Đừng Nên Bại Quá Sớm!


Người đăng: ☬Hóa Thần Đệ Nhất Nhân☬

Thế!

Lấy kiếm tụ thế hình thành Kiếm Thế!

Cái này Kiếm Thế cũng chính là đại biểu cho một vị Kiếm Tu đã bước đầu đặt
chân vào Kiếm Đạo đường.

Nhìn một màn này, đám người Lý Vân Tiêu cũng chỉ biết trầm mặc không nói.

Trong lịch sử Thiên Vũ Đại Lục cũng không phải không có người mới mười sáu
tuổi liền tụ ra được Kiếm Thế, nhưng những người đó đều là các loại thiên tài
yêu nghiệt, được đại gia tộc hoặc tông môn bồi dưỡng, thậm chí là được một vị
tuyệt đại Kiếm Tu chỉ đạo thì mới có thể lĩnh ngộ Kiếm Thế.

Nhưng mà, Tiêu Dao Tử được tông môn bồi dưỡng sao? Hắn được gia tộc hay một vị
tuyệt thế Kiếm Tu trợ giúp sao?

Hắn nhưng là không có!

Không chỉ vậy, tuổi nhỏ không nói, cảnh giới của hắn mới chỉ là Luyện Thể Cảnh
nhị trọng, những người lĩnh ngộ Kiếm Thế khác nhưng là đều đạt đến Ngưng Hồn
cảnh mới có thể lĩnh ngộ được a!

Lý Vân Tiêu nghĩ đến mình năm hai mươi tuổi mới lĩnh ngộ được Kiếm Thế, cảnh
giới cũng là đạt đến Ngưng Hồn nhị trọng, người cùng kiếm có linh hồn tương
giao nên mới có thể ngưng tụ ra Kiếm Thế, còn nhớ lúc đó mọi người đều gọi hắn
là ngàn năm khó gặp thiên tài!

Hiện giờ nhìn lại vị thiếu niên trước mắt này, Lý Vân Tiêu cũng chỉ biết lắc
đầu cười khổ.

Năm mười sáu tuổi, lấy Luyện Thể nhị trọng lĩnh ngộ ra Kiếm Thế. Thiếu niên
trước mắt này, hai từ thiên tài đã không thể phù hợp với hắn nữa.

Hắn nhưng phải gọi là yêu nghiệt!

Trái ngược với những người ngồi đây, xung quanh khán đài cũng là đã bắt đầu
náo nhiệt trở lại.

Bọn họ có thể không biết Tiêu Dao Tử là lĩnh ngộ Kiếm Thế thiên tài, nhưng bọn
họ là biết Tiêu Dao Tử vẫn không chịu thua, hơn nữa lớn tiếng nói sẽ hạ Triệu
Liệt trong ba chiêu nha.

Nhìn Tiêu Dao Tử phóng thích khí thế không thua kém khí thế của Triệt Liệt
chút nào, mọi người liền biết cái này ba chiêu nhưng không phải là cọng rơm.
Vậy là, vô số khán giả cũng bắt đầu hò hét, cổ vũ cùng thúc bách Tiêu Dao Tử
và Triệt Liệt mau chóng ra chiêu phân thắng bại.

Xem hai người này quyết đấu, nhưng là có phần rất kích thích a!

Một nơi khác trên khán đài, Trương Thiếu Huyền ánh mắt sắc bén, nhìn bên dưới
đài đang không ngừng phóng thích khí thế Tiêu Dao Tử, hắn nhỏ giọng nói: "Cuối
cùng cũng phóng thích Kiếm Thế rồi. Dù sao, ta cho ngươi xem nhiều chiêu thức
như vậy, ngươi cũng nên để ta nhìn rõ Kiếm Thế của người cường đại như thế
nào!"

...

Triệu Liệt thấy Tiêu Dao Tử đột nhiên bạo phát một cỗ khí thế không thua gì
mình, đã vậy, khí thế bén nhọn khiến cho hắn cảm thấy thân thế như đang bị vô
số lưỡi kiếm sắc bén bao quanh, nội tâm hắn lại lần nữa cảm thấy kinh sợ.

Người trước mắt này, quá đáng sợ đi!

Mặc dù khiếp sợ Tiêu Dao Tử, nhưng Triệu Liệt cũng không phải loại người thích
ngồi chờ chết. Thân thể một lần nữa ngưng tụ lực lượng, giậm chân một cái,
Triệu Liệt cả người lập tức phi thẳng đến nơi Tiêu Dao Tử đang đứng.

"Trảm Thiên Kiếm!"

Đợi khi thân thể gần tiếp cận Tiêu Dao Tử, gầm lên một tiếng, Triệt Liệt
trường kiếm cũng là hướng phía trước trảm xuống.

Híp mắt nhìn Triệt Liệt, Tiêu Dao Tử cũng không chậm chạp, đồng dạng đưa
trường kiếm đâm thẳng vào người phía trước.

