Thắng Ta, Cũng Có Thể Cuồng!


Người đăng: ☬Hóa Thần Đệ Nhất Nhân☬

Đạo thanh âm này được hắn gia trì linh khí, rất nhanh liền khuếch tán trong
không gian, truyền khắp Nội Môn của Thiên Kiếm Tông.

Lý Vân Tiêu dẫn theo Chu Thủy Linh vừa đi không xa thì nghe thấy thanh âm của
Tiêu Dao Tử, cả hai đều lắc đầu cười khổ.

"Cái tên này đúng là không biết tốt xấu, cuồng không có mức độ. Vừa mới đến
nơi lại muốn khiêu chiến người trong tông môn, không lẽ hắn nghĩ mình hiện giờ
vô địch rồi?" Chu Thủy Linh tức giận nói.

Thấy nàng như vậy, Lý Vân Tiêu chỉ là lắc đầu cười, "Ha ha, cứ kệ hắn đi. Hiện
nay hắn vừa đến tông môn liền có thể vào thẳng đệ tử Chân Truyền, nếu không
thể hiện chút gì thì chúng đệ tử trong tông làm sao phục? Hắn muốn khiếu chiến
cũng là để chứng tỏ chính mình, cũng không phải việc gì xấu."

Chu Thủy Linh nghe hắn nói tựa hồ cũng có lý, nàng mặc dù trong lòng có chút
khó chịu Tiêu Dao Tử cuồng ngạo nhưng vẫn thôi không nói gì, tiếp tục cùng Lý
Vân Tiêu đi đến đại điện.

Lúc này đây, Nội Môn đệ tử đều là bởi câu nói của Tiêu Dao Tử dẫn đến chú ý,
vô số người tỏ ra bực tức, chửi ầm lên, một số khác lại là hiếu kỳ chủ nhân
thanh âm này.

Sau cùng, tất cả chư vị Nội Môn đệ tử đều đồng loạt phi nhanh về phía mà giọng
nói truyền ra, bọn họ là muốn xem xem kẻ điên nào lại cuồng đến như vậy!

Tại một cái động phủ khác của đệ tử Chân Truyền, một cái người thanh niên áo
xanh đang nhắm nghiền hai mắt, tĩnh tâm đả tọa.

Lát sau, một vị trẻ tuổi thiếu niên bước nào.

"Sư huynh, nghe nói Tông Chủ vừa từ bên ngoài lôi về một cái người trẻ tuổi,
vừa rồi hắn mới đến tông môn liền đứng trên đỉnh núi hô to muốn tìm người có
tu vi Luyện Thể tam trọng trở xuống đánh với hắn." Nhìn thanh niên trước mặt,
thiếu niên trẻ tuổi nói.

Thanh niên kia không mở mắt, nói: "Tiểu sư đệ biết chuyện này chưa? Hắn hiện
giờ lại đang làm gì?"

"Hắn đối với chuyện này cũng không quan tâm, như trước bế quan tu luyện."
Thiếu niên đáp.

Bấy giờ, thanh niên áo xanh lúc này mới mở ra hai mắt, chậm rãi đứng dậy bước
ra khỏi động phủ của mình. Ở bên cạnh thiếu niên nhìn thấy hắn hướng bên ngoài
đi đến, chính mình cũng lặng lẽ theo sau.

Hai người đi ra khỏi động phủ, ánh mắt người thanh niên nhìn về hướng đỉnh núi
của Tiêu Dao Tử, mỉm cười nói: "Đi thôi. Xem xem cái này thiên tài mới được
Tông Chủ thu nhận là một cái tầm thường cuồng hay vẫn là có vốn liếng cuồng?"

Dứt lời, cả hai người hóa thành hai đạo tàn ảnh phóng về phía đỉnh núi của
Tiêu Dao Tử.

Đồng dạng như hai người này, mấy cái khác đệ tử Chân Truyền cũng là đi ra khỏi
động phủ của mình, hướng đến động phủ của Tiêu Dao Tử, ý đồ là muốn xem một
chút náo nhiệt.

Không đến nửa canh giờ, trước mặt động phủ của Tiêu Dao Tử đã hoàn toàn bị đám
người bu lại, tạo thành một mảnh đen nghịt.

Mắt nhìn bị mình gọi tới đám người, Tiêu Dao Tử cũng không có bất kỳ cái gì
hoảng loạn tâm, trái lại trên mặt nụ cười càng đậm, không hề bởi bị vô số khí
thể ép về một mình mình mà sinh ra sợ hãi.

