Ai Dám Chiến Một Trận?


Người đăng: ☬Hóa Thần Đệ Nhất Nhân☬

Đến ngày thứ năm, Tiêu Dao Tử cũng không quên hôm nay là ngày hắn phải cùng Lý
Vân Tiêu và Chu Thủy Linh lên đường đi đến Thiên Kiếm Tông, vì vậy mà hắn thức
dậy từ rất sớm, đồng thời quay lại Phủ Thành Chủ trước khi trời chưa sáng.

Về đến phòng của mình, Tiêu Dao Tử vốn đang chuẩn bị thu xếp hành lí, nhưng
khi hắn nhìn lại trong phòng một chút, hình như nơi đây vốn chẳng có thứ gì
của hắn cần hắn thu xếp.

Ngây người một chút, Tiêu Dao Tử lắc đầu cười khổ.

Thứ duy nhất hắn có cũng chỉ là hai thanh kiếm và mấy bộ quần áo để ở trong
Nhẫn Trữ Vật, tự hồ cái gì thu dọn đồ đạc cùng xắp xếp hành lí đều là việc
không cần thiết.

Tiêu Dao Tử ngửa mặt nhìn lên bầu trời thấy phía trên vẫn là đen nghịt một
mảnh, tự hồ thời gian vẫn còn có chút sớm.

Suy nghĩ một chút, Tiêu Dao Tử quyết định đi qua phòng bên cạnh chào hỏi gia
gia hắn một tiếng. Dù sao thì, mấy ngày hôm nay hắn cũng là không nói lời nào
mà bỏ nhà đi bụi.

Quả thật là bỏ nhà đi bụi!

Nghĩ vậy, Tiêu Dao Tử đi đến trước cửa phòng Tiêu Lăng, đứng bên ngoài gõ cửa
rồi hỏi.

Cốc cốc.

"Gia gia, ngươi dậy?"

Không lâu sau, giọng nói của Tiêu Lăng từ bên trong phòng truyền ra, "Vào đi."

Tiêu Dao Tử mở cửa bước vào liền nhìn thấy Tiêu Lăng đang ngồi ngay trước bàn,
uống trà đợi hắn.

Hắn định xoay người khép lại cửa chính thì Tiêu Lăng lại lên tiếng, "Cứ đến
đây ngồi đi, cửa thì cứ để như vậy cũng được, không cần đóng."

"Vâng" một tiếng, Tiêu Dao Tử chậm rãi đi đến bên bàn, lấy ghế ngồi xuống nhìn
Tiêu Lăng.

Hai người im lặng hồi lâu, Tiêu Lăng mới thể dài nói: "Tử nhi, ta tự hào về
ngươi nhưng cũng bởi vậy mà thấy hổ thẹn với ngươi!"

"Ta người này, làm Gia Chủ hết nửa cuộc đời lại chẳng thể cho nhi tử của mình
cái gì, lại càng không thể cho ngươi cái gì!"

Tiêu Lăng ánh mắt tràn đầy vẻ nhớ lại, "Cha ngươi năm ấy không khác gì ngươi,
một thân được người khác xưng tuyệt thế thiên tài. Tất cả những thứ này đều là
do hắn tự mình đạt được, tuy ta cũng trợ giúp hắn, nhưng những gì ta giúp được
cũng thật nhỏ bé."

Đang nói lại nhìn về phía Tiêu Dao Tử, "Đến lượt Tử nhi ngươi. Ta một mực muốn
bảo hộ ngươi, giúp ngươi trở thành một người nam nhân giống như hắn. Đáng
tiếc, ngươi thân thể gặp chuyện, ta cũng hết cách, chỉ đành cho ngươi một đời
an nhàn khoái hoạt. Chẳng qua, cái tên súc sinh kia kém chút đã hại chết
ngươi."

Tiêu Lăng biểu tình trở nên tức giận, tay phải đập mạnh lên bàn một cái.

Lát sau, hắn từ tức giận chuyển thành thở dài một tiếng "Thôi thôi, hắn cũng
đã không còn, coi như ân oán kiếp này đều đổ hết về biển."

"Tử nhi, ngươi đại nạn không chết lại đạt được kỳ ngộ, ta rất vui. Tứ Gia So
Tài, ngươi biểu hiện thiên phú kinh người, một thân Kiếm Đạo đè ép hết thảy
thiên tài của thành Mộc Nhai, đồng thời cũng được nhận làm Chân Truyền đệ tử
của Thiên Kiếm Tông, ta lại càng thêm vui mừng."

