Người đăng: ☬Hóa Thần Đệ Nhất Nhân☬
Tứ Gia So Tài vừa kết thúc, danh tiếng của Tiêu Dao Tử cũng là mau chóng được
truyền khắp thành Mộc Nhai.
Sau khi nghe tin Tiêu Dao Tử đã đoạt được đệ nhất trong Tứ Gia So Tài, đồng
thời để lộ thiên phú yêu nghiệt của mình, có thể nói, hiện giờ cả thành Mộc
Nhai không có người nào còn dám gọi hắn là phế vật.
Tiêu Dao Tử hiện giờ nhưng là thiên tài a!
Nếu có người dám gọi hắn là phế vật, vậy kẻ đó phải gọi là thứ gì?
Là rác rưởi ngay cả phế vật cũng không bằng sao?
Cũng bởi vì Tiêu Dao Tử đã lột xác trở thành thiên tài, vô số người bắt đầu
muốn tìm đến Tiêu Dao Tử làm quen, nhưng vì không quen nói chuyện với người lạ
cho nên vừa mới nhận thưởng xong thì Tiêu Dao Tử cũng liền biến mất dạng.
Không gặp được Tiêu Dao Tử, đám người kia đều không từ bỏ ý đồ, đành chuyển
hướng mục tiêu tới chỗ gia gia của hắn Tiêu Lăng, từ đó Tiêu Lăng liền bắt đầu
bận rộn rồi.
Tin tức Tiêu Dao Tử giành chiến thắng rất nhanh cũng truyền đến Tiêu gia,
chẳng qua đối với cái tin tức này thì Đại Trưởng Lão cũng chỉ trầm mặc không
nói, cuối cùng hắn ra lệnh cho toàn bộ người Tiêu gia bắt đầu bế quan ba năm,
đồng thời tất cả đệ tử trên dưới Tiêu gia không được ra khỏi địa bàn của Tiêu
gia nửa bước.
Nhộn nhịp một ngày, thời gian rất nhanh liền trôi qua.
Tối đến.
Tiêu Dao Tử sau khi trở về phòng của mình, hắn tắm rửa xong liền ngồi xếp bằng
lên trên giường, từ Nhẫn Trữ Vật lấy ra mấy viên đan dược trị thương.
Sau khi phục dụng đan dược, vết thương trên ngực do Trương Thiếu Huyền dùng
hỏa kiếm gây ra rất nhanh được chữa trị xuống, mặc dù không lập tức tiêu biến
nhưng cũng chỉ cần tốn mấy ngày thời gian thì da thịt sẽ lại hoàn hảo như ban
đầu.
Sờ nhẹ vết thương trên ngực, Tiêu Dao Tử không khỏi cảm khái, "Chậc chậc, cái
thế giới này quả thật thuốc đều là linh đan diệu dược a! Nếu đổi lại là thế
giới kia, cái vết thương này của ta nếu không phải đi thẩm mỹ viện thì có lẽ
không bao giờ lành đi?"
Trị thương xong, Tiêu Dao Tử giống như nhớ đến cái gì, hắn ý niệm khẽ động,
Lăng Tiêu Kiếm từ trong Nhẫn Trữ Vật hiện ra.
Cầm lấy trường kiếm, Tiêu Dao Tử đặt nó ngay ngắn trên đùi mình, cẩn thật rút
kiếm ra một đoạn ngắn, lấy ngón tay sờ nhẹ lên phía trên lưỡi kiếm.
Ánh mắt quan sát trường kiếm cùng lưỡi kiếm một hồi, Tiêu Dao Tử hài lòng gật
đầu, "Không tệ, kiếm tên Lăng Tiêu, dùng màu xanh bầu trời làm chủ, bên trên
có họa tiết hình đám mây trắng, nhìn cũng vô cùng đẹp mắt, cái này lưỡi kiếm
nhưng cũng sắc bén không hề thua kém bất kì một món vũ khí Hoàng cấp thượng
phẩm nào. Quả không hổ danh bảo kiếm của các đời Tiêu gia Gia Chủ."
Đang nói, Tiêu Dao Tử lại chuyển ánh mắt nhìn phía bên cạnh mình Tường Vi
Kiếm, "Cái này kiếm nhưng cũng không phải vật thường. Hiện giờ có lẽ không
sao, thế nhưng sau này rất dễ bị nhiều người chú ý đến, rất phiền. Haizz, ta
vẫn là tạm thời cất nó đi, dùng tạm Lăng Tiêu Kiếm vậy."
