Thiên Sinh Kiếm Tâm!


Người đăng: ☬Hóa Thần Đệ Nhất Nhân☬

Mặc kệ là Trương Thiếu Huyền thực lực mạnh mẽ, Tiêu Dao Tử một kiếm trảm Tiêu
Trường Phong tứ chi hay là Vũ Phi Phàm Thể Tu quyết đấu.

Tất cả mọi người đều biết, mười người này quyết đấu chẳng qua là làm nền mà
thôi, chân chính thiên tài quyết đấu bây giờ mới chính thức bắt đầu!

Mọi người lại được nghỉ ngơi thời gian một canh giờ, chủ yếu là để năm người
vừa giành chiến thắng có được một chút thời gian để hồi phục lại thể lực, tiếp
tục cho trận đấu tiếp theo.

Trong khoảng thời gian này, Tiêu Dao Tử dù muốn yên tĩnh cũng không được.

Lão giả mới tuyên bố nghỉ, Chu Thủy Linh đã nhanh chóng tìm đến hắn, đã vậy
còn kéo theo nha đầu Vũ Như Nguyệt kia. Nàng một bên giới thiệu đối phương cho
người nọ, một bên lại không ngừng nói các loại chuyện trên trời dưới đất.

Cứ như vậy, hai cái tuyệt sắc mỹ nữ tụ tập bên cạnh Tiêu Dao Tử. Vũ Như nguyệt
còn tốt, rất biết thẹn thùng ít nói, trái lại Chu Thủy Linh thì lại nói rất
nhiều, hơn nữa còn rất lớn tiếng khiến mọi người đều không tự chủ chuyển ánh
mắt đến vị trí của ba người.

Thấy bên cạnh hắn có hai cái tuyệt sắc nữ tử trò chuyện, mọi người đều không
khỏi nảy sinh chút lòng ghen ghét.

Người ta được cùng một cái mỹ nữ nói chuyện đã là phúc phận tu được mấy kiếp
trước rồi, còn hắn vậy mà lại một mình ôm hết cả hai đại mỹ nhân của thành Mộc
Nhai.

Nếu như nói ánh mắt có thể giết người thì Tiêu Dao Tử chắc cũng đã sớm bị mấy
người ở đây giết gần vạn lần!

Đối với mấy cái ánh mắt này, Tiêu Dao Tử cũng chỉ đành thở dài một cái, coi
như không thấy gì.

Một canh giờ sau, lão giả rốt cuộc lần nữa xuất hiện dưới sân đấu.

"Một canh giờ đã qua, Vũ Phi Phàm, Tiêu Dao Tử, Chu Thủy Linh, Trương Thiếu
Huyền, Triệu Liệt mau chóng xuống sân đấu ngay lập tức!"

Nghe được lão giả triệu tập, cả năm người đều nhanh chân đi xuống dưới sân
đấu. Chỉ hao mất mấy hơi, năm người liền đã tề tựu đông đủ trên sân.

Gặp năm người đều đã xuất hiện đầy đủ, lão giả nhẹ phất áo một cái, trong tay
cũng nhanh chóng xuất hiện một cái hộp nhỏ màu đen, ánh mắt nhìn năm người rồi
giải thích.

"Hiện giờ sẽ bắt đầu rút thăm, người nào rút trúng số một thì sẽ đấu với người
có số hai, ba và bốn cũng tương tự vậy. Vì lẻ một người nên người rút trúng số
năm sẽ đặc biệt hơn bốn người kia một chút, ngươi sẽ có quyền được từ bỏ không
tiếp tục đấu hoặc khiêu chiến một trong hai người chiến thắng trong hai cặp
đấu sắp tới."

"Nếu như từ bỏ thì sao?" Tiêu Dao Tử thắc mắc hỏi.

Liếc Tiêu Dao Tử một cái, lão giả liền đáp, "Từ bỏ thì sẽ không cần đấu, thứ
hạng vẫn được xếp thứ năm."

Năm người đều gật đầu một cái, coi như đã hiểu rõ luật lệ.

"Được rồi, từng người một lên rút thăm đi." Lão giả hơi đưa tay trái ra phía
trước, đứng đợi năm người rút số.

Cả năm người hơi liếc nhìn nhau một cái, Vũ Phi Phàm đột nhiên lên tiếng, "Hay
là để ta lên trước đi."

Nói xong, hắn đi đến trước mặt lão giả, tay phải hướng một cái lỗ tròn trên
đỉnh hộp thò vào.

Vừa rút ra một tờ giấy, Vũ Phi Phàm liền đưa cho lão giả nhìn.

Tiếp nhận tờ giấy, lão giả cũng nhanh chóng hướng tất cả mọi người hô lớn một
tiếng, "Vũ Phi Phàm, số năm."

