Chu Thủy Linh Bại!


Người đăng: ☬Hóa Thần Đệ Nhất Nhân☬

Thiên sinh Kiếm Tâm!

Tiêu Dao Tử mặc dù không thể thấy hết toàn bộ trận chiến vừa rồi, nhưng hắn
vẫn là đoán được chuyện gì xảy ra. Dù sao, đến cảnh giới này thì thân thể tố
chất đều đã được toàn diện đẩy mạnh, năng lực quan sát cũng bởi vậy mà tăng
lên rất nhiều.

Tiêu Dao Tử có thể không thấy hai người họ chiến đấu, nhưng từ thanh âm bên
trong cuộc chiến truyền ra cũng đủ để hắn hiểu được một phần trận chiến vừa
rồi.

Theo hắn suy đoán thì Trương Thiếu Huyền vừa rồi có lẽ đã chiếm được thượng
phong, thậm chí đã dồn Chu Thủy Linh vào đường cùng và gần đoạt được chiến
thắng, những thứ này chỉ cần nhìn vào cánh tay trái của Chu Thủy Linh mà đoán
được.

Chẳng qua lúc Trương Thiếu Huyền định ra đòn quyết định, Chu Thủy Linh nhưng
là để lộ con bài chưa lật của mình, dễ dàng đánh bay Trương Thiếu Huyền ra xa.
Cái con bài chưa lật này có thể chính là đạo kiếm reo vừa rồi, nhìn bộ dạng
của Trương Thiếu Huyền thì có thể nhìn ra uy lực cường đại của nó.

Tất nhiên, những điều này đều là Tiêu Dao Tử nhìn bộ dáng của hai người cùng
với mấy đạo thanh âm vừa rồi suy đoán ra, hắn cũng không biết mình đoán trúng
được bao nhiêu phần. Nếu để hắn biết mình suy đoán đều là chính xác, với tính
cách của hắn dù không biểu hiện ra bên ngoài nhưng trong tâm thì chắc đã sớm
đưa mình lên chín tầng mây rồi đi.

Nhưng mà, tất cả những suy đoán này đúng hay không hiện giờ đều đã không còn
quan trọng nữa. Điều quan trọng là Tiêu Dao Tử vừa mới nghe được câu nói kia
của Trương Thiếu Huyền: Thiên sinh Kiếm Tâm, rất không tệ.

Thiên sinh Kiếm Tâm!

Người vừa mới sinh ra liền đã có được Kiếm Tâm!

Kiếm Tâm cũng đại biểu cho tâm cùng kiếm đều đã liên thông với nhau, tâm chính
là kiếm, kiếm cũng chính là tâm. Người có được Kiếm Tâm hầu hết đều là Kiếm
Đạo kỳ tài, bọn họ có thể không giỏi những thứ khác, nhưng ở phương diện Kiếm
Đạo lại vượt xa thường nhân gấp ngàn lần!

Không chỉ vậy, người có được Kiếm Tâm khi học bất kì loại Kiếm Kỹ nào cũng đều
nhanh chóng lĩnh ngộ được sự huyền diệu trong đó, bởi trong tâm của họ đã sớm
có hình bóng của kiếm, kiếm cũng chính là tâm của họ.

Nghĩ vậy, Tiêu Dao Tử hai mắt liền híp lại, cẩn thận đánh giá lại lần nữa Chu
Thủy Linh.

Thiên sinh Kiếm Tâm a!

Nha đầu này thiên phú Kiếm Đạo đến cùng là yêu nghiệt cỡ nào?

Ở vị trí của đệ tử Vũ gia, Vũ Phi Phàm hai tay nắm chặt, ánh mắt vẫn luôn nhìn
xuống dưới sân. Một lát sau, hắn nhẹ giọng nói: "Cuối cùng cũng dùng đến Kiếm
Tâm rồi sao? Nhưng cũng không thể trách, có thể ép ngươi đến bước này, tên kia
cũng không phải người đơn giản a!"

Tại chỗ ngồi của đệ tử Triệu gia, một thiếu niên mang áo xanh đang không ngừng
đánh giá hai người bên dưới sân đấu.

Người thiếu niên này cũng chính là Triệu Liệt!

Bất quá, hắn chỉ yên lặng đánh giá Chu Thủy Linh cùng Trương Thiếu Huyền, cũng
không có mở miệng nói cái gì.

Trở lại sân đấu, Chu Thủy Linh nhíu mày nhìn Trương Thiếu Huyền, có chút thắc
mắc hỏi, "Ta thật hiếu kỳ, ngươi vừa thấy ta phóng ra chiêu kiếm vừa rồi liền
biết đó là Kiếm Tâm tạo thành, với lại có vẻ như ngươi đã sớm biết trước ta có
Kiếm Tâm."

