Người đăng: ☬Hóa Thần Đệ Nhất Nhân☬
Tiếng nói kia vừa dứt, một thiếu niên trẻ tuổi từ bên trong động phủ từng bước
từng bước chậm rãi đi ra.
Thiếu niên trên thân mang một bộ y phục màu xanh dương, dáng người cao gầy, mi
thanh mục tú. Tại thiếu niên tay phải đang nắm lấy một thanh kiếm đồng dạng
cũng là màu dương bảo kiếm, lưỡi kiếm bên trên có một lớp quang mang lấp lóe,
nhìn vào liền biết thanh kiếm này không phải phàm kiếm, sắc bén vô cùng.
Người thiếu niên này trên thân giống như luôn luôn tồn tại một loại khí thế vô
cùng phong mang, cả người hắn cũng chính là một thanh kiếm bảo kiếm, điều này
khiến cho Mặc Ngọc khi nhìn thấy thiếu niên thì không khỏi cảm thấy toàn thân
mát lạnh, thiếu niên kiếm cứ như mãi đang đặt tại cổ của nàng vậy.
Vị này thiếu niên tên gọi chính là Lăng Kiếm, một trong ba vị Chân Truyền đệ
tử của Thái Thượng Trưởng Lão!
Lăng Kiếm cứ như vậy cầm kiếm đứng tại cửa động, bộ dáng rất không cao hứng
nhìn về phía Mặc Ngọc.
"Thế nào, sao không trả lời?" Mãi không thấy Mặc Ngọc nói gì, Lăng Kiếm hỏi.
Mặc Ngọc tay ôm vết thương, vẫn như trước im lặng.
Lăng Kiếm hai mắt híp lại, lần nữa cất bước đi đến chỗ Mặc Ngọc, "Vậy ta giết
ngươi nhé?"
Thấy cảnh này, Mặc Ngọc thần sắc càng thêm băng lãnh, tức giận nói: "Hừ, ngươi
thật sự dám giết ta sao? Chẳng lẽ ngươi không sợ tông..."
Lời nói còn chưa nói xong, Mặc Ngọc lần nữa im lặng bởi trên cổ nàng đang gác
lấy một thanh trường kiếm, lưỡi kiếm khẽ chạm vào da thịt tạo thành một tia
máu in tại trên cổ ngọc.
Lăng Kiếm mỉm cười nói: "Ngươi có điều không biết. Tại tông môn cần nhất chính
là thiên tài, càng là thiên tài yêu nghiệt thì sẽ càng được trọng dụng bồi
dưỡng, đó chính là lý do vì sao Chân Truyền mới có động phủ, Nội Môn thì lại
không có."
"Thử nói xem, ta và ngươi đều là thiên tài, thế nhưng ta yêu nghiệt hơn ngươi,
nếu một trong hai phải chết thì tông môn sẽ chọn người nào?" Lăng Kiếm lắc đầu
nhìn Mặc Ngọc, "Chắc chắn là ta mà không phải ngươi!"
Dứt lời, trường kiếm khẽ động một cái.
"Đợi đã!" Mặc Ngọc lúc này mới vội vàng hô.
Đến giờ phút này, Mặc Ngọc thật sự tin trước mặt thiếu niên chắc chắn dám giết
mình. Mặc Ngọc tin tưởng như lời Lăng Kiếm nói, nếu nàng chết thì tông môn
cũng sẽ không bởi vì nàng mà thật sự đi trừng phạt hắn, dù sao đây cũng là
tông môn một đạo lý ngầm.
Người yếu thì tự sinh tự diệt, thiên tài sẽ được người được bảo vệ!
Mặc Ngọc ánh mắt khẽ chuyển, nói: "Chẳng phải ngươi cần lí do sao? Ta có!"
Lăng Kiếm ngừng lại trường kiếm, hiếu kỳ hỏi: “Lí do gì?”
