Ta Ngu Ngốc, Ngươi Ngu Ngốc, Chúng Ta Đều Là Người Ngu Ngốc!


Người đăng: ☬Hóa Thần Đệ Nhất Nhân☬

Thời gian có hạn, mau chóng lựa chọn!

Tiêu Dao Tử câu cuối cùng chính là muốn ép Ngọc Tử Yên phải dứt khoát mau
chóng làm ra lựa chọn của nàng!

Ngọc Tử Yên trầm mặc nhìn Tiêu Dao Tử, nàng mặc dù cùng hắn tiếp xúc thời gian
không nhiều nhưng cũng đủ để nàng hiểu tính tình của hắn.

Tiêu Dao Tử nói nàng là Chân Truyền đệ tử, thực lực mạnh, có bảo vật phòng
thân đều không sai, thế nhưng nói về thực lực thì người mạnh nhất ở đây phải
là hắn mới đúng, phải biết nàng cũng không có năm chắc đánh bại hắn a!

Bất quá vì hiểu rõ tính tình của Tiêu Dao Tử, Ngọc Tử Yên cũng hiểu, nếu là
người khác thì có thể bọn họ sớm nói nàng chạy đi, còn bọn hắn sẽ ở lại cản
đường.

Chẳng qua người trước mặt là Tiêu Dao Tử, Ngọc Tử Yên biết hắn sẽ không bao
giờ làm như vậy, hắn quý trọng chính mình sinh mạng, hắn không muốn gặp phiền
toái cũng không muốn bởi người khác mà tự mình tìm phiền toái.

Ngọc Tử Yên hiểu Tiêu Dao Tử ý nghĩ, hắn muốn nàng tự mình tới giải quyết đồng
thời hoàn toàn xem hắn chỉ là một người xa lạ.

Ngọc Tử Yên ánh mặt dừng lại tại Tiêu Dao Tử thật lâu rồi mới ly khai, nàng
chuyển ánh mắt đến Vân Linh bốn người rồi lại nhìn cách đó xa xa Huyết Sắc Yêu
Lang, ánh mắt dần dần kiên định lên.

"Các ngươi mau đi, ta ở lại." Ngọc Tử Yên bình tĩnh nói.

Vân Linh đám người kinh ngạc nhìn Ngọc Tử Yên nhưng cũng không hướng nàng nói
cái gì, đây là liên quan đến bọn hắn sinh tử vấn đề, thứ bọn hắn làm được cũng
chỉ là hướng Ngọc Tử Yên bày tỏ lòng biết ơn mà thôi.

Tiêu Dao Tử ánh mắt nhìn chằm chằm vào Ngọc Tử Yên, hắn cũng không nghĩ nàng
vậy mà quyết định như vậy.

Hơi chút trầm mặc, Tiêu Dao Tử thở ra một hơi, nói: "Đã ngươi quyết định như
vậy thì cứ chiếu theo đó mà làm, ta đếm ba tiếng, tất cả chia nhau chạy, ngươi
ở lại cầm chân."

Ngọc Tử Yên cùng đám người nhẹ gật đầu, Tiêu Dao Tử cùng Vân Linh đám người
xoay người về phía bên ngoài Lịch Luyện Cốc, Ngọc Tử Yên thì mặt đối mặt với
Yêu Thú.

Tiêu Dao Tử khẽ liếc mắt ra phía sau trùng hợp nhìn thấy Ngọc Tử Yên cũng quay
đầu nhìn hắn, hai người hơi sững sờ rồi vội thu lại tầm mắt, Tiêu Dao Tử thanh
âm khẽ vang.

"Một..."

"Hai...."

"Ba!"

Vèo vèo vèo!

Tiếng thứ ba vừa hạ xuống, Tiêu Dao Tử cùng Vân Linh đám người đã hóa thành
từng đạo tàn ảnh lấy tốc độ cực nhanh biến mất, Huyết Sắc Yêu Lang thấy cảnh
này cũng lập tức rống to một tiếng, biểu tình giận dữ chuẩn bị đuổi theo.

Xuy xuy!

Bất chợt mấy đạo kiếm khí liên tiếp phóng tới chỗ Huyết Sắc Yêu Lang, thế
nhưng khi mấy đạo kiếm khí này va chạm cùng Huyết Sắc Yêu Lang thân thể thì
đều lập tức nổ bể ra, hoàn toàn không có chút lực sát thương nào.

