Người đăng: ☬Hóa Thần Đệ Nhất Nhân☬
Phía trên vách núi cũng không hề có người canh gác.
Cẩn thận quan sát xung quanh, Tiêu Dao Tử rút ra Tường Vi Kiếm, gọn gàng chặt
đứt sợ dây thừng kia rồi xoay người hướng bên trong Yêu Thú Sơn Lâm đi vào.
Chỗ này Yêu Thú Sơn Lâm có thể nói là một nơi vô cùng nổi tiếng ở thành Mộc
Nhai. Đây không chỉ là nơi võ giả tu luyện địa phương mà còn là một nơi võ giả
lui tới tìm kiếm bảo vật, săn giết yêu thú để trao đổi linh thạch và các loại
công pháp vũ kỹ tu luyện.
Yêu Thú Sơn Lâm được mọi người chia ra làm ba cái lãnh địa, càng đi vào sâu
vào trong thì yêu thú lại càng mạnh mẽ.
Lãnh địa đầu tiên chính là vòng ngoài của Yêu Thú Sơn Lâm. Chỗ này có các loại
yêu thú cấp thấp, tuy nói là cấp thấp nhưng yêu thú có tu vi thấp nhất cũng là
Luyện Khí cảnh ngũ trọng, còn cao nhất thì là Luyện Thế cảnh lục trọng đến bát
trọng. Bình thường võ giả vẫn chỉ là đi dạo ở khu vực này. Họ săn bắt yêu thú
có cảnh giới thấp đồng thời tìm kiếm một số loại linh thảo luyện đan, cho dù
gặp yêu thú đánh không lại thì cũng có thể dễ dàng chạy thoát.
Lãnh địa tiếp theo là vùng trung của Yêu Thú Sơn Lâm. Nơi đó có kỳ ngộ, các
loại linh thảo, dược liệu và bảo vật quý giá. Nhưng đó cũng là một nơi vô cùng
nguy hiểm. Trước kia đã từng có một vài vị Ly Thể cảnh tiến vào bên trong, thế
nhưng bọn họ cũng chỉ có thần hồn chạy thoát ra ngoài. Theo lời họ kể thì bên
trong đấy có tồn tại cả yêu thú Vương Giả cảnh, hơn nữa không phải chỉ có một
hai con có cảnh giới như vậy.
Nghe được tin tức này, từ đó về sau hầu như không có người nào còn tiến vào
trung tâm của Yêu Thú Sơ Lâm nữa. Cho dù có thì đó cũng chỉ là cường giả hoặc
những kẻ không muốn sống nữa.
Còn cái lãnh địa thứ ba thì là bên trong cùng của Yêu Thú Sơn Lâm. Đối với bên
trong đó có thứ gì, có bảo vật hay linh thảo quý hiếm nào không? Thì không có
người nào hay biết hoặc đi vô tìm hiểu.
Bảo vật tuy rằng tốt, nhưng mệnh còn tốt hơn a!
Tiêu Dao Tử tay cầm Tường Vi Kiếm, một mình một kiếm mà chậm rãi đi sâu vào
trong Yêu Thú Sơn Lâm. Hắn bước chân không nhanh không chậm, rất nhàn nhã,
giống như đang tản bộ một dạng.
Đi nữa canh giờ, Tiêu Dao Tử vẫn chưa thấy con yêu thú nào xuất hiện. Không
những vậy, hắn còn giống như vừa đi một vòng xung quanh vậy, hoàn toàn trở về
vị trí cũ.
Hơi nhíu mày kiếm, giống như đã hiểu ra điều gì, Tiêu Dao Tử bỗng nhiên nhếch
môi cười.
Hắn chậm rãi nhắm lại hai mắt, tập trung cảm nhận của mình vào hai tai, đợi
đến khi hắn mở mắt ra, chính là rút kiếm chém về phía sau!
Xuy xuy…
Một đạo đỏ tươi vết máu liền từ phía sau lưng của Tiêu Dao Tử bắn ra. Chủ nhân
của vết máu này là một con Luyện Khí cảnh bát trọng yêu thú tên là Huyễn Yêu
Thử. Con này yêu thú hình dáng cũng không phải đặc sắc gì, nhìn vào thì giống
như một con chuột túi lớn, nhưng lại biết dùng huyễn thuật cực mạnh để mê hoặc
võ giả. Có một số người vì bị nó hãm hại mà đi thẳng xuống vực sâu, người thì
đến làm mồi cho những con yêu thú khác.
