Nữ Nhân, Ngươi Tin Hay Không Tin Ta Sẽ Giết Ngươi?


Người đăng: ☬Hóa Thần Đệ Nhất Nhân☬

Thấy Tiêu Dao Tử hài lòng thu lấy Công Pháp, mấy ngươi thanh niên nhất thời
vui vẻ hỏi thăm, "Đại ca, ngươi có thể tha chúng ta rồi sao?"

Tiêu Dao Tử nhẹ gật đầu, nhưng lại nghĩ đến cái gì, hắn nhìn thoáng qua Ngọc
Tử Yên.

Đám người thấy vậy liền hướng Ngọc Tử Yên liên lục dập đầu cầu xin, "Đại tẩu,
à không, đại tỷ! Chúng ta đều biết sai rồi, ngươi làm ơn tha cho chúng ta một
mạng, đây vừa là lần đầu, cũng sẽ là lần cuối bọn ta dám làm vậy."

Ngọc Tử Yên không nói gì, hừ lạnh một tiếng rồi xoay người rời đi.

Mấy cái thanh niên ngơ ngác một hồi, sau khi hiểu được nàng đã tha cho mình
thì vội dập đầu cảm tạ. Bọn hắn đứng dậy định chạy khỏi đây thì bỗng nhìn về
hướng thanh niên đang co giật nằm dưới đất, suy nghĩ một hồi, bọn hắn vẫn là
dìu theo thanh niên vận rủi cùng nhau rời đi.

Nhìn đám người này, Tiêu Dao Tử mỉm cười thầm nói: "Không quên đồng bạn, tính
ra vẫn còn chút nghĩa khí."

Nói xong, liền hướng về phía Ngọc Tử Yên rời đi, nhanh chân đuổi theo.

Tiếp theo một đoạn đường, Tiêu Dao Tử cùng Ngọc Tử Yên đều là trầm mặc không
nói, hai người bầu không khí cũng bởi vậy mà có chút kỳ quái.

"Tuyệt Thế Mỹ Nữ, có chuyện gì sao?" Tiêu Dao Tử nhíu mày hỏi, hắn biết cái
này nha đầu sẽ không đột nhiên im lặng như vậy, trừ phi có chuyện gì đó xảy
ra.

Ngọc Tử Yên nghe hắn hỏi thì đột nhiên dừng lại bước chân, thần sắc hơi đề
phòng nhìn xung quanh nơi này một vòng rồi mới nói: "Ngươi không cảm thấy lạ
sao?"

Cẩn thận ngẫm lại, Tiêu Dao Tử giống như phát hiện cái gì, nắm chặt kiếm nói:
"Nơi này quá mức yên tĩnh, chúng ta một đường tới đây giống như chỉ gặp qua
cái kia đám thanh niên, một con Yêu Thú cũng không có gặp được."

Ngọc Tử Yên gật đầu, "Đúng như ngươi nói, nơi này thật không có bóng dáng một
con Yêu Thú nào. Trên người chúng ta mặc dù có đan dược che đậy mùi hương,
nhưng cái này đan dược còn chưa đến mức giúp chúng ta đi vào Lịch Luyện Cốc
như chỗ không người, một con Yêu Thú cũng không biết."

Tiêu Dao Tử tâm thần khẽ động, Kiếm Tâm có tác dụng giúp hắn thanh tĩnh trước
huyễn cảnh, nhưng đối với trước mặt yên tĩnh một màn vẫn lại không có thay
đổi.

"Đây không phải huyễn cảnh." Tiêu Dao Tử lắc đầu nói.

Ngọc Tử Yên nói: "Ta cũng đã biết."

Suy nghĩ một lát, nàng lại nói: "Nếu như vậy thì chỉ có hai trường hợp, một là
nơi này Yêu Thú bị người nào đó quy mô lớn bắt giữ, hai là chúng nó bị Yêu
Vương triệu tập. Nếu là trường hợp thứ hai thì quả thật nguy hiểm, chúng ta
tốt nhất nên trở về. Tuy nhiên, cái thứ nhất trường hợp cũng là không thể xem
nhẹ bởi người kia chắc chắn ý đồ cũng không phải tầm thường."

Do dự một hồi, Tiêu Dao Tử nói: "Có muốn hay không đi xem xem một chút?"

Ngọc Tử Yên nổi giận mắng, "Có cái gì đáng xem? Chỉ có người muốn chết sớm mới
mò đến những nơi như vậy chứng thực kết quả, nếu không cẩn thận thì gặp cường
giả bảo vệ, nếu không phải thì là Yêu Thú ngấp nghé, quả thật nguy hiểm đến
cực điểm!"

Tiêu Dao Tử hiếu kỳ hỏi, "Vậy ngươi không đi bắt con kia Nhị Vĩ Hồ sao?"

