Người đăng: ☬Hóa Thần Đệ Nhất Nhân☬
Tiếp đó mấy ngày, Tiêu Dao Tử thành thật nằm một chỗ tĩnh dưỡng, đồng thời
trong quãng thời gian này Tiêu Dao Tử cũng hiểu đã rõ được rất nhiều chuyện,
giải đáp được một số thắc mắc trong lòng hắn.
Đầu tiên, chuyện thứ nhất mà Tiêu Dao Tử ngộ ra chính là tại sao hắn ngưng tụ
thanh kiếm khí kia lại yếu đuối như vậy?
Đối với vấn đề này, Tiêu Dao Tử cẩn thận ngẫm lại một chút, hắn đại khái cũng
hiểu rõ được một chút mình kiếm khí vấn đề.
Tiêu Dao Tử kiếm khí vấn đề chính thuần túy!
Kiếm Đạo thuần túy, Kiếm Đạo hạch tâm!
Thế gian ba ngàn Đại Đạo, mỗi một đạo đều có hai con đường đó là hữu tình và
vô tình.
Hữu tình chính là vẫn giữ nguyên thất tình lục dục, giữ lại chính mình một cái
chữ tình, cứ như bình thường leo lên mình sở cầu Đại Đạo đỉnh phong.
Ngược lại vô tình thì là vứt bỏ mình toàn bộ cảm tình, buông tha thân nhân
bằng hữu, chỉ chú ý đến mình Đại Đạo, bởi vì mình Đại Đạo mà có thể bỏ qua hết
thảy những thứ đối với mình rằng buộc.
Tất nhiên, hữu tình cùng vô tình đều mang đến chỗ tốt đối với tu đạo người,
chẳng qua hai đạo bất đồng, hai đường đi trái ngược dấn đến chỗ tốt cũng là
không giống nhau.
Đối với người tu luyện đi theo con đường vô tình, hắn có thể bỏ qua hết thảy,
chỉ chú tâm vào chính hắn, chính Đại Đạo của hắn, dạng người này có thể nói là
tâm tính vô cùng kiên định, đạo tâm vững như bàn thạch, không có gì có thể
thay đổi được. Bởi vậy, người vô tình tu luyện tốc độ thường đều vượt qua
người hữu tình rất nhiều, có một số việc người hữu tình cũng không thể giải
quyết tốt bằng người vô tình.
Về phần hữu tình, mặc dù tu luyện cùng tốc độ tăng cao thực lực không bằng
được người vô tình, đường đi cũng là khó khăn rất nhiều. Thế nhưng, người hữu
tình trải qua thất tình lục dục, hắn có thân nhân, có bằng hữu, có người quý
trọng hắn. Đừng đi đến Đại Đạo đỉnh phong có thể sẽ lâu hơn người vô tình rất,
rất nhiều lần, nhưng đi đến đỉnh phong một khác kia, có sẽ có một loại lực
lượng siêu việt người vô tình.
Loại lực lượng này trợ giúp hắn đi lên đỉnh phong, giúp hắn siêu việt vô tình
lực lượng được gọi Chúng Nhân Chi Lực!
Chúng Nhân Chi Lực chính là hắn thân nhân, bằng hữu, huynh đệ,... tất cả mọi
người mà hắn đã từng kết giao, trải qua sinh tử đúc kết thành lực lượng.
Nghĩ đến đây, Tiêu Dao Tử thở dài một hơi.
Từ lúc quay lại cứu Ngọc Tử Yên thì Tiêu Dao Tử cũng đã hiểu rõ hắn chính là
một người hữu tình.
Đối với chính mình lựa chọn hữu tình, Tiêu Dao Tử rất thuận ý nghe theo bản
tâm, không những nghe theo hắn còn nhiệt liệt tán thành.
Dù sao, Tiêu Dao Tử là trạch nam hai đời nha!
Nếu đời này hắn mà đi vô tình đường, tu Vô Tình Đạo, Tiêu Dao Tử hoàn toàn
không biết mình là bất hạnh hay may mắn nữa.
