Chân Truyền Đệ Tử Ngọc Tử Yên


Người đăng: ☬Hóa Thần Đệ Nhất Nhân☬

Trầm mặc, vị sư tỷ kia nghe Tiêu Dao Tử nói xong chính là trực tiếp trầm mặc!

Liếc nhìn lại hắn mấy cái, nàng thầm nghĩ, "Kẻ này ăn mặc nhìn vào chính là
giống thư sinh một dạng, sinh ra cũng thật tuấn tú. Thế nhưng, hắn suy nghĩ
quả thật là mười phần vũ phu, chỉ biết đánh đánh chém chém. Hơn nữa, hắn mới
vào Nội Môn không lâu lại muốn ra ngoài chiếu đấu, không phải muốn chết sớm
chứ?"

Lại xem vị sư đệ trẻ tuổi lạ mặt này, nàng không khỏi nhấc lòng thương hại,
"Thôi, thiếu niên đều là không sợ trời, không sợ đất như vậy, cũng có thể
hiểu. Đành vậy, coi như ta làm người tốt một lần, giúp hắn lần này."

Nghĩ vậy, nàng nói: "Vị sư đệ này, thật không may. Mấy cái nhiệm vụ ngươi nói
sớm đã có người nhận, hiện cũng chỉ còn những nhiệm vụ này, phần thưởng cũng
không hề kém những nhiệm vụ nguy hiểm kia a!"

Nghe nàng nói, Tiêu Dao Tử trong lòng có chút thất vọng nhưng vẫn mỉm cười đa
tạ vị sư tỷ kia, "Đa tạ sư tỷ giúp đỡ, nếu không mấy loại nhiệm vụ đó cũng
không sao, hôm khác ta lại quay lại."

Nói xong, bộ dáng có chút chán nản đi ra khỏi Nhiệm Vụ Điện.

Tiêu Dao Tử vốn là muốn ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, đồng thời là đi luyện tập
một chút Độc Cô Cửu Kiếm. Nếu như có nhiệm vụ săn yêu thú hoặc cái gì đó tương
tự vậy thì càng tốt, hắn có thể tìm mấy kẻ mạnh hơn để dò xét thực lực hiện
giờ của mình, xem xem hắn hiện có thể vượt mấy cấp khiêu chiến.

Đáng tiếc, vị sư tỷ kia nhưng là nói không có a!

Thấy hắn chán nản rồi đi, cai quản nơi này sư tỷ chỉ là thở dài lắc đầu, "Thật
vọng một chút còn tốt hơn mất mạng nha."

Dứt lời, nàng cũng không lại để ý đến Tiêu Dao Tử mà tiếp tục công việc.

Rời đi Nhiệm Vụ Điện, Tiêu Dao Tử chính là tựa lưng vào một gốc cây gần đó,
cúi đầu trầm tư.

Ban đầu, hắn là muốn đi nhìn một chút Nội Môn đệ tử cùng Chân Truyền đệ tử,
gặp qua mấy cái người coi như chào hỏi một chút. Thế nhưng, hiện giờ hắn lại
không biết nên đến chỗ nào, gặp người nào trước, vậy nên mới đành đứng ở đây.

"Hử?" Bỗng dưng, Tiêu Dao Tử sắc mặt đột ngột trở nên nghiêm túc, hơi ngẩng
mặt nhìn chằm chằm vào một đạo bóng đen đang phi nhanh đến chỗ mình.

Vèo vèo...

Ông!

Mắt nhìn đạo bóng đen kia ngày càng đến gần, phía trên bóng đen còn ẩn ẩn có
một đạo phong mang sắc nhọn, Tiêu Dao Tử liền quyết đoán rút kiếm bởi hắn cảm
giác được một tia nguy hiểm khí tức nhắm thẳng vào mình.

Keng!

Thanh âm vừa vang, Tiêu Dao Tử mặc dù đỡ được nhưng thân hình cũng không tự
chủ bị đẩy lùi về phía sau ba bước, không những thế, tay hắn cầm kiếm càng là
phát sinh một chút run rẩy.

Mày kiếm khẽ nhíu, Tiêu Dao Tử biết đây là vì thân thể của hắn còn quá yếu nên
mới như vậy. Cho dù hắn có thấy được, cản được đòn tấn công của đối phương,
nhưng thân thể hắn không đủ cường đại để ngăn cản đối phương ở im một chỗ thì
cũng vô dụng.

