Ngươi Cảm Thấy Ta Thế Nào?


Người đăng: ☬Hóa Thần Đệ Nhất Nhân☬

Đánh bại được cự viêm, năm người tâm tình đều trở nên vui vẻ, mọi người không
khỏi nhẹ nhàng thở ra một hơi thầm hô chính mình còn may mắn, gặp được một cái
cực mạnh nữ tử trợ giúp.

Sau khi bọn hắn phân chia Yêu Thú xong, thanh niên vừa rồi lần nữa hướng Ngọc
Tử Yên ôm quyền chào hỏi, "Cô nương, vừa rồi xin đa tạ ngươi ra tay giúp đỡ,
ngươi quả thật đã cứu chúng ta một kiếp.”

"Không biết cô nương tên gọi là gì? À, ta xin giới thiệu trước, ta gọi Lãnh
Phong, tên mặc hoàng y kia là Trần Hoàng, tên còn lại là Phạm Lăng."

Trần Hoàng cùng Phạm Lăng lần lượt hướng Ngọc Tử Yên mỉm cười chào hỏi, Ngọc
Tử Yên cũng nhẹ gật đầu xem như đáp lại hai người hắn.

"Vị tỷ tỷ này, ta tự giới thiệu, ta tên Nhạc Vũ."

"Còn ta tên Vân Linh. Chẳng hay vị tỷ tỷ này tên gọi là gì?"

Không đợi Lãnh Phong tiếp tục giới thiệu, hai tên nữ tử còn lại đã tự mình đi
đến trước mặt Ngọc Tử Yên làm quen.

Gặp bọn hắn đều đã hướng đến mình chào hỏi báo tên, Ngọc Tử Yên trên mặt biểu
tình dù có chút băng lãnh nhưng chung quy vẫn là mở miệng đáp, "Ta gọi Ngọc Tử
Yên, tên này..."

Đang nói, nàng ánh mắt nhìn về phía Tiêu Dao Tử, năm người thấy vậy cũng quay
sang nhìn hắn.

Tại năm người nhìn tới Tiêu Dao Tử lúc, mỗi người biểu tình đều có chút khắc
biệt, ngoại trừ Lãnh Phong chỉ hơi liếc hắn một cái, hai tên thanh niên còn
lại ánh mắt đồng dạng tràn đầy khinh thường nhìn hắn, Nhạc Vũ trong mắt càng
là có một tia chán ghét.

Tiêu Dao Tử nhíu mày, bất quá cũng không mang ánh mắt của đám người để ở trong
lòng.

Chẳng qua còn tốt, thiếu nữ tên Vân Linh đột nhiên nhìn hắn cười nói: "Đúng
rồi, chúng ta còn chưa biết tên ngươi đây. Tử Yên tỷ tỷ cũng đã tự mình giới
thiệu, không biết ngươi tên gì?"

Tiêu Dao Tử hơi ngoài ý muốn, ít ra hắn vẫn nhìn ra được, trong mắt Vân Linh
cũng không có một tia khinh thường hay chán ghét gì mình, nàng là thật tâm
chào hỏi hắn.

"Cô nương, ngươi gọi ta là Tiêu Dao Tử liền được." Tiêu Dao Tử nói.

Vân Linh mỉm cười gật đầu, nàng cũng không tiếp tục nói thêm gì mà trở về bên
cạnh Nhạc Vũ, cùng Nhạc Vũ và hai tên thanh niên kia tìm đến một cái gốc cây
bắt đầu dưỡng thương.

Giới thiệu đều đã làm, Ngọc Tử Yên trực tiếp quay lại vấn đề chính, nhìn Lãnh
Phong nói: "Đừng quên ức định khi nãy của chúng ta."

Lãnh Phong nghe vậy cười đáp, "Ta tất nhiên không quên."

"Vậy ngươi biết nơi này Yếu Thú tại sao không có không?" Ngọc Tử Yên hiếu kỳ
hỏi.

