốn giết một kẻ như vậy…ngươi
    có từng nghĩ cái giá chúng ta phải trả đắt đến thế nào hay không?

Tần Chính trừng to mắt. Những gì Tần Khinh Tuyết vừa nói vốn rất khó tin. Bất
quá hắn hiểu rõ tính cách của nàng, những chuyện quan trọng tuyệt đối sẽ không
nói quá. Từ trước đến nay, Võ Giả vẫn luôn bị Dị Năng Giả và Tu Đạo Giả chèn
ép. Dù sao đối phương mới sinh ra đã có tư chất vượt bậc, Võ Giả bình thường
không so sánh được. Thậm chí Võ Giả càng tu càng khó, đối phương chỉ cần không
chết sớm muộn cũng sẽ thành cao thủ. Bọn hắn có lợi thế duy nhất chính là vũ
khí nóng. Thế nhưng khi đám người kia quá mạnh, vũ khí nóng cũng hạn chế rất
nhiều. Dù sao cũng không thể tùy tiện dùng tên lửa đạn đạo chỉ để tấn công một
người được.

Đây là lần đầu tiên xuất hiện một Võ Giả phá vỡ những hạn chế này, Tần Chính
có thể không ngạc nhiên sao? Người này nếu dùng được sẽ đủ sức trấn áp những
kẻ vô pháp vô thiên kia.


  • Vậy ngươi phải mời chào hắn bằng mọi cách mới đúng.

Tần Chính đã đổi từ chiêu hàng sang mời chào, chứng tỏ hắn đã dành cho Diệp
Thiên sự tôn trọng cao nhất. Tần Khinh Tuyết chỉ lắc đầu:


  • Ngươi không hiểu. Tuy chỉ tiếp xúc một thời gian ngắn, ta đã hiểu phần nào
    tính cách của người này. Ban đầu ta và Lý Mộ Vũ đã thử đưa ra rất nhiều điều
    kiện nhưng Diệp Thiên hoàn toàn không hề có hứng thú. Chỉ khi ta nhắc đến việc
    để cho hắn tự do, tên này đã lập tức đồng ý. Nói cách khác, ngoài tự do ra hắn
    không quan tâm đến bất kỳ thứ gì khác. Ngươi nghĩ một người như vậy sẽ chấp
    nhận gia nhập, chịu sự quản chế của chúng ta sao?

Tần Chính vẫn tỏ ra tiếc nuối:


  • Ngươi nên thử thêm một chút. Cao thủ như vậy, chúng ta có thể cho hắn những
    ưu đãi đặc biệt.

Tần Khinh Tuyết lắc đầu:


  • Ta cảm thấy không cần thiết. Một kẻ như vậy nếu càng cố gắng khống chế càng
    dễ gây ra phản ứng ngược lại. Nếu để hắn có ác cảm, thậm chí trở mặt thành
    thù, hậu quả rất khó tưởng tượng.


  • Vậy ngươi dự định…


  • Để hắn tự do, đồng thời tạo quan hệ thật tốt. Ta thấy tính cách người này
    không tệ. Nếu chúng ta đối xử tốt với hắn, khi có chuyện cần hỗ trợ hắn chín
    phần sẽ không từ chối. Dù không thể một mực sai khiến nhưng vẫn sẽ giúp chúng
    ta giải quyết khá nhiều khó khăn. Đám người kia lộng hành nhiều năm như vậy,
    mượn Diệp Thiên trấn áp bọn hắn là được.


  • Ngươi nắm chắc?


  • Ít nhất khả năng thành công cao hơn biện pháp của ngươi.


  • Được rồi, nếu ngươi đã quyết định ta cũng không nhiều lời thêm nữa. Phía
    trên hỏi xuống ta sẽ thay ngươi xử lý, những việc khác cũng không có vấn đề.
    Ngươi tập trung tạo quan hệ với Diệp Thiên là đủ rồi.


  • Gia gia, ngươi yên tâm. Ta sẽ làm tốt chuyện này.


