Đi Vào Yêu Thú Sơn Lâm


Người đăng: ☬Hóa Thần Đệ Nhất Nhân☬

Chương 8: Đi vào Yêu Thú Sơn Lâm

Ngây người, Tiêu Dao Tử có chút ngây người!

Không chỉ có Tiêu Dao Tử ngây người mà cả những tên thanh niên kia cũng ngây
người theo hắn.

Bọn chúng vốn tuân theo lệnh của Tiêu Đạo, đi xuống vực sâu tìm kiếm thi thể
của Tiêu Dao Tử. Thế nhưng khi xuống dưới này, bọn chúng ngay cả một cái xương
cũng không tìm thấy, huống hồ là một cái thi thể.

Chẳng qua, khi nhìn thấy cái con sông lớn này bọn chúng liền đưa ra một cái
suy đoán. Đó chính là Tiêu Dao Tử đã rơi xuống con sông này, một là chìm xuống
sông, hai là đã đi trôi rồi.

Ngay lúc bọn chúng định lặn xuống tìm kiếm một phen, ai ngờ Tiêu Dao Tử lại
bất ngờ nổi lên khiến cho chúng giật mình. Nhưng giật mình cũng chỉ là giật
mình, bọn chúng rất nhanh liền lấy lại tinh thần, cùng nhau rút ra vũ khí lao
về phía Tiêu Dao Tử.

Bọn chúng đều nhớ kỹ, Tiêu Đạo là muốn thấy xác của Tiêu Dao Tử!

Nhìn thấy bọn chúng đều lôi ra vũ khí, Tiêu Dao Tử liền nhíu chặt mày kiếm,
bên trong ánh mắt chính là sát ý.

Tay phải của hắn liền nắm chặt Tường Vi Kiếm. Vừa rút kiếm ra chính là nhất
trảm!

Ông!

Ầm ầm…

Một đạo kiếm reo vang vọng trong sân, tiếp theo đó là từng tiếng nổ lớn liên
tiếp vang lên cùng với mấy cái bóng đen bay vọt ra sau, đập vào trên vách đá.
Những cái bóng đen này không ai khác mà là mấy tên thanh niên kia!

Tiêu Dao Tử xuất kiếm thật sự là quá nhanh, bọn chúng còn chưa kịp phản ứng
thì đã bị kiếm khí của hắn chém trúng, hoàn toàn không kịp phản kháng.

Ngay lúc Tiêu Dao Tử đặt chân lên bờ, hai đạo thân ảnh từ hai bên trái phải
liền lao đến chỗ hắn. Tiêu Dao Tử không chút lơ là, hắn một tay cầm vỏ kiếm,
một tay cầm trường kiếm đánh về hai phía.

Keng!

Một tiếng vũ khí va chạm cứ vậy vang lên.

Mỉm cười một tiếng, Tiêu Dao Tử tay phải cầm Tường Vi Kiếm nhẹ nhàng đẩy lên
một cái. Thấy vậy, tên thanh niên kia liền nhanh chóng lùi lại, tên thanh niên
còn lại thấy vậy cũng lùi lại theo.

Tiêu Dao Tử cũng không hề đuổi theo hai thanh niên này. Hắn lặng lẽ đứng ở đó,
Tường Vi Kiếm cẩn thận đút vào vỏ.

Qua lần giao đấu vừa rồi, Tiêu Dao Tử đại khái đã nắm rõ thực lực của những kẻ
này. Bọn chúng có tổng cộng mười một người, trong đó yếu nhất có một kẻ là
Luyện Khí cảnh thất trọng, ba kẻ bát trọng, năm tên viên mãn, hai tên thanh
niên vừa rồi thì lại là Luyện Thể cảnh. Có thể nói, Tiêu Đạo đã làm hết sức
cẩn thận, vì tìm một tên Luyện Khí cảnh tam trọng mà lại phái nhiều người như
vậy, hắn quả thật muốn giết Tiêu Dao Tử bằng mọi giá.