Rút ra bên hong Lăng Tiêu Kiếm, Tiêu Dao Tử một thanh bạch y, thần thái nhàn
nhã đi đến trước mặt chư vị đệ tử, cao giọng nói: "Hôm nay ta sẽ chỉ đấu với
mười người, giới hạn tu vi từ Luyện Thể tam trọng trở xuống. Nếu như có người
thắng được ta, ta ở đây có một thanh Hoàng cấp pháp khí cùng một bộ Hoàng cấp
Bộ Pháp, ta sẽ đưa các ngươi."

Tiêu Dao Tử biết bọn người này sẽ không bởi vì vui mà đến, nhưng nếu muốn có
người cùng mình đấu thì tốt nhất vẫn là dùng một chút lợi lộc để kích thích
bọn hắn. Lăng Tiếu Kiếm cùng Cửu Chuyển Bộ Pháp chính là thứ kích thích nhất,
vậy nên Tiêu Dao Tử cũng liền mang ra treo trước mặt đám người.

Quả nhiên, nghe được lời này của Tiêu Dao Tử, lập tức liền có một cái người
thiếu niên chạy tới trước mặt hắn, ôm quyền nói: "Đến, ta cùng ngươi đấu."

Liếc nhìn cái này thiếu niên, Tiêu Dao Tử nhẹ nhàng lắc đầu, "Luyện Thể nhất
trọng, ngươi quá yếu."

"Ngươi nói gì!?" Cái kia thiếu niên liền bị hắn chọc tức không hề nhẹ.

Đột nhiên, Tiêu Dao Tử lại nói: "Đổi một cái khác đi."

"Dám xem thường ta, ta liền muốn giết ngươi!" Tức giận hướng Tiêu Dao Tử hét
to, hiển nhiên thiếu niên trong lòng lửa giận đã không thể tiếp tục kiếm chế.

"Phong Lôi Chùy!"

Rống to một tiếng, thiếu niên trên tay chợt xuất hiện một cái chùy lớn, hắn
cầm theo cái này chùy mạnh mẽ phóng tới trước mặt Tiêu Dao Tử.

Tiêu Dao Tử thở dài lắc đầu, trên tay trường kiếm nhẹ nhàng điểm về phía trước
một cái.

Ầm!

Cái kia chùy lớn vừa va chạm vào trường kiếm của Tiêu Dao Tử thì lập tức phá
toái, cái kia thiếu niên như diều đứt dây, bị chấn bay ra mười mấy trượng, học
máu rồi ngất xỉu tại chỗ.

Thật mạnh!

Đây là những gì mà mọi người ở đây đánh giá Tiêu Dao Tử.

Đơn giản đánh bại cái kia thiếu niên, Tiêu Dao Tử lần nữa hướng về phía đám
người, lạnh lùng nói: "Ta chỉ nói một lần, các ngươi nghe cho rõ một chút. Ta
không rảnh để đánh với mấy tên yếu đuổi đến một kiếm cũng không đỡ được như
hắn! Tiếp theo cái này yêu cầu cũng cần đổi lại. Hiện ta chỉ đấu với người có
tu vi Luyện Thể nhị trọng đến tứ trọng, hiểu!?"

Chỉ đấu với người có tu vi từ Luyện Thể nhị trọng đến tam trọng!

Nghe hắn nói, toàn bộ người ở đây đều im lặng hồi lâu. Lát sau, một vị thiếu
niên khác bước ra.

"Mặc Nhật, tu vi Luyện Thể nhị trọng, hướng các hạ luận bàn một cái."

Xem một chút thiếu niên, Tiêu Dao Tử hài lòng gật đầu, "Tới đi."

Thiếu niên ôm quyền một cái, rút ra trường thường trên lưng, cả người hóa
thành bóng đen đâm tới Tiêu Dao Tử.

Keng!

Thiếu niên tốc độ tuy nhanh nhưng so với Tiêu Dao Tử thì quả thật còn kém xa,
trường thương mũi nhọn cũng dễ dàng bị Tiêu Dao Tử cầm kiếm gạt qua một bên,
đồng thời cả người hắn lập tức ép sát thiếu niên, lưỡi kiếm nhẹ nhàng đặt lên
cổ đối phương.

Ở trong mắt người khác, tất cả những thứ này cũng chỉ diễn ra chưa đầy một
hơi, thiếu niên cầm thường đã nhanh chóng bị Tiêu Dao Tử đánh bại, hơn nữa
cũng lại một chiêu bại!

Một màn này để chư vị đệ tử một lần nữa bị chấn kinh!

"Ta thua." Cảm nhận cái kia băng lãnh lưỡi kiếm, thiếu niên cơ thể bất động mở
miệng.

Thu hồi trường kiếm, Tiêu Dao Tử nói: "Kế tiếp."

