Độc Cô Cửu Kiếm!


Người đăng: ☬Hóa Thần Đệ Nhất Nhân☬

Cẩn thận từ trên kệ sách cầm lấy quyển Vũ Kỹ này xuống, nhìn bên ngoài quyển
sách đề to bốn chữ Độc Cô Cửu Kiếm, Tiêu Dao Tử cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn.

Sờ sờ bốn cái chữ này, hắn nghĩ, "Không lẽ là chỉ là cùng tên?"

Nghĩ như vậy, Tiêu Dao Tử lập tức lật ra quyển sách xem xem một chút bên trong
này đến tột cùng là viết cái gì, dù sao thì tên có thể giống tên, nhưng chiêu
thức thì chưa chắc giống nhau nha.

Chỉ là, mới xem được một hai trang đầu thì còn đỡ, đợi đến khi Tiêu Dao Tử mở
sang mấy trang sau thì khuôn mặt hắn mới dần trở nên khiếp sợ.

Nội tâm của hắn ngầm chấn động, "Gặp quỷ! Làm sao lại giống đến như vậy?"

Tiêu Dao Tử hắn vốn là cái người xuyên việt, trước đó hắn nhưng là thuần túy
nghiện truyện kiếm hiệp, tiên hiệp các loại, trong đó thì Kim Dung tiểu thuyết
thì không cần phải nói, đây đều là siêu phẩm a!

Trong kiếm hiệp Kim Dung cái nào kiếm pháp ngưu bức nhất?

Tiêu Dao Tử không biết có cái nào kiếm pháp ngưu bức nhất nhưng hắn là biết
Độc Cô Cửu Kiếm tuyệt đối là nổi tiếng nhất!

Ở tiểu thuyết Kim Dung có một vị kiếm khách cô độc. Cả đời của vị kiếm khách
này đều là một chuỗi bất bại, đến cả khi về già cũng chết bởi vì cô độc, hắn
cô độc vì đứng trên đỉnh cao của võ học, hắn cô độc vì ước muốn cả đời chỉ là
muốn một lần thu kiếm về phòng thủ cũng không được.

Cái này kiếm khách, cái này ngưu bức người tên là Độc Cô Cầu Bại!

Độc Cô Cầu Bại dùng sở học cả đời đã sáng tạo ra một môn kiếm pháp, một môn
chỉ có chín thức kiếm pháp nhưng là đủ để một người tung hoành cả thiên hạ
kiếm pháp, Độc Cô Cửu Kiếm!

Nắm chặt cái này cuốn Vũ Kỹ mang tên Độc Cô Cửu Kiếm, Tiêu Dao Tử cả người
giống như chết lặng, đứng im một chỗ hồi lâu.

"Cái này thế giới, chỉ có một mình ta là người xuyên việt sao? Hay là còn vô
số những người khác, kẻ đến trước ta, kẻ đến sau ta, có kẻ cũng là cùng với ta
một cái thế hệ?" Tiêu Dao Tử tự hỏi.

Thế giới rộng lớn, càng là cái tu luyện thế giới thì lại càng có nhiều chuyện
li kỳ. Nếu hắn đã có thể xuyên việt mà tới, tại sao những người khác cũng
không thể xuyên việt mà tới như hắn?

Kể từ lúc đến cái thế giới này, Tiêu Dao Tử mặc dù có chút thay đổi, trở nên
mạnh mẽ hơn, trở nên cuồng ngạo hơn, càng thêm tự tin vào bản thân. Nhưng tất
cả những thứ này không làm hắn quá mức kiêu ngạo, quá mức không coi ai ra gì.

Thế giới rộng lớn, có thể, Tiêu Dao Tử hắn chưa chắc đã là một cái nhân vật
chính!

Trong cái thế giới này, trong cái vũ trụ này cũng sẽ có người như hắn xuyên
việt sao?

Cái này câu hỏi có lẽ sẽ không người cho hắn biết đáp án, hoặc là cái này đáp
án vẫn là cần hắn từ từ tự mình giải đáp.

