Ly Khai!


Người đăng: ☬Hóa Thần Đệ Nhất Nhân☬

Hồi lâu sau, Ngọc Tử Yên hừ lạnh một tiếng, "Tốt, ta là loại nữ nhân ngu ngốc,
thích sai bảo người khác. Chẳng qua là, ta mặc dù ngu ngốc, thích sai bảo
người khác như ta vẫn được người ta chào đón a, còn ngươi đây, ngươi từ từ ở
đâu một mình đi!"

Dứt lời, không thèm để ý Tiêu Dao Tử mà liền xoay người hướng chỗ đám người
Lãnh Phong đi tới.

Nàng cũng nhìn ra được, mấy người này đối với Tiêu Dao Tử rất có thành kiến a!

Thế nhưng cũng không sao, bọn họ càng chán ghét Tiêu Dao Tử thì càng tốt, để
cho hắn lẻ loi một mình không người nói chuyện, ai bao hắn dám bảo nàng ngu
ngốc đây?

Đám người Lãnh Phong thấy Ngọc Tử Yên đi tới thì nhiệt tình lên hẳn, dù nàng
bày ra một bộ băng sơn mỹ nữ, nhưng nàng vẫn có thể dễ dàng hòa nhập cùng đám
người, giống như đều đã là người quen từ trước vậy.

Tiêu Dao Tử đứng từ xa nhìn Ngọc Tử Yên cùng đám người kia, hắn cũng chỉ biết
lắc đầu cười.

Hắn làm gì đắc tội với nàng sao?

Tiêu Dao Tử nhớ rõ rằng là không có a!

Bất quá hắn là thật tâm trả lời nàng ta nhưng tại sao nàng ta một điểm thụ
giáo cũng không có, hiện thì muốn cô lập hắn?

Tiêu Dao Tử thở dài nói: "Nữ nhân tâm quả thật như mò kim đáy bể nha!"

Nhìn một chút sắc trời, hiện mặt trời cũng đã gần lặn, thời gian cũng không
còn sớm, nếu Ngọc Tử Yên cùng đám người kia đã muốn tách hắn ra, vậy Tiêu Dao
Tử hắn cũng không rảnh mò đến chỗ bọn họ.

Tìm lấy một cái gốc cây lớn cách đó không xa, Tiêu Dao Tử chậm rãi ngồi xuống,
từ trong Nhẫn Trữ Vật moi ra một chút đồ ăn còn sót lại tối qua mà hắn mua ở
trong phòng trọ.

Võ giả đúng là không cần ăn, nhưng đó là đối với mấy cảnh giới cao hơn, Tiêu
Dao Tử thì vẫn chưa đạt đến cái cảnh giới đó, cho nên hắn như trước vẫn phải
ăn nha!

Tuy nhiên, nhiều khi đẳng cấp cao cường giả cũng sẽ ăn, có thể họ ăn nhưng là
tuyệt thế mỹ vị hoặc linh đan thần dược, đều là thức ăn trợ giúp cảnh giới và
tuổi thọ của bọn hắn.

Xem xem còn dư tại Nhẫn Trữ Vật thức ăn thừa, đối với võ giả lượng ăn uống,
Tiêu Dao Tử hiển nhiên ăn rất nhiều, vì vậy hắn lập tức toàn bộ mang ra ăn hết
sạch.

Ở thế giới này có lẽ không ai như hắn đi ăn lại thức ăn thừa, nhưng thân là
người của thế kỉ hai mươi mốt, Tiêu Dao Tử đều thấy việc này là chuyện thường,
ngoại trừ đồ ăn có chút nguội, những phương diện khác đều tốt vô cùng.

Lại nói, Tiêu Dao Tử hai cái Nhẫn Trữ Vật đều sắp quá tải rồi, phải biết thế
giới này Nhẫn Trữ Vật mặc dù là đồ thịnh hành, hầu như gia tộc hoặc tông môn
có điều kiện thì đệ tử cũng sẽ hên xui được chia một cái, nhưng vấn đề chính
là không gian bên trong của nó.

Nhẫn Trữ Vật có không gian càng rộng thì càng quý và đắt, võ giả bình thường
ngoài trộm cướp hoặc là kỳ ngộ thì hầu như không có ai mua nổi cái Nhẫn Trữ
Vật nào 1~2m vuông trở lên.

Hai cái Nhẫn Trữ Vật hiện giờ của Tiêu Dao Tử, không gian bên trong cũng chỉ
có nửa mét vuông mà thôi, một cái đã hoàn toàn bị Linh Thạch che kín, một cái
khác thì đựng Linh Thạch, đan dược, Công Pháp Vũ Kỹ cùng với Tường Vi Kiếm.

