Người đăng: ☬Hóa Thần Đệ Nhất Nhân☬
Bạch y nữ tử vô cùng kinh ngạc, nàng quả thật không nghĩ tới một cái mới gia
nhập tông môn đệ tử có thể đả thương sư muội mình, mặc dù hắn cũng không phải
là tầm thường thiên tài, nhưng nàng vẫn rất khó chấp nhận sự thật này.
Nhớ đến cảnh giới của Ngọc Tử Yên, bạch y nữ tử vội hỏi, "Muội dùng bao nhiêu
thành lực lượng?"
Ngọc Tử Yên đáp, "Sáu phần lực."
Nghĩ tới một chuyện, nàng ngưng trọng bỏ thêm chữ, "Nhưng hai chiêu liền bị
hắn đánh bại."
Bạch y nữ tử nghe sư muội của mình nói vậy, nàng thần sắc hơi biến, mày liễu
cũng dần cau lại.
Lát sau, bạch y nữ tử trịnh trọng hỏi, "Hắn cảnh giới hiện tại là gì? Có thể
vượt mấy cấp khiêu chiến?"
Trầm mặc hồi tưởng lại trận đấu của mình với Tiêu Dao Tử, Ngọc Tử Yên sau một
hồi suy nghĩ liền nói: "Hắn cảnh giới hiện giờ là Luyện Thể nhị trọng, bình
thường đệ tử có cảnh giới cửu trọng hay viên mãn đều chưa chắc đánh bại hắn,
nhưng nếu hắn đấu với Chân Truyền đệ tử thì có lẽ chỉ ngừng lại ở Luyện Thể
thất trọng hoặc bát trọng."
Thế nhưng Chân Truyền đệ tử khác xa so với bình thường đề tử a!
Mặc dù bọn họ không phải ai cũng đều vượt cấp khiêu chiến, nhưng có thể họ đều
là mạnh hơn cùng cảnh giới ngươi rất nhiều.
Bạch y nữ tử than nhẹ một tiếng, "Nói vậy chẳng phải cùng cảnh giới hắn chính
là vô địch, cùng giai lại là chí cường một trong mấy người? Tông Chủ lần này
nhưng là thật mang về một cái chân chính yêu nghiệt a!"
Ngọc Tử Yên đứng bên cạnh cũng nhẹ gật đầu, Tiêu Dao Tử yêu nghiệt đúng là
vượt xa tưởng tượng của nàng, bất quá đối với nàng cũng là một chuyện may mắn,
nàng tiếp theo mục đích có thể nhanh chóng đạt được.
Ngọc Tử Yên mỉm cười nói với bạch y nữ tử, "Sư tỷ, mai ta sẽ đi bắt Nhị Vĩ
Hồ."
Bạch y nữ tử gật gật đầu, "Ngươi đi cùng ai?"
"Cùng hắn a!" Ngọc Tử Yên nhanh chóng đáp.
Hơi do dự một chút, bạch y nữ tử sau cùng vẫn thở dài nói: "Cũng tốt, nhưng
ngươi cũng nên cẩn thận một chút, dù sao ngươi cùng hắn cũng không quen thuộc
gì, khó nói hắn không có giở trò."
"Sư tỷ lo xa rồi, ta thấy người này mặc dù không tầm thường, nhưng sắc đảm vẫn
ít hơn những tên khác. Đúng rồi, tối nay hắn còn giúp chúng ta một chuyện
nữa." Đang nói, nghĩ đến một chuyện, Ngọc Tử Yên đột nhiên thần bí nở nụ cười.
Quen thuộc với sư muội cái này nụ cười, bạch y nữ tử cười khổ nói: "Ngươi lại
bày trò gì, hố người nào?"
Ngọc Tử Yên vô tội đáp, "Đâu có a. Hắn có vẻ muốn thử một chút thực lực của
mình, vậy nên ta cho hắn một cái đối thủ, hắn đối thủ cũng là kẻ hay bám theo
ta, Hoành Không. Việc này, ta có lợi, hắn cũng có lợi, không phải ai hố ai
nha!"
"Ngươi cùng hắn có lợi, người bị hại nhưng lại là Hoành Không a!" Bạch y nữ tử
cười khổ không thôi, trong lòng hơi mặc niệm thay cái kia Hoành Không một cái.
"Thôi, đến đây, ta giúp ngươi trị thương."
Ngọc Tử Yên mỉm cười có chút tinh nghịch, cùng bạch y nữ tử ngồi ở trên giường
để nàng giúp mình trị thương.