Theo Tiêu Dao Tử một kiếm này đâm tới, kiếm khí cũng theo đó mà xuất động.
Trường kiếm chỉ đâu, kiếm khí cũng là chỉ ở đó, uy lực lại càng cường đại hơn
những chiêu kiếm bình thường rất nhiều. Cả đường kiếm cùng kiếm khí đều hoàn
mỹ bị Tiêu Dao Tử dùng một loại lực lượng khống chế khiến hắn ra kiếm tùy ý
nhưng vẫn có đủ uy lực, xuất chiêu nhanh chóng nhưng chiêu thức vẫn là có thế
của nó, loại lực lượng này cũng chính là Kiếm Thế!

Ầm!

Triệu Liệt trong khoảnh khắc thấy Tiêu Dao Tử xuất kiếm cũng chính là lúc hắn
cảm thấy cơ thể của mình đột nhiên bị một loại vô hình lực lượng trùng kích,
hắn chưa kịp phản ứng lại, cả thân đã nhanh chóng bay vọt ra ngoài.

Vừa ổn định lại cơ thể, Triệu Liệt rất nhanh ho ra một ngụm máu tươi, y phục ở
nửa người trên đã sớm không còn, cả cơ thể càng là xuất hiện ba, bốn đạo vết
kiếm cực sâu đang không người chảy máu.

Triệu Liệt lần nữa nhìn về phía Tiêu Dao Tử, chỉ thấy người phía trước thân
thể vẫn là hoàn hảo không một vết trầy xước, cả người càng là như một thanh
tuyệt thế bảo kiếm vừa được rút ra khỏi vỏ, ánh mắt sắc bén đồng dạng nhìn về
phía hắn.

Quả nhiên, Tiêu Dao Tử rất nhanh liền hướng hắn ho lớn, "Tiếp tục, vẫn còn hai
kiếm nữa!" Nói xong, thân thể cùng trường kiếm hóa thành một đạo tàn ảnh hướng
đến chỗ Triệu Liệt.

Bất quá, ngay lúc Tiêu Dao Tử chuẩn bị hạ kiếm lúc, Triệu Liệt đã vột hướng
lão giả hét lớn một tiếng, "Mau đến giúp, ta đầu hàng rồi!"

Nghe thấy Triệu Liệt lên tiếng đầu hàng, vị lão giả kia cũng nhanh chân vọt
đến phía trước mặt hắn, đồng thời, tay phải vội hướng phía trước mặt tung ra
một quyền.

Ầm!

Quyền kiếm va chạm, Tiêu Dao Tử và lão giả hoàn toàn không cùng một cấp bậc,
"Vèo" một tiếng, cả thân thể hắn lấy tốc độ cực nhanh bay vọt ra mười mấy
trượng bên ngoài.

Chẳng qua còn tốt, lão giả là không có chân chính ra tay với hắn mà chỉ là
ngăn hắn lại nên dù bị đánh bay nhưng Tiêu Dao Tử vẫn không có bị thương gì.
Thế nhưng, nếu là chân chính ra tay, dù Tiêu Dao Tử có lĩnh ngộ Kiếm Thế thì
cũng thì sẽ không có sức để hoàn thủ a!

Biết hắn nhẹ tay với mình, Tiêu Dao Tử cũng là lễ phép hướng hắn cảm ta một
cái, "Đa tạ tiền tối lưu thủ."

Thoát chết trong gan tấc, Triệu Liệt cũng là hướng lão giả ôm quyền thi lễ.

Lão giả nhìn hai người, đầu khẽ gật một cái rồi theo thường lệ cao giọng hô,
"Trận thứ hai, người thắng là Tiêu Dao Tử. Trận tiếp, Vũ Phi Phàm, ngươi là
muốn chiến hay hàng?"

Lúc này, Vũ Phi Phàm đột nhiên từ trên đài phi người nhảy xuống sân đấu, ánh
mắt trần đầy chiến ý nhìn Tiêu Dao Tử.

"Ta đơn nhiên là chiến. Ngươi mà ta muốn chiến cũng chính là hắn!" Vũ Phi Phàm
một bên trả lời lão giả, một bên, ngón tay lại là chỉ thẳng vào Tiêu Dao Tử.

Tiêu Dao Tử khi thế đang thịnh, nghe Vũ Phi Phàm muốn khiêu chiến mình, hắn
cũng liền hướng lão giả nói: "Tiền bối, ta cũng là không cần cái gì nghỉ ngơi.
Ngươi tốt nhất nên cho bắt đầu luôn đi."

Nghe vậy, lão giả cũng là gật đầu, hướng khán đài hô lớn, "Kết tiếp, Tiêu Dao
Tử đấu với Vũ Phi Phàm!"

Dứt lời, trên đài lại lần nữa ồn ào lên, xong cái này trận cũng chính là chung
kết trận đấu a! Ai là thiên tài đứng đấu thành Mộc Nhai, chỉ còn hai trận mọi
người đều sẽ biết được kết quả. Lại nghĩ đến hai trận này sẽ không phải là
bình thường trận mà là kịch liệt quyết đấu trận đấu, trong tâm mọi người lại
một lần nữa trần đầy phấn kích.

