Người đăng: ❉ ๖ۣۜHuyền ๖ۣۜNgọc ❉
Diệp Thiên khẽ lắc đầu:
Lâm Nghĩa nhướng mày, hắn không ưa thích thái độ của thanh niên này:
Vậy ngươi muốn thế nào?
Rất đơn giản. Cách nhận diện Hồn Khí đơn giản nhất chẳng phải thức tỉnh
chúng sao? Tất nhiên không cần thức tỉnh cũng có thể, Hồn Khí sẽ tỏa ra khói
trắng nếu tác động ở một mức độ vừa phải đến linh hồn ở bên trong. A, đừng nói
những thứ cơ bản này ngươi cũng không biết?
Lâm Nghĩa trừng mắt nhìn sang Tần Khinh Tuyết:
Tần Khinh Tuyết không biết đáp lại thế nào. Lâm Nghĩa là lão bằng hữu của gia
gia nàng, Tần Chính. Bên trong giới địa vị khá cao. Xác xuất thẩm định Hồn Khí
của hắn lên đến bảy mươi phần trăm, trong cả nước có thể xếp vào ba vị đứng
đấu. Nhưng nàng càng tin tưởng Diệp Thiên hơn. Chính mắt Tần Khinh Tuyết nhìn
thấy hắn thức tỉnh hồn khí bằng một cái chạm nhẹ. Đây rõ ràng là năng lực của
hắn, không phải do con dao găm kia, cho dù nó cũng rất đặc biệt…
Thấy Tần Khinh Tuyết khó xử, Diệp Thiên cảm thấy lão nhân này rất đáng ghét.
Tài thô học thiển không nói lại còn hay tự cho mình là đúng, Diệp Thiên rất
ghét loại người này.
Diệp Thiên nói xong cũng không đợi Lâm Nghĩa đáp lại, dao găm ngang hông rút
ra, lần lượt gõ vào mười sáu món Hồn Khí trước mặt. Từng sợi khói màu trắng từ
trong những Hồn Khí này bay ra, kéo theo đó là một cơn gió mạnh khiến hai chậu
cây cảnh ở góc phòng cùng các vật dụng bài trí ngã đổ.
Lâm Nghĩa cùng Tần Khinh Tuyết đều có chút tu vi Võ Giả, vẫn miễn cưỡng giữ
bản thân ổn định trong cơn gió này. Khi bọn hắn nhìn lại liền thấy mười sáu
linh hồn khác nhau tuôn ra từ đám Hồn Khí trên bàn. Đây đều là những vị danh
nhân nổi tiếng xuyên suốt chiều dài lịch sử nhân loại, không có một ai yếu hơn
hoàng đế Phổ Chiếu. Bất quá ý thức của bọn hắn cao hơn nhưng vẫn không thể
giao tiếp một cách thông thường, chỉ nhìn Diệp Thiên với ánh mắt như muốn nói
điều gì đó rồi biến mất.
Tiện tay hất bốn đồ vật vô dụng sang một bên, Diệp Thiên đẩy hết mười sáu cái
Hồn Khí ra trước mặt Lâm Nghĩa còn đang kinh hãi:
Đừng nói Diệp Thiên không biết kính trọng người già. Tuy hắn vẫn luôn nhận
mình mười sáu tuổi nhưng thọ nguyên thực tế đã lên đến hàng chục vạn, nếu
không tính thời gian ngủ say cũng là mấy ngàn. Tên này da mặt tương đối dày,
lúc cần trẻ liền trẻ, cần già liền già, tự cho mình một lý do để làm việc
không cố kỵ ai.
Vẻ mặt Lâm Nghĩa lúc trắng lúc xanh, sau cùng không phản bác lại được, phất
tay áo đứng dậy đi nhanh ra ngoài. Hắn không có mặt mũi đối diện với Diệp
Thiên, cũng không cách nào che giấu được sự kinh hãi trong lòng. Chỉ có thể
rời đi để bảo toàn chút danh dự mà thôi.
Lâm Nghĩa u ám rời đi, Diệp Thiên mới nhìn qua Tần Khinh Tuyết:
Tần Khinh Tuyết chăm chú nhìn Diệp Thiên, sau cùng bình tĩnh nói:
Nữ nhân này quả nhiên đã nghi ngờ. Hết cách, mất trí nhớ chỉ là cái cớ Diệp
Thiên viện ra ban đầu mà thôi. Cái hắn cần là một thân phận mới để sống tại
thế giới này. Hiện tại thân phận đã có, những thứ này đều không quan trọng
nữa. Bất quá thân thế thật sự vẫn phải giấu kín. Không phải Diệp Thiên sợ lộ
tẩy, chẳng qua có nói ra cũng chẳng ai nguyện ý tin tưởng.
