Mời Gặp


Người đăng: ❉ ๖ۣۜHuyền ๖ۣۜNgọc ❉

Thị lực của Diệp Thiên không bị ảnh hưởng bởi đêm tối. Hắn nhìn thấy rất rõ
ràng hình dạng của hai người này. Hai người một nam một nữ, mặc y phục đen bó
sát người. Nam nhân tóc ngắn đẩy cao, ánh mắt sắc bén. Nữ nhân tóc ngắn chưa
đến vai, dung mạo tạm được, trên trán có một vết sẹo khá lớn do thứ gì đó sắc
bén tạo thành.

Diệp Thiên nhướng mày hỏi:


  • Các ngươi đến tìm ta?

Nam nhân gật đầu:


  • Đi theo ta một chuyến, có người muốn gặp ngươi.


  • Là ai?


  • Đến nơi sẽ biết.


Diệp Thiên phất tay:


  • Ta không thích chơi trò giấu mặt với người lạ. Trở về nói với hắn nếu muốn
    liền đích thân đến gặp đi.

Diệp Thiên nói xong liền tiếp tục bước về phía trước. Lúc hắn đi ngang qua,
nam nhân lập tức đưa tay nắm lấy bả vai. Lực đạo mạnh mẽ khiến bàn tay kia
giống như gọng kìm tóm chặt lấy vai Diệp Thiên.

Diệp Thiên vẫn không dừng bước, tiếp tục đi thẳng. Nam nhân đang muốn dùng lực
giữ lại thì phát hiện mình không cách nào ngăn được. Diệp Thiên vẫn bước đi
rất nhẹ nhàng, không giống như đang bị người khác níu giữ chút nào còn nàm
nhân thì bị hắn kéo lê theo phía sau. Cho dù nam nhân dùng cách nào, kể cả hai
tay cũng đều vô dụng. So bì về lực lượng thuần túy, hắn kém Diệp Thiên vô số
lần.

Diệp Thiên đang đi bất ngờ dừng lại, quay người nhìn về phía vạt áo ở vai bị
nam nhân xé rách một chút. Hắn được Diệp Chấn dạy dỗ phải luôn lịch thiệp,
nhất là về mặt y phục phải luôn gọn gàng. Trừ khi là trong một trận chiến khốc
liệt, việc y phục không lành lặn là chuyện rất khó chấp nhận. Diệp Thiên chỉ
nghe một phần những lời này chứ không tuyệt đối, dù vậy việc áo bị một kẻ xa
lạ xé rách vẫn khiến rất khó chịu.

Diệp Thiên nắm lấy cổ tay nam nhân, giật nhẹ một cái để đối phương buông ra
rồi vung tay ném sang một bên. Động tác nhìn có vẻ nhẹ nhàng của hắn khiến nam
nhân bay đi gần hai mươi mét, đụng gãy một thân cây nhỏ mới rơi xuống. Dựa vào
lực đạo, Diệp Thiên biết tên này mạnh hơn phàm nhân khá nhiều. Dựa theo phân
chia cấp bậc của thế giới này hẳn là trung cấp Võ Giả. Ném một cái cũng không
chết được, nhiều nhất chỉ là nằm trên giường dưỡng thương năm bữa nửa tháng mà
thôi.

Nữ nhân từ đầu đến cuối không lên tiếng bất ngờ cong chân, búng người tạo
thành một vòng cung hoàn hảo bay đến trước mặt Dương Thiên:


  • Là Mộ Vũ tiểu thư có lời mời, hi vọng ngươi sẽ không tức giận.

Diệp Thiên hơi bất ngờ:


  • Lý Mộ Vũ? Nàng muốn gặp ta chỉ cần mời là được, cần gì phải làm những
    chuyện này?

Nữ nhân lạnh nhạt đáp:


  • Bên cạnh ngươi lúc nào cũng có người của Tần Khinh Tuyết, bọn ta không cách
    nào tiếp cận được. Nếu không phải vì ngươi đột nhiên trốn khỏi buổi hòa nhạc
    khiến bọn hắn mất dấu, bọn ta có lẽ còn chưa dám xuất hiện.

Diệp Thiên cũng biết được phần nào mối quan hệ oan gia giữa Tần Khinh Tuyết và
Lý Mộ Vũ, hai nữ nhân này quả thực không hợp nhau lắm. Lý Mộ Vũ cũng tính là
người quen, đến gặp nàng cũng không phải chuyện gì to tát.


  • Vậy còn tên kia?


  • Tự làm tự chịu. Sẽ có người đến mang hắn đi.


  • Tốt, dẫn đường đi.


  • Ngươi chỉ cần tiếp tục đi thẳng, tại ngã tư tiếp theo sẽ có người đến đón.


Diệp Thiên không hiểu lắm cách làm việc của đám người này. Rõ ràng rất bình
thường lại thích tỏ ra thần bí. Có điều hắn cũng không nhiều lời, dù sao cũng
chẳng có gì khác biệt.

Đợi Diệp Thiên mất dạng trong bóng tối, nữ nhân liền lấy điện thoại ra đánh
một đầu số bí ẩn:


  • Đã thử qua, thực sự rất mạnh.


  • Diệp Thiên đồng ý gặp mặt, hắn tương đối dễ nói chuyện, chỉ cần các ngươi
    không làm gì quá đáng là được.


