Người đăng: ☬Hóa Thần Đệ Nhất Nhân☬
Trong sát na, một đạo kiếm reo tức thì vang trọng khắp sân đấu.
Đợi khi kiếm reo ngừng lại lúc, hai luồng cuồng bạo khí thế lập tức xuất hiện
trên sân!
Hai luồng khí thế này gắt gao đối chọi với nhau, mỗi một cái khí thế liền sẽ
chiếm một nửa của sân đấu, sân đấu cũng bởi vậy mà phân thành hai cái lĩnh vực
riêng biệt.
Ở một bên, phía sau lưng Trương Thiếu Huyền là một mảnh khô nóng khí thế bao
trùm một nửa của khán đài. Những người trên khán đài đang đứng ở sau lưng hắn
cũng bắt đầu cảm thấy nóng nực, cơ thể lại càng không ngừng đổ mồ hôi nóng.
Đối ngược với nửa sân đấu khô nóng của Trương Thiếu Huyền, nửa sân đấu của
Tiêu Dao Tử lại bình thường hơn nhiều!
Phần sân của Tiêu Dao Tử vẫn là một dạng như trước, từ xa nhìn vào quả thật
không thấy điều gì khác biệt cả.
Chẳng qua, từ xa nhìn vào là vậy, thế nhưng cũng chỉ có những người ngồi sau
lưng Tiêu Dao Tử mới hiểu, như thế nào là bị một thanh kiếm vô hình đặt ở ngay
cổ!
Nhìn Trương Thiếu Huyền bộc lộ khí thế, Tiêu Dao Tử híp mắt nói: "Quả thật
không đơn giản, ngươi vậy mà cũng lĩnh ngộ Kiếm Thế! Dựa vào ngươi biểu hiện
ra Kiếm Đạo của mình, đây hẳn phải gọi là Hỏa Chi Kiếm Thế đi?"
Trương Thiếu Huyền khẽ cười một tiếng, "Ha ha, đoán không sai. Ta tu là Hỏa
Kiếm Đạo, cái này Thế cũng nên gọi là Hỏa Chi Kiếm Thế!"
Hai người bọn hắn mặc dù là đang nói chuyện, nhưng trên tay trường kiếm cũng
là liên tục vung ra, mỗi lần vung kiếm lại là một lần đánh vào vị trí yếu hại
của đối phương, nhưng ra kiếm nãy giờ, hai người vẫn như cũ chưa ai đả thương
được ai.
"Hỏa Kiếm Thuật, Hỏa Kiếm Phá Chiêu!"
Khẽ hô một tiếng, Trương Thiếu Huyền đột nhiên cải biến thế kiếm, Cổ Kiếm bên
trên tức thì bị một đoàn hỏa diễm nhanh chóng bao lại, cái này lúc, Trương
Thiếu Huyền một kiếm vung mạnh về phía trước!
Nhìn đạo hỏa kiếm trước mặt, Tiêu Dao Tử tay phải huy động Tường Vi Kiếm, liên
tiếp trảm ra ba đạo kiếm khí, "Trọng Điệp Kiếm, thức thứ ba, Trọng Điệp Tam
Kiếm!"
Ầm!
Kiếm chiêu va chạm liền phát sinh một tiếng nổ mạnh, Tiêu Dao Tử cùng Trương
Thiếu Huyền cũng bởi chiêu kiếm này mà dần tách ra, trở lại vị trí ban đầu của
mình.
Xa xa đứng nhìn Trương Thiếu Huyền, Tiêu Dao Tử vẫn là trầm mặc đứng im, hắn
hiện giờ cũng không tiếp tục tiến lên chiến tiếp bởi hai cái vấn đề.
Thứ nhất, Trương Thiếu Huyền từ khi tham gia so tài đến giờ chỉ mới bộc lộ hai
chiêu thức, một kiếm phá mọi chiên thức kiếm kỹ, một cái chiêu khác hình như
có thể phá mọi khí thế kiếm kỹ!
Ngoài ra hắn còn vừa mới hiển lộ Kiếm Thế và theo Chu Thủy Linh kể cái kia
cường đại thân thể, Trương Thiếu Huyền còn bao nhiêu con bài chưa lật Tiêu Dao
Tử thật sự không biết.
Còn cái vấn đề thứ hai mới là vấn đề quan trọng nhất!
Tiêu Dao Tử nhưng là không có Vũ Kỹ a!
