Người đăng: ☬Hóa Thần Đệ Nhất Nhân☬
Nghe có người hỏi mình, Tiêu Dao Tử theo bản năng xoay người nhìn lại.
Cách Tiêu Dao Tử không xa chỗ, một thiếu nữ đang chậm rãi bước đến, đợi khi đi
tới trước mặt hắn lúc, thiếu nữ đột nhiên mở ra nắm tay phải, trong tay cầm
chính là một lọ thuốc nhỏ.
Người đến là cái kia Chu Thủy Linh.
Nhìn Chu Thủy Linh một cái, Tiêu Dao Tử nói: "Đã hồi phục?"
Chu Thủy Linh khóe miệng dần lộ ra nụ cười, nàng hơi đưa tay trái lên không
trung khua khua mấy cái, "Tên kia quả nhiên là thích nghịch lửa, cũng may ta
chỉ là bị bỏng ngoài da, sau khi phục dụng vài viên đan dược với được sư phụ
của ta chữa trị thì liền khỏi."
Nói đến đây, Chu Thủy Linh khẽ hừ một tiếng, "Lại nói, nếu như ta mà là bị
bỏng không khỏi, để xem ta có bắt tên kia biến thành băng tượng cả đời không!"
Lúc này, Trương Thiếu Huyền đang ở một nơi khác của khái đài thì đột nhiên cảm
thấy toàn thây mát lạnh, hắn nhịn không được đành hắt xì một cái.
"Quái lạ, rõ ràng trời không hề lạnh, dù có lạnh nhưng võ giả thân thể cũng
đâu có yếu như vậy a! Nếu đã vậy, sao ta lại cảm thấy mình giống như bị cảm
lạnh rồi?" Nhíu mày thật sâu, Trương Thiếu Huyền nghĩ mãi cũng không rõ cái
lạnh này là từ đâu tới.
Tiêu Dao Tử khóe miệng mỉm cười, hơi "Đa tạ" một tiếng rồi lấy đi lọ đan dược
trên tay Chu Thủy Linh.
Tiêu Dao Tử một bên từ từ phục dụng đan dược hồi phục, một bên lại hướng Chu
Thủy Linh nói chuyện.
"Ngươi khi còn lành lặn đã bị Trương Thiếu Huyền đánh bại, nếu như bị thương
thì làm sao có thể là đối thủ của hắn nữa?"
Chu Thủy Linh tức giận đáp, "Ta kêu phụ thân ta nha!"
Tiêu Dao Tử lại nói: "Phụ thân ngươi rất mạnh, muốt bắt hắn là chuyện đơn
giản. Thế nhưng..." Đang nói, ánh mắt nhìn xuống trường kiếm của Chu Thủy
Linh, "Ngươi có thể cho ta xem thanh kiếm của ngươi một chút sao?"
Thấy hắn nói chưa hết câu thì bỏ dở rồi hướng mình mượn kiếm, Chu Thủy Linh
mặc dù hiếu kỳ không biết hắn mượn kiếm của mình để làm gì, nhưng nàng vẫn là
giao ra trường kiếm.
Tiếp nhận trường kiếm của Chu Thủy Linh, Tiêu Dao Tử hơi xem qua lưỡi kiếm một
hồi rồi nói: "Thế nhưng nếu ta đoán không nhầm, phụ thân ngươi chắc chắn sẽ
thà bỏ công đi tìm dược liệu trị thương cho ngươi hơn là đi gây chiến với tên
kia."
Chu Thủy Linh nhíu mày hỏi, "Tại sao?"
Tiêu Dao Tử không có trả lời mà nói sang chuyện khác, "Thanh kiếm của ngươi
rất không tệ, thế nhưng, hắn kiếm còn tốt hơn ngươi nhiều lần." Hơi sờ lên vết
nứt trên lưỡi kiếm của Chu Thủy Linh, hắn chậm rãi đưa kiếm tới trước mặt
nàng, " Ta nói đúng sao?"
Tiếp nhận trường kiếm, trầm mặc một hồi, Chu Thủy Linh thu lại trường kiếm,
hướng Tiêu Dao Tử nói: "Người này quả nhiên không đơn giản, người sau lưng
cũng là không đơn giản. Trận tiếp theo cũng chính là hắn đấu với ngươi, ngươi
đã nắm chắc đã bao nhiêu phần thắng được hắn?"
Tiêu Dao Tử cười đáp, "Không đoán, đoán cũng không được gì, không đúng sao?"
Suy nghĩ một chút, Chu Thủy Linh cũng là gật đầu.
Dù sao, đoán cũng chỉ là đoán, trên sân đấu thì cần dùng vẫn là thực lực!
Đột nhiên nghĩ đến điều gì, Tiêu Dao Tử lại hướng nàng hỏi, "Nếu ta đoán không
sai, lúc nãy trong đám khói mù, khi Trương Thiếu Huyền đã tiếp cận ngươi một
khắc kia, theo lý mà nói ngươi phản kích dù hắn kịp thời né tránh cũng sẽ bị
thương một chút mới phải, tại sao hắn chỉ bị rách rách một chút y phục?"
