Người đăng: ☬Hóa Thần Đệ Nhất Nhân☬
Phải biết, trong sân cũng không phải chỉ có Vũ Phi Phàm trong lòng tràn đầy
chiến ý, Tiêu Dao Tử cũng là như vậy.
Thế nên, Tiêu Dao Tử cũng sẽ tuyệt không nhiều lời, kiếm tới nơi, mạnh mẽ trảm
hạ!
Nhếch miệng cười một tiếng, Vũ Phi Phàm trên tay nhanh chóng hóa quyền, một
quyền này đấm thẳng vào trường kiếm của Tiêu Dao Tử, dùng quyền đối kiếm!
Ầm!
Quyền kiếm va chạm lúc, Tiêu Dao Tử cùng Vũ Phi Phàm đều là hướng phía sau lùi
gần chục bước, thế nhưng, hai người bọn hắn vừa dừng lại chính là lần một lần
nữa lao thẳng vào đối phương.
Đã hiểu rỗ Vũ Phi Phàm nhục thân cường đại, Tiêu Dao Tử cũng sẽ không dùng đơn
thuần kiếm chiêu để cùng hắn cứng đối cứng nữa, dù sao thì, Tiêu Dao Tử nhưng
là Kiếm Tu a!
Tiêu Dao Tử nhục thân nhưng không phải cường đại như Vũ Phi Phàm, bởi vậy, hắn
sẽ không tiếp tục trực diện ngạnh kháng.
Đợi khi Tiêu Dao Tử và Vũ Phi Phàm gần va chạm lúc, Tiêu Dao Tử thế kiếm đột
nhiên biến đổi, trường kiếm trên tay cũng không phải đâm tới mà là hướng phía
trước mặt chém ngang một cái.
Ông!
Trong sân tức thì vang lên một đạo kiếm ngâm, tiếp theo đó, liên tiếp năm đạo
nằm ngang kiếm khí phi thẳng đến trước người Vũ Phi Phàm.
Tiêu Dao Tử cực hạn tốc độ, liên tiếp năm đạo kiếm!
"Thật nhanh kiếm!" Thầm khen một cái, Vũ Phi Phàm cả người liền lập tức đừng
lại.
"Thiên Long Quyền!" Vũ Phi Phàm gầm nhẹ một tiếng, hắn biết mình tuyệt đối sẽ
không thể tránh khỏi một kiếm này,vậy nên trên tay cũng mau chóng ngưng quyền,
ý đồ dùng một quyền này để đối kháng lại với kiếm chiêu của Tiêu Dao Tử.
Quyền kiếm lại một lần nữa va chạm!
Ầm!
Trong nháy mắt, kiếm khí trùng điệp đánh thẳng vào quyền thế của Vũ Phi Phàm,
"Vèo" một tiếng, thân thể Vũ Phi Phàm lập bị kiếm khí của Tiêu Dao Tử chấn bay
ra ngoài.
Vừa ổn định lạ cơ thể, Vũ Phi Phàm đã thấy Tiêu Dao Tử lần nữa xuất hiện trước
mặt mình, kiếm quang cũng chợt lóe.
Ông!
Ầm ầm!
Ầm!
…
Nương theo một đạo kiếm reo vang lên, trong sân kiếm khí chính là đang tung
hoành ngang dọc.
Phía trên khán đài mọi người khi nhìn xuống phía dưới sân đấu cũng chỉ thấy
thân thể Vũ Phi Phàm đang liên tục bay vọt ra sau, Tiêu Dao Tử thì đã biến mất
từ lúc nào không hay. Nếu không phải cứ cách mấy hơi thơi gian, sẽ lại có thêm
một đạo kiếm khí bắn ra thì có lẽ bọn họ đã nghĩ hắn thật sự biến mất rồi.
Vũ Phi Phàm liên tục rơi vào thế bị động, hắn chỉ có thể phòng thủ chứ không
thể tấn công Tiêu Dao Tử bởi Tiêu Dao Tử kiếm thật sự quá nhanh!
Đã vậy, hắn tốc độ nhưng cũng đồng dạng nhanh a!
Vũ Phi Phàm mặc dù có thể thấy được chuyển động của Tiêu Dao Tử, nhưng hắn
cũng chỉ thấy được một đạo tàn ảnh mờ mờ, nếu muốn từ tàn ảnh đó phản kích thì
quả thực không phải là việc dễ dàng.
Cứ như vậy, hai người bọn hắn liên tục giằng co chừng nửa canh giờ.
Nửa canh giờ sau, Tiêu Dao Tử tốc độ mặc dù đã có chút chậm lại, thế nhưng, Vũ
Phi Phàm trên người cũng là thương tích đấy mình!
Bị đè ép lâu như vậy, vừa nhìn thấy tốc độ của Tiêu Dao Tử đã chậm lại thì Vũ
Phi Phàm lập tức không nhịn được nữa, trên miệng gầm to một cái.
"Bá Thiên Thể!"
Vũ Phi Phàm vừa quát to một cái, thân thể hắn trước đã cường tráng, nay lại
lập tức to lên một vòng, không những vậy, thực lực cùng khí thế đều là đang
bắt đầu bạo tăng!