Nếu tiếp tục chiến tiếp, Tiêu Dao Tử chỉ dựa vào Kiếm Thế cùng Trọng Điệp Kiếm
thì muốn thắng là điều không thể, Trương Thiếu Huyền kiếm kỹ lực sát thương
nhưng là không thể xem thường!
Thở dài một cái, Tiêu Dao Tử vẫn là đứng đợi Trương Thiếu Huyền ra ta trước
rồi mình mới phản công sau, tạm nhường hắn tiên cơ để tìm hiểu hắn nội tình.
Phía bên kia vị trí, Trương Thiếu Huyền sau khi trở lại chỗ đứng của mình, hắn
cũng là đứng yên nhìn Tiêu Dao Tử.
Ngoài mặt vẫn bình tĩnh như trước, nhưng Trương Thiếu Huyền trong lòng vẫn là
luôn nhắc nhở mình phải cẩn thận phòng bị.
Theo Trương Thiếu Huyền thấy, Tiêu Dao Tử từ đầu đến giờ cũng mới dùng một môn
Vũ Kỹ, hơn nữa đây lại là một môn thiên về luyện tập tốc kiếm Vũ Kỹ. Theo hắn
nghĩ thì một kẻ con em thế gia như Tiêu Dao Tử không thể chỉ có một môn Vũ Kỹ
như thế được, Tiêu Dao Tử chắc chắn là đang che giấu rồi đợi thời cơ mới bộc
lộ ra!
Nghĩ vậy, Trương Thiếu Huyền cũng liền lựa chọn đứng im chờ đợi Tiêu Dao Tử
xuất chiêu trước.
Cứ như vậy, Tiêu Dao Tử cùng Trương Thiếu Huyền là đứng yên nhìn nhau một hồi,
bọn hắn cũng không có thu hồi khí thế nên mọi người trên khái đài vẫn là luôn
nghĩ bọn hắn đang cùng so đấu xem khí thế ai mạnh hơn, vậy là khái đài người
càng là cổ vũ kịch liệt.
...
Nửa canh giờ sau.
Lúc này, trên khán đài đã là tĩnh mịch một mãnh, bọn họ không tiếp tục reo hò
bởi bọn họ biết, cài này hai thiếu niên là có bệnh!
"Khốn nạn! Nhìn nhau nửa canh giờ, rốt cuộc bọn hắn còn muốn nhìn bao lâu
nữa?" Không biết cái nào người đột nhiên lên tiếng, trong giọng nói rõ ràng là
đang rất tức giận.
Một người khác nghe hắn nói cũng liền nói: "Ta nhìn được, thiên tài như bọn
hắn thường có sở thích rất đặc biệt, hai người này nhìn nhau, các người xem
kìa, thật đắm đuối!"
Đã hai người lên tiếng, người trên khán đài cũng là bắt đầu náo nhiệt lên.
Chỉ là cái bọn họ nói, tâm điểm cũng không còn là cái này trận so tài mà là sở
thích đặc biệt của hai người phía dưới kia!
Bỗng nhiên, bọn người đang cùng thảo luận thì đột nhiên im bặt lại, ánh mắt
lại lần nữa chuyển xuống dưới đài.
Trên sân, Trương Thiếu Huyền cùng Tiêu Dao Tử đều đã mau chóng biến mất, tiếp
đó, trong sân tràn ngập kiếm thanh.
Động!
Hai người bọn hắn rốt cuộc động!
Một màn này diễn ra khiến người trên khán đài lại một lần nữa sôi trào, cái
kia vừa đột ngột biến mất reo hò lại một lần nữa ầm vang khắp đấu trường.
Nói thật, lí do Tiêu Dao Tử cùng Trương Thiếu Huyền rốt cuộc động thủ cũng bởi
bọn hắn đang vô cùng biệt khuất a!
Bọn hắn đều là ôm ý tưởng đợi đối phương ra tay trước, nhưng không ngờ đứng
đợi nửa canh giờ cũng không thấy người nào động thủ.
Đợi một thời gian dài như vậy, hai người hắn trong tâm cũng là bắt đầu nóng
nảy, đúng lúc này, khán đài người càng là nói bọn hắn có sở thích đặc biệt,
cái này nóng nảy tâm cũng là không áp chế được nữa, liên bạo phát ra ngoài nên
bọn hắn mới quyết định lao lên.