Bốn người Tiêu Dao Tử không tự chủ được mà chuyển ánh mắt nhìn kỹ hắn.

Trong lòng bọn họ đều thầm mắng một tiếng, tên này rút cũng có chút quá chuẩn
đi!?

Nếu hắn đã rút được số năm, tiếp đến bốn người bọn hắn đều sẽ là đối thủ của
nhau rồi, ai đấu với ai thì đành để số phận quyết định vậy.

Mắt nhìn bốn người, Vũ Phi Phàm mỉm cười một cái, lần nữa trở lại vị trí của
mình.

Vũ Phi Phàm đã dẫn đầu đi trước, đám người Tiêu Dao Tử cũng không chậm trễ,
thay phiên nhau tiến lên rút thăm.

"Chu Thủy Linh rút được số hai."

"Triệu Liệt số ba"

"Trương Thiếu Huyền rút trúng số một."

"Sau cùng Tiêu Dao Tử, số bốn."

Theo số thứ tự mà bốn người rút được, lão giả rất nhanh liền công bố ra hai
cặp đấu.

"Cặp đấu thứ nhất, Trương Thiếu Huyền đấu với Chu Thủy Linh. Cặp đấu thứ hai,
Triệu Liệt đấu Tiêu Dao Tử."

Lão giả phân xong cặp đấu, trên khán đài, mọi người tâm tình chính là một mảnh
nhiệt huyết cùng kích động.

Chân chính thiên tài chiến đấu, rốt cuộc cũng đã bắt đầu rồi!

"Trận đầu tiên bắt đầu. Trương Thiếu Huyền cùng Chu Thủy Linh mau chóng vào vị
trí!"

Nương theo lời lão giả, Tiêu Dao Tử, Vũ Phi Phàm, Triệu Liệt đám người đều
nhanh chóng rời khỏi sân đấu, chỉ để lại hai người Trương Thiếu Huyền cùng Chu
Thủy Linh ở trên sân.

Suy nghĩ một chút, trong khi lui ra Tiêu Dao Tử vẫn là hướng Chu Thủy Linh
nhắc nhở một tiếng.

"Ngươi cẩn thận một chút."

Chu Thủy Linh nghe hắn nhắc nhở mình thì khóe miệng nhanh chóng câu lên, hơi
vuốt ve trường kiếm bên hông, nói: "Ngươi cũng đừng để thua tên Triệu Liệt
kia. Dù sao trận quyết chiến sau cùng, đối thủ mà ta muốn đánh chính là
ngươi!"

Tiêu Dao Tử khẽ cười, không tiếp tục cùng nàng nói cái gì, thân thể lách mình
lui hẳn ra sân đấu.

Trong sân, Chu Thủy Linh và Trương Thiếu huyền xa xa đứng đối lập nhau.

Cả hai cũng không vội ra tay, dù sao cũng đều đã đi đến bước này, nên lẫn nhau
cũng chào hỏi đôi chút.

Nhìn thiếu niên trước mặt, Chu Thủy Linh mở miệng cười nói: "Ta có một vị bằng
hữu, hắn rất, rất, rất xem trọng ngươi!"

Trương Thiếu Huyền mỉm cười hỏi nàng, "Là Tiêu Dao Tử sao?"

Thấy Chu Thủy Linh gật đầu, hắn tiếp tục nói: "Ta cũng rất xem trọng hắn. Hắn
rất mạnh, có lẽ là mạnh hơn ngươi."

Chu Thủy Linh cũng không lên tiếng phủ nhận lời nói của Trương Thiếu Huyền,
nàng chỉ hỏi hắn một câu một câu, "Không tiếp tục nói những chuyện này, dù sao
đây cũng là trận đấu của ta và ngươi. Vậy, ngươi nắm chắc bao nhiêu phần có
thể thắng ta?"

Trầm mặc nhất thời, Trương Thiếu Huyền đáp, "Kỳ thực, trước khi tham gia so
tài, sư phụ của ta có nói' Với những gì ta dạy ngươi, ngươi đủ để nghiền ép
bất kỳ vị đệ tử nào của tứ gia thở không nổi!' Nhưng gặp được mấy người các
ngươi, ta cùng hắn đều thay đổi suy nghĩ. Thế nhưng, như ta từng nói, ta là
nắm chắc chín phần có thể đoạt được vị trí đầu!"

"Ngươi biết không? Từ khi ta quay lại thành Mộc Nhai, không, phải nói là từ
khi ta vào Thiên Kiếm Tông đến giờ, ngươi là một trong hai kẻ cuồng nhất mà ta
gặp!" Nhìn Trương Thiếu Huyền, Chu Thủy Linh nheo mắt nói.