Dưới đài, lão giả và mang theo Triệu Liệt cùng lui ra, ánh mắt nhìn qua Vũ Phi
Phàm, Triệu Liệt lại nhẹ giọng hướng Tiêu Dao Tử nói: "Cố lên, ta không muốn
nhìn đối thủ của mình chưa đến chung kết liền bại tại đây."

Nhìn thiếu niên này, Tiêu Dao Tử trong mắt hiện lên một tia tán thưởng, "Ngươi
cũng không giống loại người như cha ngươi."

Liếc Tiêu Dao Tử một cái, Triệu Liệt đáp, "Hắn là hắn, ta là ta. Chúng ta có
thể giống nhau về một mặt nào đó vì chúng ta cùng huyết thống, nhưng về tích
cách cùng thủ đoạn, cái này không phải do chúng ta từ môi trường và chính
chúng ta tự tạo nên sao?"

Tiêu Dao Tử gật đầu, "Có lý."

Triệu Liệt nhếch miệng cười một tiếng, xoay người đi theo lão giả rời khỏi sân
đấu.

Ngay lúc bọn hắn vừa rời đi lúc, trong sân bỗng "Ầm" vang một tiếng, sau đó,
thân ảnh Tiêu Dao Tử đột ngột bay vọt ra phía bên ngoài.

Rất nhanh, Tiêu Dao Tử ổn định lại được thân hình, trên người cũng không có bị
một cái vết thương gì bởi vừa rồi hắn đã kịp thời rút kiếm ngăn cản. Chẳng
qua, vị trí mà Tiêu Dao Tử đang đứng hiện giờ nhưng là sát mép ngoài của sân
đấu.

Cái này sân đấu bán kích cũng là hơn ba mươi trượng một chút, mặc dù vừa rồi
hắn bị tập kích bất ngờ, nhưng từ vị trí vừa nãy mà tình toán, Tiêu Dao Tử vậy
mà bị đánh bay gần hai mươi trượng!

Cái kia người xuất chiêu rốt cuộc là man lực mạnh mẽ đến nhường nào?

Đưa mắt nhìn lại, Tiêu Dao Tử chỉ thấy một Vũ Phi Phàm đã sớm thay thế vị trí
vừa rồi của mình, trên tay quyền thế vẫn chưa có thu, bất quá, rất nhanh Vũ
Phi Phàm trên tay nắm đấm đột nhiên thả lỏng, bàn tay hướng về phía Tiêu Dao
Tử vẩy một cái.

"Đến. Để ta xem người có thể dựa vào Kiếm Đạo đánh bại Chu Thủy Linh rốt cuộc
có tài cán gì?”

Kỳ thật, trước khi hướng Tiêu Dao Tử quyết đấu, Vũ Phi Phàm đã là hướng Chu
Thủy Linh hỏi qua người đã dùng Kiếm Đạo đánh bại nàng ta. Sau đó, Chu Thủy
Linh cũng là nói cho hắn biết người đó là Tiêu Dao Tử, dù sao, tại trong mắt
của nàng, nàng dù sao cũng đã thua Tiêu Dao Tử, giờ lại thua Trương Thiếu
Huyền, một người là chỉ dùng thuần túy Kiếm Đạo để đấu, một người là dùng hết
thực lực để đấu, sau cùng vẫn là một chữ bại.

Bại qua hai vị thiếu niên cùng tuổi mình, lại đều là cùng mình động dạng tu
kiếm người đã đập nát kêu ngạo xưa nay của Chu Thủy Linh.

Thiên sinh Kiếm Tâm cũng không phải vô địch!

Lại nói về Vũ Phi Phàm, hắn nghe được Tiêu Dao Tử cũng đã từng đánh bại Chu
Thủy Linh thì chiến ý lấp tức cháy rực, hắn không hướng Trương Thiếu Huyền
quyết đấu vì hắn đã thấy rõ trận đấu của Trương Thiếu Huyền cùng Chu Thủy
Linh, thiếu niên kia quả thực rất mạnh, hắn cũng không nắm chắc cầm hạ.

Đổi lại một bên, Tiêu Dao Tử lại không giống Trương Thiếu Huyền. Tiêu Dao Tử
là biểu hiện rất ít, chỉ mỗi trận đấu với Triệu Liệt là khiến hắn phải lôi ra
chút thực lực. Vậy nên, Vũ Phi Phàm chọn hắn, Vũ Phi Phàm là muốn xem xem
người đánh bại Chu Thủy Linh là như thế nào, nhìn rõ thực lực của hắn rốt cuộc
là mạnh đến bao nhiêu.

Tiêu Dao Tử nghe thấy lời nói của Vũ Phi Phàm thì khóe miệng cũng liền nở nụ
cười, "Cũng chính là hợp ý ta. Nên nhớ, đừng nên bại quá sớm, ta nãy giờ đánh
còn có chút chưa đã ghiền!"

Vừa dứt lời, Tiêu Dao Tử tay cầm trường kiếm lao thẳng vào Vũ Phi Phàm


Tiêu Dao Kiếm Thần - Chương #32