Ngọc Tử Yên cùng Lãnh Phong đám người một chỗ dùng xong bữa tối, nàng bỗng nhớ
lại Tiêu Dao Tử, định hướng hắn đưa chút lương thực, khi nhìn thấy Tiêu Dao Tử
từ trong Nhẫn Chữ Vật lôi ra một mớ đồ ăn thừa, Ngọc Tử Yên không khỏi trợn
mắt kinh ngạc.

Tên này là đang ăn thức ăn thừa sao!?

Ngọc Tử Yên âm thầm lắc lắc đầu, "Không nên a!"

Nàng không ngừng tự nhủ chính mình nghĩ nhiều, dưới cái nhìn của nàng thì Tiêu
Dao Tử loại người rất có tôn nghiêm, lại nói hắn một thân bạch y sạch sẽ,
không nhiễm bụi trần, làm sao có thể đi ăn đồ ăn lại?

"Có lẽ hắn sớm đã chuẩn bị đi? Đúng, chắc chắn là vậy!" Ngọc Tử Yên liên tục
gật đầu, đây là suy đoán tốt nhất mà nàng có được.

Thế nhưng hiện thực lại càng tàn khốc, ngay lúc này Tiêu Dao Tử lại lần nữa từ
trong Nhẫn Trữ Vật lấy ra một cái đùi gà mà hôm qua hắn còn ăn thừa, không thể
không nói nơi đó phòng trọ trù nghệ thật tốt vô cùng, Tiêu Dao Tử chính là lần
đầu được ăn một cái đùi gà ngon như vậy.

Bên kia, Ngọc Tử Yên lần này triệt để quay đầu, nàng cảm thấy mình người này
là suy nghĩ quá thừa, tên nam tử này tuyệt đối không ra bài theo lẽ thường,
nhìn bộ dáng kia thì có lẽ ăn thức ăn thừa đối với hắn cũng đã là một chuyện
thường xuyên sự tình rồi.

Bất tri bất giác Ngọc Tử Yên lại nghĩ đến, tông môn được mọi người xưng là
'Cuồng ngạo thiên tài' có đam mê ăn thức ăn thừa, chuyện này nếu để chư vị đệ
tử biết thì bọn họ sẽ là cái gì biểu tình?

Ăn uống xong xuôi, Tiêu Dao Tử cũng không có rảnh việc, hắn khoanh chân ngồi
xuống đả tọa, tĩnh tâm chuẩn bị đột phá.

Tiêu Dao Tử là muốn đột phá!

Hắn hiện giờ chiến lực đã có thể vượt mấy cái tiểu cảnh giới khiêu chiến, có
được Độc Cô Cửu Kiếm, hắn càng là tiếp cận cùng giai vô địch tồn tại!

Mỗi một cảnh giới, mỗi một lần đột phá, toàn phương diện thực lực đều sẽ nhận
được to lớn đề thăng, chiến lực cũng bởi vậy mà tăng lên gấp bội. Tiêu Dao Tử
có lòng tin, tấn thăng Luyện Thể tam trọng, học tập một chút những cái kia
trong Nhẫn Trữ Vật Công Pháp cùng Vũ Kỹ, hắn sẽ có thể cùng Luyện Thể viên mãn
một trận chiến!

Dần dần, theo Tiêu Dao Tử nhắm mắt tĩnh tâm, một cố vô hình lực lượng từ trên
cơ thể hắn không ngừng dao động, lúc tăng cao, lúc lại suy yếu xuống, ở bên
kia, đám người Ngọc Tử Yên cũng bởi vậy mà bắt đầu chú ý đến bên này.

"Hắn muốn đột phá." Thiếu nữ tên Vân Linh mắt nhìn Tiêu Dao Tử nói.

Trần Hoàng liếc mắt nhìn Tiêu Dao Tử một lát, hắn hừ lạnh nói: "Cũng chỉ là
đột phá Luyện Thể tam trọng, vẫn như trước yếu đuối không được tích sự gì."

Nhạc Vũ cũng gật đầu, "Quả thật là vậy. Ở chỗ này, người có tam trọng tu vi
cũng không giúp ích được gì nhiều, chỉ vướng tay chân."

Ngọc Tử Yên cau mày nhìn bọn họ, có chút không thích bọn họ xem thường người
khác như vậy, "Các ngươi cẩn thận lời nói, hắn là chúng ta tông môn thiên
tài!"

