Ăn Trưa


Người đăng: ❉ ๖ۣۜHuyền ๖ۣۜNgọc ❉

Diệp Thiên đáp lại rất dứt khoát:


  • Không gặp.

Diệp Thiên có thể sao chép lại nhạc khúc của Vũ trưởng lão nhưng không đại
biểu là hắn hiểu âm nhạc. Dù sao mục đích ban đầu của Diệp Thiên chỉ đơn thuần
là thích nghe nhạc chứ không phải đàm nhạc lý. Nói cho đúng hơn, Diệp Thiên
cũng từng bị Vũ trưởng lão nhồi sọ một ít kiến thức về âm nhạc, nhưng loại lý
giải kia là về đại đạo, chẳng liên quan gì đến âm nhạc của thế giới này. Hắn
nói những người kia không hiểu, bọn họ nói Diệp Thiên cũng mù tịt, gặp nhau
thì có ý nghĩa gì?


  • Ta nghĩ ngươi nên gặp bọn hắn, đối với danh tiếng của ngươi cũng như Nhất
    Thế Vô Song đều có chỗ tốt. Ngươi thử nghĩ, trong dàn diễn viên hiện tại, chỉ
    có ngươi danh tiếng kém nhất lại trở thành nam chính nhất định sẽ khiến nhiều
    người bất mãn, cho rằng phía sau chúng ta có tầm màn đen. Nếu ngươi tạo quan
    hệ tốt với mấy vị đại sư dương cầm này, phối hợp với một khúc Cố Hương tối
    qua, danh tiếng sẽ lập tức đẩy cao một cách nhanh chóng. Dù sao dương cầm cũng
    là loại nhạc cụ được yêu thích nhất thế giới, số lượng người yêu thích cực
    đông.

Diệp Thiên vẫn rất kiên quyết:


  • Ta được chọn làm vai chính quả thực là nhờ đi cửa sau, việc này có gì cần
    phải giải thích. Còn nữa, ta thực không hiểu dương cầm hay nhạc lý gì đó, cùng
    lắm chỉ biết đánh vài nhạc khúc mà thôi. Hơn nữa loại nhạc khúc như Cố Hương
    cũng không có nhiều.


  • Chẳng phải còn có Nhân Duyên nữa sao?


  • Phải, Nhân Duyên là…


Diệp Thiên nói đến đây liền im bặt, hắn biết mình nói hớ. Dường như Chu Tử
Uyển cố ý buộc Diệp Thiên nói ra. Nữ nhân này.... Diệp Thiên nhớ lại lời Diệp
Chấn từng nói với hắn, “nữ nhân càng xinh đẹp lại càng nguy hiểm” quả không
sai. Đây là kinh nghiệm xương máu của hắn, dù sao mẫu thân Tần Khuynh Mộng
chính là Thần Giới đệ nhất mỹ nữ. Diệp Thiên cũng không ít lần chứng kiến cảnh
bạo lực gia đình, mà kẻ bị ngược đãi chính là phụ thân Diệp Chấn của hắn. Đây
là một đoạn cố sự bi thương của một vị Thần Đế lừng danh mà không mấy ai biết
đến.

Chu Tử Uyển khẽ cười:


  • Thế nào? Sao lại không nói nữa?

Diệp Thiên nghiêm túc đáp:


  • Ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao lại biết đến Tam Bộ Khúc?


  • Tam Bộ Khúc? Thì ra ba nhạc khúc này được gọi như vậy. Ta sẽ giúp ngươi từ
    chối Zefer, nhưng ta muốn mời ngươi dùng bữa trưa.


  • Tốt.


Diệp Thiên lập tức đồng ý. Cho dù là tình huống bình thường, Chu Tử Uyển mới
hắn cũng sẽ đi, đừng nói là hiện tại Diệp Thiên rất muốn biết nàng rốt cuộc là
ai. Khả năng Chu Tử Uyển đến từ Thần Giới gần như bằng không. Thần kỹ đỉnh cấp
như Thái Thanh Du Thiên Bộ không phải ai cũng có thể học được, càng là không
có ai đạt đến đẳng cấp như Diệp Thiên. Kể cả Chu Tử Uyển có là đại năng, Diệp
Thiên nhất định đã sớm cảm nhận được. Nhưng từ lần đầu tiên gặp gỡ, nàng rõ
ràng chỉ là một người bình thường, thậm chí còn chưa từng tu luyện qua. Chu Tử
Uyển mạnh hơn Diệp Thiên, đến mức hắn không nhìn thấu nàng? Nói nhảm, chắc
chắn không có chuyện này.

Chu Tử Uyển nhắn cho Diệp Thiên một cái địa chỉ quán ăn gần giải trí Quang
Minh. Thời gian vẫn còn sớm, Diệp Thiên tiếp tục đưa nhân vật đến cấp ba mươi
lăm, có thêm một kỹ năng Ma Huyết Giáp rồi chuyển sang cày kỹ năng thợ rèn.

Ở cấp thấp nhất, Diệp Thiên phải tự rèn ra một vài món đồ đơn giản mà không có
sự hỗ trợ của hệ thống trò chơi. Vì hắn chỉ chọn nó là nghề phụ nên khởi đầu
khó khăn hơn thợ rèn chân chính khá nhiều. Dù vậy, chút thử thách này không
cách nào làm khó Diệp Thiên. Hắn từng tự tay luyện chế những món thần khí có
độ khó cao hơn thế này rất nhiều.