Thở ra một hơi, Tiêu Dao Tử mạnh mẽ đè hết mấy cái tâm tình cùng câu hỏi phức
tạm này xuống đáy lòng. Dù sao, hiện giờ những điều này cũng không phải thứ
hắn có thể chạm đến được bởi chỉ có thực lực cường thì mới có thể giải đáp tất
cả, biết được tất cả những gì mình muốn biết.

Lại nhìn xuống cái này quyển Vũ Kỹ, Tiêu Dao Tử hơi nhíu mày, "Phàm cấp hạ
phẩm Vũ Kỹ? Có chút kỳ quái."

Tính toán thời gian mình đi vào đây đến bây giờ, đại khái cũng chỉ mới nửa
canh giờ. Suy nghĩ một chút, Tiêu Dao Tử quyết định cầm lấy Vũ Kỹ hướng đến
bên ngoài cái kia lau kiếm lão giả đi tới.

Nhẹ nhàng để Độc Cô Cửu Kiếm xuống trước mặt lão giả, Tiêu Dao Tử ôm quyền
hỏi.

"Tiền bối, ta có thể mượn cái này Vũ Kỹ chứ?"

Lão giả cũng không trả lời mà chỉ hỏi lại hắn một câu, "Ngươi là Tiêu Dao Tử,
Chân Truyền đệ tử của Tông Chủ?"

Tiêu Dao Tử đáp, "Là ta."

Lão giả hơi gật đầu, nói: "Tông Chủ mới có lệnh, chỉ cần là Vũ Kỹ giới hạn từ
Hoàng cấp cao phẩm trở xuống đều có thể cho ngươi mượn, mỗi lần chỉ có thể
mượn một quyển, trả lại thì mới được mượn cái khác Vũ Kỹ."

"Đây là thiên tài nên có lợi ích sao?" Tiêu Dao Tử thầm nghĩ.

Nhìn một chút để trước mặt mình Độc Cô Cửu Kiếm, lão giả hướng Tiêu Dao Tử
nói: "Cái này Vũ Kỹ ta cũng không biết nó có từ khi nào, chỉ biết nó đã xuất
hiện từ rất lâu trước đây, được Tông Chủ đời thứ nhất của bổn tông đoạt được,
lưu truyền từ đó đến bây giờ."

Suy nghĩ một chút, lão giả lại nói: "Chẳng qua, từ trước đến giờ đều không ai
tu luyện thành công cái này Vũ Kỹ, từng luyện qua cái Vũ Kỹ này cơ bản đều
thành người điên. Bản thân người tạo ra cũng không cho biết phẩm giai của Vũ
Kỹ nên không có ai bỏ thời gian mà luyện một cái Vũ Kỹ khó tu luyện lại không
biết được chân chính sức mạnh của nó, chúng ta cũng bởi vậy mới tự xếp nó vào
Phàm cấp hạ phẩm Vũ Kỹ, hy vọng vì phẩm giai thấp, độ khó lớn mà không người
đi tu luyện."

Cầm lên Vũ Kỹ, lão giả đưa cho Tiêu Dao Tử, "Ta khuyên ngươi, đây có thể là
bất phàm nhưng cũng có thể là tầm thường Vũ Kỹ, độ khó vừa cao lại nguy hiểm,
tu luyện có thể không đạt được cái gì tốt thành quả, không đáng để loại thiên
tài như ngươi phí công tốn thời gian. Ngươi thời gian vẫn còn nhiều, tối nhất
đi chọn lại một cái khác Vũ Kỹ đi."

Tiếp nhận Vũ Kỹ, Tiêu Dao Tử hướng lão giả ôm quyền một cái, cười nói: "Đạ tạ
tiền bối nhắc nhở. Thế nhưng, cái này Kiếm Kỹ, chính là thứ mà ta đang cần
Kiếm Kỹ, những cái khác Vũ Kỹ hiện giờ không vào được ta pháp nhãn."

Lại nhìn Tiêu Dao Tử một cái thật sâu, lão giả phất tay nói: "Tùy ngươi."

Khuyên cũng đã khuyên, hắn không có nghĩa vụ phải tuyệt đối khuyên bảo cái gì
đệ tử phải làm theo lời mình, càng là mấy cái này cố chấp đệ tự thì tốt nhất
cứ mặc kệ, biết khó thì sẽ biết lui.