Tiêu Dao Tử biết rõ mình thuộc hữu tình đạo nhưng quan trọng là hắn còn chưa
biết được mình kiếm đến cùng là cái gì đạo a!
Đã không biết mình đạo thì còn nói gì đến thuần túy!?
Bất quá hiểu rõ mình kiếm là một thanh có tình kiếm, ít nhiều thì Tiêu Dao Tử
kiếm cũng đã thay đổi được một chút, theo hắn tạo ra kiếm khí thì phát hiện
kiếm khí của hắn đã càng thêm kiên cố, càng thêm ngưng thực cùng sắc bén, chí
ít cũng không như trước yếu đuối không chịu nổi.
Nói chung, dạng này thu hoạch cũng đã khiến Tiêu Dao Tử hài lòng, muốn kiếm
của hắn đạt đến cực hạn thuần túy, chân chính thay thế binh khí thì vẫn cứ để
sau này từ từ nghiên cứu đi.
Về chuyện tiếp theo, chuyện này nếu nói là vấn đề trọng yếu thì chính là vấn
đề hết sức trọng yến, nếu là không trọng yếu thì cũng là hoàn toàn không trọng
yếu.
Chuyện này là liên quan đến Tiêu Dao Tử xuyên qua có được năng lực!
Tính cả thời gian Tiêu Dao Tử hôn mê cùng với thời gian từ lúc hắn tỉnh lại
đến bây giờ đều đã gần mười ngày, tuy được Ngọc Tử Yên liên tục chăm sóc kết
hợp với hắn phục dụng đan dược nên thương thế khôi phục rất nhanh, ngày mai
thì liền có thể trở về tông môn.
Chẳng qua, cũng bởi vì thương thế khôi phục tốc độ nên mới khiến Tiêu Dao Tử
cảm thấy đau đầu.
Tiêu Dao Tử vết thương cùng tốc độ khôi phục đều không sai, mặc dù tốc độ khôi
phục nhanh hơn thường nhân rất nhiều, thế nhưng đây hoàn toàn là bởi đan dược
mà Ngọc Tử Yên đưa cho a, cùng hắn bản thân khả năng khôi phục quan hệ thật
không có!
Điều này chứng tỏ cái gì?
Chứng tỏ hắn thân thể cùng võ giả bình thường là như nhau a!
Còn chứng tỏ gì không?
Trời cho hắn xuyên qua lại hoàn toàn không cho hắn kim thủ chỉ hay cái gì phúc
lợi a!
Nghĩ đến chuyện này, Tiêu Dao Tử lại bắt đầu cảm thấy đau lòng, nhiều lúc Tiêu
Dao Tử lại nhớ đến kiếp trước đọc qua mấy câu truyện xuyên không trên mạng mà
khiến hắn khóc không ra nước mắt.
Suy đi ngẫm lại, Tiêu Dao Tử sau cùng vẫn là chấp nhận đối mặt với sự thật,
hắn người này là thuộc về nhóm người xuyên qua không có phúc lợi, không có hệ
thống, phải dựa vào chính bản thân nỗ lực cố gắng mới có thể trở thành đỉnh
phong cường giả.
Đầu óc thông suốt, tâm bệnh từ lúc xuyên qua đến giờ cuối cùng cũng đã bỏ
xuống được, Tiêu Dao Tử từ từ ngồi dậy, khẽ ưỡn người một cái, thần sắc cũng
càng lúc càng tốt hơn.
Lại nhớ đến chuyện Lăng Tiêu Kiếm bị gãy, Tiêu Dao Tử cẩn thận từ trong Nhẫn
Trữ Vật lấy ra toàn bộ bộ phận cùng mảnh vỡ của Lăng Tiêu Kiếm nhìn sơ một
chút, những mảnh vỡ này đều là hắn nhờ Ngọc Tử Yên tìm về, cũng may không
thiếu một mảnh nào.
Dò xét một hồi, Tiêu Dao Tử bất chi bất giác thở dài một hơi.
