Người đăng: ☬Hóa Thần Đệ Nhất Nhân☬
Cùng với đám người Vũ Phi Phàm ăn uống, nói chuyện một hồi, Tiêu Dao Tử quyết
định đứng dậy rời đi.
Bọn người vốn là định níu kéo để Tiêu Dao Tử ngồi lại thêm một chút, nhưng
nhìn thấy hắn đã quyết tâm rời khỏi đại tiệc nên cũng không biết nói gì hơn,
mọi người đều là đồng loạt đứng dậy ôm quyền từ biệt hắn.
Nhìn bước chân Tiêu Dao Tử đã chuẩn bị đi ra khỏi đại sảnh, Vũ Phi Phàm đứng
từ phía sau nhìn hắn, bỗng lên tiếng.
"Tiêu Dao Tử. Vũ Phi Phàm ta chắc chắn sẽ không dừng bước, một ngày nào đó ta
và ngươi sẽ lại cùng đứng trên một võ đài, khi đó ta nhất định đánh bại
ngươi."
"Ta cũng vậy." Triệu Liệt thanh âm cũng vang lên.
Tiêu Dao Tử đột nhiên ngừng bước, hắn không quay đầu lại, nói: "Từng bại qua
ta người, kẻ đó kiếp này vĩnh viễn sẽ không thể đánh bại ta."
Nói xong, Tiêu Dao Tử bước chân rời khỏi đại sảnh, thân ảnh dần dần biến mất
khỏi tầm mắt của bọn họ.
Nghe thấy lời hắn, đám người Vũ Phi Phàm trầm mặc hồi lâu, lát sau, Triệu Liệt
lắc đầu cười.
"Tên này vẫn là rất cuồng a! Thôi, hắn mặc dù đã rời đi, nhưng chúng ta vẫn
còn ở trong đại tiệc, nên chăm chú một điểm."
Ở đây người đều nhao nhao gật đầu, không tiếp tục để ý đến Tiêu Dao Tử rời đi
mà lần nữa hòa mình vào không khí nơi đây.
Trở về phòng, Tiêu Dao Tử cũng không tiếp tục làm cái gì nhiều. Cẩn thận đặt
Lăng Tiêu Kiếm sang một bên, hắn chính là trực tiếp lao thẳng lên giường.
"Theo Chu Thủy Linh nói, ta và nàng chỉ còn năm ngày ở lại đây, sau năm ngày
phải theo vị Tông Chủ kia lên đường đến Thiên Kiếm Tông." Nhớ đến vừa rồi Chu
Thủy Linh báo cho mình thời gian rời đi, Tiêu Dao Tử khóe miệng liền treo một
nụ cười.
Xoay người ôm lấy cái một mớ chăn mền bên cạnh, hắn khẽ cười nói: "Cái này
thời gian năm ngày, ta phải thật tốt chơi cùng bồi dưỡng thân thể mới được, dù
sao ta hôm nay cũng rất mệt mỏi rồi."
Dứt lời, Tiêu Dao Tử ánh mắt từ từ nhắm lại, đã tiến vào giấc ngủ.
Hôm sau, Tiêu Dao Tử đợi đến khi mặt trời lên đến đỉnh đầu thì mới chịu thức
dậy rời khỏi phòng.
Ngáp dài một cái, Tiêu Dao Tử ánh mắt nhìn về phía trung tâm của thành Mộc
Nhai, nhếch môi cười, "Ha ha, tính ra lâu rồi ta cũng không đi dạo một vòng
quanh thành Mộc Nhai, hôm nay nhất định phải chơi thật vui mới được."
Treo Lăng Tiêu Kiếm ở một bên hông, Tiêu Dao Tử hai tay để ở sau lưng, cước bộ
không nhanh không chậm rời khỏi Phủ Thành Chủ.
...
"Mau đến mau đến, bán các loại binh khí giá rẻ đây."
"Công pháp gia truyền, chỉ có một bản độc môn, mọi người nhanh tới mua a!"
"Vị công tử này, nhìn ngươi trắng như vậy, không biết ngươi có cần mua một
chút son phấn không?"
"Cái quỷ gì!?" Hoảng hồn nhìn phía trước mặt đột nhiên chặn đường hắn trung
niên nữ tử, thiếu niên áo trắng lại nói: "Ta trắng thì liên quan gì đến son
phấn? Đúng rồi, ngươi tuyệt đối không thể coi ta là loại người đó, ta nhưng là
mười phần dương cương a!"
Vừa nói hết câu, thiêu niên cũng không tiếp tục cùng nữ tử trung niên nói thêm
cái gì, bộ dáng sợ hãi mười phần, dứt khoát không để ý nữ tử trung niên, xoay
người rời đi.