Nghĩ là nghĩ vậy, nhưng bị người khác đột nhiên tập kích, Tiêu Dao Tử chắc
chắn sẽ không bằng lòng đứng yên.

"Mặc kệ ngươi mục đích là cái gì, tiếp ta ba kiếm rồi hẵng nói!"

Đang nói, thân thể tiến về phía trước một bước, trên tay trường kiếm cũng dần
tăng tốc, tạo thành mấy đạo tàn ảnh tồn tại trên không trung.

"Trọng Điệp Kiếm, Thất Kiếm!"

Ông!

Bảy đạo kiếm ảnh dung hợp thành một kiếm, kiếm thế mãnh liệt hướng thẳng người
trước mặt hạ xuống, phong mang chợt lóe như thể muốn trảm đôi hết thảy.

Tiêu Dao Tử đến giờ cũng không nghĩ ra, Trọng Điệm Kiếm thức thứ sáu tại sao
cần có Kiếm Ý? Phải biết tốc độ hiển giờ của hắn nhưng là hơn lúc trước gấp
mười lần, cùng đồng nghĩa với việc hắn có thể ra liên tiếp mười đạo kiếm!

Ầm!

Nhận Tiêu Dao Tử một kiếm, cái kia đạo thân ảnh giống như nhận phải to lớn
trùng kích, thân thể không ngừng hướng phía sau lui lại.

"Thật nhanh..."

Trong trẻo thanh âm nữ tử vừa vang lên thì đột nhiên vụt tắt, chủ nhân thanh
âm này cũng không thể tiếp tục nói hết câu vì Tiêu Dao Tử đã lần nữa lao tới
chỗ hắn.

"Còn hai kiếm!"

Đang yên đang lành bị người đánh, hắn cảm thấy mình giống như quá dễ bị người
bắt nạt, cần phải thị uy a. Vậy nên, bất luận phía trước là người nào, phân
phận ra sao, là nam hay nữ, Tiêu Dao Tử vẫn là sẽ tiếp tục đánh, đánh đủ ba
kiếm mới thôi!

"Phá Kiếm Thức!"

Phá tất cả các loạt kiếm pháp chiêu thức!

Keng keng!

Người trước mặt vội đưa kiếm lên ngăn cản, chẳng qua nàng rất nhanh liền biến
sắc, nhẹ kinh hô một tiếng, "Chiêu kiếm này..., sao có thể !?"

"Xuy!" Một cái, nàng kia lập tức buông bỏ trường kiếm, thân thể bay ngược ra
đằng sau, ngạch sinh sinh đập vào một gốc cây cổ thụ gần đó tạo nên một tiếng
"Oành!" thật lớn.

Tiêu Dao Tử lần này không có tiếp tục ra kiếm mà nhặt lên trường kiếm của nữ
tử kia, lặng lẽ đứng đó.

Hắn biết, nếu hắn lần nữa ra kiếm, đối phương có thể sẽ mất mạng a!

Dù sao nàng ta đã mất đi vũ khí, đánh tiếp cũng không có cái gì ý nghĩa, trong
tông môn cũng không thể tùy tiện lạm sát người, một kiếm sau cùng này coi như
cho nàng ghi nợ.

Nữ tử kia thấy hắn không tiếp tục ra kiếm thì trong lòng nhẹ thở phào một cái,
cả người có một loại tâm trạng như mới đi một vòng quỷ môn quan trở về.

Nhẹ chống đỡ thân thể đứng dậy, nàng sắc mặt có chút trắng bệch nhìn Tiêu Dao
Tử. Nãy giờ chỉ lo phản kích, giờ nhìn xem một chút khuôn mặt của nữ tử, Tiêu
Dao Tử liền ngây người.

Một thân tử sắc y phục, tóc dài đen óng như thác nước đổ ở sau lưng, nàng mặc
dù nhan sắc có chút trắng bệnh vì thụ thương nhưng kết hợp với một đôi thanh
tịnh con mắt đang căm thù nhìn hắn, Tiêu Dao Tử biết mình nhưng là gây ra rắc
rối rồi.

Mỹ nhân a!

Đẹp như thế này mỹ nhân lại càng không phải có thân phận tầm thường a!

