Người đăng: ☬Hóa Thần Đệ Nhất Nhân☬
Vốn dĩ, Tiêu Dao Tử quyết định mau chóng ly khai, tách ra với đám người cũng
là có lý do của hắn.
Ngọc Tử Yên không biết vì cái gì tức giận hắn, đám người kia thì ngoài nha đầu
Vân Linh còn tốt một chút, mấy người còn lại đều là ôm tâm xem thường Tiêu Dao
Tử, đối với nhóm bọn hắn, Tiêu Dao Tử bất quá là một tên tu vi yếu kém người,
hoàn toàn không thể dung nhập vào thế giới của bọn họ.
Tiêu Dao Tử ý định ban đầu là định theo Ngọc Tử Yên làm nhiệm vụ, xong nhiệm
vụ sẽ kiếm một cái lý do nào đó lưu lại tu luyện ít hôm, hiện giờ có thể lại
không cần, Ngọc Tử Yên với đám người kia một chỗ cùng nhau cô lập hắn, Tiêu
Dao Tự cảm thấy mình lưu lại cũng không có cái gì làm nên hắn quyết định tạm
thời ly khai, đi trước một bước.
Dù sao, Tiêu Dao Tử cùng Ngọc Tự Yên đều đã định trước điểm đến, coi như hắn
đi trước thăm dò mở đường vậy.
Lịch Luyện Cốc ban đêm hoàn toàn chìm trong một mảnh đêm tối mịt mù, khung
cảnh yên tĩnh, càng đi sâu vào trong lại càng nghe thấy nhiều tiếng động lạ,
Yếu Thú gầm rú rùng rợn đến dọa người.
Bất quá, Tiêu Dao Tử cũng không phải lần đầu độc hành trong địa bàn của Yêu
Thú, ở thành Mộc Nhai tại Yêu Thú Sơn Lâm hắn nhưng là một mình đi dạo với đám
Yêu Thú a!
Tiêu Dao Tử không biết Lịch Luyện Cốc cùng Yêu Thú Sơn Lâm, Yêu Thú nơi nào
mạnh hơn, nhưng cũng sẽ không khác biết nhiều lắm bởi hắn cũng đã không phải
Tiêu Dao Tử của một tháng trước, dù là một tháng nhưng hắn đã mạnh mẽ hơn lúc
trước gấp mười lần.
Chỉ cần không phải cùng cái gì Ngưng Hồn Cảnh Yêu Thú bắt gặp, Tiêu Dao Tử hắn
vẫn là có thể xoay sở được.
Chẳng qua, nói đi cũng phải nói lại, Tiêu Dao Tử mặc dù tự nhận mình cường đại
nhưng hắn cũng không phải tự đại!
Một đường đi tới, hắn vẫn luôn cẩn thận đề phòng, quan sát xung quanh.
Dù là động vật hay vẫn là Yêu Thú, đêm tối chính là thời điểm tốt nhân để bọn
hắn săn mồi. Tiêu Dao Tử dù có lòng tin Yêu Thú dưới Ngưng Hồn Cảnh hắn có thể
cùng chiến hoặc tránh đi, thế nhưng nếu là một bầy Yêu Thú bỗng nhiên tập kích
hoặc là đột ngột xuất hiện một đầu cường đại Yêu Thú học hắn đi dạo đây?
Đây gọi là không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, vậy nên phải cẩn thận một chút
cũng tốt lại không có cái gì thừa.
Trên tay luôn luôn nắm chặt kiếm, Tiêu Dao Tử lại tiếp tục đi sâu vào trong,
càng đi sâu vào, hắn lại dần cảm nhận được trong bóng tối có thêm mấy cặp mắt
tràn đầy hung tàn cùng sát khí nhìn mình chằm chằm.
Cảm nhận được mấy cái ánh mắt này, Tiêu Dao Tử hơi lắc đầu, "Đều là vô danh
tiểu tốt Yêu Thú, tựa hồ cao nhất là Luyện Thể tứ trọng đi? Có lẽ ta lên đi
sâu vào một chút sẽ thấy được cường đại hơn Yêu Thú."