Ngươi nói ngươi là thái thượng trưởng lão trẻ nhất Thái Hư Thần Cung, tông môn
đứng đầu Thần Giới? Ngươi nói ngươi siêu việt Thần Đế, đạt đến cảnh giới chưa
từng có ai chạm đến? Ngươi nói ngươi đưa tay nhấc chân liền hủy diệt cả một
phương thiên địa? Lời này nói ra, người khác không cho rằng hắn bị điên mới là
lạ.
Tần Khinh Tuyết im lặng vài giây rồi gật đầu:
Diệp Thiên đứng dậy, tùy tiện hút mặt dây chuyền đã bị gió thổi bay đến góc
phòng vào trong tay:
Diệp Thiên nói xong liền xoay người đi lên lầu, Tần Khinh Tuyết vội nói với
theo:
Khoang đã, lẽ nào thứ đó là…
Chẳng phải từ đầu ta đã nói có tổng cộng mười bảy món Hồn Khí sao?
Dùng một món Hồn Khí đổi lại mười sáu món đã thức tỉnh, lần này Tần Khinh
Tuyết kiếm lớn. Nàng đương nhiên không cảm thấy đáng tiếc. So với mặt dây
chuyền kia, tạo được quan hệ với Diệp Thiên tốt hơn nhiều. Tên này cũng đã nói
thẳng, về sau cũng không cần tính kế này nọ để thăm dò.
Lâm Nghĩa rất kiêu ngạo, cũng rất có tài. Nhưng Tần Khinh Tuyết tận mắt thấy
Diệp Thiên dễ dàng thức tỉnh một món Hồn Khí, ai nặng ai nhẹ trong lòng nàng
rất rõ. Mời Lâm Nghĩa đến đây, bề ngoài là trao đổi tìm hiểu, thực chất là
mượn sự kiêu ngạo của tên này khiêu khích Diệp Thiên. Tần Khinh Tuyết thành
công, tuy Diệp Thiên đã sớm phát hiện ra nhưng vẫn làm đúng kế hoạch của nàng.
Song phương thẳng thắn, về sau có chuyện gì cũng sẽ tiện hơn rất nhiều.
Về phần thanh dao găm, tuy không phải Hồn Khí nhưng giá trị cũng không kém
nhiều. Nó được làm từ hợp kim đặc biệt, trong đó có cả một loại kim loại quý
hiếm lấy từ thiên thạch ngoài hành tinh. Số lượng kim loại này rất hiếm lại
khó luyện chế hợp kim, cơ hồ chỉ cần pha trộn sai tỉ lệ liền biến thành phế
phẩm. Trên cả thế giới có không đến một ngàn vũ khí làm từ loại hợp kim này.
Tần gia may mắn có được hai món, một trong đó là của gia gia nàng, Tần Chính.
Món còn lại vẫn luôn được cất giữ, khi Diệp Thiên nói cần một thứ tương tự như
vậy nàng liền không chút do dự lấy ra. Dao tên Phá Hiểu, xét về độ cứng rắn và
sắc bén trong một ngàn vũ khí cũng có thể xếp trước mười, gần như đạt đến tỷ
lệ hoàn mỹ. Diệp Thiên nhắc đến Phá Hiểu chính là muốn nói vì nó nên sẽ bỏ qua
chuyện lần này, còn mặt dây chuyền chỉ là lợi tức, công sức hắn thức tỉnh mười
sáu Hồn Khí mà thôi.
Mặt dây chuyền này đối với Diệp Thiên không có nhiều tác dụng. Bất quá nhìn
qua tương đối đẹp mắt, về sau tặng lại cho ai đó là được. Hắn vừa tắm rửa xong
liền được Mã Đức Hùng đưa cho một cái ví, bên trong là thẻ ngân hàng, rất
nhiều tiền mặt cùng giấy tờ tùy thân. Đây là bước cuối cùng để có một thân
phận mới, Tần Khinh Tuyết đã giữ đúng lời hứa hoàn thành nó. Chút khó chịu vừa
nãy hoàn toàn biến mất. Hắn là thân sĩ, không nên chấp nhất với nữ nhân, dù
sao bản thân cũng không ảnh hưởng gì. Về sau nên nghĩ thoáng một chút, thế
giới này chẳng có thứ gì uy hiếp được đến Diệp Thiên, cho dù là âm mưu quỷ kế
gì đi nữa cũng hà tất phải bận tâm.