Phải biết, cái này Tường Vi Kiếm nhưng không phải đồ tầm thường mà chắc chắn
là bảo vật a! Đến cả Lý Vân Tiêu, một vị Ly Thế Cảnh cũng đều nói đây là bảo
kiếm, chỉ như vậy cũng đã có thể hiểu được thanh kiếm này giá trị cỡ nào.
Bản thân cũng hiểu được điều này, Tiêu Dao Tử quyết định tạm thời không dùng
đến cái này thanh kiếm, phòng cho những người có lòng tham lại ngày đêm nhớ
thương đến hắn, khi đó, hắn có thể không sợ người nào nhưng cũng sẽ cảm thấy
phiền.
Nghĩ như vậy, Tường Vi Kiếm nhanh chóng bị hắn thu vào Nhẫn Trữ Vật, chỉ để
lại cái kia Lăng Tiêu Kiếm bên người.
"Lạch cạch!" một tiếng, cửa phòng của Tiêu Dao Tử đột nhiên bị người mở ra,
tiếp sau đó thì một thiếu nữ mặc thanh y cũng bước vào phòng.
Cái này thiếu nữ là Chu Thủy Linh.
Bỗng nhiên có người tự tiện bước vào phòng, Tiêu Dao Tử tâm lý rất là không
vui, đang định giáo huấn Chu Thủy Linh một cái nhưng chưa đợi hắn lên tiếng
thì nàng ta đã đột ngột là lên.
"A..., sắc lang!"
La xong, Chu Thủy Linh mặt mày đỏ ửng, tay phải hướng phía bên cạnh chụp tới,
một cái bình hoa để gần cửa lập tức bị nàng bắt được. Nàng nhắm chặt hai mắt
như thể không muốn thấy cái gì, tay phải sau khi chụp được bình hoa chính là
liền mau chóng ném thẳng về phía Tiêu Dao Tử.
Thấy cảnh này, Tiêu Dao Tử trên người đổ đầy mồ hôi lạnh, trong lòng thầm nói:
"Cái này thiếu nữ không khỏi quá bá đạo đi? Ta đây là chưa có làm gì nàng a,
với lại nàng tự tiện lao vào phòng của ta rồi còn mắng người, hiện giờ còn là
muốn giết người!"
Nghĩ vậy, Tiêu Dao Tử rất muốn ngửa mặt gào to một tiếng 'Thiên lý ở đâu !?',
nhưng hắn cuối cùng vẫn là nhịn được.
Mặc dù nói nàng muốn giết mình, nhưng đối với võ giả thì cái này bình hoa quả
thật không có lực sát thương, Chu Thủy Linh cũng chỉ là bình thường ném đi,
vậy thì càng không sợ.
Nhìn bình hoa chuẩn bị bay tới trước mặt mình, Tiêu Dao Tử tay phải cứ như vậy
giơ lên phía trước, cái kia đang bay tới bình hoa tức thì dễ dàng bị hắn bắt
được.
Chụp được bình hoa, Tiêu Dao Tử biết rõ nàng cũng không có cái gì tà ác tâm
nên trong lòng cũng không có bao nhiêu tức giận.
Cẩn thận để bình hoa sang một bên, hắn ánh mắt dẫn chuyển đến trên người Chu
Thủy Linh, chậm rãi mở miệng, "Ngươi có bệnh sao? Đang yên đang lành xông vào
phòng ta chưa nói, hiện giờ thì muốn động thủ."
Chu Thủy Linh hai mắt trở to, nàng mặt mũi đỏ bừng, tức giận dậm chân rồi xoay
người bước ra khỏi phòng, đáp lại Tiêu Dao Tử chỉ là một tiếng "Rầm!" do nàng
mạnh mẽ đóng lại hai cánh cửa tạo thành.
Tiêu Dao Tử ngồi im ở đó, âm thầm lắc đầu, "Nữ nhân này là đến ngày sao?"
Nghĩ đến cái này lý do, Tiêu Dao Tử cả đầu như vừa thông suốt tất cả, âm thầm
nói: "Có lẽ thật sự như vậy nha."