Tiêu Dao Tử trong lòng thầm than, "Xong xong, nàng này tu vi không yếu, dáng
vẻ lại xinh đẹp như vậy, không phải người nào đó Chân Truyền đệ tử thì cũng là
Nội Môn nữ thần, ta lần này tự mình hại mình rồi. Tiếp đó nàng có hay không
liền tục tìm người cùng ta gây chuyện, phiền phức ta?"

Chung quy, hắn chỉ là sợ nàng ta tìm người gây chuyện, phiền phức kéo dài.

Nhìn nhìn vẻ mặt lo lắng của Tiêu Dao Tử, nữ tử lại nhìn xuống cách tay của
mình. Ở đó, một đạo máu tươi đang chảy dọc từ khuỷu tay xuống bàn tay, nàng
nếu như không kịp thời buông kiếm cùng với Tiêu Dao Tử không có sát ý thì cái
này cánh tay có thể không còn a!

Ta là khinh địch hay nam tử này quá mạnh?

Đây là những gì nữ tử đang nghĩ.

Bất quá, nghĩ đến một chuyện, nữ tử thanh âm không chứa một chút vui buồn hay
tức giận gì, nhìn Tiêu Dao Tử nói: "Chuyện vừa rồi là lỗi của ta, ta hướng
ngươi nhận sai. Tiếp đó ta hiện có cái nhiệm vụ, có vẻ ngươi cũng là đang có ý
muốn làm nhiệm vụ như vậy, không biết ngươi có hứng thú muốn tham gia?"

"Cái này nữ tử theo dõi ta! Bất quá, ta nghe không nhầm chứ? Cái này nữ tử
cũng biết xin lỗi? Cũng tốt, chí ít còn tốt hơn Chu Thủy Linh rất nhiều, nếu
người nào cũng như nàng ta thì tốt rồi." Dù có chút ngạc nhiên, Tiêu Dao Tử
vẫn là kịp phản ứng lại, "Cái gì nhiệm vụ?"

"Săn giết Nhị Vĩ Hồ, hoàn thành nhiệm vụ, Nhị Vĩ Hồ đưa ta, Linh Thạch cùng
một số phần thưởng ta đều trả ngươi."

Bỗng, Tiêu Dao Tử hỏi, "Tại sao tìm ta?"

Nữ tử nhẹ giơ cách tay bị thương của mình lên, máu tươi còn đang nhỏ giọt
xuống đất, "Ngươi mạnh, hơn nữa chỉ mới gia nhập tông môn, cũng không biết ta.
Tất nhiên, cái lý do sau cùng là quan trọng nhất, cùng với một cái người như
ngươi làm nhiệm vụ thì tốt hơn so với một số tên hoa si trong tông môn."

Vậy ta không thấy sắc là mê?

Ta là loại nam nhân đứng giữa hai ranh giới, không có sắc đảm, không có đối
với mỹ nhân ham muốn sao?

Tiêu Dao Tử cảm thấy nữ tử này là đang sỉ nhục hắn, vì vậy, hắn ánh mắt bắt
đầu học trong tiểu thuyết hái hoa tặc một dạng, nhẹ đảo khắp nữ tử thân thể,
hướng nàng chứng minh.

Chẳng qua, Tiêu Dao Tử không biết, động tác này rơi vào trong mắt nữ tử chỉ
khiến nàng cảm thấy hắn giống như đang đắn đo suy nghĩ, ánh mắt tựa hồ vì nàng
bại dưới tay hắn cho nên hắn nghi ngờ thực lực của nàng.

Nghĩ vậy, nàng lại nói: "Đừng lo, ta lúc nãy cũng không phải toàn lực. Lại
nói, chúng ta hai người hợp lực vẫn có thể dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ."

Tiêu Dao Tử thần sắc cổ quái, nàng ta là thật không hiểu hay cố tình không
hiểu ánh mắt của hắn?

Ta ánh mắt này là muốn làm sắc lang a!

Thở dài một cái, thầm nhủ mình đường đường là nam nhân không nên đôi co với nữ
nhân làm gì, Tiêu Dao Tử cũng liền đáp, "Được, khi nào lên đường."

"Sáng mai tại cửa Nội Môn." Nữ tử đáp.

Tiêu Dao Tử hơi gật đầu, cái này lịch khởi hành cùng hợp ý hắn, dù sao hắn
cũng không có bận cái gì, đi càng sớm càng tốt.

