Người đăng: ☬Hóa Thần Đệ Nhất Nhân☬
"Thành tâm nhắc nhở, ngươi nếu như không đi nhanh hoặc là trốn nhanh thì tất
cả đệ tử tông môn khẳng định kéo nhau đến đây làm thịt ngươi!" Ngọc Tử Yên từ
phía xa đi tới, nàng nhìn Tiêu Dao Tử mỉm cười nhắc nhở.
Biết có người tiến đến, Tiêu Dao Tử cũng không vội vàng đáp lời mà lại hít thở
sâu mấy cái, hưởng thụ không khí trong lành bên ngoài động phủ rồi mới thu tay
lại.
Xoay người nhìn Ngọc Tử Yên, Tiêu Dao Tử trên khuôn mặt mặc dù vẫn đang giữ
nét tươi cười nhưng song ánh mắt thì lại sắc bén vô cùng, cười nói: "Ha ha, ta
Kiếm Tâm tinh túy ở chỗ là thẳng tiến không lùi, tuyệt không trốn tránh sợ hãi
cho nên hôm nay dù biết rằng không dễ dàng, thế nhưng ta vẫn sẽ ngẩng cao đầu
đối mặt, để cho toàn bộ tông môn này biết rõ ta người này cũng không có dễ
chọc!"
Vừa nói, Tiêu Dao Tử ánh mắt lại có chút nghiền ngẫm đánh giá Ngọc Tử Yên,
"Lại nói, ngươi từ sớm đã ở đây đợi ta đi? Ha ha, không thể không nói, được
Tuyệt Thế Mỹ Nữ mong mỏi chờ đợi, ta người này vẫn rất có phúc phận."
Tiêu Dao Tử cười lớn mấy tiếng, đảo mắt nhìn Ngọc Tử Yên rồi lại nhìn chính
mình, nhẹ gật đầu thầm nói mấy chữ, "Ta nhân phẩm không sai."
Chứng kiến Tiêu Dao Tử cái này bộ dáng, Ngọc Tử Yên quả thật không nhìn nổi
rồi!
"Phi, ai thèm chờ ngươi? Nếu không phải ta đang giữ kiếm của ngươi, ngươi hôm
nay lại phải cùng người chiến đấu nên ta phải mau chóng đưa lại kiếm cho
ngươi, lấy ta thân phận làm sao lại đến nơi khỉ ho cò gáy, chim không thèm ỉa
này?" Ngọc Tủ Yên hai tay khoác ở trước ngực, hất mặt sang một bên hừ nhẹ nói.
Gặp Tiêu Dao Tử bộ dáng này, có đánh chết Ngọc Tử Yên cũng sẽ không thừa nhận
nàng từ hôm qua đã trực sẵn ở đây, lý do trả kiếm chỉ là ngụy trang, lo lắng
cho Tiêu Dao Tử, muốn tới nhìn hắn mới là sự thật.
Đối với chính mình cảm xúc hiện tại, Ngọc Tử Yên thật sự cũng không có hoàn
toàn nắm rõ.
Chẳng qua, Ngọc Tử Yên từ hôm trở lại tông môn đến giờ, trong đầu nàng hai chữ
tu luyện hoàn toàn không có, ba chữ Tiêu Dao Tử cùng một cái bóng trắng thì
lượn vòng vòng, đến cả bản thân Ngọc Tử Yên cũng không biết chính mình là bị
làm sao.
Nhìn Ngọc Tử Yên nhiều lúc đột nhiên thẫn thờ rồi lại tự cười một mình, Ngọc
Tử Yên sư phụ cùng sư tỷ đều là lo lắng nàng thần hồn có vẫn đề, nếu không
phải bọn họ xem xét, biết được nàng thần hồn không bị tổn thương, Ngọc Tử Yên
ứng xử vẫn là rất bình thường thì chưa biết chừng Tiêu Dao Tử cũng sẽ không
yên ổn bế quá như vậy rồi.
Theo hai người họ thì Ngọc Tử Yên như vậy là từ lúc ở Lịch Luyện Cốc đi ra,
người ở cùng nàng chỉ có Tiêu Dao Tử, bởi vậy nên hắn không thể thoát khỏi
quan hệ a!
Tiêu Dao Tử nhìn Ngọc Tử Yên cái này bộ dáng quả thực quá đáng yếu rồi, bất
quá nhìn nàng khuôn mặt phiến hồng, Tiêu Dao Tử cũng biết nàng da mặt mỏng đùa
quá giới hạn sợ sẽ phản tác dụng cho nên phải đành ngừng chọc ghẹo.
