Ra Ngoài!


Người đăng: ☬Hóa Thần Đệ Nhất Nhân☬

Chương 7: Ra ngoài!

Sau khi rời khỏi phòng của Tiêu Lăng, Tiêu Đạo liền nhanh chân mà trở về phòng
của mình. Suy nghĩ một chút, hắn liền cho gọi mấy tên đệ tử thân cận, cẩn thận
dặn dò bọn chúng.

“Đi, các người mau đi vào Yêu Thú Sơn Lâm, xuống bên dưới vực sâu tìm Tiêu Dao
Tử cho ta!”

“Nhớ kỹ, nếu như hắn đã chết thì cứ vậy mà mang xác của hắn về. Nhưng nếu hắn
quả thật còn sống thì các ngươi nhất định phải biến hắn thành xác chết. Dù
sao, ta là muốn nhìn thấy chính là xác của hắn, các ngươi hiểu?”

Tiêu Đạo thần sắc băng lãnh, trong mắt không hề chứa một chút cảm tình nào.
Trong lòng hắn, những tên đệ tử này cũng chỉ là quân cờ cho hắn leo lên vị trí
gi chủ, còn Tiêu Dao Tử là kẻ sẽ cản đường hắn. Vì vậy hắn muốn làm thật dứt
khoát, thật triệt để!

Mấy tên đệ tử nghe vậy, liền đồng thanh đáp: “Vâng, trưởng lão!”

Nói xong liền phi nhanh ra ngoài, hướng về Yêu Thú Sơn Lâm chạy tới.

Nhìn về phía bọn đệ tử vừa rời đi, Tiêu Đạo thầm nói một tiếng.

“Tiêu Dao Tử, phụ thân đại nhân. Đây đều là các ngươi ép ta!”

Vào lúc này, ngay tại bên dưới vực sâu của Yêu Thú Sơn Lâm.

Một người thanh niên thân thể đang đứng thẳng, quần áo rách nát, tóc tai thì
có chút rối rắm được hắn tùy ý ném ra sau. Nếu người ngoài nhìn vào chắc chắn
đều bảo hắn là một tên ăn mày lâu ngày. Chỉ có điều, trên mặt người thanh niên
này lại tràn đầy ý cười, hai con mắt của hắn thì sắc lạnh như lưỡi kiếm, bên
trong còn ẩn hiện kiếm quang khiến kẻ khác không dám xem thường.

Người thanh niên này không ai khác chính là Tiêu Dao Tử.

Đã mấy tháng thời gian trôi qua. Trong những ngày tháng này Tiêu Dao Tử vẫn
luôn chăm chỉ tu luyện, cũng chưa từng lười biến qua. Hắn hôm nào cũng luyện
kiếm làm chủ, luyện thể làm phụ bởi hắn hiểu được ưu điểm cùng nhược điểm của
kiếm tu.

Hắn luyện kiếm cũng không phải luyện cái gì cao siêu kiếm pháp mà chính là cơ
sở kiếm pháp. Còn luyện thể thì cũng nhờ vào cái vị trí thiếu gia này mà hắn
may mắn có một bộ luyện thể công pháp, tên là Kim Cương Thể. Nghe tên thì có
vẻ rất ghê gớm thế nhưng bộ công pháp này luyện đến tầng cuối cũng chỉ khiến
cho cơ thể võ giả cứng cáp hơn một chút mà thôi, dù sao đây cũng là Phàm cấp
hạ phẩm công pháp chuyên dùng cho hạ nhân cùng đệ tử bình thường của Tiêu gia
nên hắn cũng không đòi hỏi gì nhiều.

Đứng yên một hồi lâu, lúc này Tiêu Dao Tử đột nhiên động.

Tiêu Dao Tử rút kiếm, hắn trảm ra chính là bình thường một kiếm.

Thế nhưng động tác này lại cực nhanh, hơn nữa còn vô cùng thành thục giống như
đã làm đi làm lại hàng nghìn lần.

Ông!

Một đạo kiếm khí liền phá không mà ra, đây cũng không phải là một đạo kiếm khí
bình thường mà chính là năm đạo kiếm khí sau khi được trảm ra liền cùng nhau
hợp lại một chỗ, điều này cũng là do hắn xuất kiếm quá nhanh mà tạo thành.

Xuy xuy…

Đường kiếm khí này liên tục mà lao thẳng lên phía trước, từng cái cây lớn cản
đường đều bị nó chém là hai nửa, liên tục sụp ngã xuống mặt đất. Đợi đến khi
cái này kiếm khí hoàn toàn biến mất thì mọi thứ mới dần yên lặng xuống.

Nhìn đạo kiếm khí này cùng với những thân cây to đang nằm la liệt ở trên mặt
đất, Tiêu Dao Tử hài lòng gật đầu.

“Quả thật không sai, cơ sở kiếm pháp cho dù có là một môn cơ bản vũ kỹ nhưng
nếu luyện đến đại thành thì uy lực cũng không phải tầm thường. Phải biết đây
chính là nền tảng của mọi loại kiếm pháp a, thế mà một số người lại coi nó như
phế phẩm, đúng là một lũ ngu ngốc.”

Nhớ đến trước kia, có vị trưởng lão Tiêu gia đã từng nói với mấy tên đệ tử cơ
sở kiếm pháp cũng chỉ là để xem qua một chút kiếm kỹ. Tiêu Dao Tử liền có chút
tức giận mắng.