Ngẫm lại một chút, Lãnh Phong chậm rãi kể lại, "Ta là nên kể về nửa tháng
trước đi. Lúc chúng ta mới đến đây, bên ngoài Yêu Thú cũng không ít như bây
giờ, thế nhưng đến khoảng mười ngày trước, Yêu Thú bên ngoài đều là bắt đầu di
chuyển hết về phía bên trong Lịch Luyện Cốc."

"Bọn ta vốn là đến đây săn một chút Yêu Thú, thấy vậy liền hiếu kỳ đi vào xem
sao, trùng hợp gặp được một số người từ bên trong chạy ra, bọn ta mới biết
được nơi này có Yêu Vương xuất thế, tất cả yêu thú đều đang bị vị Yêu Vương
kia triệu tập lại."

Nói đến đây, Lãnh Phong cười khổ một cái, "Bọn ta nghe được tin này thì lập
tức chạy ra, nhưng nửa đường đột nhiên lại xuất hiện con cự viêm kia điên
cuồng đuổi theo, sau đó…, sau đó thì ngươi hiểu."

Nghe được 'Yêu Vương' hai chữ, Tiêu Dao Tử khẽ híp mắt lại, thầm nghĩ, "Quả
nhiên là giống như Ngọc Tử Yên dự đoán a!"

Ngọc Tử Yên sau nghe Lãnh Phong thuật lại, nàng trầm ngâm một cái rồi nói:
"Vậy được rồi, chúng ta xem như hết nợ."

Tiêu Dao Tử lúc này mới nhìn nàng hỏi, "Còn muốn đi sao?"

Trầm mặc suy nghĩ, lát sau Ngọc Tử Yên gật đầu nói: "Có chút nguy hiểm, bất
quá, ta và ngươi cẩn thẩn một chút liền có thể ứng phó."

"Vậy theo ý ngươi, chúng ta cũng nên đi sớm." Thấy nàng quyết tâm muốn đi,
Tiêu Dao Tử cũng không nói thêm gì hơn.

Hai người đang định rời đi, Lãnh Phong đột nhiên lại lên tiếng ngăn cản,
"Không được!"

Tiêu Dao Tử cùng Ngọc Tử Yên hơi dừng bước, hiếu kỳ nhìn hắn.

Lãnh Phong cau mày nói: "Hiện bên trong rất nguy hiểm, Ngọc cô nương nếu là đi
vào đó có lẽ còn tránh được Yêu Thú phát giác, nhưng ngươi mang thêm tên tiểu
tử này sẽ chỉ là gánh nặng cho ngươi, hành động cũng rất bất tiện. Lại nói,
ngươi không biết Yêu Thú tụ tập chỗ, làm sao lại tùy tiện xông vào được?"

Tiêu Dao Tử nghe Lãnh Phong nói mình là gánh nặng thì có hơi híp mắt lại nhìn
Lãnh Phong, nhưng hắn vẫn như trước không có lên tiếng.

Tiêu Dao Tử biết, con hàng này tuyệt đối là đang hướng Ngọc Tử Yên lấy lòng,
chẳng qua Ngọc Tử Yên sẽ để ý hắn sao?

Giống như nghĩ đến cái gì, Lãnh Phong lại nói: "Cô ngươi đợi ta một chút."

Nói xong, Lãnh Phong liền hướng đến chỗ đám người Vân Linh đi tới, năm người
giống như cùng nhau thảo luận chuyện gì, đại khái gần nửa canh giờ, Lãnh Phong
mới mỉm cười trở lại.

Hắn thần sắc vui vẻ nhìn Ngọc Tử Yên, "Ngọc cô nương, ngươi tạm thời ở lại
đây, đợi chúng ta dưỡng thương xong sẽ giúp ngươi một đoạn đường."

Ngọc Tử Yên và Tiêu Dao Tử khẽ liếc nhau một cái, lát sau nàng nói: "Đạ tạ
lòng tốt của ngươi, nhưng bọn ta không cần. Ta nghĩ bọn ta hai người là đủ
rồi, quá nhiều người sẽ thêm rắc rối."

Tiêu Dao Tử âm thầm gật đầu, lời này là lời của Ngọc Tử Yên nhưng đồng thời
cũng chính là ý nghĩ của hắn!