Nói đến đây, nàng lạnh lùng nhìn thẳng vào Trương Thiếu Huyền, "Biết ta có
được Kiếm Tâm chỉ có mấy người, hơn nữa ngươi nhìn qua liền biết đó là thiên
sinh Kiếm Tâm. Rốt cuộc ngươi là ai !?"

Đối với Chu Thủy Linh tra hỏi, Trương Thiếu Huyền chỉ cười một cái, nói: "Nữ
nhân các ngươi đều là nói nhiều như vậy sao? Muốn biết? Thắng ta, ta nói cho
ngươi!"

"Hừ, đã vậy ta liền đánh ngươi nằm một chỗ rồi từ từ hỏi vậy!" Chu Thủy Linh
vừa dứt lời, một luồng khí thế mạnh mẽ từ bên trong thể nội của nàng nhanh
chóng bạo phát mà ra.

Ầm ầm ầm!

Cùng lúc đó, cảnh giới của Chu Thủy Linh đang từ Luyện Thể nhất trọng đột
nhiên tăng vọt lên nhị trọng, rồi đến tam trọng thì mới triệt để dừng lại.

Chẳng qua khí tức của nàng cũng không phải là đơn giản tam trọng mà là ẩn ẩn
có đột phá tứ trọng khí tức!

Nàng là sắp đột phá!

Thấy cảnh này, Trương Thiếu Huyền hai mắt khẽ híp, một cỗ khí tức không hề
thua kém Chu Thủy Linh rất nhanh cũng liền bạo phát đi ra.

Vù vù vù.

Trên sân đấu, hai người khí thế nhanh chóng được đẩy lên đến cực hạn, mặt đất
trên sân cũng xuất hiện một đường nứt kéo dài chia sân đấu thành hai phần
ngang bằng, phía trên kết giới lại là liên tục run rẩy.

Dần dần, cảnh giới của Trương Thiếu Huyền từ Luyện Thể nhất trọng đền thăng
lên Luyện Thể nhị trọng, nhưng khí thế của hắn lại vẫn như trước, không hề
thua kém Chu Thủy Linh!

Trên tay hỏa kiếm một lần nữa cháy lên, Trương Thiếu Huyền đột nhiên hướng
phía trước tiến lên một bước, trường kiếm chỉ thẳng Chu Thủy Linh.

Cùng chính là lúc này, tất cả khí thể của Trương Thiếu Huyền đột nhiên bị hắn
đè ép lại, dần dần khí thế cuồng bạo bị hắn chuyển hóa thành một cái sắc bén
mũi kiếm. Cái này mũi kiếm không ngừng liên tục tiến lên phía trước, dần xuyên
thủng khí thế hung mãnh của Chu Thủy Linh.

Hừ lạnh một tiếng, Chu Thủy Linh chính là hướng về phía trước điểm ra một
kiếm.

"Tâm Kiếm!"

Lại là đơn thuần một chiêu kiếm, nhưng một kiếm này vừa ra liền phá tan hết
thảy khí thế của hai người.

Ầm ầm...

Khí thế đều đã bị phá nát, Trương Thiếu Huyền cùng Chu Thủy cũng không tiếp
tục làm cái chuyện gì dư thừa, dứt khoát cầm kiếm bay thẳng vào đối phương.

Rầm rầm rầm!

Trên khán đài mọi người thấy cảnh này cũng là một lần nữa trở nên cuồng bạo!

Tất cả mọi người chính là vô cùng kích động, ánh mắt mở to nhìn xuống hai
thiếu niên thiếu nữ đang quyết đấu ở dưới đài, trên miệng cũng là không ngừng
cổ vũ.

Con bà nó, cái gì là so tài, cái gì là quyết chiến?

Cái này mới là so tài, cái này mới chính là thiên tài quyết chiến!

Keng keng keng!

Hai người vừa đến trước mặt đối phương thì liền rút kiếm chém tới, hai thanh
bảo kiếm không ngừng va chạm khiến cho những âm thanh 'leng keng' liên tục
vang lên, đồng thời cũng bắn ra từng tia lửa đỏ.

"Băng Tuyết Kiếm Pháp, chiêu thứ hai, Phi Kiếm!"

Phía sau lưng Chu Thủy Linh bỗng nhiên xuất hiện năm thanh băng kiếm lơ lửng
trên không trung. Nàng hơi vung tay một cái, cả năm thanh băng kiếm đột ngột
lấy một tốc độ cực nhanh lần lượt phi thẳng đến chỗ Trương Thiếu Huyền.

