Có Giỏi, Một Mình Đấu!


Người đăng: ☬Hóa Thần Đệ Nhất Nhân☬

Một lúc lâu sau, Tiêu Dao Tử chậm rãi mở ra hai mắt.

Đối với mấy cái chuyện xảy ra vừa rồi, hắn một chút cũng đều không biết!

Ánh mắt đảo quanh đám người trước mặt một hồi, Tiêu Dao Tử mới nói: "Cái này
chiều không gian là để tu luyện Độc Cô Cửu Kiếm sao? Có lẽ, những cái này đang
đánh nhau người mục đích là để cho ta quan sát, theo dõi từng chuyển động của
họ cùng mọi quy luật biến hóa, sử dụng kiếm pháp, đó cũng là lý do vì sao mỗi
một cái cặp đấu sẽ đều có một người dùng kiếm."

"Chỉ là, việc ta cần làm cũng là xem bọn họ đánh nhau mà thôi, mấy cái người
trước có lẽ cũng hiểu được điều này. Chẳng qua, tại sao bọn họ lại nổi điên?
Không lẽ..."

Tiêu Dao Tử nhìn trước mắt mấy cái kia ảo ảnh đám người, hắn hai mắt nheo lại,
cũng không có tiếp tục nói hết lời.

Suy nghĩ một chút, Tiêu Dao Tử hơi hơi giơ tay trái lên, mắt nhìn trên ngón
tay Nhẫn Trữ Vật, Tiêu Dao Tử thử động ý niệm, Lăng Tiêu Kiếm lập tức xuất
hiện trên tay hắn.

Cầm lấy Lăng Tiêu Kiếm, Tiêu Dao Tử cười nói: "Xem ra, trừ cái thế giới này,
tất cả mọi thứ đều là hoạt động bình thường."

Đã trên tay có kiếm, Tiêu Dao Tử cũng là không có tiếp tục chậm trễ.

Rút Lăng Tiêu Kiếm ra khỏi vỏ, hắn nhẹ cất bước hướng đến hai cái ảo ảnh gần
đó. Hai cái ảo ảnh này, kẻ cầm kiếm, kẻ cầm đao, cả hai đang lẫn nhau giao
đấu, bất phân thắng bại.

Bọn hắn động tác không phải rất nhanh nhưng cũng sẽ không quá chậm, đủ để Tiêu
Dao Tử một bên quan sát bọn hắn, một bên lại là mô phỏng cái kia người cầm
kiếm.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, có lẽ là một canh giờ, mười canh giờ
hay cũng có thể là một ngày, mười ngày hoặc hơn nữa.

Ở cái này chỉ toàn là kiếm thế giới, Tiêu Dao Tử đã hoàn toàn đánh mất khái
niệm về thời gian. những gì hắn còn biết cũng chỉ là nhìn, mô phỏng theo ở đây
mấy người cầm kiếm, đồng thời trong lúc mô phỏng bọn họ thì tìm ra sơ hở của
đối thủ mà bọn hắn đang giao đấu.

Liên tục như thế luyện, Tiêu Dao Tử dần dần đã quen thuộc quỹ tích đường kiếm,
sự đa dạng trong cách xuất kiếm, ra đòn, tấn công, đỡ đòn của những người cầm
kiếm nơi đây. Nhờ vậy, có thể nói mọi quy tắc biến hóa về kiếm thuật hầu như
Tiêu Dao Tử đều đã học được, hiểu được, dùng được.

Lại một đoạn thời gian dài đi qua, Tiêu Dao Tử không biết mình luyện kiếm đã
qua lâu thời gian, hắn chỉ biết mình luyện kiếm đã rất lâu, rất lâu, lâu đến
mức hắn có cảm giác nếu như là ở bên ngoài thì có lẽ đã qua mấy chục năm, thậm
chí là mấy trăm năm rồi.

Đến một lúc, Tiêu Dao Tử cuối cùng cũng phá giải được chiêu thức của một cái
ảo ảnh sau cùng.

Mạnh mẽ nằm gục xuống mặt đất, một hồi lâu sau, Tiêu Dao Tử bờ môi hơi mở,
trong thanh âm của hắn lại có chút khàn khàn, hơi đứng quãng tựa như một cái
người lâu năm chưa từng nói chuyện.

"Hiện, hiện…tại đã…qua, bao lâu… thời, gian?"