Vừa mới lui về, thanh kiếm của tên thanh niên kia liền gãy đôi. Thấy cảnh này,
người thanh niên này liền nhìn về Tường Vi Kiếm của Tiêu Dao Tử, không nhịn
được khen: “Hảo kiếm!”

“Tiêu Dương, ngươi là muốn chết như thế nào?”

Đúng lúc này, Tiêu Dao Tử đột nhiên mở miệng. Hắn nhận ra thanh niên trước mắt
này, kẻ này chính là Tiêu Dương, đệ tử dưới trướng của Tiêu Đạo. Mà người có
liên quan đến Tiêu Đạo, hắn chắc chắn sẽ không tha!

Nghe được câu hỏi của Tiêu Dao Tử, Tiêu Dương chỉ cảm thấy toàn thân đều đang
mát lạnh. Nhưng rất nhanh, hắn liền nở nụ cười.

“Ha ha, Tiêu Dao Tử ta thừa nhận ngươi rất mạnh. Thế nhưng ngươi nghĩ muốn
giết bọn ta thì quả thật là nằm mơ giữa ban ngày!”

“Đánh với các ngươi đúng là có chút độ khó, nhưng cũng chỉ là một chút độ khó
mà thôi!”

Nhìn Tiêu Dương, Tiêu Dao Tử từ tốn nói. Hắn cũng không cho là mình vô địch,
nhưng với sức mạnh của hắn hiện giờ, đấu với hai tên Luyện Thể đối với hắn quả
thật có chút khó khăn, nhưng cũng không phải không thể giết. Còn mấy tên còn
lại, qua chiêu vừa rồi liền thấy được, hắn chính là có thể miểu sát!

Ngay lúc Tiêu Dương đang định nói gì, Tiêu Dao Tử đột ngột rút ra Tường Vi
Kiếm. Vừa nữa hắn chỉ mới dùng bảy thành thực lực, nhưng lần này lại là dùng
hết mười thành.

Ông!

Một kiếm… hai kiếm… năm kiếm, cùng một lúc chém ra năm kiếm. Đây đã là cực hạn
của Tiêu Dao Tử.

Xuy xuy…

Từng trụ máu thi nhau phun lên, nhuộm đỏ cả một mảnh đất lớn.

“Không… không thể… ngươi tại sao… lại…” Tiêu Dương toàn thân căng cứng, trong
mắt chứa đầy chấn kinh cùng không cam lòng. Lời nói ngắt quãng nhìn Tiêu Dao
Tử.

Thu hồi Tường Vi Kiếm, Tiêu Dao Tử nhìn Tiêu Dương băng lãnh nói.

“Đấu với các ngươi quả thực khó, nhưng đó là đấu mà không phải miểu sát, hiểu
chưa!”

Tiêu Dao Tử vừa nói xong, thân thể Tiêu Dương liền ầm ầm ngã xuống. Phía trên
cổ hắn còn lưu lại một vết kiếm sâu.

Đây chính là một con bài tạm thời của Tiêu Dao Tử. Hắn là dùng thật nhanh kiếm
pháp cùng lúc chém ra năm đạo kiếm khí uy lực cực lớn lại vô cùng nhanh khiến
bọn chúng đều không kịp làm gì. Mà cho dù có kịp phòng thủ thì cũng sẽ bị năm
đạo vết kiếm cùng lúc chém vào một chỗ, dù không chết cũng sẽ bị trọng thương.

Đi đến những cái xác này, Tiêu Dao Tử từ từ lục lọi cơ thể bọn họ. Đây cũng
không phải chuyện biến thái gì mà là hắn đang tìm phần thưởng.

Trong game đánh quái sẽ rớt đồ, ở đánh giết người sẽ có thưởng a!

Quả nhiên, lục lọi một hồi hắn thu hoạch cũng không nhỏ. Tiêu Dương có một
quyển vũ kỹ tên là Trọng Điệp Kiếm, là một môn kiếm kỹ. Còn những kẻ khác thì
có một chút linh thạch tổng cộng cũng gần trăm viên và một chút bạc.

