Tiệc Tối


Người đăng: ❉ ๖ۣۜHuyền ๖ۣۜNgọc ❉

Diệp Thiên phát hiện bọn hắn đã về đến liền từ trong nhà đi ra:


  • A, các ngươi về rồi sao? Mau đến nghỉ ngơi một chút, để ta chuẩn bị bữa
    tối.

Bốn người nhìn nhau rời ngơ ngác tiến đến, Chu Tử Uyển là người đầu tiên không
nhịn được hỏi:


  • Thứ này là do ngươi xây dựng? Làm sao có thể…

Diệp Thiên khẽ cười, tiện tay dùng dao găm cắt ra một đường rất ngọt trên khối
gỗ đang cầm:


  • Vì ta có một con dao tốt a.


  • Vấn đề ở đây là ngươi có dao tốt sao?


  • Khí lực của ta so với người bình thường lớn hơn một chút.


  • Một chút là bao nhiêu?


  • Nhiều hơn các ngươi tưởng tượng.


Diệp Thiên tùy tiện nhặt một thanh gỗ dư trước nhà, dùng một quyền đấm nó sâu
hơn phân nửa vào trong lòng đất trong ánh mắt kinh hãi của bốn người. Chu Minh
Hạo vui mừng nói:


  • Tiểu Thiên, ngươi là người luyện võ sao? Ta nghe nói có một số người luyện
    đến cảnh giới nhất định sẽ sở hữu sức mạnh rất đáng sợ. Gần đây còn nổi lên
    phong trào tầm sư học đạo.

Diệp Thiên cũng không phũ nhận:


  • Có luyện qua một chút. Chủ yếu là ta từ khi sinh ra khí lực đã tương đối
    lớn.

Nào chỉ là tương đối, khi sinh ra Diệp Thiên suýt chút nữa dùng một quyền đánh
chết bảo mẫu, mà nàng khi đó đã là…

Giải thích này miễn cưỡng được chấp nhận. Tại một nơi vốn là rừng cây lúc này
lại xuất hiện một ngôi nhà gỗ hơn hai trăm mét vuông, bọn hắn còn có thể làm
gì khác ngoài lựa chọn tin tưởng sao?

Tiến vào bên trên, bốn người mới thấy ngồi nhà này khá đầy đủ tiện nghi. Bao
gồm phòng khách, nhà bếp, ba phòng ngủ cùng hai phòng tăm. Diệp Thiên xây một
bể lọc nước khác lớn, dùng nhiều lớp cát và sỏi để lọc sạch nước biển. Tốc độ
lọc không quá nhanh, hôm nay đoán chừng không có đủ nước tắm. Vì vậy hắn quyết
định ngày mai sẽ xây dựng một bể chứa nước với thể tích ước chừng ba ngàn mét
khối cùng một đường ống dẫn nước biển chảy vào bể. Nghe xong những con số này,
bốn người cảm thấy bọn hắn và Diệp Thiên đang ở hai thế giới khác nhau. Những
con số gần như không thể tưởng tượng được từ miệng tên này nói ra lại vô cùng
đơn giản.

Nhìn lại bọn hắn, mỗi người tìm được một ít quả dại. Khá nhất là Chu Tử Uyển,
nàng hái được một túi quả màu đỏ vô danh. Loại quả này có chứa khá nhiều nước,
sử dụng sẽ vừa tiết kiệm được lương thực lẫn nguồn nước.

Để bốn người nghỉ ngơi một lát, thời gian cũng đã gần bảy giờ tối. Diệp Thiên
đem phần lửa mình nhóm từ trước dời đến bãi đất trống trước nhà gỗ, bắt đầu
tẩm gia vị nướng cá. Mùi thơm khiến cả bốn từ trong nhà đi ra, bọn hắn nhìn
một chiếc bè chất đầy cá được dùng lá phủ lên để giữ độ tươi và tránh côn
trùng thì chỉ biết câm nín.

Đặc biệt là Đại Lãng, hắn nhìn miếng thịt cá Diệp Thiên đang tẩm gia vị chuẩn
bị nướng rồi lên tiếng:


  • Tiểu Thiên, ngươi đang nướng…không phải thịt cá mập chứ?

Diệp Thiên gật đầu:


  • Vừa nãy đánh bắt cá có hơi xa bờ, con cá mập này phát hiện mùi máu nên tìm
    đến, bị ta tiện tay giết chết. Nghe đồn thứ này ăn rất ngon, đáng tiếc khi đó
    trên bè đã có quá nhiều cá, ta chỉ có thể giữ lại những phần ngon nhất.

Bốn người trợn mắt nhìn nhau rồi lắc đầu cười khổ. Là người từng trải, Lâm
Liễu Liễu chấp nhận hiện thực nhanh nhất:


  • Xem ra một tháng này có thể vượt qua, hơn nữa cũng không khó khăn như trong
    tưởng tượng.

Chu Minh Hạo gật đầu:


  • Quả thực, xem ra không chỉ là quan hệ. Chỉ riêng năng lực của Diệp Thiên đã
    đủ khiến Tần tổng xem trọng hắn.

Chu Tử Uyển im lặng không nói gì, chỉ là ánh mắt nhìn Diệp Thiên đã có chút
khác lạ.