Lúc này đây, Tiêu Dao Tử và Trương Thiếu Huyền lần đầu có chung một cái suy
nghĩ.
Quản hắn con bà nó cái gì lá bài tẩy, cái gì chiêu thức Vũ Kỹ, tất cả đều cầm
kiếm đi diệt!
Khi hai người phi tới trước mặt nhau lúc, Tiêu Dao Tử tay phải khẽ nắm Tường
Vi Kiếm, hướng về phía trước cấp tốc vung kiếm.
"Trọng Điệp Kiếm, Tứ Kiếm!"
Ông!
Kiếm minh chợt reo, bốn đạo kiếm khí trong chốc lát xé không bay tới trước
người Trương Thiếu Huyền.
Hai mắt nhỏ bé híp lại, Trương Thiếu Huyền hỏa kiếm lại chợt hiện, "Hỏa Kiếm
Thuật, Hỏa Kiếm Phá Chiêu!"
Vừa dứt lời, một đạo hỏa kiếm khí từ chỗ của hắn bay vọt ra, ngạnh sinh sinh
va vào bốn đạo kiếm của Tiêu Dao Tử.
Lại như nghĩ đến cái gì, Trương Thiếu Huyền vừa chém ra kiếm khí thì đột nhiên
lần nữa nâng cao kiếm, động dạng một kiếm tiếp tục trảm tới.
Xuy xuy!
Ầm!
Ầm!
Không lâu sau, hai người kiếm khí liên tiếp va chạm, bốn đạo kiếm khí của Tiêu
Dao Tử sau khi va chạm với đạo kiếm khí đầu tiên của Trương Thiếu Huyền thì
lập tức nổ bể ra, bất quá, rất nhanh hai đạo kiếm khí khác từ trong vụ nổ đó
bắn ra, thế nhưng, hai đạo kiếm khí kia sau khi bay ra lại gặp được đạo hỏa
kiếm khí thứ hai của Trương Thiếu Huyền nên cũng liền bị tiêu diệt.
Trương Thiếu Huyền cước bộ lần nữa tăng tốc, hắn xuyên qua hai vụ nổ vừa rồi
đến thẳng trước mặt Tiêu Dao Tử, sau khi tới nơi, hắn trên tay hỏa kiếm cũng
mạnh mẽ trảm xuống.
"Vù" một cái, hỏa kiếm lấy tốc đạo nhanh hướng đến phía trước trảm xuống khiến
cho không gian nơi đây bỗng nhiên xuất hiện một đạo tàn ảnh đỏ rực.
Thế nhưng, khi đạo hỏa kiếm này gần trảm trúng Tiêu Dao Tử lúc, Tiêu Dao Tử
thân hình đột ngột biến mất, lần nữa xuất hiện đã là ở phía sau lưng Trương
Thiếu Huyền!
Thấy cảnh này, Trương Thiếu Huyền trong lòng cũng không khỏi thầm than một
tiếng, "Cái tên này, hắn không những có kiếm pháp nhanh nhẹn, thân pháp cũng
đồng dạng nhanh vô cùng a!"
Ngay khi vòng ra sau lưng Trương Thiếu Huyền, Tiêu Dao Tử cũng mau chóng phóng
hạ một kiếm.
"Trọng Điệp Kiếm, Trọng Điệp Ngũ Kiếm!"
Kiếm quang lấp lóe, trong sát na, phía sau lưng Trương Thiếu Huyền đã xuất
hiện năm đạo kiếm khí lấy tốc độ nhanh trảm xuống.
Thấy được cái này năm đạo kiếm khí, biết mình có trốn cũng không kịp, Trương
Thiếu Huyền mau chóng chuyển trường kiếm ra phía sau lưng, đồng thời, trên
thân kiếm liền tỏa ra một luồng khô nóng khí thế.
Vừa dùng kiếm lại tăng thêm Kiếm Thế chúc phúc, Trương Thiếu Huyền là muốn
toàn lực phòng thủ!
Ầm!
Sau khi nổ vang một tiếng, một cái bóng đen lấy tốc độ cao bay vọt ra phía bên
ngoài.
Cái này bay, Trương Thiếu Huyền thẳng đến hơn hai mươi trượng mới có thể dừng
lại!
Vừa mới dừng lại được thân thể, Trương Thiếu Huyền cũng không thể hạ kiếm nghỉ
ngơi bởi Tiêu Dao Tử đã sớm xuất hiện ở trước mặt hắn, trên tay huyết kiếm
cũng đồng thời trảm hạ.
