Người đăng: ☬Hóa Thần Đệ Nhất Nhân☬
Nghe thấy Yêu Thú thanh âm, không chỉ Tiêu Dao Tử mà cả đám người Ngọc Tử Yên
đang đứng xem cũng gật mình hoảng hốt, vội quay đầu nhìn lại.
Khi nhìn thấy Yêu Thú kia lúc, mọi người thần sắc chưa tường có trước đây
ngưng trọng cùng đề phòng.
Đầu này Yêu Thú bộ dáng có chút giống với Tiêu Dao Tử nhìn kiếp trước chó sói,
toàn thân lông tóc đều là huyết hồng phủ kín, thân cao cũng phải gần bảy đến
tám trượng, hai mắt xích hồng tràn đầy cuồng bạo cùng khát máu nhìn chằm chằm
vào bọn họ tựa như nhìn thấy bon mồi.
"Huyết Sắc Yêu Lang, một đầu Yêu Thú đã trưởng thành Huyết Sắc Yêu Lang!"
Nhìn thấy Yêu Thú bộ dáng, Ngọc Tử Yên vẻ mặt đầy khiếp sợ cùng ngưng trọng
nói ra.
"Xong xong, chúng ta chắc chắn phải chết a!" Nhạc Vũ mặt xám như tro, toàn
thân run rẩy ngồi bệt xuống mặt đất.
Giống như Nhạc Vũ biểu hiện, Trần Hoàng cùng Phạm Lăng cũng giống như nàng
hoảng hốt tàn tâm, bất quá bọn họ hay là vẫn còn đứng được.
Tiêu Dao Tử nhìn ba người, hắn chỉ nhíu mày cũng không nói gì, càng sẽ không
bởi ba người biểu hiện mà cảm thấy xem thường cái gì.
Tiêu Dao Tử cảm nhận được, trong miệng Ngọc Tử Yên đầu Yêu Thú gọi Huyết Sắc
Yêu Lang này là cỡ nào cường đại, cỡ nào không địch nổi!
Đầu này Huyết Sắc Yêu Lang tu vi nhưng là Ngưng Hồn Cảnh a!
Lấy Tiêu Dao Tử, Ngọc Tử Yên cùng mấy người hợp lực cũng chưa chắc có thể đánh
bại được nó, một tia cơ hội cũng không hề có!
Về phần chạy sao?
Điều này càng là không thể thực hiện!
Yêu Thú cũng như Nhân Tộc, biết tu luyện để nâng cao tự thân cảnh giới, không
chỉ có cảnh giới mà mỗi lần đột phá Yêu Thú còn có thể phát triển thực lực
cùng trí khôn, đợi đến khi đột phá đến trong truyền thuyết Thần Cảnh thì liền
chân chính hóa người.
Bởi vì vậy, muốn từ trước mặt một con Yêu Thú Ngưng Hồn Cảnh chạy thoát là
điều không thể nào, dù là có thì cũng là để chính mình đồng bạn cầm chân rồi
chạy.
Chẳng qua, để người yếu lại thì cầm chân nó được bảo lâu?
Lại nói nếu là để người có thực lực ở lại, thử hỏi có người nào ngu ngốc đến
mức chịu ra mặt làm vật hi sinh đây?
Cái này thế cục có thể nói là chân chính dồn Tiêu Dao Tử cùng đám người vào
tuyệt cảnh!
Nhìn Ngọc Tử Yên thần sắc lo lắng, Tiêu Dao Tử đi đến bên cạnh nàng khẽ hỏi,
"Ngươi có vẻ hiểu qua Huyết Sắc Yêu Lang, có thể nói rõ một chút nó điểm mạnh
cùng điểm yếu sao?"
Mặc dù Yêu Thú cường đại, thế nhưng biết rõ một chút Yêu Thú điểm mạnh cùng
điểm yếu vẫn là có rất lớn lợi ích, đó chính là lí do tại sao Tiêu Dao Tử vẫn
sẽ hỏi dù hắn hoàn toàn không nắm chắc bất kỳ một tia phần thắng nào.
"Huyến Sắc Yêu Lang lợi hại nhất vẫn là nó móng vuốt, sắc bén đến cực điểm,
hoàn toàn không thua bất kỳ Hoàng cấp, thậm chí là Huyền cấp Pháp Khí nào.
Không những vậy, Huyết Sắc Yêu Lang tốc độ được coi là nhanh nhất trong tất cả
các Yêu Thú cùng cảnh giới với nó, bộ lông dù là Hoàng cấp thương phẩm Pháp
Khí cũng đừng hòng xuyên qua được."
"Chưa hết, Huyết Sắc Yêu Lang từ khi sinh cũng không phải huyết sắc mà là trải
qua sát lục mà tạo thành, lông càng đậm màu thì chứng tỏ nó càng mạnh, đầu này
Yêu Thú ta nhìn nó thực lực xa xa vượt khỏi bình thường Huyết Sắc Yêu Lang
Ngưng Hồn Cảnh."