"Đã vậy, đệ tử xin cáo lui." Thu hồi Độc Cô Cửu Kiếm vào Nhẫn Trữ Vật, Tiêu
Dao Tử mỉm cười chào lão giả một tiếng rồi nhanh chân rời khỏi Vũ Kỹ Các.

Một đường chạy thẳng về động phủ của mình, Tiêu Dao Tử vừa mới về đến nơi thì
đã gặp một đám người đang tụ tập ở trước cửa động phủ đợi hắn, thần sắc có vẻ
bất thiện.

Đi đến trước mặt đám người này, Tiêu Dao Tử hỏi, "Các ngươi là?"

"Ngươi là Tiêu Dao Tử?" Một thanh niên mặt sẹo hướng hắn quát.

Nhíu mày nhìn thanh niên mặt sẹo, Tiêu Dao Tử chậm rãi đáp, 'Là ta. Có chuyện
gì?"

Đạt được Tiêu Dao Tử thừa nhận, thanh niên mặt seo nói: "Hừ, nghe nói ngươi
hiện là thiên tài đang nổi tiếng nhất trong Nội Môn, mới đến liền khiêu chiến
những người có tu vi Luyện Thể nhị trọng trở lên, ta cũng muốn hướng ngươi
đánh đánh một chút, xem ngươi rốt cuộc có bản lĩnh gì."

Tiêu Dao Tử gật đầu, "Ra là như vậy." Hắn lại hướng đám người phía sau thanh
niên mặt seo hỏi, "Các ngươi cũng là như vậy?"

Đám người đồng thanh đáp, "Đúng!"

"Vậy thì thật xin lỗi, hôm nay đã hết lượt khiêu chiến, thứ lỗi ta không
tiếp." Vừa dứt lời, hắn không có để tâm đến đám người kia phản ứng mà là hướng
phía trong động phủ của mình đi vào.

Thấy Tiêu Dao Tử không để ý đến mình, thanh niên mặt sẹo trong mắt chứa đầy
hàn quang, "Rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt!" Đang nói, trên tay bỗng
nhiên nắm quyền, hướng Tiêu Dao Tử đấm tới.

Lạnh lùng nhìn sang thanh niên mặt sẹo, Tiêu Dao Tử hừ lạnh, "Cho mặt không
muốn, muốn đánh mắt!"

Ông!

Kiếm thanh chợt vang, người thanh niên kia đang một quyền đấm tới Tiêu Dao Tử
lại đột nhiên bay vọt ra mười mấy trượng, trên thân y phục cũng là rách tả
tơi, máu tươi nhuộm đỏ.

"Luyện Thể tam trọng đỉnh phong? Yếu! Kẻ nhưng ngươi cho dù có là mười tên
Luyện Thể tứ trọng cũng đừng mong đánh bại ta." Nói xong, Tiêu Dao Tử không
lại nói cái gì, quay người tiến nhập bên trong động phủ, đồng thời phong bế
cửa động.

Lát sau, thanh niên mặt sẹo mới từ trên mặt đất chống tay đứng dậy, ánh mắt
đầy căm thù nhìn vào cửa động của Tiêu Dao Tử, "Khốn nạn, vậy mà dám để ta mất
mặt trước nhiều người như vậy. Ngươi chờ, chuyện này ta nhất định không dễ
dàng bỏ qua!"

Nhìn sang đám người, thanh niên quát to một cái, "Còn không mau cút!"

"Vâng vâng, chúng ta cút, chúng ta cút." Đám người thấy trạng thái hiện giờ
của thanh niên này không ổn lắm, lại thêm một chút thân phận của hắn nên không
ai dám nói thêm gì nhiều, đều vội vã xoay người rời đi.

Rất nhanh, trước cửa động lại lần nữa trở nên yên tĩnh không bóng người.

Tiêu Dao Tử sau khi bước vào động phủ thì liền moi ra Độc Cô Cửu Kiếm, vội
vàng ngồi xuống tu luyện.

Độc Cô Cửu Kiếm có tổng cộng chín thức tất cả gồm: Tổng Quát Thức, Phá Kiếm
Thức, Phá Đao Thức, Phá Thương Thức, Phá Tiên Thức, Phá Sách Thức, Phá Chưởng
Thức, Phá Tiễn Thức, Phá Khí Thức.