Đây cũng là điều mà Tiêu Dao Tử thắc mắc nhất khi xem trận đấu của Trương
Thiếu Huyền cùng Chu Thủy Linh.
Tiêu Dao Tử biết, Chu Thủy Linh một khi muốn phản kích chắc chắn sẽ không để
đối thủ còn cách xa mới phản kích, không riêng nàng mà tất cả mọi người đều sẽ
như vậy.
Bọn họ sẽ chờ đợi thời cơ, đợi đến khi đối thủ đến gần mình nhất, khoảng cách
càng gần sẽ càng tốt, lúc đó mới đột nhiên phản kích khiến người khác trở tay
không kịp.
Chiêu kiếm kia của Chu Thủy Linh cũng không phải yếu nhưng Trương Thiếu Huyền
chỉ bị rách y phục, đây chính là điều không hề bình thường!
Đối với vấn đề này, Chu Thủy Linh mày liễu dần nhíu chặt, nhớ lại trận đấu
kia, nàng chậm rãi thuật lại với Tiêu Dao Tử, "Nói thật, ta cũng cảm thấy rất
kì quái. Ta khi ấy quả thật đã chém trúng hắn, thế nhưng, lúc kiếm của ta trảm
vào người hắn lúc, ta lại có cảm giác như mình đang chém vào một thanh kiếm
vậy."
Nhìn Tiêu Dao Tử, Chu Thủy Linh lại khẳng định thêm một câu, "Cái này cảm
giác, rất thật!"
Tiêu Dao Tử trầm ngâm một cái, hắn thầm nghĩ trong lòng, "Kiếm thể cùng tu
sao? Thế nhưng cái kia kiếm là bảo kiếm của Chu gia, có thể bị nó chém qua mà
không sao, cơ thể của hắn cũng có chút quá cường đại đi!"
Tiêu Dao Tử cũng không sợ Trương Thiếu Huyền là Thể tu, hắn chỉ có chút cố kỵ
Trương Thiếu Huyền thân thể cường đại hoặc là có cái gì đặc biệt thể chất
thôi.
Thân thể cường đại cũng không sao cả, đâm kiếm nhiều một chút là được.
Đặc thù thể chất mới là thật sự rắc rối a!
Thở ra một hơi, Tiêu Dao Tử lắc lắc đầu mấy cái, càng nghĩ đến cái vấn đề này
càng khiến hắn đau đầu, vì vậy, tốt nhất là không nghĩ đến nữa.
Quản ngươi cái gì cường đại thân thể hoặc đặc thù thể chất.
Kiếm đủ cường sẽ không phải sợ!
Thắng bại do trời định, cho dù thua vẫn sẽ đứng dậy đi tiếp!
Nghĩ vậy, Tiêu Dao Tử khóe miệng nhanh chóng phác họa một nụ cười, hắn không
tiếp tục đau đầu suy nghĩ nữa mà quay sang cùng Chu Thủy Linh trò chuyện.
Kiếp trước không có mỹ nữ trò chuyện dẫn đến đối với nữ nhân cũng là mặc cảm,
lười nhác nói nhiều. Kiếp này lại có một cái tuyệt sắc mỹ nữ lúc nào cũng luôn
miệng luyên thuyên bên cạnh, Tiêu Dao Tử hắn cũng không thể cứ như trước thu
lòng a!
Đến, nói chuyện để trao dồi tình cảm một chút.
Ở hàng ghế của Gia Chủ và Trưởng Lão, nhìn Tiêu Dao Tử cùng Chu Thủy Linh đang
ở bên nói chuyện với nhau, Chu Bá Thiên mỉm cười nói với Tiêu Lăng.
"Tiêu lão, ngươi xem hai tên oa nhi này quả thật rất thân mật a! Đã vậy, Tiêu
công tử chuẩn bị gặp cường địch nhưng vẫn có thể thong thả cùng tiểu nữ trò
chuyện, tâm tình quá thực vô cùng tốt."
Nếu Tiêu Dao Tử mà nghe được lời này của Chu Bá Thiên, hắn chắc chắn sẽ cười
ra nước mắt.
Hắn nhưng là không muốn đau đầu suy nghĩ nhiều làm gì, vì vậy mới không tiếp
tục tìm đối sách mà nói chuyện với Chu Thủy Linh nha!
Tiêu Lăng nghe hắn khen cháu trai của mình thì mặt mày cũng nở hoa, "Hắn tâm
tình được như vậy, ta là cảm thấy vui mừng cho hắn. Tu luyện một đường, tâm
tình nhưng là vô cùng quan trọng!"
Chu Bá Thiên cũng cười đáp, "Đúng vậy, đúng vậy."
Tiêu Lăng như nhớ đến cái gì, hắn vội quay sang Vũ Hạo Nhiên hỏi, "Vũ Gia Chủ,
trận vừa rồi Tử nhi sẽ không ra tay quá nặng chứ? Không biết Vũ thiếu gia đã
ổn hơn chút nào chưa?"