Trong mấy tháng này, hắn đã mang cơ sở kiếm pháp luyện đến trình độ đăng phong
tạo cực. Vô luận và cách xuất kiếm ra đòn hay vẫn là thu kiếm, phản đòn, chống
đỡ đều đã được hắn dùng cơ sở kiếm pháp lôi kéo hết tất cả các giá trị ra.

Kiếm mà Tiêu Dao Tử muốn, không chỉ nhanh mà còn phải hiểm, một kiếm vừa ra
chắc chắn phải hạ gục đối thủ, khiến cho kẻ đó không kịp trở tay.

Cũng bởi vì vậy, Tiêu Dao Tử không những chỉ tập luyện cơ sở kiếm pháp mà còn
luyện cả rút kiếm thuật.

Mặc kệ cảnh giới có cao đến đâu, khi hai người giao đấu với nhau thì quan
trọng nhất vẫn chính là tốc độ xuất chiêu!

Lại nhìn một chút xung quanh nơi đây, Tiêu Dao Tử hơi ngượng ngùng sờ mũi.

Nơi đây, chỗ nào có rừng rậm, cây cối hoặc là thứ gì dùng được để thử kiếm đều
sớm đã bị hắn bổ ra. Luyện kiếm bổ mấy cái, nghĩ ra chiêu thức mới lại bổ một
cái, luyện tập vũ kỹ lại tiếp tục bổ thêm cái nữa.

Cứ như vậy, bên trong cái này bí cảnh đã sớm tan tành một mảnh, nếu không phải
nơi đây linh khí hùng hậu cây cối mọc nhanh, có lẽ đã sớm bị hắn thật sự phá
nát.

“Được rồi, những gì làm được ta cũng đều đã làm, cái gì có thể tu luyện cũng
đều đã tu luyện. Một tháng trước ta đã đột phá lên Luyện Khí cảnh viên mãn,
hiện giờ thân thể lại ẩn ẩn có dấu hiệu muốn đột phá tiếp, tùy thời liền có
thể bước vào Luyện Thể cảnh.”

“Kiếm pháp đã thành thục, chỉ còn thiếu một món vũ kỹ phù hợp, thể thuật cũng
không kém, linh khí cùng thân thể cũng đã tự do khống chế. Hiện giờ ta cũng có
thể yên tâm ra ngoài rồi.”

Tính toán sơ qua, mấy tháng này Tiêu Dao Tử đã thu hoạch được khá nhiều thành
tựu, đủ để hắn có thể tự bảo vệ mình. Suy nghĩ một chút, hắn cảm thấy hiện giờ
chính là lúc mình đi ra khỏi nơi này, gặp gỡ thế giới mới của mình.

Nhìn lại nơi này lần cuối, Tiêu Dao Tử thu hồi Tường Vi Kiếm, nhanh chân hướng
bên ngoài mà đi.

Vừa mới bước ra, Tiêu Dao Tử đã gặp Tàn Hồn đang đứng ở trước mặt. Nhìn Tiêu
Dao Tử, tàn hồn lên tiếng hỏi: “Đi?”

Nghe Tàn Hồn hỏi, Tiêu Dao Tử liền nhếch môi cười, nụ cười vô cùng cuồng ngạo.

“Đúng. Đi, cùng ta đi ra khỏi nơi này. Sau khi báo thù cho người xong, ta liền
muốn quấy một hồi phong vân ngoài kia!”

“Ta là muốn đại lục này, không ai không biết đến ta!”

Nghe được những lời này, tàn hồn liền gật đầu, nhẹ giọng nói: “Vậy được rồi,
chúng ta cùng nhau ra ngoài. Ta muốn xem ngươi quấy phong vân.”

Nói xong, cả hai liền hướng đến một cái mặt hồ gần đó.

Cái này hồ cũng không phải bình thường hồ nước, ở phía dưới đó có một cái khe
nhỏ thông với con sông lớn ở bên dưới vực của Yêu Thú Sơn Lâm. Chuẩn xác mà
nói, cái này bí cảnh nằm ở bên trong con sông đó, còn lối ra của bí cảnh thì
chính là cái này hồ nước.

Buộc chặt Tường Vi Kiếm ở bên hông, Tiêu Dao Tử liền nhảy thẳng cái xuống hồ
nước này.

Tiêu Dao Tử là võ giả, nên nín thở dưới nước đối với hắn là không chút khó
khăn gì, theo sau hắn chính là Tàn Hồn, cái này tàn hồn thì lại càng không có
việc gì, dù sao hắn cũng không phải thực chất.

Quả nhiên, sau khi lặn sâu xuống bên dưới mấy chục trượng, Tiêu Dao Tử liền
nhìn thấy một cái khe đá nhỏ. Sau khi chui qua khe đá đó, hắn liền nhìn thấy
một chút ánh sáng lấp lánh ở phía trên. Vận dụng một chút linh khí, Tiêu Dao
Tử liền bay vọt lên trên mặt nước.

Chỉ là, sau khi hắn trồi lên phía trên, điều đầu tiên hắn nhìn thấy chính là
một đám thanh niên trẻ tuổi.

Trên thân những người này, có mang trang phục đệ tử của Tiêu gia!


Tiêu Dao Kiếm Thần - Chương #7