Hai người hiện giờ quả thật không hề giống một chút nào gọi là băng tuyết mỹ
nữ như đám người đệ tử nhìn thấy, hai nàng càng là giống như hai cái thiếu nữ
bình thường vui đùa một dạng, tỷ tỷ nhẹ nhàng cẩn thận giúp tiểu muội trị
thương.
Cùng lúc đó, một nơi khác tại Nội Môn Thiên Kiếm Tông.
Hiện tại đã quá nửa đêm, sắc trời đều là một mảnh đen như mực, không gian yên
tĩnh chỉ còn tồn tại những cơn gió thổi "Hiu hiu" qua từng kẽ đá.
Lúc này Tiêu Dao Tử đang đứng trước một cái Chân Truyền đệ tử động phủ, ánh
mắt hắn nhìn vào phía trên cửa động có khắc mất chữ lớn: Chân Truyền đệ tử
Hoành Không.
Biết mình đã đến đúng nơi, hắn lại chuyển mắt tới một vị thanh niên khoảng
mười bảy mười tám tuổi đang đứng trước cửa động nhìn mình.
Hai người trầm mặc đôi chút, Tiêu Dao Tử quyết định lên tiếng phá tan cái này
yên lặng tràng cảnh.
"Ngươi là Hoành Không?" Tiêu Dao Tử hỏi.
Thanh niên đáp, "Chính là ta."
Nhìn Tiêu Dao Tử, Hoành Không hỏi, "Hiện cũng đã quá nửa đêm, ngươi đến đây
làm gì?"
Tiêu Dao Tử bày ra một cái hòa ái nụ cười, dùng bộ dáng như gặp phải người
muốn gặp từ lâu nhìn Hoành Không, ôm quyền nói: "Kính ngưỡng đã lâu, kính
ngưỡng đã lâu. Ta từ khi vào Thiên Vân Tông liền đã nghe qua các hạ danh
hào..."
"Bớt nói nhiều vô ích!"
Hoành Không hừ lạnh nói: "Sáng nay ta cũng đã thấy ngươi, ngươi vốn cũng chỉ
mới gia nhập tông môn mười mấy canh giờ, làm sao biết ta tên mà nói kính
ngưỡng đã lâu? Đừng nói những câu thừa nữa, mục đích của ngươi là gì cứ nói
thắng!"
Tiêu Dao Tử có chút xấu hổ thu hồi ban nãy bộ dáng, lần này cũng không có tiếp
tục lãng phí thời gian, "Nghe nói ngươi hiện giờ chính là Luyện Thể thất
trọng, ta muốn cùng ngươi luận bàn một thoáng."
Liếc Tiêu Dao Tử một cái, Hoành Không khinh thường một tiếng, "Ta biết ngươi
cũng không phải bình thường thiên tài, nhưng nếu thắng qua mấy cái Luyện Thể
tứ trọng phế vật liền đã kiêu ngạo như vậy thì chung quy ngươi cũng chỉ là một
cái cuồng ngạo ngu ngốc người mà thôi."
"Luyện Thể nhị trọng muốn đánh ta cái này thất trọng cảnh? Ngu xuẩn hạng
người!"
Tiêu Dao Tử nhíu mày hỏi, "Đánh hay không? Sợ liền có thể không đánh, dám thì
mau rút kiếm a! Chân Truyền đệ tử không lẽ không dám cùng người thua mình mấy
cái cảnh giới luận bàn?"
Nói xong, làm như đã biết câu trả lời của Hoành Không, Tiêu Dao Tử nhẹ lắc lắc
đầu rồi quay người rời đi.
Bất quá, hắn mới đi được hai bước thì phía sau lưng đã vang đến thanh âm phẫn
nộ, "Đứng lại, muốn đánh thì đành. Chỉ là, nếu có tàn phế thì đừng trách ta
quá độc ác!"
Đằng sau người đúng là đã bị hắn làm tức giận không nhẹ.
Tiêu Dao Tử khóe miệng mỉm cười, "Tài nghệ không bằng người, trách được ai?"
"Tốt!" Hoàng Không hô lớn một tiếng, rút kiếm phi thẳng đến Tiêu Dao Tử.
Ông!
Hài lòng gật đầu, Tiêu Dao Tử cũng đồng dạng rút kiếm lao đến chỗ Hoàng Không.
Keng!
Đinh tai nhức óc kim loại va chạm thanh âm vang vọng tại động phủ của Hoành
Không, dần dần, ở đêm tối yên tĩnh càng là truyền xa đến vị trí xung quanh
động phủ của hắn.
Ban đầu chí có một vài ngươi ở gần đây bị cái này thanh âm gây khó chịu, thế
nhưng liên tục hai canh giờ sau, Nội Môn bên trong đều đã là một mảnh sáng rực
cùng với ồn ào tiếng người.