Tiêu Dao Tử thở dài cũng không phải vì Lăng Tiêu Kiếm không thể sửa, Ngọc Tử
Yên có nói nàng quen một vị Luyện Khí Sư, trở về tông môn nàng có thể giúp hắn
sửa lại Lăng Tiêu Kiếm thật tốt, việc này đối với nàng cũng không có gì khó
khăn.
Chẳng qua, thời gian sửa có chút lâu a!
Ngọc Tử Yên nói Lăng Tiêu Kiếm là Hoàng cấp trung phẩm binh khí, nó độ sắc bén
cũng không thua thưởng phẩm làm mấy, vì vậy nếu muốn để nó có lại uy lực
nguyên vẹn như ban đầu thì cần thời gian ít nhất một đến hai tháng.
Một tháng hai tháng đối với Tiêu Dao Tử vẫn là có thể chờ, nhưng vấn đề là
trong khoảng thời gian này hắn sẽ không có kiếm dùng!
Kiếm Tu không có kiếm thì làm sao tu?
Lại nói, Tiêu Dao Tử cũng không phải như Độc Cô Cầu Bại, cỏ cây trúc thạch đều
là kiếm, hắn còn chưa đạt được cái kia cảnh giới.
Tiêu Dao Tử cũng đã nghĩ đến Tường Vi Kiếm, thế nhưng rất nhanh hắn lại từ bỏ
ý định này. Thanh kiếm này là bảo vật, bảo đến trình độ nào, đẳng cấp của nó
là cái gì thì Tiêu Dao Tử vẫn chưa biết, nhưng ở trong tông môn vẫn là không
dùng đến thì tốt hơn.
Cẩn thận suy nghĩ một chút, Tiêu Dao Tử sẽ không mua thanh kiếm khác mà tính
toán chính mình một đoạn thời gian tới cũng không cần dùng kiếm, hai tháng
thời gian hắn quyết định dùng để bế quan tu luyện đống Công Pháp Vũ Kỹ kia,
nâng cao mình thực lực toàn phương diện.
“Này, ngươi thương thế mặc dù đã bình phục, nhưng vẫn là nên nghỉ sớm một
chút, ngày mai chúng ta còn phải đi sớm.”
Ngay lại lúc Tiêu Dao Tử đang trầm tư suy nghĩ, Ngọc Tử Yên từ ngoài cửa động
đi vào, nàng hai tay cẩn thận ôm lấy Nhị Vĩ Hồ vào trong ngực, ánh mắt không
vui nhắc nhở Tiêu Dao Tử.
Tiêu Dao Tử thấy nàng thì mỉm cười, vừa đưa Lăng Tiêu Kiêm ra, vừa nói: “Tử
Yên, thanh kiếm này nhờ ngươi.”
Mấy ngày nay Tiêu Dao Tử cùng Ngọc Tử Yên quan hệ cũng tiến triển được đôi
chút, theo Tiêu Dao Tử liên tục dò hỏi thì mới biết nàng tên là Ngọc Tử Yên,
Chân Truyền đệ tử của Diệp Mộng Trưởng Lão. Vì quan hệ hai bên đều tốt, Tiêu
Dao Tử liền trực tiếp gọi nàng là Tử Yên, đối với Tiêu Dao Tử xưng hồ Ngọc Tử
Yên cũng không để ý nhiều lắm.
Tiếp nhận Lăng Tiêu Kiếm rồi cất nó vào Nhẫn Trữ Vật, Ngọc Tử Yên ánh mắt kiên
định, nói: “Ngươi yên tâm, thanh kiếm này chung quy cũng bởi vì ngươi cứu ta
nên mới bị phá, ta nhất định giúp ngươi làm nó hoàn hảo lại như ban đầu.”
Tiêu Dao Tử nghe nàng nói thì nhẹ gật đầu.
Trầm mặc một lát, cảm thấy đã không còn gì để nói, thời gian cũng đã muộn, hai
người liền mau chóng nghỉ ngươi.