Bất quá, điều này cũng đã khiến Huyết Sắc Yêu Lang ngừng lại, Tiêu Dao Tử cùng
Vân Linh đám người cũng bởi vậy mà triệt để biến mất khỏi tầm mắt của Huyết
Sắc Yêu Lang.

Để con mồi trốn thoát ngay tại trước mắt, Huyết Sắc Yêu Lang biểu tình dần trở
nên hung dữ, hai mắt tràn đầy lệ khí nhìn thẳng vào Ngọc Tử Yên rống to.

"Rống!"

Một cỗ cường đại uy áp tức thì từ trên thân Huyết Sắc Yêu Lang tỏa ra, nghiền
ép thẳng đến chỗ Ngọc Tử Yên khiến nàng tuyệt mỹ khuôn mặt trong nháy mắt trở
nên trắng bệch không còn ít máu.

Mắt nhìn Huyết Sắc Yêu Lang, Ngọc Tử Yên cười khổ một tiếng, "Lần này quả thật
thập tử vô sinh rồi."

Dứt lời, Ngọc Tử Yên cả người căng cứng, toàn bộ thực lực đều được nàng triệt
để bạo phát, cầm kiếm lao thẳng đến Huyết Sắc Yêu Lang.

...

Một nơi khác, Tiêu Dao Tử sau khi nhìn thấy Ngọc Tử Yên ngăn cản Yêu Thú thì
liền nâng tốc độ lên đến cực hạn, một đường chạy thẳng ra bên ngoài Lịch Luyện
Cốc.

Lúc lâu vẫn không thấy Huyết Sắc Yêu Lang đuổi đến, Tiêu Dao Tử đã xác định
Ngọc Tử Yên đã hoàn thành công việc của mình, giúp bọn hắn thành công trốn
thoát, thế nhưng Tiêu Dao Tử cũng không có dừng chân mà giữ nguyên tốc độ tiếp
tục chạy.

Tiêu Dao Tử là muốn hoàn toàn rời khỏi nơi này, triệt để trốn khỏi Huyết Sắc
Yêu Lang phạm vi tìm kiếm.

Chẳng qua, càng chạy xa Tiêu Dao Tử nội tâm càng chập trùng không yên.

Tiêu Dao Tử hiện tâm loạn!

Sau cùng Tiêu Dao Tử tốc độ ngày càng giảm, cuối cùng thì triệt để dừng lại.

Ánh mắt nhìn về phía trung tâm Lịch Luyện Cốc, Tiêu Dao Tử trên mặt xuất hiện
một nụ cười khổ, "Quả nhiên là không thể bỏ mặc sao? Hay là nói ta Kiếm Tâm
không đủ kiên định, không thể làm việc quá tuyệt?"

Nhớ lại vừa nãy hắn cùng Ngọc Tử Yên ánh mắt giao nhau, Tiêu Dao Tử chỉ biết
dài một hơi, "Kiếm do nhân, nhân do tâm, sau cùng thì tâm chính là thứ quyết
định tất cả, tâm mạnh thì kiếm mạnh, tâm yếu thì kiếm yếu.

Tiêu Dao Tử tay phải nhẹ đặt lên ngực trái của hắn, nhỏ giọng nói: "Làm việc
trái với tâm, Kiếm Đạo cả đời triệt để hủy!"

Chữ 'hủy' vừa hạ, Tiêu Dao Tử cả người liền biết mất tại chỗ.

Hiện ở Ngọc Tử Yên nơi này, toàn bộ rừng rậm đã hoàn toàn bị quét sạch, quét
sạch khu rừng rậm này cũng không phải Ngọc Tử Yên mà chính là con kia Huyết
Sắc Yêu Lang!

Chỉ có một mình Huyết Sắc Yêu Lang gây nên cái này cảnh tượng!

Nó, thực sự quá mạnh!

Vào lúc này, Huyết Sắc Yêu Lang to lớn lợi trảo đột nhiên giơ lên, trong chớp
mắt, lợi trảo lấy một tốc độ cực nhanh hướng về phía một đạo thân ảnh đập
xuống.