Ngọc Tử Yên hừ nhẹ nói: "Đơn nhiên vẫn phải đi, nhưng đến nơi thì nhìn sơ một
chút, nếu có nguy hiểm thì tạm thời rút, không có nguy hiểm thì mới cẩn thận
tìm."

Tiêu Dao Tử nhẹ gật đầu, xem ra Nhị Vĩ Hồ đối với nàng rất quan trọng, nếu
không phải vậy, nàng sẽ không nói tạm thời rút lui mà là buông bỏ.

Nhìn nơi này rậm rạp cây cối, hắn lại hỏi, "Từ đây đến trung tâm còn bao nhiêu
xa?"

"Lịch Luyện Cốc vô cùng rộng lớn, hiện chúng ta tăng nhanh tốc độ một chút,
sáng ngày mai liền sẽ đến nơi."

Tiêu Dao Tử "Ừm" một tiếng, đột nhiên, hắn và Ngọc Tử Yên sắc mặt bỗng đại
biến.

Cảm nhận mặt đất liên tục truyền tới ba động, hai người mau chóng xuất ra kiếm
của mình, thần sắc phòng bị nhìn về phía trước mặt.

"Rống!"

Phía trước bọn hắn không xa liền truyền đến một tiếng Yên Thú gầm to, Tiêu Dao
Tử cùng Ngọc Tử Yên khẽ nhíu mày nhìn lại, chỉ thấy cách đó mấy chục trượng
bỗng xuất hiện một con to lớn cự viêm đang hướng chỗ bọn hắn điên cuồng chạy
tới.

Bất quá, cả hai nhìn kỹ lại thì thấy phía trước mặt cự viêm còn có ba nam hai
nữ đang cấp tốc chạy trốn khỏi đầu kia cự viêm.

Tiêu Dao Tử cảm nhận được, năm người này tu vi cũng không yếu, đều là đạt đến
Luyện Thể ngũ trọng cùng lục trọng, thế nhưng vấn đề lại là con Yêu Thú kia.

Con cự viêm kia nhưng là Luyện Thể cửu trọng Yêu Thú a!

Hơn nữa, đám người này là đang dẫn Yêu Thú đến chỗ bọn hắn, đây là muốn làm
cái gì?

Tiêu Dao Tử khẽ hướng Ngọc Tử Yên liếc mắt một cái, muốn nói nàng nhanh chạy,
nhưng chẳng qua hắn không ngờ nàng kia đã sớm hướng phía bên phải phóng nhanh
đi.

Thấy vậy, Tiêu Dao Tử thầm mắng một tiếng, "Không có nghĩa khí nữ nhân!" rồi
cũng mau chóng hướng nàng ta chạy tới.

Đột nhiên bị đặt vào cái này hoàn cảnh, Tiêu Dao Tử cùng Ngọc Tử Yên lần đầu
cùng chung một cái suy nghĩ: Cứ bỏ chạy trước rồi nói, còn lại mặc kệ bọn
người kia a!

Thế nhưng, những người kia làm sao có thể dễ dàng buông ta bọn hắn?

Đang bị Yêu Thú truy đuổi, đám người vốn là thần sắc mệt mỏi vô cùng, nhưng
đột nhiên bọn họ lại nhìn thấy hai cái tu vi không yếu người đang từ phía xa
đi tới, mọi người thần sắc đều là bắt đầu chuyển thành vui mừng.

Bọn hắn năm người tu vi đều đã đạt đến Luyện Thể ngũ trọng, càng là có đã
người tu vi thất trọng cảnh, chỉ cần kiếm thêm mấy cái người nữa, bọn hắn nắm
chắc có thể diệt con Yêu Thú này.

Đúng lúc, bọn hắn gặp phải hai cái người, trong đó còn có một nữ tử nhìn không
ra sâu cạn, tên nam tử kia mặc dù chỉ là Luyện Thể nhị trọng nhưng cũng tạm
được, hai người này nếu phối hợp thì chắc chắn đánh bại được con Yêu Thú kia.

Nghĩ vậy, dẫn đầu thanh niên liền hướng Tiêu Dao Tử và Ngọc Tử Yên hô lớn,
"Phía trước hai vị đạo hữu, xin giúp chúng ta một tay."

Nghe được lời của thanh niên kia, Tiêu Dao Tử cùng Ngọc Tử Yên sắc mặt đều
đen.

Tên này là thật không hiểu bọn hắn đang bỏ trốn hay là cố tình không hiểu?

Đối với câu nói của thanh niên, Tiêu Dao Tử trực tiếp bỏ qua, xem nhưng chưa
từng nghe thấy.

Ở trong thế giới hiểm ác này, ngươi làm việc tốt là một điều đáng khen, nhưng
giúp sai người rồi để bọn hắn đâm ngươi một kiếm sau khi xong chuyện thì lại
là ngu ngốc!