Tùy tiện đổi một bộ quần áo của mấy tên này, Tiêu Dao Tử chậm rãi nhìn xem môn
này kiếm kỹ.

Hắn thiếu nhất cũng chỉ có hai thứ, một là kiếm kỹ, hai chính là thực chiến.
Kiếm kỹ thì có thể dần dần tu luyện, nhưng thực chiến cùng bản năng chiến đấu
thì phải qua vô số lần giao đấu cùng tử cảnh thì mới ma luyện ra được.

Cái này Trọng Điệp Kiếm chính là một môn kiếm kỹ yêu cầu người tu luyện phải
có tốc độ nhanh, chuẩn, mỗi lần ra kiếm đều phải sắc bén hơn đòn kiếm đầu
tiên, liên tục đánh vào một chỗ khiến người ta không thể nào đỡ được.

Nhìn những thứ này, Tiêu Dao Tử hai mắt liền sáng lên, đây chính là môn kiếm
kỹ phù hợp với hắn nhất.

Chẳng qua tầng thứ sáu của môn kiếm kỹ này yêu cầu người luyện phải lĩnh ngộ
được kiếm ý. Mà kiếm ý chính là một loại hư vô mờ mịt lực lượng, muốn sờ không
được, thấy cũng không được khiến vô số kiếm tu đều mơ ước, phải biết ở Thiên
Vũ Đại Lục người có thể lĩnh ngộ kiếm ý thì chính là thiên tài ngàn năm có
một!

Thế nhưng Tiêu Dao Tử cũng không để tâm nhiều như vậy, hắn có lòng tin chỉ cần
mình đạt đến một trình độ nhất định về kiếm, kiếm ý cũng sẽ nhanh chóng tìm
đến.

“Tàn Hồn, chúng ta thay đổi lộ trình một chút.”

Cẩn thận cất môn kiếm kỹ này vào ngực, tiện thể cất hết số linh thạch cùng số
bạc kia vào người. Lặng lẽ gọi tàn hồn ra.

Vừa nghe hắn gọi, Tàn Hồn liền biến ảo mà ra, nhìn Tiêu Dao Tử hỏi.

“Ngươi muốn đi đâu?”

“Hiện tại ta còn thiếu rất nhiều thực chiến kinh nghiệm, với lại ta vừa đạt
được môn này kiếm kỹ. Ta muốn vào Yêu Thú Sơn Lâm đồ sát mấy ngày!”

Nhìn thanh kiếm trong tay, Tiêu Dao Tử cười nói.

Hắn không phải thích giết chóc mà là muốn tìm yêu thú để giao đấu, hắn muốn
nâng cao bản năng chiến đấu của mình.

Trầm mặc hồi lâu, Tàn hồn đáp: “Được rồi, ngươi cẩn thận một chút. Mấy ngày
nữa ta sẽ không xuất hiện một thời gian, ở đây cho ta một cảm giác uy áp khó
chịu.”

“Uy áp?”

Tiêu Dao Tử có chút nhíu mày.

“Là một loại vô hình uy áp, ta cũng không cảm nhận rõ. Thôi, ta liền trở về.”

Nói xong, Tàn Hồn liền nhanh chóng biến mất.

Suy nghĩ một chút, Tiêu Dao Tử cũng đành gác chuyện này qua một bên. Hắn chậm
rãi đi đến gần vách đá, ở đó có một sợi dây thừng lớn từ phía trên vách núi
thả xuống. Cái này dây thừng là thứ để bọn người Tiêu Dương leo xuống đây,
cũng là thứ để bọn chúng leo lên lại.

Đáng tiếc, bọn chúng là người leo xuống nhưng người leo lên lại là Tiêu Dao
Tử.

Vận dụng linh khí trong cơ thể, Tiêu Dao Tử nắm chặt dây thừng mà chạy lên.

P/s: Đối với ta, đội bóng Việt Nam Là Vô Địch!!!


Tiêu Dao Kiếm Thần - Chương #8