Tiêu Dao Tử cũng là bị trúng huyễn thuật của nó nên mới đi lòng vòng ở đây.
Nếu không phải nhờ ngày đêm đọc mấy cái thể loại tiên hiệp huyền ảo này, hắn
nhanh chóng phát hiện vấn đề, kết hợp với giác quan nhạy bén thì có lẽ hắn đã
đi bộ đến mọt xương ở đây hoặc là lần nữa rơi xuống vực rồi.
Liếc mắt nhìn Huyễn Yêu Thử, Tiêu Dao Tử cũng lười biếng để ý đến sống chết
của nó. Dù sao con chuột lớn này cũng chỉ biết dùng huyễn thuật, chiến đấu kỹ
năng thì lại vô cùng yếu ớt, hoàn toàn không phù hợp với mục đích của hắn.
Tiếp tục tiến vào bên trong, Tiêu Dao Tử muốn tìm một đối thủ xứng tầm với
mình, cho dù mạnh hơn một chút cũng tốt, đánh không lại hắn vẫn có thể dễ dàng
thoát thân. Tiêu Dao Tử hiểu được một điều, muốn kỹ năng chiến đấu thì phải
liên tục giao đấu với kẻ khác, muốn trở nên mạnh mẽ lại càng phải không ngừng
khiêu chiến những kẻ mạnh hơn mình, liên tục đột phá giới hạn của bản thân,
cũng từ đó mà hoàn thiện chính mình.
Quả nhiên, càng tiến sâu vào thì yêu thú gặp được lại càng mạnh. Đi được hơn
mười trượng, hắn liền gặp phải một đầu Độc Giác Lang.
Con Độc Giác Lang này thân thể còn to lớn hơn những con cự lang bình thường
khác, chí ít cũng to gấp ba đến bốn lần cơ thể Tiêu Dao Tử. Toàn thân lông tóc
không một chút màu tạp, độc giác màu đỏ thẫm dài ước chừng một thước. Không
chỉ vậy, Tiêu Dao Tử cảm nhận được một cổ khí tức cực mạnh phát ra từ cơ thể
nó.
Rống rống!
Độc Giác Lang ngay lúc Tiêu Dao Tử vừa xuất hiện thì cũng cảm nhận được khí
tức của hắn, quay đầu nhìn lại, liền mở miệng rống to mấy tiếng.
Ngay lúc Độc Giác Lang vừa mở miệng, Tiêu Dao Tử trong nháy mắt một kiếm đâm
thẳng vào đầu của nó.
“Đinh!” Giống như đụng phải một khối sắt đồng dạng, Tiêu Dao Tử tay cầm Tường
Vi Kiếm đang không ngừng run nhẹ. Hắn quả thật không ngờ, đầu của Độc Giác
Lang lại cứng như thế. Chiêu kiếm vừa rồi cũng chỉ để lại một vết trầy nhỏ
trên đầu của nó mà thôi, nó hoàn toàn không bị thương tổn gì!
Đột nhiên bị Tiêu Dao Tử tấn công, Độc Giác Lang trong mắt liền huyết hồng một
mảnh, thần sắc vô cùng tức giận. Một cổ khí thế cường đại từ Độc Giác Lang tỏa
ra, nó dùng lợi trảo nhanh chóng hướng Tiêu Dao Tử vồ lấy.
Tiêu Dao Tử cũng không hoảng sợ, lách mình một cái thì tránh thoát đòn tấn
công của Độc Giác Lang.
Thấy hắn dễ dàng né được, Độc Giác Lang càng trở nên cuồng bạo. Nó hơi chút
cúi mình xuống, cái kia thân thể to lớn trong nháy mắt bỗng trở nên vô cùng
linh hoạt.
Tiếp theo đó, một đạo sắc nhọn móng vuốt liền vọt đến người Tiêu Dao Tử.
“Keng keng” hai tiếng, Tiêu Dao Tử kịp thời dùng Tường Vi Kiếm ngăn cản, thân
thể hắn cũng bởi đợt va chạm này mà bị đẩy lùi ra sau mấy bước.
“Thật mạnh Độc Giác Lang, con này chắc chắn đã đạt đến Luyện Khí cảnh viên
mãn, thậm chí chuẩn bị tấn thăng thành Luyện Thế cảnh!”
