Người đăng: ☬Hóa Thần Đệ Nhất Nhân☬
Sang ngày thứ hai.
Đúng như Tiêu Dao Tử dự đoán, những lời của hắn rất nhanh được đám người
chuyển khắp toàn bộ Thiên Kiếm Tông.
Chỉ sau một đêm, mọi người ở trong tông môn, bất luận là chư vị Trưởng Lão,
Chân Truyền đệ tử hay vẫn là Nội Môn đệ tử, thậm chỉ cả Ngoại Môn đệ tử đều đã
nghe được những lời đó của Tiêu Dao Tử.
Tất nhiên, nguyên văn lời nói ít nhiều cũng đã bị đám người chỉnh sửa đôi
chút, thế nhưng còn tốt một điểm, chung quy nội dung vẫn là không thay đổi!
Đối với Tiêu Dao Tử lời nói, đa phần người nghe đều coi hắn là cuồng vọng vô
tri, chỉ là một tên Luyện Thể tam trọng mà dám một mình nhận hết tông môn đệ
tử khiêu chiến, quả thật là không biết trời cao đất dày!
“Tên này thật cuồng! Lần đầu hắn đến tông môn ta đã cảm thấy rất hắn cuồng
vọng, lần này hắn cuồng còn vượt qua khỏi nhận thức của ta. Haizz, không biết
ta là cảm thấy hâm mộ hắn cam đảm cuồng vọng hay là cảm thấy hắn ngu ngốc vô
tri nữa!?” Một vị đệ tử Thiên Kiếm Tông thở dài nói.
“Vị sư đệ này, ta khuyên ngươi không nên hâm mộ hắn, hắn ta tám, chín phần là
một cái tên ngu ngốc, ngươi nếu hâm mộ rồi học theo hắn thì mạng ngươi chắc
chắn giữ không được lâu nha!” Một vị đệ tử khác vội vàng khuyên bảo.
Đúng lúc này, lại một vị khác lên tiếng, “Hừ, cuồng vọng vô tri vẫn chính là
cuồng vọng vô tri! Nếu hắn thật sự bởi vì có thực lực mà cuồng vọng thì hiện
tại cần gì giả trang bế quan tu luyện? Ta xem hắn bế quan chỉ là lừa gạt, chạy
trốn tránh mặt mới là mục đích!”
“Đúng vậy, đúng vậy! Nếu không phải hắn bế quan không chịu ra, ta người này
chắc chắn đã sớm cho hắn một bài học!”
“Ta cũng sẽ làm vậy!”
“Cả ta cũng thế!”
Vô số người nhao nhao gật đầu, hận không thể sớm cho Tiêu Dao Tử một bài học.
Nếu không phải Tiêu Dao Tử đã sớm thông báo bế quan, nói không chừng ngày hôm
nay động phủ của hắn đã sớm bị người trong tông môn bu đến đạp nát đi!
Mà, cho dù là vậy, Tiêu Dao Tử bế quan chặn cửa nhưng cũng không thể tránh
khỏi số ít thành phần manh động đến trước cửa động phủ của Tiêu Dao Tử chửi
bới ném đá.
Bất quá, trái ngược với những người trên, một số người thích coi náo nhiệt lại
rất có tính nhẫn lại, mong đợi Tiêu Dao Tử xuất quan ngày. Khi đó, mọi chuyện
sẽ càng thêm nhộn nhịp, chắc chắn hơn hẳn lần Tiêu Dao Tử mới đến tông môn,
bọn họ xem náo nhiệt sẽ càng thêm đã mắt.
Ngoài hai nhóm người trên, tông môn còn một thành phần khác hoàn toàn bất đồng
chính là chư vị Trưởng Lão cùng Chân Truyền đệ tử!
Đối với mọi chuyện xảy ra trong tông môn, bọn họ xa xa hiểu rõ hơn gấp mấy lần
đệ tử bình thường, hầu như tông môn bất kì một vị để tử nào có cái gì hành
động đều không thể qua khỏi giám sát của bọn họ. Cũng chính là vì như vậy, đối
với loại người thuộc dạng vô cùng có tiềm lực yêu nghiệt như Tiêu Dao Tử, hắn
từ khi vừa trở về tông môn thì bọn họ đã nắm được đại khái thực lực cùng sở
tác sở vi của hắn rõ như lòng bàn tay.
Người biết được Tiêu Dao Tử toàn bộ tin tức và quá trình hắn đánh bại Thành
Minh khiến đa phần đều đã bị chấn kinh!
Luyện Thể tam trọng chỉ dùng Kiếm Khí liền có thể trong vài chiêu đánh bại
Luyện Thể thất trọng a!
Cái này chuyện làm sao có thể không khiến bọn họ chấn kinh được?