Nhớ đến chuyện Lăng Tiêu Kiếm, Tiêu Dao Tử cười hỏi: "Đã sửa tốt sao?"
Ngọc Tử Yên nắm trên tay trường kiếm đưa cho Tiêu Dao Tử, đột nhiên khi nhìn
lấy trường kiếm này mặt nàng lại thêm đỏ.
"Nàng này sẽ không phải bị say nắng hay bị bệnh chứ? Không thể a! Võ giả thân
thể cũng đâu yếu như vậy?" Tiêu Dao Tử thấy cảnh này thì cảm giác khó hiểu, âm
thầm nói.
"Kiếm của ngươi đây, đã hoàn hảo." Ngọc Tử Yên nhẹ giọng nói.
Tiếp nhận trường kiếm, Tiêu Dao Tử nhìn sơ một chút rồi khẽ vung kiếm mấy cái,
biết được Lăng Tiêu Kiếm đã hoàn hảo trở lại, Tiêu Dao Tử mỉm cười nói: "Đa
tạ."
"Không có gì, chúc ngươi hôm nay nhất minh kinh thiên!" Ngọc Tử Yên lắc đầu
nói, khi chúc còn làm ra một cái cố lên bộ dạng.
Tiêu Dao Tử trường kiếm treo ở bên hông trái, chậm rãi cất bước hướng Chân
Truyền Diễn Võ Điện đi đến, miệng nở nụ cười.
"Đúng vậy, ngày hôm này ta nhất định sẽ 'nhất minh kinh thiến'!"
Nói xong, dẫn theo Ngọc Tử Yên cùng rời khỏi động phủ.
...
Lúc này, tại Chân Truyền Diễn Võ Điện.
Ở trên lầu cao, Tông Chu cùng chư vị Trưởng Lão vỊ trí.
Nhìn bên dưới tấp nập đám người, Thất Trưởng Lão cười lớn nói với Lý Vân Tiêu:
"Hắc hắc, Tông Chủ, nhìn hôm nay tông môn đệ tử tụ tập nhiều như vậy, ta có
một cái chủ ý vui vẻ lại không kém phần kích thích, không biết ngươi cảm thấy
thế nào?"
Đại Trưởng Lão đang ngồi ở một bên nhắm mắt khoanh tay, nghe thấy Thất Trưởng
Lão nói thì hừ nhẹ cái, "Hừ, ngươi lão thất làm người bọn ta còn không rõ sao?
Trong đầu từ bỏ đánh bạc chính là đánh bạc, thử hỏi ngươi nghĩ ra chủ ý lại là
thứ gì tốt?"
"Ha ha ha..., đúng đấy, đúng đây. Lão thất, tông môn hôm nay nhiều người như
vậy, ngươi đừng để mất mắt trước đệ tử." Tứ Trưởng Lão cười nói.
Tứ Trưởng Lão vừa dứt lời, xung quang các vị Trưởng Lão đều thi nhau cười rộ
lên, không cần nói cũng biết bọn họ là cùng chung suy nghĩ với Đại Trưởng Lão
và Tứ Trưỡng Lão.
"Ngươi, các ngươi..."
Thất Trưởng Lão một tay chỉ đám người, cả người run nhẹ vì tức giận.
Bất quá Thất Trưởng Lão ngẫm lại chính mình hành vi thường ngày, mấy người ở
đây nói hắn như vậy cũng không có gì sai, hắn ngược lại tựa hồ không thể hướng
đám người biện hộ cái gì.
Thất Trưởng Lão làm người, từ trên xuống dưới miễn là đệ tử ở Thiên Kiếm Tông
ai ai cũng biết đến thanh danh của hắn. Không những vậy, Thiên Kiếm Tông mặc
dù Trưởng Lão cùng đệ tử mơ hồ đều không có một cái chịu ngồi im làm người
bình thường, Tông Chủ tuy thoạt nhìn rất có khí phái bất quá tiếp xúc hồi lâu
ngươi mới thấy được hắn chân thân, thế nhưng Tông Chủ thanh danh tại tam tông
tứ môn còn chưa bằng Thất Trưởng Lão, Thất Trưởng Lão thanh danh mới là lớn
nhất một cái!
Biết hắn thanh danh từ đâu lấy tới sao?