Lúc này, giọng nói của Chu Thủy Linh lại từ bên ngoài truyền vào, "Phụ thân ta
lại mở tiệc, gia gia ngươi cũng đã đến rồi, hắn nhờ ta nhắc ngươi mau mau xuất
hiện."
Ngắn gọn một câu, sau khi nói xong nàng bước chân dần dần đi xa.
Ở trong phòng, Tiêu Dao Tử mỉm cười một cái, cái này tiệc đã sớm được gia gia
hắn nhắc qua, hắn vẫn là không có quên.
Thu dọn lại đống bừa bộn trên giường một hồi, Tiêu Dao Tử từ trong Nhẫn Trữ
Vật lôi ra một bộ màu trắng y phục, bộ ý phục kia đã sớm từ trong trận đấu với
Trương Thiếu Huyền bị thiêu cháy, trên đường trở về Tiêu Dao Tử đã ghé qua cửa
hàng lần trước mua lấy một bộ y phục khác thay thế.
Đang lúc mang y phục vào, Tiêu Dao Tử chợt sững người, lát sau, hắn bỗng lắc
đầu cười.
"Cái này thế giới cũng không phải ta thế giới a! Nữ tử nơi này nhưng là không
thể xem nam nhân cởi áo, chẳng trách lúc nãy nàng ta lại làm lớn chuyện như
vậy."
Nhớ lại vừa rồi, Tiêu Dao Tử cuối cùng cũng hiểu được Chu Thủy Linh vì sao lại
có biểu hiện thất thường như vậy.
Nàng dù tính cách mạc dù vô cùng nhí nha nhí nhảnh, nhưng nàng là một cái được
giáo dục rất tốt đại tiểu thư, thấy Tiêu Dao Tử cởi áo ngồi trên giường, Chu
Thủy Linh cảm thấy ngại đều là chuyện bình thường.
"Ta đã bị nàng ta nhìn, không biết nàng ta có đồng ý chịu trách nhiệm? Dù sao
nam nhân phải có trách nhiệm, nữ nhân cũng là sẽ có mà." Nghĩ vui một cái,
Tiêu Dao Tử không tự chủ mở miệng cười "Ha ha" mấy tiếng.
Mặc y phục xong xuôi, Tiêu Dao Tử rời khỏi phòng mình, ánh mắt hắn nhìn về
phía đại sảnh của Phủ Thành Chủ, thong thả bước đi.
...
Đại sảnh của Phủ Thành Chủ quả thật là Phủ Thành Chủ, nơi đây diện tích vẫn là
rất rộng, đủ sức để chứa gần ngàn người.
Lúc này, vô số tiếng nói chuyện âm ĩ không ngừng từ nơi này vang lên, cái này
tiếng nói là của chư vị Gia Chủ, Trưởng Lão cùng một số đệ tử của tứ đại gia
tộc, trừ một mình Tiêu gia là không có tới. Bọn họ đều là đang uống rượu nói
chuyện, bàn luận về mấy trận đấu sáng nay.
Dần dần, một thiếu niên người mang bạch y, tay trái nắm lấy một thanh trường
kiếm màu xanh bầu trời, xuất hiện ở trước cửa đại sảnh.
"Cái này tiệc cũng quá lớn rồi đi? Nơi đây hiện tại có khoảng bảy trăm người,
không khí có chút tấp nập, không thích hợp với ta." Nhìn xung quanh một nơi
này, Tiêu Dao Tử trong nội tâm thầm than.
Tiêu Dao Tử kiếp trước vì một số lý do cũng là lười nhác đến chỗ đông người,
kiếp này hắn lại làm phế vật, càng thêm ít cùng người khác giao lưu. Hiện tại
Tiêu Dao Tử đột nhiên bị gia gia hắn gọi đến nơi này, chỗ này lại đông người
như vậy khiến hắn có chút không muốn ở lâu.
Thở dài một hơi, Tiêu Dao Tử thầm nói: "Ta vẫn là ngồi một chút rồi rời đi
vậy."
Tiến bước đến bên trong đại sảnh, Tiêu Dao Tử dừng lại ở một cái bàn lớn chính
giữa đại sảnh, ôm quyền nói: "Gia gia, Tông Chủ, Thành Chủ, chư vị tiền bối.
Tiêu Dao Tử đến muộn."
Tiêu Lăng nhìn thấy hắn đã đến thì lập tức cười to một tiếng, "Ha ha, không
sao không sao, ngươi đã đến là được rồi. Đúng rồi, bên kia là chỗ của đám nhóc
Vũ Phi Phàm, ngươi mau sang bên đó ngồi cùng."