  • Phái một xe cứu thương đến… đón ta. Tình huống của Kiệt Nam không rõ, có lẽ
    bị thương tương đối nặng. Hắn tự làm tự chịu không thể trách ta.


  • Tốt.


Diệp Thiên đi được thêm một đoạn thì gặp được một chiếc xe kiểu quân đội. Khác
với Tần Khinh Tuyết đi làm kinh tế, Lý Mộ Vũ gia nhập quân đội theo truyền
thống gia đình. Diệp Thiên sớm biết những chuyện này nên không quá bất ngờ.

Xe của quân đội so với xe hơi bình thường rất khác biệt, thùng xe phía sau
ngăn cách hoàn toàn với chỗ lái, chỉ có một tấm kính mở ra nói chuyện khi cần
thiết. Trong thùng xe chỉ có mặt nam nhân ăn mặc quân phục, gương mặt lạnh
lùng. Hắn xuống xe mời Diệp Thiên lên, chào theo kiểu quân đội một cái rồi mặt
lạnh ngồi im một chỗ.

Đối phương như vậy, Diệp Thiên cũng không rảnh đi bắt chuyện trước. Hắn lấy
điện thoại ra, tiếp tục chơi trò chơi. Xe đi được hơn nửa tiếng thì điện thoại
của Diệp Thiên rớt mạng, toàn bộ sóng tín hiệu đều bị cắt đứt. Các khu vực
quan trọng của quân đội đều có thiết bị làm nhiễu sóng, Diệp Thiên tỏ ra hơi
khó chịu, tay vẫn nhanh chóng thao tác chuyển sang một trò chơi offline khác.

Lại thêm gần hai mươi phút, chiếc xe này mới có dấu hiệu dừng lại. Dựa vào tốc
độ chuyển động và thời gian, diện tích của căn cứ quân đội này còn lớn hơn
trang viên của Tần Khinh Tuyết vài lần.

Xe dừng tại bãi, Diệp Thiên cũng nam nhân bước xuống, đưa mắt nhìn quanh một
vòng. Nơi này có các loại xe quân đội chuyên dụng cùng trực thăng chiến đấu,
cơ sở hạ tầng lắp đặt khá hiện đại. Các loại máy quay hiện đại, cửa vào quét
dấu vân tay…đều có đủ.

Diệp Thiên được nam nhân dẫn vào trong thang máy. Tòa nhà này có ba mươi tầng,
Diệp Thiên thấy nam nhân chọn nút đi lên tầng hai mươi tám. Thang máy dựng lại
ở tầng hai mươi tám, nam nhân làm một cái thủ thế xin mời chứ không đi cùng
Diệp Thiên. Khi hắn bước qua cửa thang máy liền thấy một cánh cửa bằng kim
loại, bên trên có một bảng điều khiển nhìn qua khá hiện đại. Không cần Diệp
Thiên chạm vào, cánh cửa liền tử động mở ra.

Trong phòng có bốn người, ngoại trừ Lý Mộ Vũ còn có hai lão nhân ước chứng sáu
mươi, bảy mươi tuổi cùng một nam nhân gần ba mươi, dáng người to lớn, dung mạo
anh tuấn, đôi mắt rất có thần.

Diệp Thiên rất tự nhiên ngồi vào chiếc ghế đối diện với Lý Mộ Vũ:


  • Nghe nói ngươi muốn gặp ta?

Lý Mộ Vũ nhìn về phía hai lão nhân, thấy bọn hắn gật đầu mới nghiêm túc đáp:


  • Ta thay mặt đội đặc vụ Huyền Nghi mời ngươi gia nhập. Có thể ngươi chưa
    từng nghe qua về tổ chức đặc biệt này, ta sẽ giới thiệu sơ qua một chút.


  • Đội đặc vụ Huyền Nghi bọn ta chuyên xử lý những sự kiện đặc biệt mà con
    người cho là phi thường. Nói dễ hiểu hơn chính là những sự kiện do đám Dị Năng
    Giả, Võ Giả hay Tu Đạo Giả gây ra. Ngươi cũng biết hiện tại xã hội pháp trị,
    mọi người bên dưới pháp luật đều bình đẳng. Nhưng vẫn có không ít kẻ lợi dụng
    năng lực hơn người để làm chuyện xấu. Sự tồn tại của đội đặc vụ Huyền Nghi
    chính là để quản lý những kẻ này.


  • Về lợi ích, ngươi sẽ được cấp giấy phép công vụ mật màu đen, có thể ra vào
    mọi cơ quan nhà nước, có quyền truy cập các thông tin mật trên hệ thống cùng
    như điều động nhân lực khi cần thiết. Ngoài ra còn có lương thưởng tùy theo
    nhiệm vụ, các loại hỗ trợ…


  • Về trách nhiệm, ngươi được cấp thẻ đen nên không cần đến tham dự mọi cuộc
    họp, chỉ bắt buộc xuất hiện trong những cuộc họp quan trọng. Khi bên trên đưa
    xuống nhiệm vụ, ngươi có quyền tiếp nhận hoặc không, tất nhiên trừ những nhiệm
    vụ đặc biệt quan trọng. Trong tình huống phát sinh bất ngờ nếu có điều kiện
    phải hỗ trợ toàn lực. Không được tổn thương đến người dân bình thường…


Diệp Thiên rất kiên nhẫn nghe Lý Mộ Vũ nói hết, sau đó nở nụ cười hết sức lịch
sự:


  • Ta từ chối.


Tiêu Dao Lục - Chương #32