Mọi người đảo mắt nhìn nhau, sau mấy hơi, một cái không mang áo, thân hình rắn
chắc thiếu niên đi đến trước mặt Tiêu Dao Tử.

"Tại hạ Mục Vân, tu vi đồng dạng Luyện Thể nhị trọng."

Giới thiệu xong, hai tay cũng đã nắm quyền lao đến phía trước mặt Tiêu Dao Tử.

"Thái Dương Quyền!"

Mục Vân hai tay nóng bỏng, nhiệt độ xung quay hắn cũng bởi vậy mà bắt đầu tăng
cao. Thế nhưng, hắn hai cái quyền này còn chưa chậm được vào một góc áo của
Tiêu Dao Tử thì liền khựng lại.

Ở Mục Vân trên cổ, một thanh kiếm đang chậm rãi cắm vào, một vết nhàn nhạt máu
tươi từ mũi kiếm dần dần lăn xuống.

"Chủ tu luyện thể nhưng nhục thân vẫn là chưa đủ, tốc độ thì lại càng chậm."
Tiêu Dao Tử lắc đầu nói, trường kiếm cũng chậm rãi thu về.

Trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh, Mục Vân thầm khen mình tốc độ phản ứng vẫn còn
kịp, nếu không phải hắn kịp thời dừng lại thì cái kia kiếm cũng không phải chỉ
đâm sơ ở ngoài da như vậy.

"Đa tạ các hạ lưu thủ." Ôm quyền cảm tạ Tiêu Dao Tử, Mục Vân xoay người rời
khỏi nơi đây.

Tiêu Dao Tử, "Kế tiếp."

"Lăng Vũ, Luyện Thể nhị trọng."

Ầm!

"Kết tiếp"

"Vương Kim, Luyện Thể tam trọng"

Ầm!

"Tiếp tục."

"Hoàng Phong, Luyện Thể tứ trọng"

Ầm ầm!

"Tiếp"

Keng!

"Tiếp theo."

Xuy xuy!

...

Cứ như vậy, chín người khiếu chiến Tiêu Dao Tử thì cả chín người đều đã bại
trận. Ở trước mặt của hắn, Luyện Thể nhị trọng hầu như là một kiếm liền bại,
tam trọng cùng tứ trọng cũng không cần hao nhiều thời gian.

Chín người đều đã bại, cái thứ mười cuối cùng bước ra.

"Ta là Long Thiên, Luyện Thể..."

"Không cần đấu!"

Chưa đợi cái kia người nói xong, Tiêu Dao Tử đã lên tiếng.

"Tiếp tục đấu cũng không có cái gì ý nghĩa."

"Là sao?" Người kia tựu hồ vẫn chưa hiểu ý của hắn.

Hơi liếc cái này người thứ mười, Tiêu Dao Tử nói: "Ngươi cùng bọn họ, đều đồng
dạng!"

Cùng bọn họ đều động dạng!

Hiện cái này sau cùng người cuối cùng cũng đã hiểu ý tứ của hắn.

Tiêu Dao Tử ý tứ rất đơn giản, cho dù hắn đấu tiếp tục đấu thì cuối cùng vẫn
là cái thanh niên kia thua.

"Cuồng ngạo!" Thanh niên cuối cùng tức giận hét lớn.

Ầm!

Cái này lúc, người thanh niên vừa rồi cả người bị một đạo kiếm khí đánh bay ra
ngoài, thân thể rơi xuống mặt đất tạo thành một cái hố lớn, phía trên ngực hắn
còn tồn tại một đạo thật dài vết kiếm đang không ngừng chảy máu.

Thanh niên ngây người, hắn hoàn toàn không kịp phản ứng thì đã bại!

Tiêu Dao Tử thu kiếm vào vỏ, xa xa nhìn thiếu niên, "Thắng ta, cũng có thể
cuồng!"

Nói xong, Tiêu Dao Tử không tiếp tục để ý đám người này, lách người rời khỏi
nơi đây.

Nhìn Tiêu Dao Tử hoàn toàn biến mất, chư vị đệ tử ở đây trầm mặc hồi lâu, lát
sau thì lập tức nào nhiệt rầm trời.

Đối với bọn họ mà nói, hôm nay mười cái trận đấu tuyệt đối là chấn động nhất
mười cái trận đấu.

Bất luận như thế nào đi nữa, việc hôm nay truyền ra chắc chắn sẽ gây chấn động
toàn tông môn, từ đó trong Thiên Kiếm Tông nhất định sẽ xuất hiện thêm một cái
đặc thù tồn tại, một cái hoành không xuất thế thiên tài!

Quan trọng nhất, cái này thiên tài chắc chắn sẽ không yên phận một chỗ, đơn
giản vì hắn cuồng a!