“Tông môn có một tên Chân Truyền đệ tử mới đến, hắn cuồng vọng khiêu chiến tất
cả mọi người trong tông môn, nghe tin hắn hiện đang bế quan, sau hai tháng sẽ
hướng đến Chân Truyền Bảng khiêu chiến, đồng thời chấp nhận tông môn bất kì
một vị đệ tử nào hướng hắn ngỏ lời khiêu chiến.” Mặc Ngọc nói.
“Hắn là Tiêu Dao Tử đi? Quả thật rất cuồng vọng.” Lăng Kiếm khẽ gật đầu, nhưng
sau lại nói: “Thế nhưng chuyện này cùng ta không có quan hệ!”
Mặc Ngọc nghiêm túc nói: “Ngươi lời ấy sai rồi!”
“Ta nhìn ra được, ngươi chẳng phải muốn trở thành tông môn đệ nhất nhân sao?
Ta thấy Tiêu Dao Tử tính cách hẳn cũng sẽ giống như ngươi có cùng tham vọng.
Vậy ngươi tại sao không sớm cùng hắn luận bàn một chút, xem xem hắn thực lực
chân chính? Theo ta biết thì hắn chỉ dùng một thanh kiếm khí liền có thể trong
vòng mấy chiên đánh bại Luyện Thể thất trọng đấy!”
Lăng Kiếm thoáng chốc rơi vào suy tư, tự hồ Mặc Ngọc lời nói thật sự để cho
hắn cần phải ngẫm lại.
Không lâu sau, Lăng Kiếm mỉm cười thu kiếm, “Được rồi, cho ngươi ba giây đi
khỏi nơi này.”
Từ ‘này’ vừa hạ xuống, Mặc Ngọc vừa rồi đang ngồi dưới đất ôm vết thương trong
nháy mắt đã lập tức hóa thành một đạo tàn ảnh triệt để biến mất khỏi Lăng Kiếm
động phủ.
“Ta có đáng sợ như vậy sao?” Thấy cảnh này Lăng Kiếm bất đắc dĩ lắc đầu, đang
nói ánh mắt đồng thời nhìn về phía bên phải, “Đại sư huynh?”
Nương theo Lăng Kiếm lời nói, bên phải của hắn không biết từ lúc nào đã xuất
hiện một vị thanh niên áo xanh đang tựa người vào một thân cây gần đó.
Thanh niên áo xanh tên Bạch Vô Ngân, trong số ba vị Chân Truyền đệ tử của Thái
Thượng Trưởng Lão thì hắn là đại sư huynh, nhị đệ tử tên Lục Phong, Lăng Kiếm
thì là tam đệ tử, thường được Bạch Vô Ngân cùng Lục Phong gọi là tiểu sư đệ.
Bạch Vô Ngân lắc đầu cười ha hả, “Nào có nào có. Tông môn ai không biết ta
tiểu sư đệ soái ca phong lưu, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, thiên phú
càng là yêu nghiệt trong yêu nghiệt.”
Nói đến đây, Bạch Vô Ngân hơi ngừng một chút, “Tất nhiên vẫn là xếp sau ta, ha
ha…”
Bạch Vô Ngân hai tay chống nạnh, ngửa mặt cười lớn không ngừng, bộ dáng rất
không hề có hình tượng.
Lăng Kiếm hai tay che mặt, có chút xấu hổ nói: “Đại sư huynh, ngươi dù sao
cũng là Chân Truyền Bảng đệ nhất nhân, có thể hay không giữ hình tượng một
chút? Ta vị này tiểu sư đệ nhưng là bởi vì ngươi mà nhiều lúc không dám ra
ngoài gặp người a!”
Bạch Vô Ngân gãi gãi đầu, ngượng ngùng hỏi, “Không có thật sự giống như đệ nói
đi?
Lăng Kiếm chắc chắn nói: “Sự thật là như vậy!”
Bạch Vô Ngân triệt để im lặng đứng đó, bộ dáng giống như vừa nhận phải rất lớn
đả kích.