Hai mắt khẽ híp nhìn Vũ Phi Phàm, Tiêu Dao Tử thầm nói một tiếng, "Vũ gia độc
môn luyện thể công pháp sao? Xem ra cũng có chút mạnh!"
Nghĩ vậy, Tiêu Dao Tử cũng là ngừng lại thân hình, không tiếp tục dùng kiếm
khí công kích Vũ Phi Phàm nữa.
Dù sao, hắn nhưng là không có nhiều linh khí như vậy a!
Tiêu Dao Tử vừa ngừng lại lúc, trong sát na, Vũ Phi Phàm đã cấp tốc vọt tới
trước mặt hắn, đồng thời một quyền đấm thẳng!
Đối diện một quyền này, Tiêu Dao Tử cũng không hốt hoảng bởi có thứ gì có thể
làm cho một người từng trải qua cái chết phải khiếp sợ hơn đây?
Tay phải cầm chặt Trường Vi Kiếm, một cỗ vô hình khí thế lập tức bị Tiêu Dao
Tử giải phóng.
Keng!
Vũ Phi Phàm một quyền kia dễ dàng bị Tiêu Dao Tử dùng kiếm ngăn lại, đồng thời
cái kia khí thế cũng lập tức bao trùm lấy hắn.
Cảm nhận được cỗ khí thế này, Vũ Phi Phàm lông mày chợt nhíu, "Ta có nghe phụ
thân nói qua, cái này hẳn là ngươi lĩnh ngộ được Kiếm Thế."
Tiêu Dao Tử cười đáp, "Đúng."
Dứt lời, Tiêu Dao Tử chân phải đạp mạnh một cái, mượn lực hất văng Vũ Phi Phàm
ra xa. Chẳng qua Vũ Phi Phàm lực lượng đã lớn hơn trước rất nhiều, hai chận
giẫm mạnh xuống đất, cơ thể hắn vừa lui năm bước liền dừng lại.
Mặc dù chỉ đẩy lui Vũ Phi Phàm được năm bước, nhưng như vậy đối với Tiêu Dao
Tử đã là quá đủ rồi.
Tiêu Dao Tử hai mắt dần trở nên sắc bén, trường kiếm trên tay hướng phía trước
nhẹ vung, một đạo kiếm khí nhanh chóng bay ra.
Đạo kiếm khí này cũng không phải thông thường kiếm mà là được Tiêu Dao Tử dùng
Kiếm Thế trảm ra một kiếm!
Do khoảng cách quá gần, Tiêu Dao Tử ra kiếm lại quá nhanh khiến cho Vũ Phi
Phàm nhìn thấy hắn xuất kiếm cũng chả thể kịp thời phòng thủ, cơ thể lập tức
bị đạo kiếm kia kia đánh bay.
Ngay lúc này, Tiêu Dao Tử trên tay trường kiếm lập tức biến mất, cũng không
phải tự nhiên biến mất mà là bị hắn phóng tới người Vũ Phi Phàm.
Vèo vèo...!
Trường kiếm xé gió mà đi, chỉ để lại một cái tia sáng màu đỏ nhỏ, sau cái tia
sáng này nhưng là có hai đạo kiếm khí theo sát hai bên.
Hiển nhiên, hai đạo kiếm khí này là do Tiêu Dao Tử trước khi phi kiếm lào ra
chuẩn bị!
Trên đài, Trương Thiếu Huyền thấy được cảnh này thì liền mở miệng khen, "Hắn
biết rõ Kiếm Tu không có kiếm thì cũng đồng dạng với hổ không có mống vuốt,
cho nên, vì sợ Vũ Phi Phàm chẳng may bất ngờ né được thì hắn cũng sẽ không thể
cầm lại được kiếm nên mới tiếp thêm hai đạo kiếm khí làm phòng ngừa."
Giống như nghĩ đến cái gì, Trương Thiếu Huyền ánh mắt đột ngột rơi vào tia
sáng màu đỏ kia, "Cái này cũng không phải bình thường kiếm a! Không biết hắn
có phải hay không giống chúng ta?"
Đang nói, hắn đột nhiên trầm mặc, lát sau lại là lắc đầu cười, "Ha ha, cũng
phải. Ta cũng không tin cái thành nhỏ này lại có chuyện trùng hợp như vậy."
Dưới đài, Vũ Phi Phàm sau khi bị đánh bay, hắn thấy một tia sáng màu đỏ cấp
tốc bay đến chỗ mình thì khuôn mặt lập tức biến sắc, hay tay hướng phía trước
muốn bắt lấy đạo tia sáng kia nhưng vẫn là không kịp.
Xuy!
Trên vai trái của Vũ Phi Phàm rất nhanh liền xuất hiện một lỗ máu, cái này lỗ
máu là do trường kiếm của Tiêu Dao Tử đầm vào mà thành, thế nhưng Vũ Phi Phàm
cũng là đã cầm chặt được chuôi của Tường Vi Kiếm.