Hắn tựu là đi đánh bạc thua sạch, không có tiền trả liền lấy mình trao cho đệ
tử bảo kiếm quà nhập môn mang đi cầm a, còn chưa hết, hắn ngay cả độc môn Kiếm
Kỹ của mình cũng cầm, nếu không phải Lý Vân Tiêu giúp hắn chuộc lại thì giờ
Thất Trưởng Lão Chân Truyền đệ tử hẳn đã xếp thành hàng dài!
Lại nói đến Thất Trưởng Lão danh hào, mọi người biết hắn thanh danh thì yêu
mến gọi hắn là Cầm Thần!
Cầm ở đây không phải cầm, kỳ, thi, họa.
Cầm ở đây là cầm đồ!
Thật sự con hàng này tu vi quả thực không tệ, hắn thực lực tại Thiên Kiếm Tông
càng là xếp thứ năm!
Vốn dĩ tông môn đệ tử đều sẽ yêu thích ước ao được làm Thất Trưởng Lão Chân
Truyền đệ tử, chẳng qua sau khi nghe được chuyện này thì trong tông môn ngoại
trừ hắn hiện tại vị để tử đáng thương kia, khắp tông môn đệ tử thà rằng không
làm Chân Truyền còn hơn bái hắn Thất Trưởng Lão làm sư phụ!
"Haizz" Nghĩ đến những chuyện, Thất Trưởng Lão không khỏi nhẹ thở dài một
tiếng.
Nhưng mà đành chịu thôi, đánh bạc là hắn nhân sinh không thể thiếu một việc!
"Thôi được rồi, mọi người ngừng cười một chút đi, chúng ta coi như cho Thất
Trưởng Lão một cái cơ hội nào." Lý Vân Tiêu giơ lên một cánh tay, ra hiệu mọi
người tạm thời im lặng.
Đợi chư vị Trưởng Lão đã triệt để yên tĩnh lại, Lý Vân Tiêu lần nữa hướng Thất
Trưởng Lão nói: "Thất Trưởng Lão, ngươi chủ ý là gì hãy mau nói cho mọi người
cùng nghe xem thử." Lý Vân Tiêu đang nói thì cười cười một cái, "Yên tâm, đã
có ta ở đây tuyệt đối sẽ không người cười ngươi."
Thất Trưởng Lão đã được Lý Vân Tiêu vị Tông Chủ này hộ thuẫn, không chút chần
chừ liền đem toàn bộ ý nghĩ trong đầu quăng hết ra, kỹ càng nói rõ chủ ý của
mình cho các vị Trưởng Lão cùng Lý Vân Tiêu.
Sau một hồi nghe Thất Trưởng Lão giảng thuật, Lý Vân Tiêu khẽ gật đầu nói:
"Thất Trưởng Lão chủ ý không sai, thông qua lần này náo nhiệt thuận tiện tổ
chức một hồi 'Thiên Tài Chiến' để cho toàn bộ tông môn đệ tử có một cái cơ hội
chứng tỏ bản thân, đồng thời cũng để chúng ta phát hiện cùng bồi dưỡng những
thiên tài đó."
Mọi người cũng khẽ gật đầu một cái, cảm thấy chủ ý này cũng không tệ.
"Ha ha, không nghĩ tới lão thất ngươi cũng có ngày biết suy nghĩ cho tông
môn." Lục Trưởng Lão vỗ vai Thất Trưởng Lão, cười lớn nói.
Tứ Trưởng Lão cũng vui vẻ nói: "Đúng a, không lẽ lão thất tỉnh ngộ nên thay
đổi rổi?"
Thất Trưởng Lão vừa định mở miệng nói 'Ta người này vẫn luôn nghĩ cho tông
môn', thế nhưng chưa kịp nói gì thì Đại Trưởng Lão đã sớm tức giận hừ lạnh,
quát lớn một tiếng.
"Tỉnh ngộ cái rắm!"
"Các ngươi còn chưa nghe ra hắn ý đồ chân chính sao? Đừng quên hắn cũng có nói
mỗi trận đấu chúng ta sẽ so ai nhãn lực cao hơn, nhìn ra được chân chính thiên
tài, người thua phải bồi năm mươi viên Linh Thạch hạ phẩm, chuyện này nhưng
thuần túy là cùng phương thức đánh bạc hoàn toàn không có gì khác biệt a!"
Mọi người nghe vậy nhất thời mặt lạnh nhìn Thất Trưởng Lão, khinh bỉ nói: "Ai,
quả thật giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Đối với ngươi người này chúng ta
đã triệt để mất hết hy vọng."
Thất Trưởng Lão sắc mắt đều đen, bất động đứng im thù hận nhìn Đại Trưởng Lão,
nếu không phải lão khốn kiếp này thì kế hoạch của hắn thành công rồi a!
