Dưỡng Thương


Người đăng: ☬Hóa Thần Đệ Nhất Nhân☬

Nhìn trước mắt chỉ toàn là một màu đen tối cảnh tượng, Tiêu Dao Tử trầm mặc
hồi lâu rồi khẽ cười khổ một tiếng.

"Xem ra ta là chết rồi, nhưng cũng không phải như lần trước chết một cách vô
ích, vẫn còn cứu được một cái tuyệt sắc mỹ nữ, làm việc tốt coi bộ cũng không
quá tệ. Hi vọng nàng nhớ lời ta nói, chuyển hộ ta mấy món ăn ngon ha ha"

Cười đùa mấy tiếng, Tiêu Dao Tử tâm tình cũng tốt lên, hắn nhìn nhìn một chút
xung quanh rồi nhẹ lắc đầu, "Thế giới bên kia là như vậy sao? Nếu chỉ như vậy
thì cũng quá buồn chán rồi."

"Ài, có lẽ ông trời cũng không phải tốt tính như vậy, lần nữa cho ta xuyên qua
một cái thế giới nào khác. Mà thôi, cho ta sống lại một kiếp này cũng đã đủ
rồi, chẳng qua thời gian có chút ít, ta vô số mộng tưởng vẫn còn không thực
hiện được, đành xin lỗi sư phụ cùng Kiếm Diệt Thiên vậy."

Tích tách.

"Hử?" Tiêu Dao Tử nhẹ sờ lên mặt mình, quái lạ nói: "Không phải chứ? Thế giới
này cũng có mưa?"

Ào ào ào...

Bỗng chốc trên trời rơi xuống hạt mưa ngày càng nhiều, dần dần lại như thác
nước đổ xuống.

"Con bà nó, lão thiên là đang trêu chọc ta đi !?" Tiêu Dao Tử tức giận la lớn.

Cơn mưa này nếu là như bình thường thì Tiêu Dao Tử phản ứng cũng sẽ không lớn
như vậy.

Thế nhưng Tiêu Dao Tử là cảm nhận được dưới chân mình, không chỉ vị trí hắn
đang đứng mà cả mọi chỗ xung quanh đều đang có nước dâng lên, chỉ mới qua một
thoáng nhưng đã đến đầu gối hắn rồi a!

Nếu cứ tiếp tục, hắn sợ là phải chết lần nữa, bị nước dìm cho chết đuối!

Đại khái chưa đến nửa canh giờ, cái này kết quả vẫn là tới.

Tiêu Dao Tử cả người bị nước nhấn chìm, thứ hắn nhìn thấy chỉ là một màu đen
bao phủ, thứ hắn cảm nhận chỉ là sự lạnh lẽo của nước.

Cuối cùng, Tiêu Dao Tử ánh mắt mờ dần, ngay lúc Tiêu Dao Tử muốn buông tha thì
bông nhiên hắn nhìn thấy một cái nho nhỏ đốm sáng tỏa ra hào quang chói lọi,
sự thật cũng không phải sáng như vậy, nhưng đối với một nơi chỉ toàn ánh sáng
ở đây, nó đã là rất sáng.

Tiêu Dao Tử đưa tay hướng phía trước tìm tòi, tựa như muốn bắt lấy điểm sáng
kia, điểm sáng kia giống như hiểu được Tiêu Dao Tử, nó phát ra hào quang càng
thêm chói lọi, từ từ càng là sáng đến mức Tiêu Dao Tử không thể mở mắt nhìn kỹ
nó.

Không biết qua bao lâu, Tiêu Dao Tử mới có thể lần nữa mở ra hai mắt.

Lúc này, trước mắt Tiêu Dao Tử đã không phải như thế giới trước chỉ toàn là
một màu, hiện là trước mắt khung cảnh đã hoàn toàn rõ ràng.

Tiêu Dao Tử vốn muốn cử động nhưng cả người vừa mới khẽ động một cái liền cảm
thấy toàn thây đau đến chết đi sống lại, hắn cũng chỉ có thể bất đắc dĩ dùng
đầu khám phá mọi thứ xung quanh.

Cẩn thận quan sát mọi thứ, Tiêu Dao Tử biết mình đang nằm bên trong một cái
hang động, thân thể hắn cũng sớm được người băng bó chữa trị, đoán trừng là do
Ngọc Tử Yên cứu giúp, mang hắn đến đây.

"Xem ra mạng của ta vẫn là rất lớn a." Hiểu được mình vẫn còn sống, Tiêu Dao
Tử tên mặt lộ ra tiếu ý, cả người cũng trở nên tràn đầy sức sống.

Đúng lúc này, từ bên người cửa động truyền đến bước chân đi tới.

Người tới là một người tuyệt sắc mỹ nữ, thân mang một bộ tử y thiếu nữ, cũng
chính là Ngọc Tử Yên.