Lắc đầu cười một tiếng, Trương Thiếu Huyền lại nói: "Ta không cần biết người
kia là ai, nhưng ta chỉ nói sự thật mà ngươi đã bảo ta cuồng." Nói đây đây,
hắn hơi dừng lại, ánh mắt sắc bén nhìn Chu Thủy Linh, "Nếu đã như vậy, sao
ngươi không đến thử một chút xem ta có phải là cuồng không?"

Ông!

Hắn vừa dứt lời, một đạo kiếm reo lập tức vang vọng giữa sân, tiếp đó là một
đường lam sắc kiếm khí trảm không bay thẳng đến chỗ hắn.

Chu Thủy Linh đã xuất kiếm!

Một màn này lập tức khiến cả khán đài sôi sục cả lên, hai người này, rốt cuộc
cũng đã ra tay!

Cả hai, một người là thiên tài đệ nhất của thành Mộc Nhai, một thân tu vi đã
đạt đến trình độ nào thì không ai biết. Người còn lại thì là một vị tán tu,
chính là một đầu hắc mã không hề thua kém bất kỳ một vị thiên tài nào của đại
gia tộc.

Một khi cả hai người đã giao đấu, tất nhiên sẽ cực kì kinh tâm động phách!

Đạo kia lam sắc kiếm khí bay theo một đường thẳng, rất nhanh kiếm khí đã bay
đến trước mặt Trương Thiếu Huyền, đồng thời bên trên kiếm khí còn tỏa ra hàn
băng lạnh lẽo như muốn đóng băng mọi thứ.

Ngay lúc kiếm khí tới nơi, Trương Thiếu Huyền nhanh chóng rút kiếm, đồng thời
trên thân kiếm cũng bắt đầu xuất hiện nhàn nhạt hỏa diễm.

Nhìn lam sắc kiếm khí ở trước mặt, Trương Thiếu Huyền chính là cầm kiếm nhất
trảm về phía trước.

Ông!

Một đạo nóng rực kiếm khí trong nháy mắt liền xuất hiện trong không trung,
nhắm thẳng đạo lam sắc kiếm khí kia bay tới.

Ầm!

Một đạo cực nóng kiếm khí cùng một đạo cực hàn kiếm khí va chạm nhau, trong
khoảnh khắc, hai đạo kiếm khí đều đồng loạt nổ bể.

Vù vù...

Hai đầu khí lạnh cùng khí nóng va chạm cùng lúc tạo nên một đám khói trắng bao
trùm cả sân đấu, trên khán đài mọi người cũng bởi đám khói này mà không thể
xem được trong sân tiếp theo xảy ra chuyện gì.

Keng keng!

Phía bên dưới đám khói, Trương Thiếu Huyền và Chu Thủy Linh vẫn không ngừng
kịch chiến, cả hai người vẫn liên tục trảm ra kiếm khí để công kích đối phương
nhưng không người nào có thể chém trúng người nào.

Giằng co một hồi, Trương Thiếu Huyền liền ngừng phóng xuất kiếm khí, "Chơi
kiếm khí hoài cũng không ích lợi gì, không bằng trực diện đối chiến vẫn tốt
hơn."

Nói xong, thân thể hóa thành một đạo tàn ảnh phóng tới trước mặt Chu Thủy
Linh.

Vừa mới đến nơi, cổ kiếm trên tay cũng mạnh mẽ trảm xuống!

"Ầm!" một tiếng, Chu Thủy Linh mặc dù kịp thời đưa kiếm ngăn cản được một kiếm
kia, nhưng đồng thời cũng vì lực chấn động mà cơ thể nàng không ngừng hướng
phía sau lùi lại.

Trương Thiếu Huyền tất nhiên sẽ không bỏ qua một khắc này!

Chu Thủy Linh vừa lùi lại, cả thân thể hắn lập tức đuổi theo công kích, trên
tay cổ kiếm cũng là tàn nhẫn chém tới.

Thấy hắn đuổi theo, Chu Thủy Linh hừ lạnh một cái.

Nàng chân phải hơi giẫm mạnh về phía sau để ngừng thân thể tiếp tục lui, trên
tay đồng thời hướng về phía trước vung ra một kiếm.

"Băng Tuyết Kiếm Pháp, chiêu thứ nhất, Băng Tuyết Kiếm Khí!"

Kiếm khí lướt qua giữa sân, một mảng lớn sân đấu cũng bởi đạo kiếm khí này
lướt qua mà đóng thành từng mảng băng lớn kéo dài, trong không gian cũng tràn
ngập hàn khí lạnh lẽo.

Cảm nhận được kiếm khí cường đại, Trương Thiếu Huyền không dám khinh suất, vội
thôi động linh khí trong cơ thể, hỏa diễm nóng rực nhanh chóng bao phủ toàn bộ
lưỡi kiếm.