Tiêu Dao Tử hắn cũng sẽ làm việc tốt, nhưng không phải là cầm mạng mình đi
làm!

Bất quá, Ngọc Tử Yên lại lên tiếng, "Cũng được nhưng ta muốn biết nơi này hiện
giờ tình hình. Ngươi biết sao?"

Thanh niên kia nghe vậy thì vui mừng đáp, "Chúng ta đều đã ở đây gần nửa
tháng, biết sự tình nhưng là rất nhiều."

Ngọc Tử Yên gật đầu nói: "Vậy thì được."

Nói xong, nàng quay đầu đánh cho Tiêu Dao Tử một cái ánh mắt, cái này ánh mắt
ngụ ý rất đơn giản, "Ngươi mau đi giúp bọn hắn a!"

Hiểu được nàng ánh mắt, Tiêu Dao Tử sắc mặt dần trầm xuống, băng lãnh nói: "Nữ
nhân, ngươi tin hay không tin ta sẽ giết ngươi?"

Tiêu Dao Tử và Ngọc Tử Yên có thể là bằng hữu, là cùng tổ đồi, nhưng hắn không
phải người hầu của nàng!

Kể từ khi đến thế giới này, từ lúc tu luyện được, hắn đã thề ở một kiếp này
thiên cũng không thể sai hắn làm cái gì huống hồ chỉ là một cái nho nhỏ nữ
nhân?

Đầu Yêu Thú kia Tiêu Dao Tử mặc dù có tự tin mình không cần phối hợp với mấy
người kia cũng sẽ đánh bại được, mặc dù cũng không dễ dàng gì. Thế nhưng, hắn
sẽ không làm vậy bởi việc này vốn không phải việc của hắn mà là việc của nàng
và bọn họ, cùng hắn một tia quan hệ cũng không!

Nghe được lời này, Ngọc Tử Yên lập tức trầm mặc.

Nàng là nhìn thấy được Tiêu Dao Tử ánh mắt nhìn mình không chút nào che giấu
sát ý, xung quanh cơ thể hắn càng là bắt đầu xuất hiện một cỗ áp lực vô hình
hướng đến nàng ép tới.

Ngọc Tử Yên tin, chỉ cần nàng nói một chữ 'Không' thì hắn chắc chắn sẽ động
thủ!

Ngọc Tử Yên hai mắt chậm rãi nhắm lại, im lặng hồi lâu, nàng mới mở miệng nói:
"Là ta sai."

Dứt lời, Ngọc Tử Yên rút ra trường kiếm bên hông, quay người phóng thẳng đến
chỗ năm người kia cùng cự viêm.

Năm người thấy nàng chạy tới thì liền kinh hỉ, cũng không có tiếp tục bỏ chạy
mà quay lại công kích cự viêm.

Tiếp theo đó một canh giờ, đám người sau khi được Ngọc Tử Yên trở giúp thì rốt
cuộc đánh bại được con kia cự viêm, nhìn sơ một lượt thì ngoài Ngọc Tử Yên
trước sau vẫn vậy, cả năm người còn lại bộ dáng đều có chút chật vật.

Tiêu Dao Tử toàn bộ quá trình một thứ cũng không động, hắn thậm chí di chuyển
cũng không có làm.

Những gì Tiêu Dao Tử làm cũng chỉ là đứng một chỗ xem!

Đợi Ngọc Tử Yên cùng đám người giải quyết xong đầu Yêu Thú kia, Tiêu Dao Tử
lúc này mới chậm rãi đi đến bên cạnh Ngọc Tử Yên.

"Chuyện vừa nãy coi như không có. Nhưng mà, ta muốn ngươi hiểu một điều, ta
không phải người hầu của ngươi." Tiêu Dao Tử nói.

Ngọc Tử Yên nhẹ gật đầu, cũng không nói gì.

Vì từ trước đến giờ Ngọc Tử Yên đều là được mọi người trong tông môn cùng gia
tộc coi trọng, nàng hầu như đều là sai bảo người khác đi làm việc, điều này
diễn ra lâu ngày khiến nàng vô tình hình thành một cái không tốt thói quen.
Thế nhưng trải qua tình cảnh vừa rồi, hiện nàng mới nhớ được trước mặt mình
thiếu niên nhưng không phải là người mình có thể sai bảo được.

Tiêu Dao Tử cũng không như những người nàng gặp, hắn là thiên tài, một tên
thiên tài không những cuồng ngạo mà còn là một tên kiệt ngạo bất tuân loại
người.

Nàng nhưng là không thể hướng hắn yêu cầu hắn phải thay nàng làm cái gì!

Ps: Mùa thi cử, tạm nghỉ 2 tuần.


Tiêu Dao Kiếm Thần - Chương #48