Lý Vân Tiêu bấy giờ mới nở nụ cười, "Thôi thôi, ta xem Thất Trưởng Lão mặc dù
có chút ít mưu đồ, bất quá hắn chủ ý cũng không tệ."
Thất Trưởng Lão con mắt đều sáng lên, ấp úng hỏi, "Vậy, vậy ngài đồng ý rồi?"
"Coi như là vậy đi, dù sao hôm nay cũng là ngày đệ tử của ta đăng tràng cộng
với ta tâm tình không tệ, chúng ta liền tổ chức 'Thiên Tài Chiến' đi!" Lý Vân
Tiêu mỉm cười đứng dậy, ánh mắt nhìn về phía cổng vào Diễn Võ Điện, "Nhìn,
chúng ta phong vân nhân vật rốt cuộc tới!"
Nghe được Lý Vân Tiêu nói, chư vị Trưởng Lão đều dồn dập đứng dậy, không chỉ
bọn hắn mà ở đây tất cả mọi người cũng đã phát hiện hôm nay nhân vật chính đã
tới, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía trước cổng vào.
Chỉ thấy ngoài cổng một thiếu niên bạch y dẫn theo một thiếu nữ chậm rãi đi
đến.
Tại thiếu niên hông trái có treo một thanh kiếm màu xanh da trời, hắn bước đi
rất chậm thế nhưng theo hắn từng bước từng bước đi tới, mọi người nội tâm lại
càng thêm run rẩy kịch liệt.
Nội tâm run rẩy, đây là bọn họ sợ sao?
Không phải!
Đây là vì quá mức kích động bởi bọn bọ cuối cùng cũng có thể dạy có hắn một
bài học a!
Mọi người tâm lí đều là: Sảng cmn khoái, lão tử hôm nay sẽ cho tên này biết
đạo làm người!
Tiêu Dao Tử mỗi một bước đi mày kiếm sẽ lại thêm nhíu chặt một chút.
Không biết vì lý do gì, Tiêu Dao Tử đột nhiên cảm thấy trước mặt tựa như có
một bầy hung thú đang nhìn mình, hơn nữa theo hắn càng tiến đến thì lại càng
cảm thấy số lượng hung thú trước mặt cũng theo đó mà tăng lên.
Đột nhiên xuất hiện cảm giác này, khiến Tiêu Dao Tử không khỏi nhớ đến cảm
giác lúc mà hắn một mình hành tẩu trong Lịch Luyện Cốc vào buổi tối, nói đúng
ra thì cảm giác hiện giờ thậm chí còn siêu việt gấp mấy lần lúc đó!
Ngọc Tử Yên tất nhiên cũng cảm thấy được, thừa lúc mọi người tập trung vào
Tiêu Dao Tử, không có để ý đến nàng thì Ngọc Tử Yên thâm nói hai tiếng "cố
lên" rồi mau chóng trộn lẫn vào trong đám người để Tiêu Dao Tử một mình một
kiếm tiếp tục đi tới.
Ngọc Tử Yên cũng không có biết, từ lúc mọi người nhìn thấy Tiêu Dao Tử một
khắc kia thì sự tồn tại của nàng đã hoàn toàn bị bỏ qua, tại trong mặt bọn hắn
nàng một cái bóng cũng không có!
Đợi khi Tiêu Dao Tử hoàn toàn đi tới trước mặt đám người, hai bên khoảng cách
là mười mét, đám người hai mắt nhìn nhau một hồi rồi bỗng nhiên mấy trăm người
đồng loạt bước ra, ai trên người cũng tràn đầy khí thế hung hăng nhìn hắn.
"Ta lên trước!"
"Không đúng, là ta lên trước!"
"Ta mới đúng."
"Là ta..."
Đám người lẫn nhau tranh cãi, bộ dáng giống như tùy thời muốn động thủ giành
quyền thi đấu trước, ai cũng không nhường ai.
Chẳng qua điều này cũng là một cái chứng minh, chứng minh bọn họ đối với Tiêu
Dao Tử bất mãn nhiều đến trình độ nào!
Nhìn trước mặt đám người cãi nhau không ngừng, thậm chí có người đều đang
chuẩn bị động thủ, Tiêu Dao Tử tay phải dùng ngón trỏ cùng ngón giữa khẽ xoa
xoa huyệt thái dương, hướng đám người mở miệng khuyên ngăn.
"Bình tĩnh bình tĩnh, từng người tới!"