Một khi đã tu luyện hết chín cái thức này, thiên hạ tất cả chiêu thức chính là
một kiếm phá sạch!

Nhất kiếm pháp vạn pháp!

"Độc Cô Cửu Kiếm, thức thứ nhất, Tổng Quát Thức, chiêu thức quan sát, di
chuyển, tấn công,... tất cả mọi quy tắc biến hóa của kiếm thuật. Nói như vậy,
ta là phải luyện kiếm thật nhiều, hiểu sâu về thế kiếm của mình cũng như người
khác, đồng thời sử dụng thuần thục mọi quy tắc biến hóa kiếm thuật sao?" Tiêu
Dao Tử hai mắt khẽ híp, một lòng tập trung tu luyện cái này Kiếm Kỹ.

Từ từ lật sang từng trang sách một, hai mắt của Tiêu Dao Tử dần trở lên chăm
chú vào mấy cái này hình vẽ minh họa trong sách. Dần dần, hắn bắt đầu cảm thấy
kỳ lạ, những cái này hình vẽ vậy mà đang từ từ chuyển động, tư thế và trạng
thái cũng dần thay đổi khác đi.

"Xem quá nhiều nên bị hoa mắt sao?" Tự hỏi một câu, Tiêu Dao Tử theo bản năng
nhắm lại hai mắt, lấy tay dụi nhẹ mắt.

Lần nửa mở to hai mắt, Tiêu Dao Tử rốt cuộc cũng đã xác định chính mình là
nhìn quá nhiều nên bị hoa mắt. Vừa rồi mấy cái kia hình ảnh vốn cũng không
phải đang chuyển động mà căn bản là không hề có mấy cái hình ảnh đó nha.

Ầm ầm, keng!

Oanh!

Keng keng!

Nghe bên tai không ngừng chuyền ra tiếng vũ khí va chạm cùng tiếng đánh nhau,
Tiêu Dao Tử không khỏi cười khổ một cái, ánh mắt hơi nhìn về phía trước mặt.

"Ta cuối cùng cũng hiểu tại sao mấy cái tên tu luyện Kiếm Kỹ này lại bị điên
rồi."

Chỉ thấy, phía trước mặt Tiêu Dao Tử hoàn toàn không phải cái gì phong cảnh
trong động phủ vừa rồi, cái kia Độc Cô Cửu Kiếm cũng đã không nhằm trên tay
của hắn mà là đột nhiên biến mất dạng.

Hiện tại, ở trước mặt Tiêu Dao Tử chính là một cái kỳ lạ thế giới, phía trên
bầu trời là kiếm, chân trời cũng có kiếm, đảo mắt khắp nơi đều là kiếm.

Một cái thế giới tràn đầy kiếm!

Không những thế, xung quanh Tiêu Dao Tử cũng có rất nhiều, rất nhiều người.
Nhưng mấy cái người này có vẽ như không nhìn thấy hắn, cũng không có phát hiện
sự tồn tại của hắn mà chỉ lo đánh nhau, dùng rất nhiều chiêu thức đa dạng để
đánh bại đối thủ của mình.

Cái này thế giới quả thật có chút giống với cái kia huyết sắc thế giới a!

Còn tốt một cái, nơi này cũng không phải cái gì u ám phong cảnh, cũng không có
máu tươi hay người chết, dễ chịu hơn huyết sắc thế giới nhiều.

Đối với khung cảnh xung quanh đột ngột thay đổi, Tiêu Dao Tử hoàn toàn bất vi
sở động, chỉ đứng yên một chỗ nhìn mấy cái này người đánh nhau.

Không biết qua bao lâu thời gian, sau khi lặng lẽ quan sát mấy cái này người,
Tiêu Dao Tử phát hiện ra một điều đó là những người ở đây là không có thấy
hắn, không thể động được vào hắn, hắn nhìn thấy bọn họ nhưng cũng đồng dạng
không chạm được vào bọn họ.

Nói cách khác, đây là một cái 3d hình chiếu, không có thật thế giới!