Không ai trả lời hắn, mấy cái kia ảo ảnh đám người cũng là sau khi hắn phá
giải sau cùng cái kia ảo ảnh mà đồng loạt biến mất, chỉ để lại nơi này một
mình Tiêu Dao Tử hắn.

Tiêu Dao Tử hai tay cầm lấy Lăng Tiêu Kiếm, hắn dùng lấy cái này trường kiếm
làm điểm tựa mà từ từ chống đỡ cơ thể từ trên mặt đất đứng dậy.

Từ bộ dáng của hắn hiện giờ, phải nói là Tiêu Dao Tử đang vô cùng mệt mỏi, vô
cùng không chịu nổi. Thế nhưng, khi từ con mắt của hắn nhìn vào, tất cả những
gì hắn thể hiện qua đôi mắt chỉ là một mảnh vui mừng, hài lòng, thoải mái.

Vì sao vui mừng, vì sao hài lòng, vì sao thoải mái ư?

Bởi Tiêu Dao Tử sau khi trải qua được cái này dài dằng dặc thời gian thử
thách, hắn đối với Độc Cố Cửu Kiếm đại khái đã hoàn toàn nắm rõ, cho dù có
thiếu thì cũng chỉ là một cái thực chiến cùng một tia ý cảnh của từng cái
chiêu thức mà thôi. Hiện Tiêu Dao Tử cần làm chính là liên tục cùng người
chiến đấu, càng chiến đấu, càng dù kiếm thì hiểu biết của hắn về kiếm pháp sẽ
càng nhiều, ý cảnh chiêu thức cũng sẽ theo đó mà tăng lên.

Nhẹ thở ra một hơi, nhìn xung quanh đây hiện chỉ còn lại một mình mình, Tiêu
Dao Tử không khỏi lắc đầu cười khổ.

"A, a, phát hiện, phát hiện vật, phẩm. Phát hiện vật phẩm lụm."

Lại nói ra một hai câu, sau khi xác định lời nói của mình đã lần nữa trở về
bình thường, Tiêu Dao Tử gật đầu nói: "Có vẻ đã ổn rồi." Lại nhìn nơi đây một
vòng, hắn hướng lên phía trên la lớn một cái, "Nếu đã xong chuyện thì mau cho
ta về!"

Tiêu Dao Tử cũng không biết có người nghe được hắn không, nhưng nếu cứ ngồi
đây đợi thì cũng không phải cách hay, đã vậy, chi bằng hỏi thử một chút, biết
đâu nơi đây có người đang nhìn hắn.

Đột nhiên, lời nói vừa ra khỏi miệng, Tiêu Dao Tử lại nói, trong giọng tràn
đầy ngạc nhiên, "Vậy mà có người thật?"

Dứt lời, chỉ thấy từ phía trên bầu trời hạ xuống chín cái đạo quang mang hướng
xung quanh Tiêu Dao Tử hạ xuống.

Quang mang tán đi để lộ chín người có khuôn mặt giống hệ như Tiêu Dao Tử, cả
chín người đứng ở xung quanh, bao vây hắn lại.

Mỗi một người trên tay binh khí cũng sẽ không giống nhau, người cầm kiếm,
người cầm đao, người cầm thương, có người thì là cầm tiên, cầm ám khí, đủ các
loại hình binh khí đồng dạng với từng cái chiêu thức trong Độc Cô Cửu Kiếm.

Nhìn đột nhiên từ trên trời rơi xuống chín người không rõ danh tính, hơn nữa,
hơn nữa càng là giống mình đến cực điểm, từ chiều cao, khuôn mặt đến y phục
làm Tiêu Dao Tử thần sắc cực kỳ ngưng trọng.

Chín người giống hắn cũng không sao, quan trọng là mỗi một người tản mát ra
khí tức đều siêu việt hắn quá nhiều, đây mới là đều khiến Tiêu Dao Tử trở nên
ngưng trọng.

Bỗng, Tiêu Dao Tử hai mắt đột nhiên mở lớn, trong mắt tràn đầy khiếp sợ.

Xuy xuy xuy!

Trong khoảnh khắc, cả chín người đều đồng thời động, tốc độ nhanh đến cực
điểm, đợi đến khi Tiêu Dao Tử phản ứng kịp thì cả người hắn đã gục ngã trong
vũng máu, hai mắt cũng dần trở nên mơ hồ, chậm rãi đóng lại.