Keng!
Huyết kiếm hạ xuống mi tâm của Trương Thiếu Huyền còn khoảng năm phân thì đột
nhiên ngừng lại, sở dĩ như vậy là vì cái này một kiếm đã bị Trương Thiếu Huyền
kịp thời dùng kiếm ngăn cản!
Tiêu Dao Tử mỉm cười, "Phản ứng không tệ."
Trương Thiếu Huyền đang định nói cái gì, một luồng khí thế đột nhiên từ trên
mũi kiếm của Tiêu Dao Tử bạo phát!
Cái này khí thế là do kiếm tạo thành, tên gọi Kiếm Thế!
Vừa khai triển Kiếm Thế, Tiêu Dao Tử trường kiếm lần nữa tách khỏi kiếm của
Trương Thiếu Huyền.
Tường Vi Kiếm vừa mới giơ lên không được bao lâu, Tiêu Dao Tử chính là lại một
lần nữa bổ xuống!
"Trọng Điệp Ngũ Kiếm!"
Cái này năm kiếm nhưng là Kiếm Thế năm kiếm!
Nhìn cái này năm đạo kiếm, Trương Thiếu Huyền đột nhiên nhếch miệng cười, "Ta
đã biết, ngươi ngoài mấy cái này kiếm chiêu thì hoàn toàn không biết một cái
Vũ Kỹ nào khác!"
Đang nói, Cổ Kiếm trên tay Trương Thiếu Huyền tản mát khí thế lại càng thêm
mạnh, từng đạo ánh lửa trên thân kiếm bùng cháy, ngọn lửa phập phồng như đang
nhảy múa trên lưỡi kiếm.
"Hỏa Kiếm Thuật, Hỏa Kiếm Phá Thế!"
Một thật thật dài hỏa kiếm xẹt qua không gian, hỏa kiếm cứ như thế lao thẳng
vào năm đạo kiếm chiêu của Tiêu Dao Tử mà không hề phai nhạt, đã vậy, nương
theo cái này hỏa kiếm đi qua, tất cả khí thế của Tiêu Dao Tử từ Kiếm Thế đến
khí thế mà kiếm chiêu tự động tạo ra đều bị một kiếm này phá nát.
Đang!
Một đạo chói tai trường kiếm va chạm âm thanh ở trong sân vang lên, tiếp đó,
Tiêu Dao Tử cùng trường kiếm vừa va chạm với một kiếm kia của Trương Thiếu
Huyền thì lập tức cả người lần kiếm đều cùng nhau bay thẳng ra phía sau.
Lui được hơn chục trượng, Tiêu Dao Tử trường kiếm cắm thẳng xuống mặt đất,
miễn cưỡng khiến cho thân thể dần dừng lại.
Ánh mắt nhìn về phía Trương Thiếu Huyền, khóe miệng của Tiêu Dao Tử chậm rãi
chảy xuống một tơ máu, ở phía trước ngực hắn cũng đã không còn y phục che chắn
mà là tồn tại một vết da thịt cháy khét.
Xem lại bộ dáng của mình hiện giờ, Tiêu Dao Tử cũng chỉ biết cười khổ một cái,
trong lòng thầm nói: "Cái này chiêu kiếm, quả nhiên có thể phá hết thảy khí
thế sao? Đã thế, cái kia hỏa kiếm nhưng là đủ nóng a! Tiếp xuống ta thật sự
không có chút phần thắng nào."
Thầm than một cái, Tiêu Dao Tử hai mắt chậm rãi nhắm lại, trên tay càng là
siết chặt Tường Vi Kiếm.
Hắn là không cam lòng thất bại!
Hỏi mình một câu, Tiêu Dao Tử hắn vì sao lại tu kiếm?
Rất đơn giản, bởi vì hắn thích phong cách của Kiếm Tu!
Làm một tên cường đại Kiếm Tu, trong lòng hắn sẽ chỉ có thẳng tiến về phía
trước, mặc kệ trước mặt là con đường thẳng tắp hay vẫn là tràn đây chông gai,
hắn tâm sẽ vẫn một lòng tiến tới. Lúc đối mặt với cường đại địch nhân, Kiếm Tu
bản tính vẫn mãi không sợ hãi, thà gãy chứ không cong!
Lại nói, hắn hiện tại là đang trở thành cái dạng gì Kiếm Tu rồi?