Nắm trong tay hỏa kiếm, Trương Thiếu Huyền không chút do dự, đồng dạng trảm ra
một đạo kiếm khí cường đại.

"Hỏa Kiếm Thuật, Hỏa Kiếm Phá Chiêu!"

Một đường hỏa kiếm khí như muốn thiêu đốt vạn vật, cuồng bạo mà bay thẳng đến
đạo kiếm khí của Chu Thủy Linh.

Vù vù vù...

Hai đạo trái ngược thuộc tính kiếm khí xé không đâm thẳng vào nhau, cái kia
lam sắc kiếm khí của Chu Thủy Linh vậy mà nhanh chóng bị hỏa kiếm khí của
Trương Thiếu Huyền thôn phệ, đồng thời hỏa kiếm khí sau khi thôn phệ đạo kiếm
khí kia thì cũng lập tức lao thẳng đến Chu Thủy Linh.

Thấy Trương Thiếu Huyền dễ dàng phá được công kích của mình, Chu Thủy Linh lập
tức kinh hãi. Nàng cũng không dám ngạnh kháng đạo kiếm khí kia, nàng nhưng là
đỡ không được!

Hiểu được điều đó, Chu Thủy Linh nhanh chóng lách mình tránh sang một bên,
nhưng kiếm khí nóng rực cũng đã đốt cháy ống tay áo bên trái của nàng, trên
cánh tay cũng tồn tại một đường vết bỏng dài.

Ngay lúc này, Trương Thiếu Huyền đã cấp tốc xuất hiện ở trước mặt nàng, tay
cầm hỏa kiếm một lần nữa trảm xuống!

Thấy cảnh này, Chu Thủy Linh hai mắt chậm rãi nhắm lại, nói: "Ta thừa nhận,
Tiêu Dao Tử nói không sai, ta quả thật có chút xem thường ngươi!"

Giờ khắc này, Trương Thiếu Huyền đột nhiên cảm giác trên người Chu Thủy Linh
bỗng nhiên xuất hiện một loại lực lượng khiến cho hắn có cảm giác nguy hiểm!

Trương Thiếu Huyền đang định lui lại thì Chu Thủy Linh mắt phượng chợt mở,
cùng lúc đó nàng chợt cách không trảm ra một kiếm.

Một kiếm này chỉ là phổ thông một kiếm, chính là một kiếm không dùng bất kì
cái vũ kỹ nào, hoàn toàn thuần túy một kiếm!

Ông!

Trong sân đầu đều là một mảnh kiếm reo vang vọng, đạo kiếm reo này xuyên thủng
trên không trung đám khói, ngay cả kết giới cũng có chút vì đó mà run rẩy.

Mọi người trên khán đài nghe thấy đạo kiếm reo này thì lập tức dùng hai tay
bịt lại lỗ tai, nếu không làm vậy, màng nhĩ của họ thật sự bị thanh âm này
xuyên thủng a!

Đứng ở một góc trên khán đài, Tiêu Dao Tử cũng vì đạo kiếm reo này mà nhíu
mày. Xung quanh cơ thể nhanh chóng phóng xuất linh khí hộ thể, hắn ánh mắt lần
nữa tiếp tục nhìn kỹ xuống dưới đài.

Lúc này, đám khói trên sân đấu đã sớm bị thổi bay đi hết, mọi người đã có thể
tiếp tục theo dõi trận đấu.

Ngưng thần nhìn lại, chỉ thấy một bên Chu Thủy Linh cánh tay trái có một vết
bỏng kéo dài, tay kia cầm chắc trường kiếm. Nàng ngạo nghễ mà đứng, ánh mắt
lạnh lùng nhìn vào phía không xa thiếu niên.

Một bên khác, Trương Thiếu Huyền mặc dù không bị thương tổn gì, vẫn như cũ
đứng thẳng trên sân. Chẳng qua, giờ phút này hắn bên ngoài áo bào trắng đã sớm
bị thổi bay, phía trên ngực có một lớp y phục đã sớm bị chém rách.

Thấy cảnh này, trừ một số người có tu vi cao thâm bên ngoài, ai cũng không
hiểu có chuyện gì xảy ra. Thấy tình cảnh của hai người, bọn họ đoán rằng có lẽ
hai người đều là chia năm năm đi, nhìn chung có vẻ cả hai người đều đã làm đối
phương bị thương.

Xem lại vết rách trên ngực của mình, Trương Thiếu Huyền thầm nhíu mày một cái,
ánh mắt nhìn về phía Chu Thủy Linh lại nhiều hơn một tia đề phòng.

Nhìn Chu Thủy Linh, Trương Thiếu Huyền nói: "Thiên sinh Kiếm Tâm, rất không
tệ!"


Tiêu Dao Kiếm Thần - Chương #29