"Không thể nào, Tử Yên cô nương là đang nói đùa sao?" Lãnh Phong biểu lộ kinh
ngạc, mỉm cười lắc đầu, không tin nói: "Ta nhìn hắn hoàn toàn không có chút gì
gọi ta thiên tài biểu hiện a! Với lại Thiên Kiếm Tông thiên tài tiêu chuẩn từ
khi nào thấp đến vậy, một tên Luyện Thể nhị trọng cũng là thiên tài?"

Lần này, bốn người họ cũng thầm gật đầu, quả thật rất không tin tưởng Tiêu Dao
Tử sẽ là thiên tài, hơn nữa theo vừa rồi cùng Ngọc Tử Yên trò chuyện đôi chút,
bọn hắn biết Ngọc Tử Yên cùng Tiêu Dao Tử là Thiên Kiếm Tông đệ tử, bọn họ lại
càng không thể tin Tiêu Dao Tử là Thiên Kiếm Tông thiên tài đệ tử.

Ngọc Tử Yên cũng lười nhác tranh cãi cùng đám người, "Đợi một ngày hắn ra tay
lúc, các ngươi sẽ hiểu."

Nói xong, nàng ánh mắt lại nhìn về phía Tiêu Dao Tử, nàng không giống bọn họ,
nàng biết Tiêu Dao Tử chiến lực yêu nghiệt cỡ nào, hắn đột phá xong sẽ càng
cường đại cỡ nào!

Đám người Lãnh Phong thấy nàng thần sắc chăm chú, mặc dù nội tâm không phục
nhưng cũng không tiện cùng này đôi co, chỉ đành tiếp tục nhìn nhìn Tiêu Dao Tử
đột phá.

Âm!

Từ từ, xung quanh hắn ba động ngừng lại nhưng Tiêu Dao Tử bên trong cơ thể lại
nổ vang một trận, hắn có thể cảm nhận lực lượng đang chảy khắp cơ thể của
mình, toàn bộ sức lực chưa từng có mạnh mẽ, tinh thần cũng theo đó mà sảng
khoái.

Hắn, đột phá Luyện Thể tam trọng!

Tiêu Dao Tử chậm mở hai mắt, ánh mắt lặng yên nhìn về phía Ngọc Tử Yên.

Cảm nhận ánh mắt của Tiêu Dao Tử, Ngọc Tử Yên như hiểu ý đồ của hắn, tức giận
nói lớn, "Ta không rảnh cùng ngươi nghịch nghịch kiếm, mời đi tìm người khác!"

Tiêu Dao Tử cũng đoán được nàng sẽ không chấp nhận, vẻ mặt buồn chán nói:
"Thật muốn tìm một người cùng thử sức a!"

Thấy hắn như vậy, Vân Linh lên tiếng, "Hay để ta cùng ngươi đấu, yên tâm, ta
sẽ hạn chế cảnh giới."

Tiêu Dao Tử nhìn nàng, Vân Linh tu vi chỉ mới Luyện Thể ngũ trọng, là người
yếu nhất trong năm người, nàng vẫn chưa phải hắn đối thủ.

Nhìn Vân Linh cùng với đứng ở sau nàng mấy người, Tiêu Dao Tử lắc đầu, "Chỗ
này người, ngoài nàng ta, những người khác không phải ta đối thủ."

Chỉ có Ngọc Tử Yên mới đáng để hắn xuất thủ!

"Ngươi nói cái gì!?" Lãnh Phong đám người tức giận la lớn.

Tiêu Dao Tử vừa rồi lời nói là trần trụi xem thường bọn họ!

Bị một cái Luyện Thể tam trọng thiếu niên yếu kém xem thường, bọn hắn sao có
thể chịu được?

Vân Linh cũng là vì tức giận mà khuôn mặt đỏ bừng, "Ngươi, ngươi khinh người
quá đáng!"

Tiêu Dao Tử cũng không phủ nhận, "Có thể coi là vậy đi."

Dứt lời, hắn không có để ý đến bọn họ nữa, ánh chuyển hướng vào bên trong Lịch
Luyện Cốc, nhẹ giọng nói: "Bên trong kia có thể sẽ có đi?"

"Ngươi lại tính làm gì?" Ngọc Tử Yên nghe được lời của hắn, lo lắng hỏi.

Nếu nàng đoán không sai, tên này muốn…

"Ta đi trước các ngươi một đoạn đường, ngươi cứ chậm rãi cùng bọn họ đi. Yên
tâm, ta sẽ lưu lại ký hiệu." Lời nói vừa hạ, Tiêu Dao Tử đã lập tức ở trước
mặt đám người biến mất, tốc độ của hắn càng là chỉ có mình Ngọc Tử Yên mới có
thể thấy mờ mờ tàn ảnh.

Tiêu Dao Tử ly khai!


Tiêu Dao Kiếm Thần - Chương #50