Trương Thiếu Huyền cũng không hề chủ quan, hắn một bên nhanh chân lùi lại, một
bên không ngừng tránh né năm thanh băng kiếm.

Cái này năm thanh băng kiếm bị Trương Thiếu Huyền né được thì liền đâm thẳng
xuống mặt đất, chỉ thấy mặt bị những thanh kiếm này đâm vào thì lập tức bị
đóng thành băng đá.

"Cái này nữ nhân cũng quá ác đi! Nếu như ta không né thì chẳng phải bị nàng
đông thành người băng để mặc nàng chém giết sao?" Phàn nàn mấy tiếng, Trương
Thiếu Huyền lần nữa vọt đến trước mặt Chu Thủy Linh, trường kiếm trên tay cũng
là nhanh chóng đâm tới.

Keng!

Nhẹ nhàng dùng kiếm đỡ lấy đòn đánh của Trương Thiếu Huyền, Chu Thủy Linh đồng
thời mượn lực của hắn mà lui lại ra sau.

Trương Thiếu Huyền cũng không tiếp tục truy kích, đợi nàng lui được một khoảng
cách nhất định thì hắn liền lên tiếng, "Ta cũng rất muốn đánh với ngươi lâu
thêm một chút, nhưng nhìn kiếm của ngươi, ta nghĩ có lẽ chúng ta nên ra đòn
phân thắng bại rồi."

Chu Thủy Linh diện vô biểu tình, nhưng ánh mắt vẫn không tự chủ nhìn xuống
kiếm của mình. Ở trên trường kiếm của nàng, một đạo vết nứt đang dần lan rộng
một chút, cái vết nứt này cũng chính là vì vừa nãy nàng đỡ một kiếm kia của
Trương Thiếu Huyền mà tạo thành.

Ánh mắt lần nữa nhìn vào trường kiếm của thiếu niên trước mặt, Chu Thủy Linh
trong lòng không khỏi khen hai tiếng: Hảo kiếm!

Phải biết, kiếm của nàng nhưng là bảo kiếm của Chu gia a!

Một kiện Hoàng cấp trung phẩm vũ khí vậy mà lại không bằng cổ kiếm trong tay
thiếu niên kia!

Trầm mặc một cái, Chu Thủy Linh cũng đành gật đầu, dù sao với tình trạng hiền
giờ, trường kiếm của nàng cũng không thể chống đỡ thêm được bao lâu. Nếu như
sau cùng kiếm cũng sẽ gãy, chi bằng để nàng cùng hắn một chiêu phân thắng bại
rồi mới gãy.

Thấy nàng đã đồng ý, Trương Thiếu Huyền khóe miệng mỉm cười một cái, hỏa diễm
bên trên lưỡi kiếm lại càng thêm bùng cháy.

Giờ phút này, xung quanh Trương Thiếu Huyền và Chu Thủy Linh đều là một mãnh
yên tĩnh, trên khán đài mọi người cũng là như vậy. Có thể nói, thứ duy nhất
còn phát ra âm thanh cũng chỉnh là hai thanh trường kiếm đang không ngừng rung
động kia.

Một thanh kiếm, hỏa diễm hừng hực!

Một thanh kiếm, hàn băng lạnh lẽo!

Chủ nhân của hai thanh kiếm đều đồng thanh hô lớn một tiếng, trường kiếm cũng
làm mạnh mẽ trảm ra.

"Hỏa Kiếm Thuật, Hỏa Kiếm Phá Thế!"

"Tâm Kiếm Hợp Nhất!"

"Ầm!" một tiếng, hai người kiếm chiêu va chạm tạo thành một vụ nổ lớn, bán
kính vụ nổ hầu như che khuất cả hai phần ba sân đấu, mặt đất trên sân cũng là
bởi vậy mà ầm ầm vỡ nát.

Không quá năm hơi thời gian, một đạo thân ảnh từ bên trong vụ nổ bay vọt mà
ra. Xung quanh đạo thân ảnh kia chính là bị một đám hỏa diễm bao phủ, y phục
bên trong cũng là đang bị hỏa diễm thiêu đốt.

Đạo thân ảnh này cũng chính là Chu Thủy Linh!

Chu Thủy Linh bại!

Bất quá, ngay khi nàng vừa bay ra ngoài thì liền có một bóng đen phi ra bắt
lấy nàng. Người nọ hơi vung tay một cái, hỏa diễm xung quanh cơ thể Chu Thủy
Linh lập tức biến mất, đồng thời biến ảo ra một kiện áo choàng bao phủ nàng
lại.