Nhìn Độc Giác Lang, Tiêu Dao Tử không nhịn được mà ca ngợi một tiếng.
Lợi trảo của nó vô cùng lợi hại, cho dù có va chạm với Tường Vi Kiếm của hắn
vẫn không hề hấn gì, một vết mẻ cũng không hề có. Khó đối phó nhất vẫn là bộ
da của nó, Tiêu Dao Tử hoàn toàn đâm không thủng. Mặc dù là vậy, thế nhưng
chiến ý của hắn cũng đang không ngừng bốc lên, đây mới là đối thủ hắn cần.
Hai bên không ai làm gì được ai, cứ như vậy mà giằng co lẫn nhau.
Một lát sau, trên người Tiêu Dao Tử dần xuất hiện những vết cào, không chỉ
vậy, hắn còn đang không ngừng thở dốc, tốc độ cũng đã giảm xuống rất nhiều.
Đối diện Độc Giác Lang cũng không phải tốt lành gì, toàn thân mặc dù vẫn bình
thường nhưng trên trán của nó máu tươi lại đang chảy không ngừng, hiển nhiên
là đã bị thương.
Nãy giờ Tiêu Dao Tử cũng chỉ đánh vào một chỗ duy nhất, chỗ này chính là trán
của Độc Giác Lang!
Một kiếm đâm không xuyên, hắn liền đâm hai kiếm, năm kiếm, mấy chục kiếm.
Trên thế gian này không có tấm giáp nào không bị xuyên thủng. Chỉ cần liên tục
tấn công vào một chỗ, liên tục tạo vết thương thì dù tấm giáp đó có chắc chắn
đến đâu thì cũng đều sẽ bị xuyên thủng. Vậy nên Tiêu Dao Tử mới đâm thật nhiều
kiếm, hắn muốn đâm đến bao giờ tấm giáp này thủng mới thôi!
Đầu bị trọng thương, Độc Giác Lang đã trở nên điên cuồng.
“Ngao!”
Bởi vì vô cùng tức giận Độc Giác Lang cũng dần đánh mất lí trí. Gào lên một
tiếng liền phóng tới vị trí của Tiêu Dao Tử.
“Đến!”
“Để ta xem xem, đầu của ngươi rốt cuộc cứng rắn được đến đâu!”
Dứt lời, Tiêu Dao Tử tay phải nắm chặt Tường Vi Kiếm, dồn hết sức lực tung ra
một kiếm cuối cùng.
“Cô Phong nhất kiếm!”
Ông!
Một đạo kiếm khí sắc bén lướt qua, nhanh chóng hướng đầu của Độc Giác Lang bay
tới. Cái này chiêu kiếm chính là Cô Phong Cửu Thức kiếm thức nhất, dùng cực
nhanh kiếm pháp cùng sắc bén làm chủ, trảm đôi những thứ cản đường nó.
“Xuy xuy” mấy tiếng, Độc Giác Lang thân thể đột nhiên căng cứng, một lỗ máu
nhỏ liền xuất hiện trên trán của nó. Ầm một tiếng, thân thể to lớn của Độc
Giác Lang ngay lập tức ngã xuống mặt đất.
Thu lại Tường Vi Kiếm, Tiêu Dao Tử nhanh chân đi đến một gốc cây gần đó, chậm
rãi ngồi xuống nghỉ ngơi. Trận chiến này hắn mặc dù không bị trọng thương gì,
nhưng sức lực cũng là đã xài hết sạch. Ngoài ra, qua trận chiến này Tiêu Dao
Tử còn chắc chắn được một điều.
Phía dưới Luyện Thể, hắn chính là vô địch!
Tiêu Dao Tử không phải cuồng ngạo, hắn đây là tự tin.
Độc Giác Lang vốn là yêu thú Luyện Khí viên mãn, sức chiến đấu lại vượt xa
những con yêu thú cùng gia khác. Đã vậy, yêu thú vốn dĩ cường đại hơn nhân tộc
nhiều lần nên sức chiến đấu cũng siêu việt cảnh giới của nhân tộc. Từ đó Tiêu
Dao Tử có thể dễ dàng ước lượng được thực lực của hắn hiện tại.
“Vị tiểu huynh đệ, con này Độc Giác Lang có thể cho ta chứ?”
Đúng lúc này, một đạo thanh âm nam tử từ phía trước truyền đến.
P/s: 2 ngày nữa sửa chương tiếp theo.