Nếu như giống với lần Tiêu Dao Tử cùng Hoành Không chiến đấu, bọn họ có thể sẽ
không chấn kinh như vậy, thế nhưng lần này lại khác biệt. Tiêu Dao Tử mặc dù
đột phát tam trọng, đã mạnh hơn trước nhưng lần đó hắn là dùng kiếm, Hoàng cấp
trung phẩm Binh Khí, còn lần này Tiêu Dao Tử chỉ là dùng Kiếm Khí a!
Dùng Kiếm Khí thay thế kiếm để đánh bại một tên Luyện Thể thất trọng, chưa nói
đến cảnh giới, Tiêu Dao Tử sử dụng vũ khí cũng hoàn toàn không bằng đối
phương, thế nhưng sau cùng vẫn là đối phương bại, hắn thắng!
Tiêu Dao Tử thực lực đã đạt đến mức nào? Hắn còn yêu nghiệt trình độ nào nào?
Đây là hai câu hỏi luôn du tẩu trong tâm trí của chư vị Trưởng Lão cùng Chân
Truyền đệ tử, đồng thời cũng làm bọn họ dần đối với Tiêu Dao Tử loại này yêu
nghiệt sinh lòng đề phòng cùng kiêng kỵ.
…
Tại động phủ của mình, Hoành Không ngồi xếp bàng trên giường, bộ dáng có chú
nghiền ngẫm nhìn trước phía mặt đang đứng một vị áo xanh nữ tử, nữ tử này đồng
thời cũng là một vị Chân Truyền đệ tử tên là Mặc Ngọc.
Trầm mặc hồi lâu, Hoành Không mới mở miệng nói: “Hắn thật sự chỉ dùng Kiếm Khí
liền có thể đánh bại Thành Minh sao?”
Mặc Ngọc gật đầu xác nhận, “Đúng vậy, tin tức này là do chư vị Trưởng Lão
thông báo, chúng ta cho dù không tin cũng phải tin!”
Hoành Không sau khi nghe Mặc Ngọc nói thì khẽ nhắm lại hai mắt, lần nữa im
lặng thật lâu.
Vị kia Nội Môn đệ tử tên là Thành Minh, Hoành Không không phải không có biết
hắn, ngược lại Hoành Không cũng đã cùng Thành Minh giao thủ một lần. Chính vì
Hoành Không đã từng cũng với Thành Minh giao thủ qua, Hoành Không càng hiểu kẻ
này thiên phú cùng thực lực có thể xa xa không có bằng hắn, thế nhưng thực lực
ở trong nhóm Luyện Thể thất trọng đệ tử cũng là không tệ, vậy nhưng Tiêu Dao
Tử lại có thể dùng Kiếm Khí đánh bại Thành Minh, Hoành Không có mơ cũng không
nghĩ tới được.
Hoành Không hắn, nghĩ không nghĩ tới, làm cũng không thể làm được!
Hoành Không mặc dù có thể đánh bại Thành Minh, thế nhưng bảo hắn dùng một
thanh kiếm khí đánh bại Thành Minh, hắn thật sự làm không được!
Bất chi bất giác, Hoành Không hai tay chậm rãi nắm chặt.
Hắn là Chân Truyền đệ tử, là thiên tài, bởi vì là thiên tài nên hắn cũng có
thiên tài kiêu ngạo!
Bất quá giờ thì hết rồi, cái này kiêu ngạo đã bị Tiêu Dao Tử mạnh mẽ đánh tan!
Đã từng Hoành Không có một cái suy nghĩ chính là mình cố sức tu luyện, đợi đến
lần sau, tu luyện đạt được thành quả sẽ hướng Tiêu Dao Tử phát động khiêu
chiến. Chẳng qua bây giờ mới được bao lâu? Nhiều nhất chỉ là hơn nửa tháng
thời gian, thế nhưng Tiêu Dao Tử biểu hiện thực lực đã hoàn toàn xóa đi suy
nghĩ cùng ý định của hắn.
Hoành Không cảm thất bất lực, hắn đã thật sự thật bại!
Lát sau, Hoành Không chậm mở hai mắt, hắn nặng nề thở ra một hơi rồi hướng Mặc
Ngọc nói: “Hai tháng sau ngươi hãy quay lại.”
Mặc Ngọc: “Vì sao?”
“Ta hiện không có hứng thú đầu nhập cái này thế lực, các ngươi cho ta yên tĩnh
một chút thời gian, hai tháng sau đợi ta cùng hắn một trận chiến, ta có thể sẽ
suy nghĩ chuyện này một chút.” Hoành Không quyết định nói.
Dù biết mình không thể đấu lại Tiêu Dao Tử, Hoành Không nội tâm nhưng vẫn muốn
thử! Dù có bại hắn cũng sẽ không hối tiếc vì chính hắn đã tận lực!