Lăng Kiếm thở dài lắc đầu, đột nhiên nghiêm túc nhìn Bạch Vô Ngân hỏi, “Tên
kia thật là chỉ dùng một thanh kiếm khí đánh bại Luyện Thể thất trọng sao?”
Không cần phải nói, Lăng Thiên nói tên kia tất nhiên là chỉ Tiêu Dao Tử!
Bạch Vô Ngân khóe miệng lại nở nụ cười, một tay khoác vai Lăng Kiếm, mặt đầy
tiếc hận nói: “Thế nào? Rất thú vị đúng không? Rất muốn đấu với hắn đúng
không? Ha ha, chỉ tiếc hắn bế quan rồi, sư đệ ra chậm a!”
Lăng Kiếm đối với vị đại sư huynh này triệt để im lặng, bất quá hắn cũng đã
biết được Tiêu Dao Tử dùng một thanh kiếm khí đánh bại Luyện Thể thất trọng là
chuyện thực!
“Rất không tệ a! Tiêu Dao Tử, có thể ngươi không biết Luyện Thể thất trọng vẫn
là rất yếu. Nhưng không sao, ta mong lần sau gặp mặt thời điểm, chúng ta hai
người có thể toàn lực đánh một trận!” Lăng Kiếm trong nội tâm thầm nói.
“Sư huynh”
“Hả?” Bạch Vô Ngân cười hỏi.
“Đấu một trận đi!” Lăng Kiếm vừa dứt lời, chưa để Bạch Vô Ngân đáp lời liền đã
cầm kiếm chém ngang một cái.
…
“Sư phụ, mọi chuyện thế nào rồi?”
Tại Tông Chủ phòng, một vị bạch y thiếu nữ đứng bên cạnh Lý Vân Tiêu, thần sắc
lo lắng hỏi.
Bạch y thiếu nữ không phải ai khác mà là Tiêu Dao Tử hồi lâu không gặp Chu
Thủy Linh.
Nghe Chu Thủy Linh hỏi, Lý Vân Tiêu lắc đầu đáp, “Không sao, mọi chuyện ta đều
đã triệt để trấn áp xuống. Cũng may, tên kia không có giết đi Thành Minh nếu
không chuyện này cũng không phải một hai viên đan dược mà giải quyết được.”
Chân Truyện hay Nội Môn đệ tử, tông môn luật vẫn là luật!
Muốn thoát khỏi tông môn luật lệ ràng buộc, ngươi một là phải cực mạnh mẽ đến
mức một người có thể khiến tông môn chao đảo, hai là có người địa vị cực cao
chống đỡ, ba chính là chứng minh mình thiên phú yêu nghiệt khiến cho tông môn
phải vì ngươi lót đường.
Chỉ cần làm được một trong ba việc trên, ngươi dù có bị tông môn bắt giam xử
trí thì cũng chỉ là làm cho có lệ, mọi chuyện đi qua ngươi vẫn có thể như
trước nhởn nhơn.
Tại thế giới này, gia tộc là tàn nhẫn, tông môn cũng tàn nhẫn, tu đạo càng
chính là tàn nhẫn!
Người yếu vận mệnh do người khác nắm, người mạnh mới có thể một thế tùy ý tiêu
dao!
Tiêu Dao Tử cũng đã tính đến chuyện tông môn không cho phép đệ tử đánh giết
lẫn nhau vậy nên hắn chỉ cắt đi Thành Minh gân tay gân chân xem như cảnh cáo,
cho dù có trách phạt thì cũng có hắn tiện nghi sự phụ tới làm bồi thường, dù
sao đối với một tông chi chủ thì đan dược hoặc nối lại gân tay gân chân biện
pháp vẫn là phải có.
Quả thật như Tiêu Dao Tử dự đoán, Lý Vân Tiêu đã giúp hắn đem mọi chuyện giải
quyết xong, đan dược trị thương cũng đều đã cấp cho Thành Minh, cũng bởi Lý
Vân Tiêu ra mặt nên hắn người này mới có thể giống như hiện tại thoải mái từ
từ bế quan mà không có người triệu tập.