Nếu chỉ có hai bọn hắn thì quả thật không có gì đáng ngại, Ngọc Tử Yên cùng
Tiêu Dao Tử đều hiểu rõ thực lực của đối phương hơn nữa bọn hắn là cùng một
cái tông môn đi ra, nếu hành động thì sẽ tin tưởng nhau hơn, có chút chuyện
cũng sẽ không bị gò bó.

Ngược lại, nếu dẫn theo đám người này cũng đi, nhiều người như vậy chỉ khiến
mọi chuyện thêm rắc rối bất lợi, còn chưa nói đến việc bọn họ thời gian quen
biết chưa đến một canh giờ, có thể dễ dàng tin tưởng nhau sao?

Tiêu Dao Tử và Ngọc Tử Yên đều hiểu rõ việc này, vậy nên bọn hắn quyết định
vẫn là như trước chỉ có hai người cùng đi.

Thế nhưng, câu nói tiếp theo của Lãnh Phong lại khiến hai người hắn sắc mặt
đều nhanh chuyển thành màu đen.

"Ngọc cô nương không cần ngại, cứ coi như chúng ta trợ giúp lẫn nhau đi."

Ngọc Tử Yên quả thật bắt đầu thấy tức điên rồi, tên này là con ruồi đuổi hoài
không đi sao? Còn nữa, hắn lại có cái gì khiến nàng phải ngại?

Càng đau đầu hơn, chẳng những Lãnh Phong nói vậy, hai tên nữ tử kia lần này
cũng tiến tới khuyên nhủ Ngọc Tử Yên.

Vân Linh đi đến bên cạnh Ngọc Tử Yên cười nói: "Tử Yên tỷ tỷ, ngươi đừng lo,
đây đều là bọn ta quyết định trả ơn ngươi cứu giúp."

"Đúng vậy, Ngọc tỷ tỷ nếu đi một mình sẽ rất nguy hiểm, tên kia tu vi cũng chỉ
là Luyện Thể nhị trọng, ngoài làm mồi cho Yêu Thú thì cũng không thể giúp gì
ngươi." Nhạc Vũ vừa nói, ánh mắt lại vừa hướng Tiêu Dao Tử liếc một cái.

Tiêu Dao Tử nhíu mày nhìn Nhạc Vũ, xem ra nàng này đối với hắn rất có thành
kiến.

Thật ra, không chỉ mình Nhạc Vũ mà còn lại bốn người, ngoài Vân Linh tính cách
có điểm đơn thuần, mấy người còn lại từ đầu đã sớm không để Tiêu Dao Tử vào
mắt.

Đối với bọn hắn mà nói, Tiêu Dao Tử ngoại trừ tướng mạo có một chút tuấn tú,
cơ bản hắn không có thứ gì đáng để lọt vào được tầm mắt của bọn họ!

Theo như bọn họ nghĩ, vừa rồi khi đánh nhau với con cự viêm kia, Tiêu Dao Tử
nên là người lao mình đi trước dẫn dụ cự viêm, dù sao với kẻ có tu vi như hắn,
cái này công việc là thích hợp nhất, vậy mà hắn lại đưng yên một chỗ nhìn bọn
hắn khổ cực cùng Yêu Thú đại chiến khiến bọn hắn trong lòng có chút khó chịu
không thôi.

Tiêu Dao Tử đại khái cũng đoán được phần nào lí do khiến đám người khinh
thường hắn, chán ghét hắn, nhưng hắn người này xưa nay cũng không phải nhìn
dựa vào thái độ của khác người mà sống, vậy nên hắn mặc kệ bọn họ bởi hắn coi
mấy người này cũng chỉ là khách qua đường.

Bị nhiều người thuyết phục như vậy, Ngọc Tử Yên tâm lý dù không muốn như vẫn
quyết định ở lại cùng đi với đám người, nguyên bản hành trình cũng vì vậy mà
cải biến.

Nhìn ba tên thanh niên ánh mắt sáng ngời nhìn Ngọc Tử Yên, Tiêu Dao Tử không
khỏi thầm lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Thế gian một chữ sắc, hỏi mấy người qua
được?"