Ngọc Tử Yên ngây người nhìn Tiêu Dao Tử hồi lâu, sau cùng thì biểu lộ vui mừng
nói: "Ngươi tỉnh rồi."

Vừa nói, nàng một bên để xuống sứt mẻ chén nước, vừa vội vàng đến bên cạnh
Tiêu Dao Tử ngồi xuống, cẩn thận hỏi thăm.

"Ngươi cảm thấy cơ thế thế nào? Có chỗ nào không thoải mái sao? Mấy ngày nay
ta đã cho ngươi dùng xuống một chút đan được, ngươi chỉ cần nằm yên tĩnh dường
thì sẽ sớm khỏe lại."

"Mấy ngày?" Tiêu Dao Tử nhíu mày hỏi, "Ta hôn mê lâu vậy sao?"

Ngọc Tử Yên gật đầu đáp, "Đã năm ngày rồi, ta còn sợ ngươi thực sự không qua
khỏi đây."

Tiêu Dao Tử khẽ "Ừ" một tiếng, lại nhìn xem Ngọc Tử Yên hai mắt sưng đỏ, xung
quanh còn có vết thâm đen, nếu hắn đoán không nhầm là do nàng đã khóc nhiều
cùng với mấy ngày không ngủ tạo thành, điều này không khỏi khiến Tiêu Dao Tử
nội tâm cảm động.

Từ lúc hắn đến thế giới này, cũng chỉ có gia gia là đối tốt với hắn như vậy
đi?

Tiêu Dao Tử khẽ cười nói: "Cảm ơn ngươi."

Ngọc Tử Yên từ chối lắc đầu, "Ngươi không cần cảm ơn ta, tất cả mọi chuyện vốn
là do ta mà ra, ngươi bị thương cũng bởi vì cứu ta. Hết thảy đều là ta phải
làm cho ngươi."

"Vậy ngươi có ý định lấy thân báo đáp sao?" Tiêu Dao Tử khóe miệng nở nụ cười,
hơi trêu chọc Ngọc Tử Yên một thoáng, "Lại nói ta trong mơ không biết bị người
khóc cho suýt nữa chết chìm đây, nhìn ngươi bộ dáng này thì chắc người đó là
ngươi rồi."

"Thế nào? Bị ta hình tượng soái ca cứu mỹ nhân làm cho choáng váng, trong lòng
bắt đầu thầm mến ta rồi?"

Ngọc Tử Yên đỏ mặt cúi đầu, lát sau lại tức giận nói: "Ngươi quả nhiên cùng
đám người kia một dạng, suốt ngày mơ mộng hão huyền."

Đang nói, Ngọc Tử Yên lại cảm thấy kì quái, "Ngươi người này cũng biết trêu
chọc nữ nhân? Không lẽ hôn mê lâu quá nên bị choáng váng đầu óc rồi?"

Tiêu Dao Tử sắc mặt đen thui, hắn là loại người đến cả trêu chọc nữ nhân cũng
không biết sao?

Được rồi, Tiêu Dao Tử thừa nhận từ khi đến thế giới này hắn đều tận lực tránh
xa nữ nhân bởi ở thế giới này càng gần nữ nhân thì càng mau chết, nữ nhân càng
đẹp lại càng nguy hiểm.

Thế nhưng hắn tâm lí cũng chỉ là muốn tránh thoát phiền toài, có thực lực rồi
thì cần gì phải sợ cái gì phiền toài tới cửa?

Tiêu Dao Tử không tự nhận mình có thực lực cường đại, thế nhưng một cái danh
hào thiên tài hắn vẫn là có.

Hơn nữa hắn cùng Ngọc Tử Yên cũng đại khái hiểu rõ đối phương, trải qua sinh
tử Tiêu Dao Tử lại càng biết được Ngọc Tử Yên cũng không phải nữ nhân độc ác
gì, cùng nàng kết giao vẫn là có thể. Về phần muốn nàng lấy thân báo đáp, Tiêu
Dao Tử chỉ là đùa vui một chút, hắn chưa từng nghĩ đến nàng sẽ đồng ý hay
không.

Cùng Ngọc Tử Yên trò chuyện một chút, Tiêu Dao Tử dần cảm thấy kinh ngạc cùng
bất đắc dĩ.

Theo Ngọc Tử Yên nói, nàng cùng hắn hai ngày trước vẫn còn đang ngủ trong
rừng, thẳng đến ngày thứ ba thì Ngọc Tử Yên vô tình phát hiện cái này hang
động, vì cảm thấy nơi này cũng có chút kín đáo, phong cảnh đại khái thích hợp
cho hắn ở đây trị thương nên nàng mới đưa hắn trốn vào đây. Chẳng qua cái này
hang động trùng hợp chính là Nhị Vĩ Hồ nơi ẩn nấp, Ngọc Tử Yên tốn một chút
công phu liền thu thập được nó.