Bọn họ đều là vì mấy cái thanh âm tại động phủ Hoành Không làm cho thức giấc,
người đang tu luyện cũng bị quấy nhiễu đến tức giận bốc hỏa.
"Có người đang gia đấu với Hoành sư huynh!"
Không biết là ai nói ra, nhưng vừa nghe được tin tức này, tất cả Nội Môn đệ tử
đều quên mất mấy cái tâm tình tức giận lúc nãy, hào hứng cùng một vài vị thích
xem náo nhiệt Chân Truyền lập tức phóng thẳng tới động phủ của Hoành Không
nhìn nhìn một cái.
Trước mặt Hoành Không động phủ, hai thân ảnh đang xa xa đứng đối lập nhau, một
cái thân ảnh là Tiêu Dao Tử, một cái khác lại là Hoành Không.
Luận bàn hai canh giờ, Tiêu Dao Tử cùng Hoành Không có thể nói là đã hoàn toàn
tàn phá mảnh này động phủ, chẳng quá hai người rốt cuộc đã phân thắng bại.
Tiêu Dao Tử hiện một bên tay áo đã phá toái, y phục bên trên cũng có mấy vết
rách do kiếm tạo thành, bất quá hắn da thịt cũng là không bị tổn thương gì.
Ngược lại một bên, Hoành Không trên ngực đã xuất hiện một đạo thật dài vết
kiếm, trên tay trường kiếm cũng đã đứt đoạn một nửa, khóe miệng lộ ra tơ máu.
Hiên nhiên là Tiêu Dao Tử đã thắng.
Một tay che lấy vết thương nơi ngực, Hoành Không không cam lòng nói: "Kiếm
Tâm, nếu ta cũng có..."
Thu hồi trường kiếm, Tiêu Dao Tử đầy khinh thường nhìn Hoành Không, "Thua liền
muốn đổ lỗi sao? Kiếm Tâm Kiếm Tâm, ngươi mạnh, ngươi giỏi, ngươi cũng có thế
ngộ! Không ngộ được chính là do ngươi không bằng ta, không thể trách ai."
Nghe phía xa có tiếng người truyền tới, thầm nghĩ vì động tĩnh có chút lơn nên
đã thu hút người khác, Tiêu Dao Tử liền quyết định rời đi.
Trước khi đi, hắn lại nhìn Hoành Không một cái, "Bản thân yếu không đáng sợ,
đáng sợ chính là không biết chính mình là như thế nào yếu!"
Dứt lời, triệt để biến mất trong đêm tối.
Đám người kia vừa chạy đến thì chỉ thấy xung quanh nơi này vết kiếm la liệt
khắp nơi, có mấy chỗ trên mặt đất, vách đá, cây cối đều giống như bị kiếm khí
phá toái liền thầm đoán được vừa rồi chiến đấu ác liệt như thế nào, mọi người
cũng có chút hận bản thân đến hơi muộn nên bỏ sót một cái kinh diễm trận đấu.
Phải biết, đây nhưng là Chân Truyền đệ tử Hoành Không chiến đấu a!
Hắn ở trong tông môn cũng là người có mặt mũi không kém tăng thêm hắn một thân
tu vi đã đạt đến Luyện Thể cảnh thất trọng, trừ một số lâu năm đệ tử ra, bình
thường ngươi nhưng là không có ai giá tìm hắn gây chuyện.
Hiện mọi ngươi đều đang thầm suy đoán, rốt cuộc là người nào cùng Hoành Không
giao đấu? Nhìn bộ dạng của hắn thì có vẻ đã bại trận, dù là ai đi nữa thì đây
cũng sẽ là một cái đại tin tức thứ hai của hôm nay.
Vì sao là cái thứ hai? Vì cái đại tin tức thứ nhất chính là của Tiêu Dao Tử
hồi sáng a!
"Xem đủ? Nếu đủ thì mau cút!" Trầm mặc đứng yên nãy giờ, Hoành Không cuối cùng
cũng lên tiếng.
Vừa hét to một tiếng, hắn cũng không để tâm đám người này có cút hay không, ôm
lấy thân thể bị thương đi vào động phủ, phong kín cửa đồng mặc kệ đám người
bên ngoài.
Vừa rồi trận đấu, nhất là sau cùng câu nói kia của Tiêu Dao Tử, Hoành Không
nhưng cực kỳ nhớ rõ trong tâm, bởi vậy hắn hiện muốn bế quan, hắn là không
muốn thừa nhận mình yếu, muốn lần sau đánh bại Tiêu Dao Tử để rửa nhục!
Có lẽ, Ngọc Tử Yên một cái mục đích cuối cùng đã đạt được, sắp tới nàng sẽ có
một quãng thời yên tĩnh như nàng mong muốn.