Nói đến đây, Ngọc Tử Yên cười khổ, "Nó điểm yếu sao? Nếu ta nghe sư phụ nói
không nhầm thì nó điếm yếu chính là quá hiếu chiến."
Nghe được Ngọc Tử Yên nói ra điểm yếu của Huyết Sắc Yêu Lang, Tiêu Dao Tử hơi
nhíu nhíu mày rồi rất nhanh cười khổ một tiếng, "Điểm yếu là hiếu chiến vì nó
rất dễ cùng Yêu Thú khác gây sự hoặc là lao thẳng vào đối phương dù không cần
biến đối phương thực lực nên dễ dàng trở thành thiêu thân lao đầu vào lửa
sao?"
Ngọc Tử Yên kinh ngạc nhìn Tiêu Dao Tử, "Ta nghĩ ngươi người này trong đầu chỉ
biết kiêu căng cuồng ngào, không ngờ chỉ số thông minh vẫn là có."
Tiêu Dao Tử trên mặt lập tức phủ đầy hắc tuyến.
Ngọc Tử Yên lại nói: "Quả thật như người nói, nếu chúng ta có cái gì cường giả
có thế đánh bại nó hoặc cái gì Yêu Thú đi đến tranh chấp với nó thì may ra còn
có một cơ hội tẩu thoát. Thế nhưng đáng tiếc, hai cái điều kiện này chúng ta
cái nào cũng đều không có!"
Tiêu Dao Tử cười khổ một tiếng.
Lần này cũng không phải ở cái nào đặc thù thế giới, là chân chính hiện thực,
chân chính một đầu Yêu Thú cường đại chuẩn bị lấy mạng của hắn a!
Đưa mắt theo dõi một chút Huyết Sắc Yêu Lang, thấy nó bộ dáng vẫn như trước
khóa chặt bọn hắn nhưng cũng không có vội động thủ, Tiêu Dao Tử lại chuyển ánh
mắt về phía thiếu nữ Vân Linh.
Không thể không nói, khi Tiêu Dao Tử chưa nhìn đến Vân Linh thì không biết,
nhìn đến nàng rồi thì hắn càng cảm thấy nàng có chút khác hẳn so với người
bình thường.
Vân Linh so với người bình thường khác chỗ nào?
Cái này câu hỏi rất đơn giản bởi chỉ cần liếc nhìn một chút nàng biểu hiện
liền có thể biết.
Đúng vậy, vị thiếu nữ tên Vân Linh biểu hiện quá khác với mấy người ở đây!
Có thể nói bỏ qua Tiêu Dao Tử thì bên trong đám người Vân Linh thực lực là yếu
nhất, nàng chỉ là Luyện Thể ngũ trọng, bàn về thực lực cũng là đồng dạng yếu
nhất. Thế nhưng gặp được Huyết Sắc Yêu Lang nhìn chằm chằm, Vân Linh cũng
không giống đám người run sợ quỳ xuống mặt đất hay là biểu tình khiếp sợ cùng
tuyệt vọng.
Vân Linh thể hiện quá bình tĩnh, cùng lắm chỉ là một tia lo lắng mà không có
khiếp sợ cùng tuyệt vọng!
Tiêu Dao Tử nheo mắt nói: "Vân Linh cô nương quả không tầm thường a!"
Nghe hắn nói đến mình, Vân Linh hơi giật mình rồi vội lắc lắc đầu, "Đâu có,
đâu có, Tiêu công tử nói vậy là ý gì?"
Tiêu Dao Tử cười đáp, "Không có gì."
Liếc mắt nhìn Vân Linh tay trái đang năm chặt, tay phải lại không ngừng sờ lấy
chính mình Nhẫn Trữ Vật đang đeo ở bên bàn tay trái, Tiêu Dao Tử liền biết
nàng này bởi vì còn bình tĩnh như vậy là vì trong Nhẫn Trữ Vật của nàng khả
năng có thứ gì đó giúp nàng bảo toàn tính mạng hoặc cường đại hơn chính là
đánh bại con kia Yêu Thú.
Bất quá Tiêu Dao Tử cũng sẽ không nói ra, coi như là đổi lại trước kia nàng
không xem thường hắn đi.
Không ai lại nói gì, mọi người nhất thời lâm vào trầm mặc.
Đúng lúc này, nữ tử Nhạc Vũ tức giận chỉ vào Ngọc Tử Yên lên tiếng, "Đều tại
ngươi, tại ngươi mà bọn ta mới lâm vào cái này hoàn cảnh. Đúng rồi, ngươi mau
a, mau dẫn dụ Yêu Thú để chúng ta chạy thoát a!"
Ngọc Tử Yên còn chưa mở miệng, Tiêu Dao Tử đã nói: "Nữ nhân, ngươi nên hiểu rõ
một chút lí lẽ. Nên nhớ các ngươi là tự nguyện mà không phải nàng ép buộc các
ngươi cùng nàng đi, ta không nói quá thì là chúng ta hai người có thể để các
ngươi ở lại làm mồi, chúng ta thì trốn đi!"
"Ngươi..., các ngươi không thể như vậy!" Nhạc Vũ sắc mặt trắng bệch, run tay
chỉ vào Tiêu Dao Tử.