Thấy được Huyết Sắc Yêu Lang lợi trảo, thân ảnh kia không dám xem thường, vội
vàng liều mạng tránh né, nhưng một trảo này uy lực cũng không phải chỉ đơn
giản như vậy.

Chỉ nghe "Ầm!" một tiếng, thân ảnh kia mặc dù né được nhưng thân thể đồng thời
cũng bị thổi bay ra cách đó mấy chục trượng, ngạnh sinh sinh va đạp lên một
thân cây lớn.

"Khục khục." Ngọc Tử Yên ho nhẹ mấy tiếng, một đạo máu tươi từ khóe miệng của
nàng chảy xuống, nàng bộ dáng hiện giờ quả thật vô cùng chật vật, Thiên Kiếm
Tông tuyệt đại mỹ nữ lại không ngờ luân lạc đến dạng này tình cảnh, thật khiến
người ta thương tiếc.

Bất quá Ngọc Tử Yên ánh mắt vẫn như cũ quật cường, nàng như một tên không cần
người nâng đỡ nữ nhân, dù bị trọng thương nhưng vẫn dùng kiếm chèo chóng thân
thể mình, cố hết sức đứng dậy đối mặt với Yêu Thú.

Ầm!

Ngọc Tử Yên vừa đứng lên, Huyết Sắc Yêu Lang không chút báo hiệu liền tiếp tục
một trảo đánh thẳng lên người Ngọc Tử Yên, cái này một trảo đã trực tiếp đánh
thẳng vào nhục thân của nàng!

Ngọc Tử Yên lần nữa bị đánh bay, nàng lần này đã hoàn toàn nằm liệt xuống đất,
vô pháp cử động!

"Khục khục..., coi bộ ta đã đến giới hạn rồi." Nhìn bên dưới y phục có một lớp
áo đã bị phá toái, Ngọc Tử Yên đã triệt để minh bạch mình thật sự xong rồi.

Bảo vật phòng thân?

Ngọc Tử Yêu quả thật có một món, đây là nàng sư phụ tặng cho nàng khi mới nhập
môn, có thể nói là một kiện áo giáp Hoàng cấp thượng phẩm, nhưng bị Huyết Sắc
Yêu Lang nhiều lần công kích đã triệt để phá hủy.

Thấy Huyết Sắc Yêu Lang đang chậm rãi đến gần, Ngọc Tử Yên làm như đang chờ
đợi tử vong, hai mắt nhắm lại hơi cười cười nói: " Không ngờ ta một mực là
thiên chi kiều nữ lại chết ở chỗ này, càng đáng cười hơn, ta quả thật như hắn
nói là một tên ngu ngốc nữ nhân."

"Hiện giờ đã biết ngươi là một tên ngu ngốc nữ nhân rồi sao? Cũng còn tốt,
ngươi nhận ra không quá muộn nên vẫn có thể từ từ nâng cao ngươi trí thông
minh."

Nghe thấy quen thuộc giọng nói, Ngọc Tử Yên trợn mở hai mắt, thần sắc tràn đầy
ngạc nhiên nhìn đến đang đứng ở phía trước mặt nàng một cái bóng lưng trắng
xóa.

"Ngươi, ngươi tại sao quay lại?" Ngọc Tử Yên ngỡ ngàng hỏi.

Tiêu Dao Tử im lặng không nói, lát sau hắn mới quay đầu nhìn Ngọc Tử Yên, khẽ
cười nói: "Bởi vì ta cũng là một tên nam nhân ngu ngốc."

Ngọc Tử Yên kinh ngạc nhìn hắn, rất nhanh nàng lại nở nụ cười, nụ cười của
nàng như bách hoa đua nở, khuynh đảo chúng sinh.

"Ha ha, ta ngu ngốc, ngươi ngu ngốc, chúng ta đều là người ngu ngốc!"

Tiêu Dao Tử cười cười, cũng không phủ nhận.

Thấy đột nhiên lại có người xuất hiện, Huyết Sắc Yêu Lang cũng có hơi sững sờ,
sau khi nhìn được Tiêu Dao Tử chính là nằm trong nhóm người vừa mới bỏ trốn,
Huyết Sắc Yêu Lang tức giận rống to mấy tiếng.

"Rống rống...!"