Sau khi rời khỏi cái này đông đúc nhộn nhịp chợ lớn, thiếu niên áo trắng thở
dài một cái, "Trung tâm quả là trung tâm a! Không chỉ nhộn nhịp mà còn có vô
số Công Pháp, Vũ Kỹ, một mấy món binh khí. Mấy cái nãy cũng không quan trọng,
quan trọng là mấy người này chào hàng quá nhiệt tình rồi. Giống ta cái này mỹ
nam tử, vậy mà bị coi thành loại bán nam bán nữ đi mua son phấn!"
Nhớ đến vị kia kỳ hoa hướng mình bán son phấn nữ tử trung niên, thiếu niên
không khỏi lắc đầu, "Coi bộ thành Mộc Nhai không phải ai cũng sẽ biết ta."
Thiếu niên bạch y cũng không phải ai khác mà chính là đang đi dạo Tiêu Dao Tử.
Ánh mắt nhìn về phía xa xa đang tụ tập đám người, Tiêu Dao Tử thầm nghĩ, "Cái
gì lễ hội sao?"
Khóe miệng treo lên một nụ cười, Tiêu Dao Tử sau khi đi đến nơi đám người tụ
tập thì liền mỉm cười hướng bên cạnh hắn một vị thiếu niên cười hỏi.
"Vị huynh đệ này, không biết các ngươi đang tụ tập ở đây là cái gì?"
"Ta cũng không biết rõ, chỉ nghe bọn họ nói có mấy người trẻ tuổi của cái gì
tông môn, đến đây mở trận so tài, nếu thắng thì sẽ được một bộ công pháp của
bọn họ. Haizz, đáng tiếc nãy vẫn chưa có người nào thắng được, qua không hổ
danh đệ tử tông môn."Thiêu niên một bên kể lại cho Tiêu Dao Tử, một bên thì
lắc đầu thở dài liên tục.
Tiêu Dao Tử gật gật đầu, hắn đại khái đã hiểu ra vấn đề.
Đột nhiên "Ầm" một tiếng, Tiêu Dao Tử mày kiếm lập tức nhíu lại, tay phải khẽ
giơ lên phía trước mặt.
Xuy xuy...
Tiếng xé gió nhanh chóng vang lên ở giữa sân, một đạo bóng đen nương theo
tiếng xé gió mà bay thẳng đến chỗ Tiêu Dao Tử đang đứng, trùng hợp bị cách tay
của Tiêu Dao Tử cản lại.
Nhìn vừa bị mình đỡ được thiếu niên, Tiêu Dao Tử hỏi: "Không sao chứ?"
Ổn định lại cơ thể, cái kia thiếu niên ngay lúc nhìn thấy Tiêu Dao Tử thì liền
ôm quyền đáp, "Đa tạ Tiêu công tử cứu giúp, ta không sao."
Nói xong, ánh mắt lại chuyển về phía trên võ đài một cái áo xanh thiếu niên,
"Đa tạ đã lưu thủ, ta thua."
Thiếu niên trên đài khẽ gật đầu, hai mắt nhưng là nhìn Tiêu Dao Tử, "Ta thấy
ngươi phản xạ rất tốt, cũng là một cái không kém thiên tài. Có muốn thử một
chút sao?"
"Phần thưởng là cái gì?" Tiêu Dao Tử hỏi.
Thiếu niên áo xanh đáp, "Cửu Chuyển Bộ Pháp, Hoàng cấp trung phẩm Bộ Pháp, đã
đủ?"
Cười "Ha hả" một cái, Tiêu Dao Tử cả người nhanh chóng phi lên trên võ đài,
cùng thiếu niên áo xanh đứng đối lập với nhau.
Thấy trên ngực trái của thiếu niên áo xanh có thêu một cái chữ Vũ nho nhỏ, là
gia huy của Vũ gia, Tiêu Dao Tử không khỏi hiếu kỳ hỏi, "Vũ gia người?"
Nghĩ đến điều gì, Tiêu Dao Tử lại nói: "Không đúng, cũng là Vũ gia nhưng không
phải thành Mộc Nhai Vũ gia người."
Thiếu niên áo xanh mỉm cười, nói: "Ngươi rất thông minh. Không sai, ta là Vũ
gia nhưng là Vũ gia đệ tử dòng chính, ở đây Vũ gia cũng chỉ là một cái chi
nhánh của Vũ gia mà thôi."
Liếc mắt nhìn trường kiếm bên hông của Tiêu Dao Tử, thiếu niên áo xanh nụ cười
trên mặt lại càng đậm.
"Ngươi là Kiếm Tu, quả thật rất tốt. Ta tên Vũ Vô Song, một cái Thế Tu người.
Ta hiện giờ muốn khiêu chiến ngươi cái này Kiếm Tu!"
Nhún vai một cái, Tiêu Dao Tử thầm nói: "Một cái si võ người a!" Bất quá hắn
vẫn là mở miệng đáp, "Tiêu Dao Tử, chuyên cầm kiếm bại ngươi mấy cái này Thể
Tu người!"