Tiêu Dao Tử lời nói rất nhỏ, năm ngươi kia hoàn toàn không nghe thấy hắn nói
gì, nhưng đứng bên cạnh hắn Ngọc Tử Yên lại là nghe rất rõ.

Nàng hiếu kỳ quay sang Tiêu Dao Tử, "Vậy ngươi qua được sao?"

Tiêu Dao Tử lắc đầu, "Ta là nam nhân, có thất tình lục dục nam nhân, tất nhiên
cũng không qua được cái này cửa ải."

Ngọc Tử Yên vừa nghĩ Tiêu Dao Tử quả nhiên cũng không khác được mấy tên nam tử
nàng gặp qua, chỉ là, nàng lại nghe được câu nói tiếp theo của hắn.

Chỉ nghe Tiêu Dao Tử tiếp tục nói: "Chẳng qua, thanh cùng sắc cũng chỉ là lớp
da lông bên ngoài, bỏ qua thân thể một túi thịt đẹp, tâm hồn rắn rết lại có
ích gì?"

"Nữ nhân của ta có thể không đẹp, nhưng nàng ta tâm hồn phải sáng, càng phải
là một tên dám yêu dám hận nữ nhân!"

Ngọc Tử Yên thật không ngờ hắn đối với nữ nhân yêu cầu lại đơn giản như vậy,
không màng bề ngoài, chỉ nhìn tâm!

"Ngươi cảm thấy ta thế nào?"

Trầm mặc nhất thời Ngọc Tử Yên mới phun ra một câu như vậy, nhưng lời nói vừa
dứt, nàng lại triệt để hối hận rồi.

Bất quá, nàng là lần đầu hỏi một cái nam tử suy nghĩ về mình như thế nào? Mặc
dù Ngọc Tử Yên cơ bản là một cái tuyệt sắc mỹ nữ, nhưng người trước mặt lại
không phải mấy tên nam tử bình thường nàng gặp, hắn là một kẻ không theo lẽ
thường a! Bởi vậy, Ngọc Tử Yên tâm lý không khỏi có chút chờ mong cùng hồi hộp
đợi Tiêu Dao Tử trả lời.

"Ngươi a?" Tiêu Dao Tử nhìn nàng lắc đầu, "Một cái ngu ngốc, thích sai bảo
người khác nữ nhân. Nếu muốn giả trang băng sơn mỹ nữ, ngươi tính ra phải dứt
khoát từ chối ở lại với đám người kia, nếu vậy chúng ta sẽ giảm bớt không ít
phiền phức."

Tĩnh.

Ngọc Tử Yên hoàn toàn ngây người lăng yên tại chỗ.

Nàng chỉ nghe được câu nói trước của Tiêu Dao Tử, câu phía sau nàng một chữ
cũng không nghe lọt!

Ngọc Tử Yên quả thật không ngờ tới, mình lần đầu hướng một cái nam tử thật
lòng thật tâm hỏi hắn nhận xét về mình, kết quả hắn lại bảo chính mình là một
cái nữ nhân ngu ngốc, thích sai bảo người khác.

Lúc trước nàng quả thật đã từng sai bảo qua Tiêu Dao Tử, cho hắn một cái ấn
tượng không tốt, điều này có thể lý giải.

Nhưng hắn lại còn nói nàng ngu ngốc, đối với nàng một vị thiêu chi kiêu nữ thì
điều này là không thể chấp nhận!

Còn nữa, trong mắt hắn, nàng chỉ có như vậy thôi sao, thật sự không còn gì
khác?

Tuyệt đối không nên là dạng này a!

Ngọc Tử Yên bị câu trả lời của Tiêu Dao Tử đả kích đến thật lâu cũng không nói
lời nào, nàng chỉ lặng yên đứng đó, cặp mắt phượng sớm đã khóa chặt Tiêu Dao
Tử lạnh lùng mà nhìn hắn không rời mắt.

PS: Mặc dù hiện vẫn hơi bận, nhưng sẽ cố ngày 1c, tiện thể ta đang cv bộ này
http://truyenyy.com/ta-thu-chung-dao/ mn vào ủng hộ a!


Tiêu Dao Kiếm Thần - Chương #49