Cực kỳ cuồng nhất một cái thiên tài!

Ở cách đám người không xa chỗ, mấy đạo bóng đen phân tán đứng xa xa nhau, mấy
cái này bóng đen đều không hề muốn tới gần nơi đám người Tiêu Dao Tử giao đấu
mà chỉ đứng từ xa quan chiến.

Bọn họ cũng không phải ai khác mà chính là chúng đệ tử Chân Truyền đến xem náo
nhiệt.

Tiêu Dao Tử rời đi một lúc, những đệ tử Chân Truyền này không hẹn mà cùng nhau
rời đi, dù sao thì, ở đây cũng không còn cái gì náo nhiệt cho bọn họ xem, ở
lại cũng không có ích gì.

"Không tệ một cái thiên tài." Phía dưới một góc cây, thanh niên áo xanh nhìn
hướng Tiêu Dao Tử rời đi nói.

Thiếu niên bên cạnh hắn đột nhiên hỏi, "Đại sư huynh, hắn ta lần này náo đến
thập đại đệ tử Chân Truyền đều xuất hiện, chúng ta tiếp theo có cần xem kỹ hắn
một chút không?"

Thanh niên áo xanh cười nói: "Cứ kệ hắn đi, để hắn gây chút nào nhiệt càng
khiến cái tông môn này trở nên thú vị, miễn sao hắn đừng như mười mấy năm
trước cái vị kia Tiêu Phong là được rồi. Còn đám người kia tựa hồ cũng có hứng
thú với hắn, nhưng chưa vào được đệ tử Chân Truyền hai mươi vị trí đầu thì
cũng chả để làm gì."

Thiếu niên gật đầu, "Cũng đúng."

Hai người sau khi nói chuyện xong liền hóa thành hai đạo tàn ảnh phân ra hai
hướng rời đi, mỗi người đều là trở về cái động phủ của mình, bỏ mặc Tiêu Dao
Tử làm gì thì làm.

Đối với tất cả những cái này việc, Tiêu Dao Tử không biết, cũng không sẽ quan
tâm. Sau khi rời khỏi chính mình động phủ, hắn một mạch đi thẳng đến Vũ Kỹ Các
của Thiên Kiếm Tông tìm kiếm Vũ Kỹ.

Tiêu Dao Tử vẫn là không quên, thứ hắn đang cần nhất là Vũ Kỹ a!

Bước vào Vũ Kỹ Các, Tiêu Dao Tử thấy một cái lão giả râu tóc trắng xóa đang
không ngừng lau chùi kiếm của mình.

Đi tới trước mặt lão giả, Tiêu Dao Tử lễ phép nói: "Tiền bối, ta là đến xem
một chút Vũ Kỹ, không biết quy củ ở đây như thế nào?"

Vừa nói, hắn vừa từ trong ngực moi ra lệnh bài của Chân Truyền đệ tử được Lý
Vân Tiêu đưa cho từ trước.

Lão giả ngừng lại động tác trên tay, nhìn sơ lệnh bài của Tiêu Dao Tử rồi nói:
"Ngươi được xem hai canh giờ, sau hai canh giờ phải lập tức rời khỏi, nếu
không, xử theo luật!"

Nói hết câu, lão giả cũng không lại nhìn hắn mà tiếp tục lau kiếm.

Nhẹ gật đầu, Tiêu Dao Tử ôm quyền một cái coi như cảm tạ, hắn cũng không thèm
để ý cái lão giả này thái độ, nhẹ cất bước tiến vào sâu bên trong Vũ Kỹ Các.

Trên đường, Tiêu Dao Tử nhìn thấy rất nhiều các loại Vũ Kỹ, nhưng vẫn không
thấy cái nào Vũ Kỹ hắn cần tìm.

Dừng chân tại một cái kệ sách, Tiêu Dao Tử ánh mắt chậm rãi du tẩu.

Liệt Hỏa Quyền, Toái Sơn Chưởng, Lục Bi Khúc, Loạn Vũ Đao Pháp, Cửu Lôi Kiếm
Pháp, Độc Cô Cửu Kiếm, Bạo Thiên Châm Pháp,..

Đợi chút!

Cái quỷ gì? Độc Cô Cửu Kiếm!

Nhìn lại bốn chữ này, Tiêu Dao Tử hai mắt trợn to, biểu tình vừa có chút cổ
quái, lại có chút kinh ngạc cùng chấn kinh.

Ps: Có cái gì lỗi chính ta chưa kịp soát, mn nếu đọc không được có thể liên hệ
ta sửa lại.


Tiêu Dao Kiếm Thần - Chương #40