Có thể, Tiêu Dao Tử chỉ là mỉm cười nhìn Nhạc Vũ, nhưng cái này nụ cười lại
khiến Nhạc Vũ cả người như rơi vào hầm băng, "Tại sao chúng ta lại không thể
như vậy?"
Vừa nói, Tiêu Dao Tử vừa đi đến Lãnh Phong vị trí, một tay nắm lấy cổ áo Lãnh
Phong.
Lúc trước một kiếm kia, Tiêu Dao Tử cũng không có giết chết Lãnh Phong mà chỉ
chấn nhiếp hắn một chút khiến Lãnh Phong hoảng sợ chết lặng. Hiện bị Tiêu Dao
Tử nắm lấy cổ áo Lãnh Phong mới gật mình lấy lại thần trí, hoảng sợ nhìn Tiêu
Dao Tử rung giọng hỏi.
"Ngươi, ngươi là muốn làm, làm cái gì?"
Ngọc Tử Yên cùng đám người cũng có chút bất ngờ việc Lãnh Phong còn sống, lúc
trước bọn họ còn nghĩ Tiêu Dao Tử đã một kiếm giết chết hắn đây, không ngờ
Tiêu Dao Tử còn biết thủ hạ lưu tình.
Chẳng qua Tiêu Dao Tử hành động tiếp theo lại triệt để đánh bay 'thủ hạ lưu
tình' bốn chữ này ra khỏi tâm trí bọn họ.
Tiêu Dao Tử cười lạnh nhìn Lãnh Phong, "Dù sao người cũng sẽ chết, hiện có
người không tin ta đảm lượng rất lớn, mượn nhờ ngươi làm một cái ví dụ đi."
Dứt lời, không để Lãnh Phong kịp nói chuyện, Tiêu Dao Tử đã ném hắn đến trước
mặt Huyết Sắc Yêu Lang, hàng động của hắn cũng là khiến đám người gật mình run
sợ.
Nhạc Vũ đám người theo bản năng đưa mắt nhìn đến hơn chục trượng trước mặt,
Huyết Sắc Yêu Lanh nhìn thấy Lãnh Phong đột ngột bay tới thì tức giận gầm
thét.
Huyết Sắc Yêu Lang chi trước khẽ động một cái, to lớn lợi trảo cùng móng vuốt
sắt nhọ không chút lưu tình cào xé Lãnh Phong khiến hắn liên tục hét thảm, chỉ
qua mấy hơi Lãnh Phong đã hoàn toàn trở thành một huyết nhân không toàn vẹn bị
Yêu Thú coi như miếng thịt ném vào trong miệng.
Toàn bộ quá trình này diễn ra không nhanh không chậm, thế nhưng lại để Ngọc Tử
Yên cùng Nhạc Vũ đám người lạnh hết cả sống lưng.
Tiêu Dao Tử biểu tình lạnh nhạt nhìn Nhạc Vũ, "Thế nào, ngươi tin hay vẫn
không tin?"
"Ác ma, ngươi không phải người mà là ác ma!" Nhạc Vũ cùng hai người Trần Phàm
và Phạm Lăng đều hoảng sợ hướng Tiêu Dao Tử liên tục hô 'ác ma' hai chữ, bất
quá bọn hắn cũng không dám làm cái gì.
Ngọc Tử Yên, Vân Linh, Nhạc Vũ, Trần Phàm, Phạm Lăng năm người hoàn toan đã bị
Tiêu Dao Tử cách làm triệt để chấn nhiếp, không những vì hắn thực lực cường
đại mà còn vì hắn hành sự quá huyết tinh độc ác!
Kể ra thì rất dài nhưng hiện tại thời gian cũng chỉ mới trải qua gần nữa canh
giờ, Tiêu Dao Tử cũng không tiếp tục cùng Nhạc Vũ đám người nói nhiều bởi
Huyết Sắc Yêu Lang đã không còn kiên nhẫn nữa, nó chuẩn bị động thủ!
Thở ra một hơi, Tiêu Dao Tử ánh mắt ngưng trọng nói với Ngọc Tử Yên, "Tuyệt
Thế Mỹ Nữ, ngươi hiện tại có hai lựa chọn."
"Thứ nhất, ngươi để đám người này ở lại làm vật câu giờ, ta và ngươi chia nhau
ra chạy sẽ có nhiều khả năng sống sót hơn. Thứ hai, ngươi ở đây làm người hi
sinh để chúng ta chạy, dù sao hoặc nhiều hoặc ít chúng ta đám người lâm vào
hoàn cảnh này cũng là do ngươi mà."
"Hơn nữa, nói tuyệt tình một chút thì là chúng ta đám người không ai có thực
lực hoặc cái gì bảo vật phòng thân nhưng Chân Truyền đệ tử người thì chắc chắn
sẽ có, vậy nên ngươi lưu lại là thích hợp nhất, không đúng sao!?"
"Sau cùng, nên nhớ chúng ta thời gian có hạn, ngươi mau chọn đi! Ngươi là để
bọn họ lại hay là ngươi ở lại đây?"