Nữ tử nhìn hắn gật đầu thì vô cùng hài lòng.

Nàng vốn đang định rời đi nhưng lại nhớ đến kiếm của mình còn ở trong tay Tiêu
Dao Tử, có chút ngại ngùng nói: "Kiếm của ta, ngươi có thể trả lại không?"

Cảm nhận hơi lạnh cùng một tia sát khí trên trường kiềm, Tiêu Dao Tử biết đây
cũng không phải vật tầm thường, ít nhất cũng là chí bảo lâu đời trong gia tộc
nào đó, hiện là thuộc về nữ tử này sở dụng, điều này đủ để chứng minh thân thế
của đối phương không phải loại tầm thường, hắn cùng nàng giao lưu cũng tốt
nhưng không quá thân thiết thì càng tốt hơn.

Trả lại trường kiếm cho nữ tử, Tiêu Dao Tử tiện thể đưa nàng mấy viên đan dược
Chu Thủy Linh cho hắn.

"Mấy viên đan dược này trị thương rất tốt, tuyệt không để lại sẹo, ngươi cầm
lấy rồi phục dụng, coi như ta đối với ngươi gây thương tổn xin lỗi."

Nữ tử tiếp nhận trường kiếm cùng đan dược, khi nhìn thấy mấy viên đan dược của
Tiêu Dao Tử, nữ tử có hơi nhíu mày, bất quá nàng cũng không có nói gì mà trực
tiếp xoay người rời đi.

Đột nhiên nhớ đến chuyện gì, Tiêu Dao Tử vội hỏi, "Nội Môn bên trong, ngươi
biết người nào cảnh giới đạt đến Luyện Thể ngũ trọng hay lục trọng không?"

Dù không hiểu hắn hỏi vậy làm gì, nữ tử vẫn đáp, "Cách đây sáu mươi trượng về
phía tây, ở đó là động phủ của Chân Truyền đệ tử Hoành Không, nghe nói hắn tu
vi là thất trọng."

Nói xong lời này, nữ tử cũng liền rời đi.

Tiêu Dao Tử nhẹ lắc đầu cười, hai người có thể tên còn chưa nói a!

Đứng yên một chỗ, hắn khẽ lẫm bẩm nói: "Thất trọng, cũng nên thử xem một
chút."

Khóe miệng hơi nhếch lên một cái, Tiêu Dao Tử cả người lập tức biến mất tại
chỗ.

...

Nữ tử kia rời đi thì liền về thẳng về động phủ của mình.

Nàng ở động phủ nhưng lại là một cái động phủ của Chân Truyền đệ tử!

Đi vào trong động phủ, chỉ thấy bên trong động đã sớm có một cái bạch y nữ tử,
dung nhan chỉ hơn chứ không hề kém nàng đang đả tọa trên giường lớn.

Nghe có tiếng người trở về, bạch y nữ tử chậm rãi mở mắt, đang định mỉm cười
nói cái gì nhưng khi nhìn thấy tử y nữ tử bị thương nơi cánh tay, nàng sắc mặt
liền biến thành âm trầm.

"Sư muội, ai đả thương ngươi?"

Tử y nữ tử lắc đầu nói: "Sư tỷ đừng lo, là ta muốn thử sức với một cái người,
không cẩn thận bị thương mà thôi."

Bạch y nữ tử khinh ngạc nói: "Muội nói gì? Muội muốn cùng người khác luận bàn?
Mà đợi chút, mấy cái này không quan trong, ta càng quan tâm hơn kẻ nào cùng
muộn luận bàn hơn nữa còn làm muội bị thương. Không lẽ hắn không biết muội là
Ngọc Tử Yên, lại nói hắn nhìn muội nhan sắc vẫn có thể xuống tay?"

Ngọc Tử Yên trầm mặc gật đầu.

Bạch y nữ tử thấy vậy, thần sắc lại càng thêm cổ quái, "Thật không biết?" Nàng
hiếu kỳ lại càng đậm, "Có thể nói ta biết hắn là ai sao?"

Suy nghĩ một chút, Ngọc Tử Yên nói: "Chính là tên Chân Truyền đệ tử bị người
gọi là 'Cuồng Ngạo Thiên Tài' "

"Cái gì? Là hắn!"


Tiêu Dao Kiếm Thần - Chương #45