"Hử?"

Lần nữa mở mắt, Tiêu Dao Tử cả người đều đã ướt đẫm mồ hồi. Hơi nhìn lại xung
quanh, đám người vẫn chỉ đứng đó, nhưng vừa rồi khoảnh khắc kia lại là vô cùng
chân thật, chân thật đến mức Tiêu Dao Tử đều nghĩ rằng chính mình thật đã
chết.

Ngay tại lúc hắn chuẩn bị đứng lên, một màn vừa rồi lại lần nữa phát sinh.

Đồng dạng chín người lao tới, đồng dạng tốc độ cực nhanh, đồng dạng Tiêu Dao
Tử cũng đỡ không được!

Lại mở ra hai mắt, Tiêu Dao Tử lần này rốt cuộc đã hiểu rõ, hắn nhưng là đã
chết qua hai lần a!

Cảnh giác nhìn chín người, Tiêu Dao Tử mặc dù biết ở trong thế giới này mình
chết sẽ được lần nữa hồi sinh, giúp hắn ngăn đi sợ hãi trong lòng. Thế nhưng
là, chết vẫn là chết, cái này cảm giác tuyệt không dễ chịu, càng không phải
thứ hắn thì thú gì.

Trên tay nắm chặt kiếm, Tiêu Dao Tử chết quá hai lần cũng đã bắt đầu biết
phòng bị, cảnh giác nhìn đám người.

Chẳng qua, khi chín người lần nữa xuất thủ, Tiêu Dao Tử kết cục vẫn là như
trước, lần nữa ngã xuống.

Nhanh!

Chín người tốc độ quả thật quá nhanh!

Vừa rồi Tiêu Dao Tử cũng chỉ là gần đỡ được một kiếm, hắn là hoàn toàn không
thể bì kịp tốc độ của chín người này.

Đến cả một người hắn còn không được, huống gì chín người liền thủ?

Cứ như vậy.

Xuy xuy xuy!

Xuy xuy.

Xuy!

Mười lần.

Tiêu Dao Tử nãy giờ nhưng là đã bị giết mười lần!

Mười lần chết đi sống lại, Tiêu Dao Tử thể xác mặc dù vẫn là hoàn hảo như
trước, nhưng ở hắn linh hồn lại là trùng kích không nhỏ. Chết đi rồi lại tiếp
tục sống lại, mười lần bên trong, hắn cố gắn phòng thủ, cố gắn phản khảng
nhưng chỉ là vô nghĩa, dần sinh thối lui cái này ý nghĩ.

"Ta cuối cùng cũng hiểu tại sao bọn hắn đều thành người điên. Cơ thể hoàn hảo
là một chuyện, linh hồn trải qua chết vô số lần sinh ra tổn thương lại là một
chuyện khác."

Xuy!

Kiếm quang lướt qua, đoạn đi suy nghĩ của Tiêu Dao Tử.

Hắn, lại lần nữa ngã xuống.

"Cái này vòng tuần hoàn, bao giờ mới kết thúc?" Lần thứ mười một sống lại,
Tiêu Dao Tử tự hỏi.

Xuy!

Máu tươi lần nữa mở rộ, nhuộm đỏ bạch y trên người Tiêu Dao Tử.

"Còn chưa xong sao? Nhàm chán, ta thật cảm thấy nhàm chán!" Không biết đã chết
đi sống lại bao nhiêu lần, Tiêu Dao Tử rốt cuộc cảm thấy có chút chán nản.

Hắn không thể điên cũng không thể ngây người.

Kiếm Tâm ở, hắn tâm nhưng vẫn sẽ tồn tại một tia thanh tĩnh.

Xuy xuy!

Lại một lần nữa sống lại, Tiêu Dao Tử tâm tình có thể nói là khác xa với những
lần trước. Lần này, hắn cảm thấy có chút nóng nảy.

Thật rất nóng nảy!

Xuy!

Không bao lâu, Tiêu Dao Tử trở mở hai mắt.

Lần này hắn là cầm kiếm đứng thẳng, mũi kiếm lần lượt chỉ vào chín cái người
đứng xung quanh.

"Con bà nó, lão tử hiện đang cảm thấy cực kỳ ức chế! Các ngươi có bản lĩnh thì
một mình đấu. Chín cái người hợp lực đánh giết một mình ta thì có cái gì ghê
gớm?"