Vũ Hạo Nhiên lắc đầu cười, không quan trọng nói: "Tiêu lão không cần lo lắng,
Tiêu công tử ra tay cũng không đả động đến kinh mạch hay căn cơ gì. Hiện Phàm
nhi tạm thời đã tỉnh lại, hắn là đang ở chỗ của đệ tử Vũ gia tiếp tục dưỡng
thương."
Tiêu Lăng lúc này mới yên lòng gật đầu, ba người lại lần nữa trò chuyện với
nhau. Trọng tâm trò chuyện nhiều hơn vẫn là trận tiếp theo Tiêu Dao Tử sẽ gặp
phải Trương Thiếu Huyền, ai cũng không nắm chắc trong hai người này ai thắng
ai bại, vậy nên bọn họ đều cảm thấy lo lắng thay cho Tiêu Dao Tử.
...
Tùng!
Một tiếng trống trầm đục vang vọng trong đấu trường, nghe được đạo tiếng trống
này, trên khán đài mọi người cũng nhanh kích động cả lên.
Một canh giờ đã qua, trận so tài cuối cùng, tới!
Lão giả đang định giống như mọi lần tiến lên khai lời, chẳng qua rất nhanh,
hắn cả người lập tức đứng lại bởi có người đã nhanh hớn hắn vọt lên sân đấu.
Nhìn thân ảnh trên sân, lắc đầu cười khổ một cái, lão giả vẫn là quyết định để
cho người trên sân thay mình làm tuyên bố đi.
Đang đứng trên sân người là một thiếu niên, thiếu niên này chính là Trương
Thiếu Huyền.
Liếc mắt nhìn lên khán đài, Trương Thiếu Huyền bỗng nhiên hô lớn một tiếng,
"Ta nóng vội, ngươi cũng là nóng vội! Xuống đây đi, thiên tài nơi đây, chỉ có
ngươi mới xứng đấu với ta!"
Chu Thủy Linh nhìn xuống phía dưới đài thiếu niên, nàng khẽ lắc đầu nói với
người bên cạnh, "Ta xem lại, ngươi so với tên này vẫn là ít cuồng ngạo hơn."
Nhắm mắt thời dài một hơi, Chu Thủy Linh đột nhiên nghe thấy một giọng nói
khác vang lên, "Đến đi! Cái này mấy trận so tài, kẻ yếu quá nhiều, ta đánh có
chút không đủ sướng tay. Ta hi vọng ngươi không như bọn hắn, nên mạnh hơn một
chút!"
Chu Thủy Linh mở mắt, thầm nghĩ kẻ nào lại cuồng như vậy? Thế nhưng suy nghĩ
lại, nàng cảm thấy giọng nói có chút quen thuộc nên hơi xoay đầu nhìn sang
đứng bên cạnh mình Tiêu Dao Tử.
Chẳng qua, bên cạnh nàng đã sớm không còn bóng dáng của Tiêu Dao Tử, thế nhưng
dưới đài lại là có thêm bóng dáng của một thiếu niên bạch y.
Khóe miệng hơi giật giật vài cái, thật lâu sau, Chu Thủy Linh nói: "Xem như
lúc nãy ta chưa nói gì. Ta thừa nhận, hắn cuồng, ngươi còn cuồng hơn!"
Trương Thiếu Huyền nghe được lời này, biểu tình cũng là có chút cứng đờ.
Lắc đầu cười khổ một cái, hắn nhìn Tiêu Dao Tử nói: "Ta cũng chỉ là muốn cuồng
một cái, không ngờ ta cuồng còn thua ngươi một bậc."
Trương Thiếu Huyền là thật tâm muốn cuồng một cái cho trận đấu thêm chút không
khí, nhưng xem ra, Tiêu Dao Tử độ cuồng đã sớm vượt xa hắn a!
Tiêu Dao Tử khóe miệng vi vi nhấc lên.
Muốn so độ cuồng?
Tiêu Dao Tử hắn nhưng là biết rất nhiều cách cuồng nha!
Thở ra một hơi, cũng không tiếp tục nói nhiều, Trương Thiếu Huyền tay phải từ
từ rút ra cổ kiếm, chậm rãi cầm kiếm nhấc lên phía trước mặt.
"Bắt đầu đi, ta đợi có chút lâu rồi!"
Tiêu Dao Tử biểu tình cũng liền trở nên nghiêm túc, Tường Vi Kiếm tức thì liền
rời khỏi vỏ.
Tay cầm trường kiếm đầy huyết sắc, Tiêu Dao Tử kiếm chỉ Trương Thiếu Huyền,
nói: "Đến!"
Vừa dứt lời, hai người đều hóa thành kiếm quang lao thẳng đến đối phương.
Theo hai người hóa thành kiếm quang một khắc kia, trên khán đài mọi người cũng
là bùng cháy cả lên.
Khi hai sợ kiếm quang va chạm vào nhau cũng chính là lúc hai thanh trường kiếm
của hai tên thiếu niên mạnh mẽ chạm vào nhau, cái này va chạm báo hiệu cho
cuộc so tài cuối cùng đã bắt đầu!
Keng!!!