Vừa nói, tay phải chỉ về cánh bên phải Tiêu Dao Tử hai cái bàn, đám người Vũ
Phi Phàm, Chu Thủy Linh, Triệu Liệt cùng với mười người đứng đầu đều là đang
ngồi đó.
Tiêu Dao Tử ôm quyền cúi đầu, "Vậy ta không quấy rầy gia gia cùng các vị ở đây
nữa." Nói xong liền hướng phía đám người Chu Thủy Linh đi tới.
Nhìn Tiêu Dao Tử rời đi, đám Trưởng Lão ngồi đây đều nhao nhao nói: "Tiêu công
tử có tài mà không kiêu, biết phân trên dưới, sau này võ đạo một đường chắc
chắn có thể tiến xa hơn."
Nhưng người khác cũng là bắt đầu hướng Tiêu Lăng không ngừng nói tốt về Tiêu
Dao Tử, thay nhau vỗ mông ngựa để kết giao cảm tình với hắn, họ cũng sẽ không
cảm thấy có gì phải mất mặt. Dù sao, dạng thiên tài như Tiêu Dao Tử, bọn nhất
định phải thật tốt giao hảo.
Đi đến bàn ăn của đám người Vũ Phi Phàm, Tiêu Dao Tử mỉm cười nói: "Các ngươi
tốt. Không biết ta có thể hay không cùng ngồi một bàn?"
Nhìn thấy hắn, Vũ Phi Phàm lập tức cười nói: "Ha ha, ngươi dù sao cũng là đệ
nhất thiên tài, cái bàn ăn này nói đúng hơn phải là ngươi làm chủ, ngươi không
được ngồi vậy còn ai được ngồi đây?" Đang nói, hắn chỉ sang bên cạnh Chu Thủy
Linh, "Còn một chỗ bên cạnh nàng, chỗ đó của ngươi."
Đảo mắt qua chỗ Chu Thủy Linh, Tiêu Dao Tử trên mặt treo một nụ cười như có
như không hỏi nàng, "Chu tiểu thư, ta ngồi được chứ?"
Nhìn Tiêu Dao Tử, Chu Thủy Linh lại nhớ đến lúc bước vào phòng của hắn, không
khỏi trên mặt có chút đỏ, nhưng rất nhanh bị nàng dùng một luồng khí lạnh làm
tịnh tâm lại.
"Hừ, ngươi ngồi thì ngồi, không muốn ngồi thì cứ tiếp tục đứng nói chuyện."
"Vậy tốt, ta ngồi." Mỉm cười một cái, Tiêu Dao Tử thầm nghĩ cái này thiếu nữ
quả thật rất biết dùng băng, lợi dụng khí lạnh để tâm hồn thanh tĩnh, thêm vào
nàng cũng có Kiếm Tâm, định lực vẫn là vô cùng lớn.
Bấy giờ, Tiêu Dao Tử, Vũ Phi Phàm, Chu Thủy Linh, Triệu Liệt, Vũ Như Nguyệt,
Vũ Nhất,... tất cả mười người thiên tài của thành Mộc Nhai thì chín cái đều
đang tụ tập cùng một cái bàn ăn, cùng nhanh ăn uống trò chuyện như bằng hữu,
tự hồ cái gì so tài, cái gì ân oán gia tộc đều không ở bọn hắn trên thân.
Nhìn những người này, Tiêu Dao Tử khóe miệng chợt nở nụ cười.
Hắn không cần biết thế giới này hiểm ác ra sao, tương lai sau này sẽ như thế
nào. Hắn chỉ biết được một điều, hiện tại cái này bàn ăn tuyệt đối là một cái
vui nhất bàn ăn.
Gia tộc cho dù có lẫn nhau đối nghịch thì lại làm sao?
Gia tộc là gia tộc, bọn hắn là bọn hắn!
Ps: Hôm chủ nhật bận việc nên không ra được chương, nhưng bù lại 2c trước đều
là hơn 3k chữ, cứ coi là nội dung ba chương ghép lại đi. Tiếp theo, lịch vẫn
như cũ thứ 3, thứ 5, thứ 7 và chủ nhật. Hy vọng mn cho ta chút np hay cái gì
đậu đậu với /quy