Đêm đó, Nội Môn lại một lần nữa bị kinh động, Chân Truyền đệ tử Hoành Không
bại dưới tay một cái thần bí người lan truyền khắp Nội Môn bên trong, ngoài
một số người biết cái kia thần bí người là ai thì hấu hết chư vị đệ tử đều là
lấy đề tài này làm thảo luận, thật lâu không dứt.
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Dao Tử đã sớm đứng đợi ở cửa Nội Môn, thần sắc vẫn như
trước đạm bạc, hoàn toàn không để ý đến việc mình hiện là cái nhân vật phong
vân của Thiên Kiếm Tông.
Cửa Nội Môn cũng tương đối nhiều người qua lại, một ít người thấy hắn đứng đây
hồi lâu, có vẻ là đang đợi người thì liền không khỏi sinh lòng hiếu kỳ, tiến
lại nhìn. Một số đệ tử còn là hướng hắn đòi khiếu chiến, tuy nhiên sau một hồi
đều bị Tiêu Dao Tử đánh bại thảm hại rồi lặng lẽ rút đi.
Không sai biết lắm đến gần nửa ngày thời gian, hắn xung quanh người toàn bộ
đều đã tản đi, đang lúc Tiêu Dao Tử cảm thấy bực bội vì chờ lâu, vị tử y nữ tử
kia mới xuất hiện.
"Ngươi tại sao lại đến muộn như vậy?" Tiêu Dao Tử trong giọng nói tràn đầy khó
chịu.
Đợi lâu như vậy, hắn không thể không tức giận nữ nhân trước mặt.
Ngọc Tử Yên kinh ngạc nhìn hắn, "Đâu có, là do ngươi đến quá sớm mới đúng."
Tiêu Dao Tử phẫn nộ nói: "Hiện tại nhưng là gần nửa ngày rồi a! Ngươi chẳng
phải bảo sáng mai gặp mặt sao? Có biết hay không ta đều đứng đợi ngươi từ sáng
sớm tời giờ? Hiện ngươi còn dám bảo ta đến sớm."
Bỗng nhiên Ngọc Tử Yên quăng cho hắn một cái ánh mắt như đang nhìn kẻ ngốc, bộ
dáng lại là vô tội nói: "Ta đúng là bảo buổi sáng gặp, nhưng đâu phải sáng
sớm? Đây tất cả đều là do ngươi lựa chọn đến sớm chờ đợi, hoàn toàn không thể
trách ta."
Lần này, Tiêu Dao Tử chỉ biết trầm mặc, nàng ta nhưng là nói rất có lý, hắn
thật sự không thể tìm đường phản bác!
Thấy Tiêu Dao Tử triệt để không nói, Ngọc Tử Yên trong lòng xuất hiện một cỗ
người chiến thắng tâm tình, quay sang cười hỏi,"Nghe nói ngươi đã đánh bại
Hoành Không, thấy hắn thế nào?"
Nghĩ nghĩ một chút, Tiêu Dao Tử đáp, "Cũng là một cái rất mạnh thiên tài, chỉ
tiếc hắn tâm tính có điểm không được, không phải vậy, ta cũng không thể đơn
giản đánh bại hắn."
Tiêu Dao Tử nói đều là sự thật, bất quá hắn vẫn còn Kiếm Pháp Nhập Vi không có
dùng tới, vẫn còn lưu mấy phần lực!
Ngọc Tử Yên gật gật đầu, mỉm cười nói: "Thế nhưng, ngươi thắng vẫn là thắng,
chúc mừng ngươi thành công thay thế Hoành Không vị trí, ghi danh vào Chân
Truyền Bảng xếp hạng thứ hai mươi lăm."
Tiêu Dao Tử hiếu kỳ hỏi, "Chân Truyền Bảng?"
Ngọc Tử Yên nói: "Ta sẽ giải thích trên đường."
Nàng hơi chỉ chỉ bầu trời, "Hiện tại cũng có điểm muộn, chúng ta hay vẫn là
mau chóng lên đường, có chuyện gì có thể vừa đi vừa nói."
Đều không phải do ngươi!
Tiêu Dao Tử sắc mặt hơi đen, nhưng sau cũng gật đầu đáp, "Được, nhưng chúng ta
mục tiêu là nơi nào?"
"Một nơi gọi là Lịch Luyện Cốc, thất đại tông môn đệ tử lịch luyện chỗ."
Gật đầu một cái, Tiêu Dao Tử đi theo Ngọc Tử Yên dẫn đường, cả hai nhanh chóng
rời khỏi tông môn hướng đến Lịch Luyện Cốc.