Biết được đặc điểm của cái thế giới này, Tiêu Dao Tử nhíu mày thật sâu, "Ta
làm sao lại rơi vào cái thế giới này? Không lẽ ra do cái kia quyển Độc Cô Cửu
Kiếm? Nếu như vậy, ta bị đưa vào cái thế giới này chắc chắn phải có một cái lý
do nào đó."

Liếc nhìn bốn phía, xác định mình hoàn cảnh có thể nói là cũng có điểm an
toàn, Tiêu Dao Tử quyến định khoanh chân ngồi xuống, tĩnh tâm suy nghĩ lại mọi
việc.

Càng gặp chuyện kỳ lạ thì càng phải bình tĩnh suy xét a!

"Thiên phú không cao nhưng lại rất nhanh lĩnh ngộ Kiếm Thế cùng Kiếm Tâm, trên
người ẩn tàng Thiên Đạo một tia phép tắc, không chỉ vậy, kẻ này còn liên kết
với một cái cường đại nhân quả. Chậc chậc, đã lâu không ai đến đây, hiện lại
có một cái thiếu niên rắc rối mò đến. Thôi, hi vọng ngươi vượt qua được mấy
cái này khảo nghiệm, ta nhưng là đã cô độc rất lâu rồi nha!"

Tiêu Dao Tử là không biết, hắn cũng không hề phát hiện ở trước mặt hắn vẫn
luôn tồn tại một cái nam tử trung niên đã luôn nhìn hắn từ lúc hắn vào đây đến
giờ. Hiện thì

người này đang cùng hắn ngồi xuống một chỗ, yên lặng đối mặt.

Cái này người trung niên cũng giống như mối quan hệ giữa Tiêu Dao Tử cùng với
mấy cái người đánh nhau kia. Ở đây, Tiêu Dao Tử có thể thấy mấy người kia,
nhưng mấy người kia lại không thấy hắn, nam tử trung niên thì nhìn thấy Tiêu
Dao Tử, Tiêu Dao Tử là không thấy được nam tử trung niên.

"Một mình ở sâu trong dòng thời gian, không thể không nói, ngươi để cho ta tìm
thật lâu."

Ngay tại lúc này, một đạo thanh âm vang lên giữa sân.

Tiêu Dao Tử vẫn không động đậy, hiển nhiên, cái này thanh âm chỉ có duy nhất
người nam tử trung niên kia nghe được, Tiêu Dao Tử một chữ cũng không thể nghe
thấy!

Nam tử trung niên ánh mắt hướng về phía chân trời nhìn lại, hắn thấy một cái
nam tử thân mặc hắc y, đầu đầy tóc trắng đang chậm rãi lăng không tiến tới.

"Đến được đây cũng không phải người tầm thường, không biết ngươi là?" Nam tử
trung niên hỏi.

Hắc y nam tử đáp, "Ta tên Kiếm Diệt Thiên."

Nam tử trung niên ngồi đó gật đầu, "Trên người ngươi ta cảm thấy được mấy đạo
khí tức quen thuộc, nhưng theo ta thấy, ngươi cùng chúng ta đều không cùng
thời đại. " Đang nói, nam tử trung niên giống như lại nghĩ đến cái gì, "À, ta
cũng có chút hồ đồ, những cái này cũng chả có gì quan trọng, quan trọng là
ngươi đến đây để làm gì?"

Kiếm Diệt Thiên ngẩn mặt nhìn lên cái kia tràn đầy kiếm bầu trời, sau lại nhìn
thẳng về phía nam tử trung niên.

"Vô địch, tĩnh mịch!"

Nghe được lời nói của Kiếm Diệt Thiên, nam tử trung niên bỗng nở nụ cười, một
cái vô cùng vui vẻ nụ cười, cực kỳ vui sướng nụ cười.

Đứng ở trên không trung, Kiếm Diệt Thiên cũng đồng dạng nở cụ cười như hắn.

"Đến!" Ngừng cười lúc, nam tử trung niên hướng Kiếm Diệt Thiên nói lớn một
tiếng.

Một khắc sau, cả hai người đều đồng loạt biết mất, chỉ để lại Tiêu Dao Tử một
mình ngồi trong sân cùng với mấy cái kia ảo ảnh đám người.


Tiêu Dao Kiếm Thần - Chương #41