Dứt lời, Tiêu Dao Tử tăng nhanh tốc độ, bỏ qua mấy đấu Yêu Thú đang quan sát
hắn mà tiếp tục đi vào.
Tiêu Dao Tử lựa chọn tránh thoát bọn chúng mà không phải giết chết bởi hắn
không muốn gây rắc rối, mặc dù bị Yêu Thú nhìn chắm rất phiền, nhưng nếu giết
bọn chúng sẽ sinh ra huyết tinh, Yêu Thú theo mùi máu cũng sẽ từ đó mà mò tới.
Tốt nhất, để tránh phiền phức thì cứ mặc kệ bọn chúng, trực tiếp dùng tốc độ
nhanh tranh khỏi Yêu Thú tầm nhìn.
Thấy con mồi vậy mà tự nhiên biến mất, xung quanh Yêu Thú đồng tử không ngừng
co rút lại, một số yêu thú có được chút ít linh trí cùng bản năng cảnh giác,
thấy Tiêu Dao Tử biến mất thì giật mình chạy trốn.
Bản năng nhắc nhở bọn chúng cái này con mồi nhìn rất mạnh a, bọn chúng căn bản
không phải hắn đối thủ!
Tiêu Dao Tử một đường chạy nhanh, không ngoài dự đoán, chẳng mấy chốc hắn đã
bắt gặp một đầu Luyện Thể lục trọng Yêu Thú.
"Rống!"
Phát hiện Tiêu Dao Tử, đầu kia Luyện Thể lục trọng Yêu Thú lập tức hướng hắn
gào thét, nhãn quang chứa đầy hung tợn cùng khát máu.
Tiêu Dao Tử nhìn trước mắt thân hình cao lớn Yêu Thú, bộ dáng lại có phần
giống với kiếp trong trong sở thú gấu đen đang không ngừng hướng mình gào
thét, hắn hơi nhếch môi cười một cái rồi lập tức rút kiếm phóng tới trước mặt
Yêu Thú.
Yêu Thú thấy cảnh này cũng không tiếp tục thị uy, đồng dạng điên cuồng lao đến
Tiêu Dao Tử.
Rống rống!
Yêu Thú vừa lao đến đã liên tục gào to, tay phải vậy mà nắm quyền đấm tới
trước người Tiêu Dao Tử, cái này một quyền mặc dù rất phổ thông nhưng Yêu Thú
man lực là không thể xem thường!
Tiêu Dao Tử đối mặt với một quyền này, hai mắt khẽ híp, cước bộ nhưng là không
giảm, chỉ thấy hắn như trước đi tới, đợi đến khi thân cùng quyền gần va chạm
lúc, Tiêu Dao Tử rút kiếm!
"Xuy xuy..." mấy tiếng, một hơi sau Tiêu Dao Tử đã lặng lẽ bước đi ở Yêu Thú
thân sau.
Không có quay đầu nhìn lại, Tiêu Dao Tử cẩn thận đút kiếm vào vỏ, tiếp tục
hướng phía trước đi đến.
Một bước, hai bước, ba bước!
Ngay tại hắn bước đi bước thứ ba, sau lưng còn kia Yêu Thú đầu lâu lập tức rơi
xuống mặt đất, tiên huyết không ngừng hướng lên trời phun thành cột máu, máu
tươi dần nhộm đỏ nơi đó mặt đất.
Miểu sát Luyện Thể lục trọng Yêu Thú!
Ngay khi rút kiếm một cái khoảnh khắc kia, Tiêu Dao Tử chém ra thông thường
một kiếm, là Cơ Sở Kiếm Pháp một kiếm.
Thế nhưng một kiếm này là nhanh, dùng hết hắn cực hạn tốc độ chém ra một kiếm,
dùng là thông thường chiêu kiếm nhưng lại đạt được đủ ba tính chất 'nhanh,
chuẩn, sắc bén', hơn nữa hắn không có lưu lực!