Bốn người cũng không chỉ ngồi nhìn, nhanh chóng xoắn tay áo hỗ trợ Diệp Thiên
nướng cá. Phần nêm nếm gia vị đã xong, Diệp Thiên nhường lại việc nướng cho
bốn người. Hắn tự tay đi chặt thêm vài gốc cây lớn gần đó, dùng dao găm tạo
thành từng đôi đũa, muỗng, đĩa, mâm và bàn ghế trước ánh mắt kinh hãi đến
trước mặt của cả bốn. Nếu ban đầu còn có chút nghi ngờ, hiện tại bọn hắn đã
hoàn toàn tin tưởng. Tốc độ của Diệp Thiên cực nhanh, chỉ mất gần hai mươi
phút liền hoàn thành toàn bộ. Nếu không gặp khó khăn gì, dùng một buổi chiều
dựng lên một ngôi nhà lớn hai trăm mét vuông cũng không phải không thể. Thế
nhưng…tên này còn là người sao? Người luyện võ thực sự lợi hại như trong lời
đồn? Bọn hắn cảm thấy Diệp Thiên còn lợi hại hơn rất nhiều.

Bàn ăn, ghế ngồi, muỗng đũa, mâm dĩa đều có sẵn. Không rõ Diệp Thiên xử lý
bằng phương pháp gì khiến nhựa cây hoàn toàn khô, sử dụng cũng không có cảm
giác khó chịu, ngược lại dùng đồ gỗ mang lại cảm giác rất thoải mái. Tại thành
thị hiện đại, một ngôi nhà thiết kế bằng gỗ có giá thành còn cao hơn nhà bình
thường đến vài lần. Đồ ăn là các loại cá hiếm gặp, thậm chí có cả cá mập…Bọn
hắn đang có một cuộc sống xa hoa giữa nơi đảo hoang. Nếu ngày mai Diệp Thiên
làm xong bể lọc nước, đảm bảo lượng nước ngọt để vệ sinh liền hoàn hảo, không
khác gì một nơi nghỉ dưỡng.

Diệp Thiên không quen uống rượu, tính theo pháp luật của thế giới này hắn còn
chưa đủ tuổi để uống. Vì lý do này, Diệp Thiên không nghiên cứu cách tạo ra
rượu, bữa ăn khá thịnh soạn nhưng chỉ dùng nước lọc.

Có lẽ do một ngày vận động quá mệt mỏi, cả bốn người trừ Diệp Thiên đều cảm
thấy rất ngon miệng. Được ăn thức ăn ngon, tâm trạng của bọn hắn liền khá hơn
không ít. Đại Lãng thậm chí còn hát vài bài góp vui. Mối quan hệ được kéo gần,
Chu Minh Hạo vỗ vai Diệp Thiên hỏi:


  • Tiểu Thiên, mau nói cho ta biết, ngươi và Tần tổng rốt cuộc có quan hệ gì.
    Trừ tài xế và người nhà, ta nghe nói chưa từng có nam nhân nào từng ngồi chung
    xe với nàng.

Diệp Thiên cười đáp:


  • Cũng không có quan hệ gì đặc biệt. Nàng cảm thấy ta có chút năng lực nên hỗ
    trợ mà thôi.

Chu Minh Hạo gật đầu:


  • Nếu ban đầu ngươi nói như vậy ta sẽ không tin tưởng, nhưng năng lực của
    ngươi quả thực đáng giá để nàng làm như vậy. Mấy năm gần đây xuất hiện không
    ít người luyện võ khá lợi hại. Nhưng tin đồn vẫn chỉ là tin đồn, chân chính
    lợi hại có được mấy người. Cái khác không nói, ta biết ngươi rất mạnh, đáng
    giá để Tần tổng đầu tư. Chỉ là…tại sao ngươi lại muốn làm diễn viên? Với năng
    lực đó…

Diệp Thiên lắc đầu:


  • Sở thích cá nhân mà thôi. Các ngươi có thể hiểu đơn giản ta không có hứng
    thú gì với danh lợi, chỉ làm điều mình thích. Diễn viên cũng chỉ là đam mê,
    không quan trọng kiếm được bao nhiêu tiền hay nổi tiếng cỡ nào.

Chu Minh Hạo thở dài:


  • Tiểu Thiên, thế giới này phức tạp hơn ngươi nghĩ. Cho dù ngươi không muốn
    sẽ vẫn có những người tìm cách kéo ngươi xuống hố đen. Nghệ sĩ chúng ta vẫn
    luôn thân bất do kỷ. Tất nhiên với năng lực của ngươi và sự hỗ trợ của Tần
    tổng, tin rằng không có kẻ nào dám đánh chủ ý xấu.

Diệp Thiên bật cười:


  • Đừng nghĩ ta kém đến mức phải dựa vào người khác để tồn tại như vậy chứ.
    Được rồi, không nói những chuyện này. Mấy ngày tiếp theo các ngươi dự định như
    thế nào. Nếu muốn, ở lại nơi này chờ qua hết một tháng cũng không thành vấn
    đề.

Bốn người đưa mắt nhìn nhau, bọn hắn quả thực chưa từng nghĩ đến mọi chuyện sẽ
diễn biến theo hướng này. Tận hưởng hết một tháng tại đây quả thực là một đề
nghị không tệ, nhưng làm như vậy sẽ rất ảnh hưởng đến thanh danh của bọn hắn.
Sẽ có nhiều người cho rằng ban tổ chức cố ý bố trí xây nhà riêng cho minh
tinh, rằng bọn hắn tham dự chương trình chỉ để tận hưởng hay mọi thứ về giải
thưởng đã được cơ cấu từ trước. Trong giới này, miệng lưỡi thế gian vẫn luôn
là thứ đáng sợ nhất.


Tiêu Dao Lục - Chương #16