Nghe được lời này, Vũ Vô Song lớn tiếng nói: "Cuồng ngạo!"
Đối với hai chữ này, Tiêu Dao Tử chỉ lắc đầu cười, "Không cuồng, là sự thật!
Muốn kiểm chứng có thể đến thử."
Tiêu Dao Tử vừa dứt lời, một cái bóng đen quỷ dị đã xuất hiện ở phía sau lưng
hắn.
Hai mắt hơi híp lại, Tiêu Dao Tử cũng không chậm trễ, nhanh chóng xoay người
ra phía sau đối mặt với đạo hắc ảnh kia.
Vừa đối mặt, Tiêu Dao Tử tay phải cũng nắm lấy chuôi của Lăng Tiêu Kiếm, vừa
rút kiếm liền là nhất trảm!
Ông!
Kiếm reo vang lên.
Thế nhưng, Tiêu Dao Tử kiếm còn chưa chạm được vào người Vũ Vô Song, Vũ Vô
Song đã lần nữa hóa thành một đạo hắc ảnh lui ra phía xa.
Âm!
Ngay lúc này, tiếng nổ mạnh đột ngột chấn động trong sân.
Ở vị trí của Vũ Vô Song lúc này xuất hiện một cái hố lớn, chỉ thấy Vũ Vô Song
là đang đứng ở bên trong cái hố, phía trên đỉnh đầu của hắn thì Tiêu Dao Tử
đang cầm kiếm đang chém xuống, nhưng một kiếm này đã bị Vũ Vô Song kịp thời
giơ hai tay lên đỡ lấy.
Tiêu Dao Tử nhìn Vũ Vô Song mỉm cười, "Bộ Pháp không tệ, chỉ tiếc ngươi tốc độ
chưa đủ, bù lại, nhục thân vẫn là đủ tốt."
Vũ Vô Song cười nói: "Tất nhiên, ta chủ tu cũng không phải Thân Pháp mà là
thân thể."
Đang nói chuyện, Vũ Vô Song sắc mặt đột nhiên đại biến.
Xuy xuy xuy!
Bỗng trên cơ thể của Vũ Vô Song liên tiếp xuất hiện bốn năm đạo vết thương,
kèm theo đó là giọng nói của Tiêu Dao Tử truyền đến.
"Thân thể tốt, chẳng qua vẫn rất mềm."
Sau đó, Tiêu Dao Tử bỗng nhiên thu kiếm lại, xoay người rời đi.
Sau khi xoay người, Tiêu Dao Tử vừa đi vừa nói: "Ta lúc nãy chỉ dùng bốn phần
thực lực, nếu ngươi dùng ít hơn thì ngươi thắng."
Vũ Vô Song sắc mặt âm trầm, đứng yên không nhúc nhích tại bên trong cái hố
kia.
Đến lúc Tiêu Dao Tử chuẩn bị rời khỏi võ đài, Vũ Vô Song mới hướng phía trước
vung tay, một cái màu xanh ngọc giản theo đó bay ra.
"Ta thua, Cửu Chuyển Bộ Pháp hiện giờ là của ngươi."
Hài lòng thu lấy cái kia màu xanh ngọc giản, Tiêu Dao Tử cẩn thận cất nó vào
trong Nhẫn Trữ Vật, "Ha hả, đa tạ ngươi cái này tốt tính bằng hữu. Ngọc giản
ta sẽ thu, chúng ta sau này nếu có duyên sẽ gặp lại."
Hết lời, Tiêu Dao Tử thân ảnh bước nhanh về phía trước, dung nhập vào trong
đoàn người đi lại trên đường.
Vũ Vô Song vẫn đứng yên trên võ đài, ánh mắt thủy chung vẫn nhìn về hướng Tiêu
Dao Tử rời đi.
Lát sau hắn hai mắt dần nhắm lại, trên môi lại là nở nụ cười.
"Trương Thiếu Huyền, Tiêu Dao Tử. Hai cái thiếu niên yêu nghiệt Kiếm Tu!
...
Mấy ngày tiếp theo, Tiêu Dao Tử cũng không có trở về Phủ Thành Chủ mà đi vui
chơi, ngắm cảnh ở khắp nơi của thành Mộc Nhai.
Hắn ban ngày dạo chơi trong thành, ban đêm lại ở tại một cái đình nhỏ bên cảnh
hồ Thủy Nguyệt, một cái địa danh tại thành Mộc Nhai để uống rượu ngắm trăng,
lúc thì luyện kiếm, lúc lại ngây người nhớ lại những chuyện kiếp trước.
Ps: Viết một chương yên bình một chút, mấy chương sao lại tiếp tục đánh nhau
a! Do đêm muộn chưa soát lại lỗi chính tả, mn bỏ qua cho