Hoàn toàn không hề lưu chút phần nào thực lực!
Tại sao không lưu lực?
Đơn giản vì đây không phải phong cách của Tiêu Dao Tử.
Thật ra, tại cái kia thế giới, không ngừng chiến đấu suốt tam trăm năm thời
gian, tại quãng thời gian hắn bị mấy người do Độc Cô Cửu Kiếm diễn hóa thành
không ngừng lấy thực lực áp đảo hành hạ hắn, Tiêu Dao Tử trong nội tâm cũng vô
tình hình thành một cái đạo lý.
Dù thế nào đi nữa, gặp kẻ yếu hay kẻ mạnh đều phải xuất toàn lực, lấy thực lực
tuyệt đối nghiền ép tất cả a!
Mặc kệ đây là do Tiêu Dao Tử bị nhóm người hành hạ xin ra lòng muốn dùng chính
mình cường đại thực lực đi nghiền ép hành hạ người khác để hạ giận cũng tốt,
hoặc là hắn thật tâm ý nghĩ cũng tốt. Suy cho cùng, hắn lấy cường đại thực lực
trực tiếp miểu sát đối thủ, giảm bớt việc lãng phí thời gian mới là hắn chân
chính mục đích!
Một mình một kiếm độc hành trong đêm tối lặng lẽ, dùng ánh trăng tỏa sáng trên
trời đêm làm hào quang soi đường, mặc kệ phía trước sẽ là cái gì Yêu Thú, hắn
vẫn sẽ tiếp tục đi tới.
Tiêu Dao Tử muốn tiếp tục tìm cường đại hơn Yêu Thú cùng hắn đấu.
...
Hiện giờ, tại Thiên Kiếm Tông, mặc dù thời gian có điểm muộn, nhưng ở Tông Chủ
động phủ vẫn còn xuất hiện một chuỗi kim loại va chạm thanh âm vang lên.
Bên trong, một nam một nữ không ngừng thay đổi thế kiếm, mỗi một kiếm đều sắc
bén vô cùng, nhanh như độc xà ngấp nghé mạng ngươi.
Nam tử chính là Thiên Kiếm Tông Tông Chủ, Lý vân Tiêu.
Nữ tử lại là vị kia trung niên mỹ phụ, sư muội của Lý Vân Tiêu, Diệp Mộng.
Giao đấu một hồi, hai người cuối cùng cũng tách ra.
Nhìn Diệp Mộng, Lý Vân Tiêu cười nói: "Sư muội tiến cảnh không tệ a, làm sư
huynh ta, hiện cũng khó mà thắng được ngươi."
Diệp Mộng lắc đầu, "Sư huynh nói đùa, ngươi nhưng là còn lưu thủ, việc này
nhưng không thể qua mắt được ta."
Lý Vân Tiêu cười trừ không nói, hiển nhiên là thừa nhận mình đối với sư muội
quả thật còn lưu thủ.
Thắng bại đã ra, hai người cũng không có tiếp tục đấu, sau khi thu kiếm lại,
Lý Vân Tiêu cười hỏi, "Ta nghe tin sư muội nhị đệ tử cùng ta mơi nhận đệ tử
hướng Lịch Luyện Cốc bắt Nhị Vĩ Hồ?"
Lý Vân Tiêu mặc dù không trực tiếp chỉ đạo Tiêu Dao Tử, để Tiêu Dao Tử tự mình
mày mò học hỏi, nhưng Tiêu Dao Tử sở tác hành vi hắn hay vẫn là nắm rõ.
Diệp Mộng tất nhiên cũng biết chuyện này, nàng gật đầu đáp, "Đúng nha, với bọn
chúng thực lực đến đó bắt Nhị Vĩ Hồ cũng không có khó khăn gì, có lẽ rất nhanh
liền trở về."
Lý Vân Tiêu lắc đầu cười, "Quả thật không có khó khăn gì, chẳng qua bọn chúng
lần này dạo chơi có điểm lâu bởi ta nghe nơi đó có Yêu Vương mới xuất thế."