Chu Thủy Linh nhẹ thở ra một hơi, có chút bực tức nói: “Sự phụ tại sao vẫn
không có quản hắn? Tên kia ngươi cũng thấy rồi đấy, hắn cuồng đến mức không có
biên giới rồi a! Ngươi nếu bây giờ còn không quản, chẳng lẽ cứ để hắn gây rối,
làm loạn tông môn, đi khắp nơi gây thù chuốc oán?”
Lý Vân Tiêu cười cười nói: “Ha hả. Linh nhi, ngươi cần gì phải gấp như vậy? Ta
thấy ngươi nói ta quản hắn chỉ là ngụy trang, muốn ta giúp hắn giảm bớt rắc
rối, yên ổn một chỗ mới là chuyện thật.”
Chu Thủy Linh biểu tình cứng đơ, Lý Vân Tiêu lời nói quả thực đã nhìn thấu
nàng chân tâm, bất quá Chu Thủy Linh dù chết cũng sẽ không thừa nhận mình là
vì lo lắng cho Tiêu Dao Tử nên mới nói vậy.
Chu Thủy Linh vội vàng chuyển đề tài, “Đúng rồi, đồ nhi thanh kiếm kia sự phụ
đã sửa xong chưa?”
Thanh kiếm kia là muốn chỉ thanh kiếm mà lần trước lúc nàng giao đấu với
Trương Thiếu Huyền bị hắn làm hỏng, sau khi trở về tông môn Chu Thủy Linh đã
đưa nó cho Lý Vân Tiêu sửa lại hộ mình.
Lý Vân Tiêu thừa biết nàng muốn bỏ qua chuyện này, hơi lắc đầu cười một cái
rồi từ trong Nhẫn Trữ Vật phóng ra một thanh lam sắc trường kiếm giao cho Chu
Thủy Linh.
“Đều đã hoàn hảo. Linh Nhi, ngươi khi nào thì muốn đi Chân Truyền Bảng? Lấy
ngươi cảnh giới cùng thực lực hiện giờ, muốn vào hai mươi vị trí đầu cũng
không phải không thể.”
Chu Thủy Linh tiếp nhận trường kiềm, nàng suy nghĩ một chút rồi đáp, “Tên kia
không phải nói hai tháng sau xuất quan sao? Vậy đồ nhi cũng để hai tháng sau
mới bắt đầu đi, xem như cho hắn cái kinh hỉ.”
Lý Vân Tiêu ánh mắt nhìn về hướng động phủ của Tiêu Dao Tử, mỉm cười nói: “Vậy
thì đợi hai tháng sau xem xem đi.”
Trong tông môn, khác với Nội Môn cùng Ngoại Môn đệ tử vẫn đang bàn tán chuyện
của Tiêu Dao Tử, Chân Truyền đệ tử hết thảy mọi người lại đều đã âm thầm ước
một cái hẹn.
Hai tháng sau thiên tài đang tràng ước hẹn!
Tách biệt với ngoại giới huyên huyên náo náo, phong vân đang ngầm khởi.
Tại Tiêu Dao Tử động phủ.
Tiêu Dao Tử ngồi xếp bằng tại trên giường, tay phải cầm lấy một quyển sách,
hắn ánh mắt vẫn luôn chăm chú nhìn vào quyển sách này, bộ dáng vô cùng tập
trung.
Phá Thiên Luyện Thể Quyết, đây là tên của quyển sách này!
Nhìn hồi lâu, Tiêu Dao Tử ngẩng đầu thở dài, khó hiểu nói: “Công Pháp này
không tệ, rất phù hợp với ta. Chẳng qua,… chẳng qua tại sao lại viết khó hiểu
như vậy!?”
Ps: Viết vội nên chưa kịp soát lỗi, chỗ nào không hiểu mn bỏ qua hộ, về sau sẽ
sửa. Tạm thời chưa nộp tiền mạng nên bị cúp nên chương ra sẽ hơi lâu.