"Ha hả, một cái nhi tử tuyệt thế thiên kiêu, một cái cháu trai lại cũng yêu
nghiệt không kém, đời này của ta cũng là không uổng phí." Tiêu Lăng vừa nói,
lại vừa cười to vỗ vai Tiêu Dao Tử.

Tiêu Dao Tử ngồi bên cạnh nghe Tiêu Lăng kể chuyện về phụ thân hắn, hiện lại
thấy Tiêu Lăng vui vẻ như vậy, tâm lý không khỏi có một cỗ cảm giác xúc động
không diễn tả được, đồng thời nhìn Tiêu Lăng vui vẻ khiến hắn cũng cảm thấy
vui vẻ theo.

Một hồi sau, Tiêu Dao Tử đợi Tiêu Lăng ngừng cười rồi mới hỏi, "Gia gia, ta
phụ thân cùng mẫu thân rốt cuộc là đi đâu hay có lẽ, bọn họ đều đã chết !?"

Tiêu Lăng nghe hắn hỏi thì đột nhiên trầm mặc không nói.

Một lúc lâu sau, làm như đã suy nghĩ thông suốt, Tiêu Lăng mới từ trong ngực
lôi ra một cái ngọc giản màu đen.

Tiêu Dao Tử ánh mắt nhìn kỹ thì thấy phía trên ngọc giản có khắc hai chữ Tiêu
Phong. Tất nhiên, cái này ngọc giản nhất định là của Tiêu Phong để lại!

"Gia gia, cái này ngọc giản là?" Tiêu Dao Tử hỏi.

Tiêu Lăng nhìn trên tay ngọc giản, lại nhìn sang Tiêu Dao Tử, "Một cái kỳ quái
ngọc giản do phụ thân ngươi để lại, trong đó có chứa tin tức của hắn cùng mẫu
thân ngươi. Trước kia không đưa ngươi vì ngươi không thể tu luyện, hiện giờ
ngươi đã tu luyện được, hơn nữa còn là một cái yêu nghiệt, có lẽ sẽ đạt được
mở ra cái này ngọc giản yêu cầu."

Tiêu Dao Tử hơi nhíu mày, "Yêu cầu? Cái gì yêu cầu?"

Tiêu Lăng cười khổ một cái, "Yêu cầu a. Đạt đến Ly Thể Cảnh!"

Ly Thể Cảnh!

Nghe được ba chữ này, Tiêu Dao Tử đầu óc có chút choáng váng.

Cái này tiện nghi phụ thân là đang chơi cái trò quỷ gì?

Còn nữa, Ly Thể Cảnh từ bao giờ dễ dàng đạt tới như vậy rồi?

Không lẽ.

Tiêu Dao Tử mày kiếm dần nhíu chặt, hắn thầm nghĩ, "Một cái ngọc giản phải đạt
đến Ly Thể Cảnh mới có thể xem được, chuyện này quả thật không bình thường.
Thế nhưng, gia gia cũng đã nói phụ thân là một cái tuyệt thế thiên tài, nếu
vậy cảnh giới của hắn quả thật không thể xem thường! Nếu ta đoán không nhầm,
phụ thân hoặc mẫu thân, cũng có thể là cả hai người đều không phải người
thường, tu vi ít nhất là Ly Thể, thậm chí càng cao!"

Nghĩ đến đây, Tiêu Dao Tử càng thêm hiếu kỳ muốn mở xem cái ngọc giản này bí
mật, thế nhưng, hắn vẫn là kiếm chế được cái tính hiếu kỳ này.

Muốn xem?

Đợi hắn đạt đến Ly Thể Cảnh liền có thể xem!

Thu lấy ngọc giản, Tiêu Dao Tử cũng không để nó trong Nhẫn Trữ Vật mà giống
như Tiêu Lăng, bỏ vào trong ngực.

Hai người tiếp tục trò chuyện thêm một hồi, khoảng lúc lâu sau, Tiêu Lăng nhìn
ra phía ngoài trời, nói: "Trời sáng, theo Lý Tông Chủ nói thì cũng sắp đến giờ
ngươi lên đường rồi. Gia gia không có gì để cho ngươi, chỉ chúc ngươi ở trong
tông môn học được nhiều thứ, sau này cho dù không có ra khỏi cái Vương Quốc
này thì cũng có thực lực đảm đương một phía. Còn nữa, đừng như phụ thân
ngươi..."

Đang nói, Tiêu Lăng bỗng ngừng lại.

"Phụ thân ta làm sao?" Tiêu Dao Tử hiếu kỳ nhìn Tiêu Lăng.

"Đừng như phụ thân ngươi quá quậy phá!"