Hoàn thành việc chế ra một con dao nhỏ, đẳng cấp thợ rèn của Diệp Thiên lập
tức tăng lên sơ cấp. Tiếp đến chính là chế hai món đồ phẩm chất bình thường.
Lần này đã có thêm một vài hướng dẫn hệ thống hiện ra cùng những thước đo
thông số tương đối trong quá trình mài dũa vật phẩm và tính toán kích thước.
Diệp Thiên lại tốn thêm mười phút để hoàn thành, đạt đến trung cấp thợ rèn.

Cao cấp yêu cầu luyện chế ba món trang bị phẩm chất ưu tú. Đỉnh cấp còn bốn
món trác việt, tông sư cần năm món sử thi. Cao nhất là đẳng cấp của Thần, yêu
cầu mười món trang bị huyền thoại. Chưa có một người chơi nào với nghề chính
là thợ rèn đạt đến, đừng nói là nghề phụ. Nghe nói tại sever nước ngoài từng
có một vị sở hữu chức nghiệp sử thi thuộc nhóm thợ rèn luyện chế ra đôi bao
tay cấp bậc huyền thoại, đấu giá hơn mười triệu tiền mặt. Đủ thấy giá trị của
trang bị đẳng cấp này lớn đến mức nào.

Diệp Thiên không cần phụ trợ của hệ thống, hắn dựa vào ký ức luyện chế thần
khí tự thiết kế ra bản vẽ, sau đó dựa trên tính chất vật liệu kết hợp, nhanh
chóng đạt đủ hai điều kiện tiếp theo, đạt đến đỉnh cấp thợ rèn. Diệp Thiên
dừng lại tại đây, những vật liệu thu thập được từ các bãi quái không đủ chất
lượng để luyện chế trang bị cấp trác việt. Giới hạn cấp độ cũng là một vấn đề,
khiến thời gian xử lý vật liệu cao cấp của hắn khá lâu, thêm dòng phụ gia cũng
không đạt yêu cầu.

Nhìn lại thời gian cũng đã hơn mười giờ ba mươi, Dương Thiên rời khỏi phòng
trò chơi, thay một bộ đồ mới rồi để tài xế chở mình đến chỗ hẹn với Chu Tử
Uyển. Là nhân vật của công chúng, Chu Tử Uyển đương nhiên không thể hẹn Diệp
Thiên ở một quán ăn bình thường. Nàng chọn một nhà hàng bốn sao nổi tiếng, đặt
một phòng ăn riêng, khi Diệp Thiên đến báo danh liền được nhân viên phục vụ
đưa đến tận nơi.

Trong phòng chỉ có một mình Chu Tử Uyển, bàn ăn bày đủ những thứ xa hoa. Bất
quá Diệp Thiên ở nhà Tần Khinh Tuyết một thời gian, ăn thức ăn của đầu bếp nổi
tiếng đã quen nên cảm thấy rất bình thường.

Ngồi vào bàn ăn, Chu Tử Uyển cũng không lập tức nhắc đến chuyện nhạc khúc mà
chọn các đề tài khác. Đa phần là những chuyện liên quan đến bộ phim. Dù Diệp
Thiên không tham gia các hoạt động tuyên truyền nhưng vẫn sẽ đến dự họp báo.
Chu Tử Uyển muốn hướng dẫn hắn cách thức đối đáp với đám phóng viên kia.

Diệp Thiên cũng rất kiên nhẫn nghe hết, những thông tin này đối với hắn cũng
có lợi. Thức ăn dọn lên, hai người vừa ăn uống vừa nói chuyện rất vui vẻ.
Nhưng luôn có cảm giác không khí có chút gì đó kỳ lạ, thỉnh thoảng sẽ xuất
hiện vài câu hỏi mang tính thăm dò.

Bữa ăn kết thúc, cảm thấy tiếp tục dây dưa thế này cũng không có ý nghĩa, Diệp
Thiên liền nói thẳng:


  • Ngươi từ chỗ nào biết được Tam Bộ Khúc?

Chu Tử Uyển không trả lời mà hỏi ngược lại:


  • Ta là người tấu nhạc khúc này trước, nên phải là ta đặt câu hỏi này mới
    đúng.

Diệp Thiên ngẩn ra mất mấy giây, còn có thể chơi như vậy? Ngẫm lại dường như
cũng có chút đạo lý, nói cho nàng cũng chẳng sao:


  • Là một vị trưởng bối dạy cho ta. Tam Bộ Khúc này là do hắn đích thân sáng
    tác.

Chu Tử Uyển tỏ ra kinh ngạc:


  • Trưởng bối? Hắn gọi là gì?

Diệp Thiên khẽ lắc đầu:


  • Ta có nói ngươi cũng không biết, hiện tại hắn không có mặt tại thế giới
    này.

Lời này cũng là thật, nhưng vào tai Chu Tử Uyển lại trở thành vị trưởng bối
kia đã sớm chết. Ánh mắt của nàng có điều suy nghĩ, Diệp Thiên liền nói tiếp:


  • Ngươi từ nơi nào biết được Tam Bộ Khúc?


Tiêu Dao Lục - Chương #36