Tiêu Dao Tử hiện tại tâm tình đúng là như chơi trò chơi mà thua hoài một dạng,
vô cùng làm thấy khó chịu, ức chế trong người.

Ở trong mấy cái này vô số lần chết đi sống lại, dù hắn nhìn được bọn họ phương
hướng xuất chiêu nhưng nếu muốn đồng thời phản kháng cả chín người thì là
không thể a!

Hắn nãy giờ làm bao thịt cho bọn họ mặc dù là có ý thối lui, nhưng cái này ý
thối lui bị Kiếm Tâm của hắn triệt để đánh tan. Không có ý đầu hàng là chuyện
tốt, chẳng qua, có thể ở dưới tay năm người này sống sót mới là một cái nan
đề.

Nếu như, nếu như hắn có thể cùng bọn họ một đấu một thì ít ra còn có một tia
cơ hội.

Chín người kia không giống như những lần trước liền động thủ mà bọn họ đều là
trầm mặc đứng yên một chỗ, lát sau, xung quanh Tiêu Dao Tử tám người đột nhiên
tiêu thất, chỉ để lại cái kia cầm kiếm người.

"Vậy mà thật sự một mình đấu?" Tiêu Dao Tử có chút ngạc nhiên.

Bất quá, đã một người đấu thì hắn sẽ không như lần trước một dạng chịu chết,
liền lấy chút chủ động, hóa thành một đạo tàn ảnh hướng người cầm kiếm lao
nhanh tới.

Keng!

Đối mặt với Tiêu Dao Tử cực nhanh một kiếm, cái kia người cầm kiếm vẫn là nhẹ
nhõm chặn lại, Tiêu Dao Tử trường kiếm còn cách hắn giữa chân mày khoảng năm
phân cũng vô pháp đi xuống.

Cái này lúc, người cầm kiếm vậy mà cũng biết mở miệng, "Yếu. Loại như ngươi ta
có thể đánh mười cái."

Nghe hắn nói, Tiêu Dao Tử hơi hơi nhướng mày.

Tốt một cái câu nói quen thuộc!

Nhìn người cầm kiếm trước mặt, Tiêu Dao Tử nhếch môi cười, "Đợi lát nữa, cái
này câu sẽ là ta nói."

"Trọng Điệp Kiếm, Ngũ Kiếm!"

Ông!

Kiếm reo chợt vang, năm đạo cực nhanh kiếm khí cũng đồng loạt bay thẳng tới
người cầm kiếm.

Hơi nhíu mày, người cầm kiếm hướng phía trước điểm tới một kiếm, "Phá Khí
Thức."

Ầm!

Kiếm vừa ra, năm đạo kiếm khí của Tiêu Dao Tử lập tức bị toái diệt, đồng thời
người cầm kiếm cũng hơi chút lùi về phía sau nữa bước.

Tiêu Dao Tử hai mắt khẽ híp, bắt lấy thời cơ vọt tới trước mặt người cầm kiếm,
trên tay kiếm cũng tàn nhẫn trảm xuống.

Người cầm kiếm không chút dao động, đồng dạng hướng hắn trảm ra một kiếm.

"Phá Kiếm Thức."

Trường kiếm hai người vừa va chạm liền phát ra mấy tiếng "Leng keng.", chỉ
thấy trường kiếm của người cầm kiếm đã dễ dàng phá bỏ một cái chiêu kiếm của
Tiêu Dao Tử.

Xuy!

Một cái thanh kiếm chậm rãi đâm vào phía bên ngực trái của Tiêu Dao Tử, máu
tươi từ trên ngực hắn không ngừng chảy xuống rồi dần lan rộng ra toàn bộ bạch
y.

Mắt nhìn trường kiếm đang cắm ở ngực mình, Tiêu Dao Tử một chút đau đớn cũng
liền không cảm thấy, chỉ mỉm cười nhìn thẳng người phía trước.

"Chờ, một lát chúng ta lại tiếp tục."

Ps: Cái dòng 'phát hiện vật phẩm LỤM' là ta một cái lễ vật, coi như hỗ trợ các
đồng đạo khổ sở tìm LỤM. Mọi người có thể tuyệt đối không cần cảm ơn ta! Ta
người này, vẫn luôn như thế tốt bụng /cdeu


Tiêu Dao Kiếm Thần - Chương #42