Trương Thiếu Huyền thấy Tiêu Dao Tử đột nhiên cả người bất động, hai mắt lại
nhắm nghiền như đang chú tâm suy nghĩ điều gì đó, hắn cũng không vội ra tay mà
đứng từ xa chờ đợi.
Sở dĩ hắn không ra tay là vị hắn tôn trọng Tiêu Dao Tử, hắn tôn trọng vị đối
thủ này của mình.
Vậy nên, Trương Thiếu Huyền hắn sẽ không nhân lúc này ra tay mà là tiếp tục
đứng ở đây đợi!
Đợi khi Tiêu Dao Tử mở ra hai mắt, tiếp tục quyết đấu với hắn hoặc là đầu hàng
chứ không phải để hắn thắng Tiêu Dao Tử trong tình trạng như bây giờ!
Đang lặng lẽ đứng đó, đột nhiên, Trương Thiếu Huyền biểu tình chuyển biến
thành khiếp sợ, trong mắt tràn đầy không thể tin tưởng nhìn vào Tiêu Dao Tử.
Ba hơi sau, Tiêu Dao Tử hai mắt cũng là từ từ mở ra, trong ánh mắt của hắn là
một mảnh minh ngộ, hai con ngươi đen nhánh càng là sắc bén lạ thường. Đồng
thời, khi Tiêu Dao Tử mở mắt ra thì khí thế xung quanh hắn cũng đột ngột biến
mất, Kiếm Thế trên trường kiếm đang lan tỏa vào giờ phút này cũng bỗng dưng
tan biến như chưa từng xuất hiện.
Tiêu Dao Tử hai con ngươi sắc biến khẽ đảo một vòng quanh sân đấu, tiếp đó là
dừng lại ở trên người Trương Thiếu Huyền, hắn khẽ nói: "Ngươi đã chờ, ta sẽ
không làm ngươi thất vọng. Tiếp theo ta sẽ điểm ra một kiếm, một kiếm này
ngươi tuyệt đối sẽ không phá được!"
Đây cũng không phải cuồng ngạo, đây là Tiêu Dao Tử tự tin vô cùng một kiếm!
Trương Thiếu Huyền thu hồi biểu tình khiếp sợ khi nãy, trên tay hỏa kiếm lần
nữa cháy lên, chậm rãi đưa thanh kiếm của mình lên trước mặt, hắn ánh mắt lần
nữa nhìn thẳng vào Tiêu Dao Tử, "Ta kiếm, phá mọi chiêu thức cùng khí thế!
Ngươi kiếm, lại là như thế nào?"
Vừa nói xong, hỏa kiếm trên tay hướng phía trước trảm hạ!
Vù vù...
Hỏa diễm cùng kiếm khí bị Trương Thiếu Huyền dung nhập vào nhau, hỏa kiếm khí
lướt qua không trung không khí tạo thành những tiếng kêu "vù vù" kém dài, cái
này kiếm khí đi qua nơi nào, nơi đó sẽ lưu lại một nguồn lượng nhiệt khổng lồ
mai không tan biến.
Mặc dù cái kia tàn bạo như muốn thiêu trụ mọi vật kiếm khí đang dùng tốc độ
nhanh hướng chỗ lao tới, thế nhưng, Tiêu Dao Tử biểu tình vẫn là cực kì bình
tĩnh, hai mắt bên trong nhưng là không có một điểm ba động nào.
Đợi khi hỏa kiếm khí còn cách mình năm, sáu trượng, Tiêu Dao Tử mới nâng
trường kiếm của mình lên, "Không thể không nói, người kiếm có thể phá mọi
chiêu thức cùng khí thế, rất bá đạo!"
Đang nói chuyện, Tiêu Dao Tử ánh mắt dần trở nên chăm chú, nhìn vào thanh kiếm
trên tay của mình, trên miệng vẫn là đang nói: "Nhưng ta kiếm sẽ không rườm rà
như vậy.
Ta chi kiếm, chỉ nhìn đối thủ, không nhìn chiêu số!
Ta chi kiếm, chỉ mãi thẳng tiến, vĩnh không quay đầu!"
Dứt lời, nhất kiếm điểm tới!
Cái này kiếm cũng chỉ là thông thường một đạo kiếm khí, nhưng đạo kiếm khí này
vừa ra, trong sân lại một lần nữa đắm chìm trong kiếm thanh!