Tiêu Dao Tử cùng Ngọc Tử Yên cũng nhận biết chính mình tình cảnh, vội vàng thu
hồi tiếu dung, cẩn thận nhìn đến Huyết Sắc Yêu Lang vị trí.

Huyết Sắc Yêu Lang cũng đồng dạng khóa chặt bọn hắn, bất quá nó cũng không có
xúc động lao lên mà là từng bước chậm rãi đi tới, bộ dáng này của nó hiên
nhiên là muốn từ từ trêu đùa hai người.

Tiêu Dao Tử cùng Ngọc Tử Yên hiển nhiên cũng hiểu, chỉ là bọn hắn so với đầu
này Yêu Thú thực lực yếu hơn, hoàn toàn không có quyền quản nó.

Cường giả muốn, chuyện gì cũng có thể làm!

Tiêu Dao Tử nắm chặt bên hông chuôi kiếm, thần sắc băng lãnh nhìn chằm chằm
vào Huyết Sắc Yêu Lang.

Kẻ yếu bất lực, hắn nhận thức càng lúc càng rõ ràng, vậy nên, hắn tâm muốn làm
cường giả lại càng lúc càng lớn!

Ngọc Tử Yêu bất mãn nhìn Tiêu Dao Tử, "Hừ, hiện thì tốt rồi, ngươi trở lại,
không chỉ ta chết mà ngươi cũng chết."

Tiêu Dao Tử cũng không để ý đến Ngọc Tử Yên câu nói, hắn hiểu nữ nhân là động
vật không nói lí, ngươi quay lại cứu nàng lại bị nàng trách mắng cũng là điều
bình thường.

Nhẹ cất bước tiến về phía trước đồng thời chậm rãi rút ra bên hông Lăng Tiêu
Kiếm, Tiêu Dao Tử cười vui một tiếng, "Ha ha, Tuyệt Thế Mỹ Nữ, ta vẫn còn là
xử nam."

"Thì sao?" Thấy Tiêu Dao Tử từng bước tiến lại Huyết Sắc Yêu Lang, Ngọc Tử Yên
liền lo lắng hỏi, "Này, ngươi định làm gì?"

Tiêu Dao Tử thở dài, thần sắc luyến tiếc đáp, "Ta từ khi sinh ra đến nay, cái
gì cũng đều đã thử nhưng chỉ riêng sắc cùng dục là không có thử qua, có chút
đáng tiếc."

Nhìn Huyết Sắc Yêu Lang, Tiêu Dao Tử mỉm cười, lại nói: "Còn về phần ta định
làm gì sao? Ta đã nói ngươi còn thời gian để phát triển trí thông mình, hiện
không thể để đầu súc sinh này giết ngươi được. Đồng thời, đồng thời..., cái
này chắc ngươi cũng hiểu a!"

Ngọc Tử Yên biết hắn nói nhiêu như vậy chung quy cũng vì muốn cứu mình, nàng
nội tâm không khỏi cảm động cùng nghi hoặc, "Hiểu cái gì?"

"Anh hùng cứu mỹ nhân, mỹ nhân lấy thân báo đáp, cả hai một thế tiêu dao a!"

Nói xong, Tiêu Dao Tử chưa đợi Ngọc Tử Yên kịp thời tiết thu đã cười lên "ha
hả" mấy tiếng rồi lao thẳng đến chỗ Huyết Sắc Yêu Lang.

Tất nhiên mấy câu nói này cũng chỉ vì hắn muốn trêu ghẹo Ngọc Tử Yên một
thoáng, đồng thời trợ giúp hắn tâm tình tốt đẹp đi đối mặt với Yêu Thú, dù sao
lần này Tiêu Dao Tử cũng không chắc mình có thể sống sót rời khỏi đây.

Chẳng qua, Tiêu Dao Tử cũng không biết hắn vừa rời đi thì Ngọc Tử Yên khuôn
mặt đột ngột ửng đỏ một mảnh, ánh mắt tràn đầy ngượng ngùng, lại thêm một tia
lo lắng cùng quyết tâm nhìn đến phía xa Tiêu Dao Tử cùng Huyết Sắc Yêu Lang.

"Nếu, nếu chúng ta có thể thoát được một kiếp nạn này, ta cũng có thể cho
ngươi một cái cơ hội, vậy nên ngươi nhất định phải thắng!"


Tiêu Dao Kiếm Thần - Chương #55