Tiêu Dao Tử như trước nằm tại vị trí của mình, Ngọc Tử Yên thì nằm ngay bên
hắn, dù là ngay bên nhưng hai người thân thể khoảng cách cũng gần một mét, đây
là Ngọc Tử Yên phân định lãnh thổ.
Tiêu Dao Tử cũng hiểu khoảng cách một mét đã là Ngọc Tử Yên cực hạn, nàng dạng
này mỹ nữ có thể vì hắn ngày ngày chăm sóc, tối đến nằm bên cũng đã khiến hắn
mãn nguyện, Tiêu Dao Tử tuyệt đối sẽ không tiếp tục đòi hỏi cái gì, lại thêm
hắn cùng nàng đều chưa tiến triển đến mức có thêm cái gì.
Trong hang động bắt đầu trở nên tối tăm tĩnh mịch, nằm được hồi lâu, Ngọc Tử
Yên đột nhiên nhẹ giọng lên tiếng.
“Trở về tông môn chúng ta có thể sẽ rất ít gặp mặt, liệu ngươi có thể tới thăm
ta sao?”
Mặc dù cả hai đều đang nằm trong bóng tối, Tiêu Dao Tử tuy rằng không thể nhìn
thấy Ngọc Tử Yên bây giờ biểu lộ, nhưng qua giọng nói hắn liền có thế biết
nàng biểu lộ hiện giờ chắc chắn là vô cùng chờ mong.
Nghĩ vậy, Tiêu Dao Tử liền đáp, “Đơn nhiên có thể, mỗi khi rảnh ta đều sẽ tìm
ngươi trò chuyện.”
“Ừ, cảm ơn ngươi.” Ngọc Tử Yên nói khẽ, chẳng qua Tiêu Dao Tử là không thấy
được nàng ở bên trong bóng tối khóe miếng treo lên một nụ cười vui vẻ.
Tiếp theo một hồi, Ngọc Tử Yên cũng không tiếp tục nói chuyện, hang động lần
nữa yên tĩnh trở lại.
Vừa đi vừa nghỉ, sau ba ngày Tiêu Dao Tử cùng Ngọc Tử Yên rốt cuộc đã trở về
Thiên Kiếm Tông, vừa đến trước cổng nội môn, cả hai hướng nhau chào tạm biệt
một cái rồi từ đó bắt đầu tách ra.
Ngọc Tử Yên lại như trước kia trở thành băng lãnh mỹ nữ, Tiêu Dao Tử thì trở
về làm một cái mới gia nhập tông môn Chân Truyền đệ tử, tuy nhiên bọn họ tối
hôm trước ước định Tiêu Dao Tử vẫn sẽ không quên.
Gần nửa tháng rời khỏi tông môn mà không thông báo gì, Tiêu Dao Tử vốn là định
đi gặp hắn tiện nghi sư phụ chào hỏi một chút, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại,
hắn sư phụ là Tông Chủ nên chắc chắn rất bận, thời gian rảnh cũng không nhiều,
Tiêu Dao Tử liền quyết định không đi.
Nghĩ đi nghĩ lại, tựu hồ hắn ở tông môn cũng không còn việc gì cần làm, Tiêu
Dao Tử dứt khoát trở về mình động phủ, chuẩn bị bế quan một thời gian.
“Hử?” Tiêu Dao Tử vừa trở về động phủ thì đột nhiên nhìn thấy mấy người thanh
thiếu niên đang ở trước cửa động của hắn.
Tiêu Dao Tử tiếp cận đám người, nghi ngờ được hỏi, “Các ngươi là ai? Ở đây làm
cái gì?”
Bên trong đám người, một vị thanh niên mang lục y bước ra, ánh mắt nhìn Tiêu
Dao Tử một hồi rồi hỏi, “Ngươi là Tiêu Dao Tử?”
“Là ta.” Tiêu Dao Tử đáp.
Trong nháy mắt, đám người thần sắc dần trở nên bất thiện.
Vị thanh niên kia cười nói: “Đi với bọn ta, có người muốn gặp ngươi.”