Tiêu Lăng liên tục thở dài, khổ sở kể lại, "Ngươi là không có biết, hắn trước
kia đã từng gia nhập qua bảy cái tông môn, quậy cho cả bảy cái tông môn này
long trời lở đất, chó gà không yên. Quan trọng nhất, hắn thiên phú càng kinh
người, tu vi càng cao thì cái tông môn hắn ở lại càng rất nhanh bị phá toái.
Haizz, cũng kể từ đó, không còn cái tông môn nào ở Thiên Phong Vương Quốc còn
dám nhận hắn làm đệ tử. Bọn họ đều bị hắn phá cho sợ a!"

Tiêu Lăng kể xong, bên cạnh hắn Tiêu Dao Tử đã sớm trợn mắt há mồm, biểu tình
vô cùng đặc sắc.

Hiện trong lòng Tiêu Dao Tử chỉ có duy nhất một cái ý nghĩ: Cái này phụ thân
quá ngầu rồi, quá bá đạo rồi! Bất quá, ta vẫn là thích kiểu phụ thân này.

"A! Tiêu Dao Tử, ngươi còn biết quay về?"

Đúng lúc này, một giọng nói của nữ tử từ ngoài cửa truyền đến.

Tiêu Dao Tử đưa mắt nhìn lại thì thấy Chu Thủy Linh đang trợn mắt nhìn mình.

"Ta tại sao không biết quay về? Ta nhưng cũng không phải cái gì tiểu oa nhi dễ
lạc đường." Tiêu Dao Tử phản vấn.

Chu Thủy Linh tức giận dậm chân, hừ nhẹ một cái rồi nói: "Ta không để ý đến
ngươi nữa. Sư phụ bảo ngươi mau chuẩn bị lên đường, không nên chậm trễ."

Nói xong lại tức giận liếc Tiêu Dao Tử thêm lần nữa rồi mới chịu xoay người
rời đi.

Đợi lúc Chu Thủy Linh đi xa, Tiêu Lăng mới mỉm cười nói với Tiêu Dao Tử, "Các
ngươi cứ như vậy, nàng nhất định sẽ có ý với ngươi. Thế nhưng, Tử nhi, nàng
mặc dù không đánh lại ngươi nhưng ở trong tông môn địa vị cũng không thấp,
người theo đuổi vẫn là rất nhiều, nếu ngươi muốn giữ được nàng cũng không phải
dễ."

Tiêu Dao Tử lắc đầu cười, "Gia gia, ngài là nghĩ nhiều. Còn nữa, nếu ta thích
nàng, nàng cũng có ý với ta, cái này một kiếp nàng vĩnh viễn sẽ là của ta."

Tay trái hơi nắm nhẹ trường kiếm, Tiêu Dao Tử lại nói: "Nhiều người theo đuổi
nàng? Không quan trọng. Ta mạnh, một kiếm diệt hết bọn hắn!"

Dứt lời, tạm biệt Tiêu Lăng rời đi.

Tiêu Lăng nhìn hắn chuẩn bị đi ra khỏi cửa thì cười hỏi, "Nếu ngươi yếu thì
sao?"

Tiêu Dao Tử vừa đi vừa đáp lại, "Ta muốn làm cường giả!"

Vừa nói ra câu nói này, Tiêu Dao Tử cả người liền đã biết mất khỏi tầm mắt của
Tiêu Lăng.

Một mình ngồi trong phòng, nhìn bóng lưng của tôn tử rời đi cùng với câu nói
sau cùng của hắn, Tiêu Lăng trầm mặc một chút rồi chợt nở nụ cười.

"Ngươi cũng như hắn, muốn làm cường giả, không muốn làm kẻ yếu bị người khi
dễ. Có được cái này tâm cường giả, ngươi võ đạo sẽ tiến xa hơn, ta cũng cảm
thấy vui mừng cho ngươi." Thở ra một hơi, Tiêu Lăng nói: "Được rồi, ngươi
đường đi cùng tương lai thì cứ để ngươi tự mình quyết định, cho dù có chết
cũng sẽ không oán không hối."

Tiêu Lăng ánh mắt lần nữa nhìn lên bầu trời rộng lớn, quanh thân hắn, khí thế
cũng chợt thay đổi.

"Xong! Ta hai cái ràng buộc đều đã xong. Tiếp đó, ta đã có thể đi hoàn thành
đạo của ta."

...

Tiêu Dao Tử đi ra đại môn của Phủ Thành Chủ thì đã thấy Chu Bá Thiên, Chu Thủy
Linh cùng cái vị kia Lý Tông Chủ đều đã tập hợp đầy đủ, có lẽ là đang đợi hắn
đến.

"Ngươi đến rồi." Lý Vân Tiêu nhìn Tiêu Dao Tử nói.