"Lý Tông Chủ, nhi nữ của ta có bị thương nặng không?" Ngay khi người nọ tiếp
đất, Chu Bá Thiên đã lập tức tiến tới, lo lắng hỏi thăm.

Lý Vân Tiêu cẩn thẩn bắt mạch cho nàng, lát sau mới trả lời, "Không đáng lo.
Nàng cũng chỉ bị thương ngoài da, phục dụng vài viên đan dược liền sẽ rất
nhanh tỉnh lại."

Nói xong, Lý Vân Tiêu dần đảo mắt lên sân đấu, chỉ thấy Trương Thiếu Huyền vẫn
là bình tĩnh đứng ở đó, ngoại trừ trên tay và trường kiếm có dính một lớp băng
thì chung quy không có xảy ra chuyện gì.

Thu hồi ánh mắt, Lý Vân Tiêu thầm nhủ, "Cái này thiếu niên cùng sư phụ của
hắn, không đơn giản a!" Lại nhìn đệ tử của mình đang hôn mê, hắn chỉ cười khổ
một cái rồi xoay người mang nàng rời đi.

Nghe hắn nói nhi nữ của mình không sao, Chu Bá Thiên cũng nhẹ cả người. Thầm
hô may mắn thiếu niên này còn biết trừng mực, cũng không tiếp tục nói cái gì
mà vội vàng cùng Lý Vân Tiêu đưa nàng đi dưỡng thương.

Lý Vân Tiêu và Chu Bá Thiên đều là những người nắm giữ quyền cao chức trọng,
cảnh giới cũng không phải tầm thương nên có thể dễ dàng bình tĩnh đối đầu với
mọi biến cố một cách mau lẹ. Thế nhưng những người trên đài lại không phải như
vậy. Kể từ khi Chu Thủy Linh bay ra một khắc kia, nội tâm của họ đã sớm bị
chấn động cùng khiếp sợ thật lâu.

Chu Thủy Linh bại rồi!

Thiên tài đệ nhất của thành Mộc Nhai, nắm giữ thiên sinh Kiếm Tâm người vậy mà
bại rồi!

Rất nhanh, mọi ánh mắt đều đổ dần lên phía thiếu niên lam y trên sân đấu. Hiện
giờ tất cả mọi người ở đây đều đột nhiên có cùng một suy nghĩ, ai cũng bắt đầu
hiếu kỳ thân phận của người thiếu niên này.

Bọn họ cũng không phải là người ngu. Đánh bại được Chu Thủy Linh có thể là
người có thân phận tầm thường sao?

Cái chuyện này chắc chắn là không thể!

Cứ như vậy, mọi người liền rơi vào trầm tư, không ngừng suy đoán cùng điều tra
người thiếu niên tên Trương Thiếu Huyền này.

...

Trên sân đấu, Trương Thiếu Huyền thật lâu nhìn vào thanh kiếm của mình, trên
lưỡi kiếm vẫn còn đọng lại một tường hàn băng.

Lát sau, Trương Thiếu Huyền đột nhiên mở miệng, giọng nói rất nhỏ như thể hắn
đang nói thầm với ai hoặc có lẽ giống như đang tự nói với chính mình vậy.

"Sư phụ a, sự phụ. Những lời của ngươi ta bắt đầu có chút không tin được rồi!
Vị thiếu nữ kia đâu phải là có chút đáng sợ? Là quá mức đáng sợ a!" Thở dài
một cái, ánh mắt hắn hướng đến chỗ xa xa trên khan đài nói: "Còn một người
nữa."

Dứt lời, Trương Thiếu Huyền dần đảo bước rời khỏi sân đấu.

Tiêu Dao Tử giống như cảm nhận được ánh mắt của hắn, hơi nhếch miệng cười một
cái, tay phải lại không tự chủ sờ nhẹ lên trường kiếm bên hông.

Lão giả cũng bị Trương Thiếu Huyền làm cho rung động thật lâu, một hồi biết
mình thất thố, vội mở miệng tuyên bố kết quả.

"Trần đầu tiên, Trương Thiếu Huyền thắng."

Lão giả là tuyên bố, nhưng trên khán đài mọi người cũng không ai hoan hô hay
đáp trả lời hắn như những trận trước.

Dù sao bọn hắn là đang trầm tư suy đoán thân phận của Trương Thiếu Huyền a!

Làm gì còn tâm trí để ý đến lão giả nói cái gì?

Nhìn một màn này, lão giả biểu tình có chút cứng đờ, cũng chỉ biết cười một
tiếng cho qua chuyện rồi tiếp tục tuyên bố, "Trận tiếp theo, mời Triệu Liệt và
Tiêu Dao Tử lên sân."


Tiêu Dao Kiếm Thần - Chương #30