Diệp Thiên không biết những chuyện này, cho dù biết hắn cũng sẽ không bận tâm.
Hắn đang thử nghiệm việc bộc lộ một phần sức mạnh, nếu tiến triển không như
mong muốn liền xóa sạch ký ức về bản thân của những người kia, sau đó tìm một
khởi đầu mới khác là được. Bất quá hiện tại cũng không tệ lắm, có chỗ ăn ở, có
người giúp đỡ làm quen thế giới, còn hơn một thân một mình tự tìm hiểu. Những
kinh nghiệm Diệp Thiên có được phần lớn đều là từ trong huyễn cảnh, nhưng bởi
vì tu vi của hắn quá cao nên cảm thấy những huyễn cảnh kia quá giả tạo và nhàm
chán. Hiện tại chân chính tiếp xúc với người thật, việc thật nên thú vị hơn
nhiều.

Quản gia của Tần gia gọi là Mã Đức Hùng, một họ khá hiếm gặp. Hắn tự giới
thiệu là cô nhi do gia gia của Tần Khinh Tuyết thu dưỡng từ nhỏ, lớn lên bộc
lộ chút tài năng nên được gia tộc trọng dụng. Về sau một mực ở bên cạnh Tần
Khinh Tuyết, vừa làm quản gia, vừa giúp nàng xử lý vụ sự.

Lớn lên cùng Tần Khinh Tuyết, Mã Đức Hùng từ thái độ cùng lời nói liền biết
Tần Khinh Tuyết rất xem trọng Diệp Thiên nên tỏ ra khá cởi mở, thân thiện với
hắn. Diệp Thiên cũng rất vui vẻ đáp lại. Diệp Thiên chính là rất dễ tin người,
dù sao trên thế giới này cũng không có ai làm hại được hắn. Có đủ sức mạnh
liền suy nghĩ đơn giản một chút để cuộc sống vui vẻ hơn.

Mã Đức Hùng cùng Diệp Thiên đi vào nhà sách. Hắn có đôi chút ngạc nhiên khi
Diệp Thiên chỉ lướt qua từng kệ sách lớn chứ không đọc chút nào. Nhà sách tuy
lớn nhưng tốc độ đi của cả hai rất nhanh, chỉ hơn ba mươi phút liền xong. Diệp
Thiên xử lý toàn bộ thông tin vừa tiếp nhận được chỉ trong vài phút rồi cười
nói:


  • Thế giới này thật thú vị a.

Mã Đức Hùng không hiểu lắm về câu nói của hắn:


  • Ngươi vừa nói gì?

Diệp Thiên lắc đầu:


  • Không có gì, chúng ta đi mua một chút vật dụng cần thiết đi.


  • Nhưng ngươi còn chưa xem…


  • Không cần thiết nữa.


Diệp Thiên cũng không thể nói khi vừa bước vào nhà sách, thần thức của hắn đã
xem qua tất cả sách ở đây. Nửa giờ đồng hồ đi lại chẳng qua là hình thức, dù
sao cũng không thể vừa nhìn thấy liền quay xe đi được.

Có đầy đủ thông tin, Diệp Thiên xem như đã có hiểu biết cơ bản về thế giới
này. Hắn hành động rất tự nhiên, từ mua sắm vật dụng thiết yếu đến y phục,
điện thoại và máy tính bàn. Tần Khinh Tuyết rất giàu, Tần gia lại càng giàu,
chút tiền này đối với nàng chẳng có ý nghĩa gì. Mà Diệp Thiên trước nay ưu
điểm chính là da mặt dày, không cần nói hắn cũng sẽ không khách sáo.

Lần đầu tiên tiếp xúc với những thứ mới lạ này, Diệp Thiên vừa thấy liền mua.
Đến mức Mã Đức Hùng không chịu nổi phải gọi người đến vác đồ hộ. Bọn hắn không
thể để người của siêu thị chuyển hàng đến tận nhà, dù sao trang viên của Tần
Khinh Tuyết cũng cấm người không liên quan tiếp cận.

Đồ đạc đã chất thành đống, đám người theo đuôi lên đến hơn hai mươi, sắc trời
cũng tối, Diệp Thiên đành trở về trong tiếc nuối. Hắn hoàn toàn không biết Tần
Khinh Tuyết đã sớm ở nhà đợi mình…


Tiêu Dao Lục - Chương #5