Người đăng: ☬Hóa Thần Đệ Nhất Nhân☬
Tiêu Dao Tử vừa lên tiếng, quả nhiên lời nói của hắn đã khiến đám người triệt
để dừng lại, mọi người ánh mắt cũng bởi vậy mà nhất thời tập trung lên ngươi
hắn.
Tiêu Dao Tử âm thầm thở ra một hơi, đắc ý thầm nghĩ: "Ta lời nói xem ra vẫn
rất có trọng lượng."
Chẳng qua, Tiêu Dao Tử ý nghĩ vừa dứt, đám người trước mặt lại lần nữa náo
loạn, lần này tiếng nói lại càng thêm lớn!
Nhìn một màn này, Tiêu Dao Tử khuôn mặt có chút mất tự nhiên, bất quá hắn trên
mặt rất nhanh lại chuyển thành băng lãnh.
Hắn lời nói rất có trọng lượng?
Nhầm to!
Nếu Tiêu Dao Tử còn không nhận ra đám người này vốn cũng không để hắn vào mắt,
vừa rồi dừng lại chẳng qua là liếc mắt một cái mà thôi thì hắn có thể đi mua
một khối đậu hũ đập đầu tự sát rồi!
Lấy đám người biểu hiện hoàn toàn có thể nhìn ra bọn hắn vốn dĩ không để ý
Tiêu Dao Tử a!
Đúng vậy, chỉ là liếc mắt mà không phải để ý!
Tiêu Dao Tử ánh mắt ngưng tụ nhìn đám người trước mặt vẫn còn đang ganh đua
cãi nhau, hắn khóe miệng nở nụ cười lạnh, bên trong ánh mắt cũng lộ ra hàn
quang.
Đã bọn họ không cho hắn một bộ mặt, vậy hắn cần gì phải cho bọn họ một bộ mặt
đây?
Dù sao cũng là đánh nhau, không bằng cứ như vậy đánh!
Suy nghĩ như vậy, Tiêu Dao Tử không chút do dự liền trực kiếm rút kiếm!
Tiêu Dao Tử đã hai tháng không có đụng đến kiếm, vừa mới đụng đến, là Kiếm Tu
hắn việc đầu tiên muốn làm tất nhiên là thử xem mình hiện tại Kiếm Đạo đã mạnh
đến trình độ nào. Hơn nữa, theo lý thuyết mà nói, hắn Kiếm Đạo đã càng thêm
mạnh mẽ khi Lăng Tiêu Kiếm bị phá, Kiếm Khí lại cực kì ngưng thực, nếu hiện
tại dùng kiếm thì Kiếm Khí sẽ còn mạnh đến trình độ nào?
Tất cả chỉ là dấu hỏi chấm, chẳng qua hiện giờ Tiêu Dao Tử đã có thể phá giải
hắn mấy cái câu hỏi này.
Rút kiếm, hướng thẳng đám người, một kiếm chém tới!
Ông!
Kiếm thanh reo vang, chỉ nghe thấy 'Xuy!' một tiếng, một đạo Kiếm Khí xé rách
khoảng không vọt đến chỗ đám người đang tranh cãi, đám người này vẫn tiếp tục
tranh nhau, hiểu nhiên không một người chú ý đến đạo Kiếm Khí này.
Ba cái quá trình chỉ mất chưa tới thời gian nửa giây, Tiêu Dao Tử có tự tin
rằng bất cứ một người nào đang ở đây, miễn là tu vi chưa đạt đến Ngưng Hồn
Cảnh thì sẽ không thể đỡ được hắn một kiếm này!
Đám người trước mặt không những không có phòng bị, Tiêu Dao Tử xuất kiếm chính
là đột ngột, chính là bất ngờ, hơn nữa lại là toàn lực một kiếm!
Luyện Thể Cảnh bên trong có người không phòng bị cũng có thể đỡ được hắn một
kiếm toàn lực sao?
Tiêu Dao Tử tự tin chắc chắn không có!
Phía trên lầu cao, nguyên bản Tông Chủ, chư vị Trưởng Lão cùng Chân Truyền đệ
tử, một đám người đều đang cười vui nhìn phía dưới lầu náo nhiệt, thế nhưng
cái này náo nhiệt còn chưa xem được bao lâu, theo Tiêu Dao Tử đột ngột xuất
kiếm thì tất cả náo nhiệt cũng từ đó mà dừng lại.
"Uầy, một kiếm này, tên kia là tới thật!" Bạch Vô Ngân kinh ngạc nhìn về phía
xa xa Tiêu Dao Tử đột nhiên hướng đám người xuất kiếm.
" Chậc chậc, bất kể là tốc độ rút kiếm, xuất chiêu cùng thực lực đều không kém
tiểu sự đệ nhiều lắm." Bạch Vô Ngân hai mắt ngưng tụ, không ngừng đánh giá
cách thức mà Tiêu Dao Tử ra chiêu.
Lấy Bạch Vô Ngân hiện tại vị trí, khoảng cách của hắn cùng Tiêu Dao Tử vị trí
cũng gần một trăm mét, chẳng qua Tiêu Dao Tử một kiếm kia tại trong mắt của
Bạch Vô Ngân lại là vô cùng rõ ràng.
Nói đúng ra, đây là do thực lực của Bạch Vô Ngân cùng Tiêu Dao Tử chêch lệch
quá lớn!