Ngọc Tử Yên cũng không có giết Nhị Vi Hồ mà chỉ lấy máu của nó, đây mới là mục
đích chân thực của nàng. Còn về Nhị Vĩ Hồ, Ngọc Tử Yên sau khi lấy máu của nó
thì có cho nó ăn một chút đan dược trị thương, Nhị Vĩ Hồ ăn xong thì đối với
đan dược kia chết mê chết mệt, tuyệt không chạy trốn mà đồng ý lưu lại bên
người Ngọc Tử Yên.

"Đúng rồi, Huyết Sắc Yêu Lang như thế nào rồi?" Nhớ đến Huyết Sắc Yêu Lang,
Tiêu Dao Tử hiếu kỳ hỏi.

Ngọc Tử Yên nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông của Nhị Vĩ Hồ, mỉm cười nói: "Ngươi một
kiếm sau cùng không phải đã giết chết nó sao?"

Tiêu Dao Tử mày kiếm nhíu chặt, hắn còn không có kiêu ngạo đến mức nghĩ rằng
mình đủ thực lực để giết chết Huyết Sắc Yêu Lang.

Chậm rãi nhớ lại một chút, Tiêu Dao Tử giật mình phát hiện ra vấn đề.

Vào lúc đó, khi hắn cùng Huyết Sắc Yêu Lang chuẩn bị va chạm, Huyết Sắc Yêu
Lang nhưng đột nhiên cả người khựng lại, sau đó nó mi tâm bỗng nhiên xuất hiện
máu tươi, giống như bị người nào đâm rách vậy, tiếp đó Huyết Sắc Yêu Lang thân
thể mới cùng hắn kiếm chiêu va chạm.

Bất quá những hình ảnh này đều rất mơ hồ bởi sau đó Tiêu Dao Tử liền bất tỉnh
nhân sự.

Tiêu Dao Tử thở dài một cái, trong lòng thầm nói: "Có người ra trợ giúp, hơn
nữa người đó có thể vô thanh vô thức miểu sát Huyết Sắc Yêu Lang, tu vi chắc
chắn đã vượt qua Ngưng Hồn Cảnh."

Nghĩ đến đây Tiêu Dao Tử đảo mắt nhìn sang Ngọc Tử Yên, "Hắn trợ giúp ta có
thể là vì tiện tay cũng có thể bởi quen biết ta hoặc Ngọc Tử Yên đi? Nếu thật
sự là cái sau, vậy tổng kết người cứu chúng ta chỉ có thể là Tông Chủ hoặc sự
phụ của nàng cùng với nàng bí ẩn gia tộc."

Thấy Tiêu Dao Tử thở dài rồi nhìn mình, Ngọc Tử Yên thắc mắc hỏi, "Sao vậy?"

Tiêu Dao Tử lắc đầu, hắn cũng không suy nghĩ đến vấn đề này nữa, nếu người đó
đã giúp hắn cùng Ngọc Tử Yên thì đều không có cái gì ác ý.

"Không có gì, chỉ là đang cảm thấy nằm một chỗ có chút buồn chán, ta muốn sớm
quay lại tông môn tu luyện."

Ngọc Tử Yên nhẹ cười mấy tiếng, hơi lắc đầu chỉ vào Tiêu Dao Tử, "Ngươi đấy,
tốt nhất nằm yên một chỗ từ từ dưỡng thương, tu luyện hay làm cái gì cũng đều
đợi khỏi hẳn mới được làm. Nếu chẳng may ngươi làm cái gì khiến vết thương trở
nên nghiệm trọng, ta chẳng phải tiếp tục khổ sở thêm lần nữa sao?"

"Ha ha, thụ giáo thụ giáo, ta cũng không muốn trong mơ chết chìm." Tiêu Dao Tử
bộ dáng thì là rất nghiêm túc gật đầu, có thể trên mặt vẫn là tràn đầy tươi
cười nhìn Ngọc Tử Yên.

Ngọc Tử Yên tức giận hừ nhẹ một cái, đứng dậy rới khỏi hang động.

"Này, ngươi muốn muốn đi đâu?" Tiêu Dao Tử giật mình hỏi, hắn sợ nàng này da
mặt mỏng, mới đùa mấy câu liền tức giận.

Ngọc Tử Yên không có quay đầu lại, chỉ từ xa xa truyền giọng tới, "Đi kiếm
thức ăn cho ngươi a!"

Nói xong, âm thanh đã triệt để biến mất.

Tiêu Dao Tử mỉm cười nằm yên, cũng suy nghĩ hay đồng đậy gì, chuyên tâm nghe
lời dưỡng thương.

Tiêu Dao Tử là còn một đống Công Pháp Vũ Kỹ cần hắn trở về tu luyện, vậy nên
hắn nhất định phải mau chóng dưỡng thương hồi phục a!


Tiêu Dao Kiếm Thần - Chương #57