Vũ Phi Phàm tay nắm chặt kiếm, thầm nghĩ mình đã đoạt được kiếm của Tiêu Dao
Tử thì sẽ rất nhanh có thể chiến thắng người này, bất quá, ngay lúc này lại có
thêm hai đạo kiếm khí điện xạ tới chỗ hắn.
Thấy hai đạo kiếm khí đang bay vọt đến chỗ mình, Vũ Phi Phàm chỉ đành lắc đầu
cười khổ.
Cái này trận, hắn nhưng là bại rồi a!
Quả nhiên, kiếm khí đánh vào cơ thể của Vũ Phi Phàm tạo nên một tiếng "Ầm"
vang, sau đó Tiêu Dao Tử cũng là đã xuất hiện trước mặt hắn, trên tay đã sớm
cầm lại thanh kiếm, lưỡi kiếm đang đặt trên cổ của Vũ Phi Phàm.
Hai mắt sắc bén nhìn thiếu niên trước mặt, Tiêu Dao Tử đạm thanh nói: "Ngươi
đã thua."
Khoảng khắc này, mọi người trên khán đài lập tức hô vang một tiếng, kèm theo
đó là những tiếng vỗ tay "Bốp bốp".
Cái này trận đấu nhưng là thật sự dồn dập a!
Cả hai người Tiêu Dao Tử và Vũ Phi Phàm đều là dùng tốc chiến tốc thắng làm
mục tiêu, dù vậy, Vũ Phi Phàm về phương diện tốc độ quả thực kém xa Tiêu Dao
Tử, đã thế Tiêu Dao Tử kiếm chiêu nhưng là rất có lực sát thương, nhục thân
của Vũ Phi Phàm dù mạnh nhưng cũng là không chỉ nổi.
Trận đấu này mặc dù khiến mọi người phấn khích, nhưng thứ làm bọn họ phân
khích hơn cả chính là tiếp theo đã là trận cuối cùng a!
Hai vị thiên tài Kiếm Tu quyết đấu!
Năm nay thiên tài đứng đầu thành Mộc Nhai là ai?
Một trận sau cùng tất cả đều sẽ có đáp án.
Vũ Phi Phàm mỉm cười nói: "Ta thua. Trận kế tiếp, ta ở trên đài xem ngươi."
Nói xong, tay phải bị lấy vết thương, chậm rãi muốn rời khỏi sân đấu, nhưng Vũ
Phi Phàm vừa mới bước được mấy bước thì trên miệng lập tức phun ra một ngụm
máu tươi, cả người theo đó nằm gục xuống đất, lâm vào hôn mê.
Lão giả đang định tiến lên xem hắn thế nào, bất quá, một người khác đã sớm
nhanh hơn hắn một bước, xuất hiện trước người Vũ Phi Phàm.
Cái này người là Vũ Hạo Nhiên!
Do xét cơ thể Vũ Phi Phàm một chút, Vũ Hạo Nhiên mới mở miệng nói: "Vô sự, chỉ
bị thương ngoài da, kinh mạch và những thứ khác vẫn còn tốt."
Dứt lời, Vũ Hạo Nhiên nhìn Tiêu Dao Tử cười một cái rồi mang theo Vũ Phi Phàm
rời khỏi sân đấu.
Vũ Hạo Nhiên đã nói vậy, lão giả cũng sẽ không tiếp tục để tâm đến vấn đề này
nữa.
"Trận này Tiêu Dao Tử thắng, trận so tài sau cùng sẽ là do Tiêu Dao Tử đấu với
Trương Thiếu Huyền!" Đang nói, lão giả ánh mắt nhìn về phía Tiêu Dao Tử,
"Ngươi đã đấu hai trận liên tiếp, theo luật có thể tạm nghỉ."
Nghe vậy, Tiêu Dao Tử thu lại trường kiếm, gật đầu một cái rồi rời khỏi sân
đấu.
Đã liên tiếp đánh qua hai trận, hai vị đối thủ cũng không phải cái gì bù nhìn,
Tiêu Dao Tử sức lực cũng đã không còn nhiều, trận kế tiếp thiếu niên kia cũng
là một kẻ làm hắn kiêng kỵ. Vậy nên, Tiêu Dao Tử vẫn là chọn nghỉ ngơi lấy sức
một chút.
Đạt được Tiêu Dao Tử đồng ý, lão giả lần nữa hướng phía trên đài thông báo,
"Vì để hai người bọn hắn được công bằng quyết đấu, trận đấu sẽ tạm rời đi một
canh giờ. Sau một canh giờ, trận đấu sẽ chính thức bắt đầu!"
Trên khan đài cũng là chậm rãi yên tĩnh xuống, dù sao bọn họ đã đợi cả ngay
hôm nay rồi, đợi thêm một canh giờ cũng sẽ không phải quá lâu gì, đồng thời để
Tiêu Dao Tử dưỡng sức xong rồi mới đánh sẽ càng khiến trận đấu thêm quyết
liệt, bọn hắn xem sẽ lại càng phấn khích.
Tiêu Dao Tử vừa lên trên khán đài thì lập tức từ trong Nhẫn Trữ Vật lấy ra một
lượng lớn đan bổ sung lại linh khí.
"Này, ta có đan dược tốt hơn, ngươi có muốn dùng không?"