Đang lúc so sánh Tiêu Dao Tử cùng tiểu sư đệ của mình, Bạch Vô Ngân lại giật
mình ôm đầu đứng dậy, hoảng hốt nói: "Ta quên mất, ai đi cứu đám người kia bây
giờ?"
Tại lúc Bạch Vô Ngân đang hoảng hốt, lo lắng cho đám người phía dưới, bất ngờ
một giọng nói từ bên cạnh hắn vang lên.
"Lấy ngươi cái dạng này, ra ngoài hô to 'Ta là Thiên Kiếm Tông Chân Truyền đệ
nhất nhân sẽ có người tin sao'?" Ngồi ở phía bên trái của Bạch Vô Ngân, một vị
thanh niên nhìn hắn khinh thường nói.
Người thanh niên này là Đại Trưởng Lão đại Chân Truyền đệ tử, tên gọi Long Vô
Khuyết, người đứng thứ hai trong Chân Truyền Bảng.
Lấy Long Vô Khuyết biểu hiện, hiển nhiên hắn cũng nhìn ra chiêu kiếm vừa rồi
của Tiêu Dao Tử. Hơn nữa, ngoài Tông Chủ cùng chư vị Trưởng Lão, không chỉ mỗi
Long Vô Khuyết cùng Bạch Vô Ngân nhìn được thấu được một kiếm này, thập đại
Chân Truyền ai cũng có thể thấy!
Bạch Vô Ngân không để ý tới lời nói của Long Vô Khuyết, chỉ hiếu kỳ hỏi: "Lão
nhị, ngươi cũng không đi giúp bọn hắn?"
"Chuyện này..." Long Vô Khuyết nhất thời lúng túng, "Khụ khụ, xem qua nhập
tâm, nhất thời không chú ý. Không cần lo, lão tam có lẽ..."
Long Vô Khuyết đang định quay sang bên trái nói cái gì, chỉ là khi hắn nhìn
thấy bên cạnh thanh niên ánh mắt chuyển lên nhìn bầu trời thì nhất thời im
lặng.
"Lão, lão tứ?" Long Vô Khuyết lại hỏi hỏi, dù sao thập đại Chân Truyền đều
đang ngồi đây, mười người thì cũng phải có một người xuất thủ a!
Ngồi cách Long Vô Khuyết một cái ghế thanh niên nghe thấy hắn gọi thì hơi
nhích lên phía trước một chút, nhìn Long Vô Khuyết cười khổ nói: "Khuyết ca
không cần gọi, mười người đều ngồi một chỗ không người xuất thủ, với lại cái
kia Kiếm Khí cũng sớm tới rồi nha!"
Bạch Vô Ngân lúc này cười "Ha ha", nói: "Không tệ không tệ, chúng ta cũng
không hổ danh là Thiên Kiếm Tông Chân Truyền đệ tử, quả thật đều là người kế
thừa tông môn bản tính. Ha ha..."
Cả đám người nhìn Bạch Vô Ngân bộ dáng này chỉ biết im lặng, bọn hắn nội tâm
đều cảm thấy xếp sau tên này đúng là việc mất mặt nhất đời này.
Bên dưới lầu, Tiêu Dao Tử Kiếm Khí hướng đám người bay vọt tới, đợi khi có
người nhận ra thì đạo Kiếm Khí này đã tới sát bọn hắn.
Đúng lúc này, một người trung niên nam tử không biết từ khi nào đã xuất hiện
tại phía trước mặt Kiếm Khí của Tiêu Dao Tử.
Vị trung niên nam tử này nhìn thoáng một chút trước mặt mình Kiếm Khí, trên
khuôn mặt bỗng chốc lộ ra tiếu dung.
"Chỉ mới là Luyện Thể tam trọng cảnh giới mà Kiếm Đạo trình độ đã đạt đến mức,
phải thừa nhận ta người này cũng tự thẹn không bằng, cho dù nói ngươi là yêu
nghiệt ngàn năm không có một cũng không quá." Vừa nói, trung niên nam tử tay
phải vươn ra phía trước, bàn tay chụp tới Kiếm Khí của Tiêu Dao Tử rồi khẽ bóp
một cái.
Ầm!
Tiêu Dao Tử hai mắt mở lớn, hắn thấy được, vị trung niên nam tử kia là vừa mới
dùng tay không bóp nát hắn toàn lực một đạo Kiếm Khí đấy!
Tiêu Dao Tử chậm rãi nhắm lại hai mắt, nội tâm thầm rung động nói: "Mạnh! Thật
mạnh! Không đúng, là ta còn quá yếu! Ta vừa rồi chiếu kiếm kia vẫn có thể càng
thêm mạnh, Kiếm Khí càng thêm ngưng thực, sắc bén!"
Bạch Vô Ngân cùng đám người hiện tại mới thở phào một cái, đồng thời bọn họ
ánh mắt nhìn vào Tiêu Dao Tử cũng thay đổi.
Tại trong mắt bọn họ, Tiêu Dao Tử tên này không những yêu nghiệt, thứ hai lại
cuồng ngạo, ba thì là không có cố kỵ!
Loại người này thật sự không dễ chọc nha!
Sau khi phá nát Kiếm Khí, trung niên nam tử thu lại cánh tay, mỉm cười nhìn
Tiêu Dao Tử nói: "Được rồi, hôm nay còn có cái lễ hội muốn tổ chức, đồ nhi tạm
thời thu kiếm đi."
P/s: Mai còn một nửa.