Mặc Ngọc đứng yên nhìn Hoành Không một lúc lâu, cuối cùng nàng cũng nhẹ gật
đầu, “Vậy chúng ta sẽ đợi.”
Mặc Ngọc vừa nói xong liền xoay người rời khỏi động phủ của Hoành Không khiến
động phủ lại lần nữa trở lại yên tĩnh.
Không lâu sau, tại một cái động phủ khác, Mặc Ngọc thân ảnh lại lần nữa xuất
hiện, trước mặt cũng không nàng động thủ mà là một vị Chân Truyền khác động
phủ!
Đây là động phủ của một vị Chân Truyền đệ tử mới gia nhập tông môn được một
năm!
Nhìn một chút phía trên cửa động có khắc hai chữ ‘Lăng Kiếm’ thật lớn, Mặc
Ngọc thần sắc biểu hiện hơi suy tư một chút rồi mới dần chậm rãi tiếp cận cửa
động.
Đợi khi đứng tại cửa động, Mặc Ngọc đột nhiên nhìn thấy trên cửa động còn có
khắc mấy dòng chữ nhỏ, nhìn nét chữ sắc bén thẳng tắp thì hẳn là do có người
tự mình dùng kiếm viết lên.
Thứ nhất hàng chữ: Không phải Tông Chủ không tiếp!
Thứ hai hàng chữ: Không phải sư phụ không tiếp!
Thứ ba hàng chữ: Không phải đại sư huynh không tiếp!
Sau cùng một cái hàng chữ: Không phải ba người trên, làm phiền người liền
giết!
Mặc Ngọc lông mày hơi hơi nhíu lại, nàng khẽ cười lạnh một tiếng, “Đều là một
lũ cuồng vọng! Không lẽ ngươi nghĩ ngoài ba ngưới đó ngươi là vô địch, tông
môn không ai có thể trị được ngươi?”
Dứt lời, Mặc Ngọc lạnh giọng hô lớn: “Chân Truyền đệ tử Mặc Ngọc phụ lệnh Minh
Chủ của Thanh Phong Minh đến gặp gỡ ngươi một chút, ngươi có thể ra mặt sao?”
Một phút, hai phút, ba phút,... Ở bên trong động phủ như trước yên tĩnh.
Mặc Ngọc lại đợi thêm một lúc lâu nhưng vẫn không thấy có người trả lời. Không
thế không nói, đây cũng là lần đầu tiên nàng đích thân đến trước cửa động kêu
gọi mà không người ra tiếp đón hay hồi đáp, điều này không khác gì khinh
thường nàng khiến cho nàng nội tâm dần nảy sinh lửa giận!
Phải biết, Mặc Ngọc tu vi là Luyện Thể viên mãn, tại Chân Truyền Bảng bài danh
cũng không thấp, nàng thực lực xếp hạng thứ mười tám cao hơn Ngọc Tử Yên hai
cái hạng, tại trong tông môn cũng là một vị không tầm thường Chân Truyền đệ
tử.
Biết rõ đối phương sẽ không dễ dàng ra mặt, Mặc Ngọc cũng không tiếp tục nói
nhiều. Đối phương đã không muốn mềm thì phải dùng biện pháp cứng rắn hơn, cho
nên Mặc Ngọc liền trực tiếp rút kiếm!
Ông!
Trường kiếm vừa ra khỏi vỏ, Mặc Ngọc không chút do dự mạnh mẽ hướng cửa động
trảm ra một kiếm!
Xuy xuy!
Ngay tại lúc trường kiếm của Mặc Ngọc chuẩn bị đánh vào cửa động, một giọng
nói tức thì từ phía bên trong động vang vọng ra, "Làm càn!"
Rắc rắc, vèo!
Cùng lúc đó, cửa động đột nhiên chợt mở, một đạo Kiếm Khí nhanh như thiểm điện
bay vọt ra bên ngoài.
Cái đạo Kiếm Khí này tốc độ đã hoàn toàn vượt ra khỏi nhận thức của Mặc Ngọc,
đợi đến khi Mạc Ngọc kịp phản ứng lại thì nàng đã bị đạo kiếm khí này đánh bay
ra khỏi cửa động gần chục trượng, phía trên người cũng bởi bị Kiếm Khí đánh
trúng mà xuất hiện một đường kiếm thật dài in sâu vào da thịt khiến máu tươi
chảy ra không ngừng.
Mặc Ngọc nội tâm khiếp sợ, nàng hơi hít một hơi khí lạnh rồi lần nữa cẩn thận
ngưng thần nhìn về phía cửa động.
Bên trong cửa động lần nữa truyền ra một giọng rất không kiên nhẫn tiếng nói:
"Cho ngươi năm giây, nếu trong năm giây vẫn không cho ta một cái lí do thỏa
đáng, ta mặc kệ ngươi là vị nào Chân Truyền đệ tử, giết trước nói sau!"