Hơi gật đầu một cái, Tiêu Dao Tử ôm quyền hướng Lý Vân Tiêu và Chu Bá Thiên
nói: "Đã để mọi người chờ lâu, chúng ta có thể xuất phát rồi."

Lý Vân Tiêu gật đầu, từ trong Nhẫn Trữ Vật lấy ra hai cái bùa nhỏ đưa cho Tiêu
Dao Tử.

"Đây là một loại Chú Văn, dán nó lên chân ngươi sẽ giúp tốc độ đi đường nhanh
hơn. Có loại Chú Văn này thì chúng ta chỉ cần 5 ngày liền đến được Thiên Kiếm
Tông."

Tiếp nhận Chú Văn, Tiêu Dao Tử theo chỉ dẫn dán vào hai chân của mình.

Chu Bá Thiên mỉm cười nói với Chu Thủy Linh, "Linh nhi, ngươi nhất định phải
chăm chỉ tu luyện, ở trong tông môn tuyệt đối không được huyên náo, hiểu
chưa?"

"Phụ thân, ngươi sẽ không nhàm chán như vậy chứ? Cái câu này, lần trước ngươi
đã nói." Chu Thủy Linh thở dài nói.

"Ha hả" mấy tiếng, Chu Bá Thiên sau khi dặn dò Chu Thủy Linh một chút rồi lại
quay sang nói với Tiêu Dao Tử, "Tiêu công tử, lấy thiên phú của ngươi thành
tựu chắc chắn vượt xa nàng. Hy vọng ngươi ở trong tông môn thời điểm, có thể
chiếu cố nàng một chút, còn về Tiêu lão, ta sẽ thay ngươi chăm sóc."

"Ta hiểu rồi." Tiêu Dao Tử gật gật đầu.

Lý Vân Tiêu đợi ba người từ biệt xong thì lên tiếng, "Được rồi, chúng ta lên
đường thôi."

Tiêu Dao Tử và Chu Thủy Linh đồng loạt gật đầu, ba người liền hóa thành tàn
ảnh biến mất khỏi Phủ Thành Chủ, dần dần lại là thoát ly thành Mộc Nhai.

Trên cổng thành, nhìn ba người Tiêu Dao Tử rời đi, Vũ Phi Phàm thở dài nói:
"Rốt cuộc đều đã đi."

"Chúng ta cũng nên đi, không phải sao?" Bên cạnh hắn một vị thiếu niên hỏi.

Nếu Tiêu Dao Tử ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra cái vị thiếu niên này, người thiếu
niên đưa hắn Cửu Chuyện Bộ Pháp, Vũ Vô Song.

Liếc nhìn Vũ Vô Song, Vũ Phi Phàm nói: "Triệt Liệt hai hôm trước đã đi, Tiêu
Dao Tử cùng Chu Thủy Linh hiện cũng đi, giờ ta cũng nên rời đi rồi. Chỉ là,
không biết Gia Chủ cho ta cái gì quyền lợi?"

Vũ Vô Song im lặng một lát, hắn đáp, "Ngoài Gia Chủ và Đại Trưởng Lão, tông
môn cùng gia tộc đều do ngươi làm chủ!"

"Ha ha, coi trọng ta thể chất sao? Cũng được, hy vọng trong vòng hai năm các
ngươi có thể giúp ta khai phá cái này thể chất, để ta có lực đánh với hắn ta
một trận." Vũ Phi Phàm cười nói.

Năm ngày sau.

Một đường hành tẩu, ba người Tiêu Dao Tử cuối cùng cũng đến được Thiên Kiếm
Tông.

Theo Lý Vân Tiêu dẫn đầu, Tiêu Dao Tử và Chu Thủy Linh lập tức đi qua Ngoại
Môn cùng Nội Môn chỗ ở, trực tiếp tiến nhập nơi ở của Chân Truyền đệ tử.

An bài cho Tiêu Dao Tử một cái động phủ, Lý Vân Tiêu sau khi nói cho hắn biết
một số nội quy của Thiên Kiếm Tông cũng liền mang theo Chu Thủy Linh rời đi.

Đứng im tại chỗ hồi lâu, Tiêu Dao Tử khóe miệng lại đột nhiên mỉm cười rạng
rỡ.

"Vèo!" một cái, thân ảnh Tiêu Dao Tử lập tức xuất hiện trên phía đỉnh núi, mắt
nhìn bên dưới rộng lớn hùng vĩ Thiên Kiếm Tông, hắn chợt hét to.

"Luyện Thể tứ trọng trở xuống, ai dám chiến một trận?"


Tiêu Dao Kiếm Thần - Chương #39