Người đăng: ☬Hóa Thần Đệ Nhất Nhân☬
Hơi liếc Tiêu Dao Tử một cái, lão giả nhanh chóng phi người đến bên cạnh Tiêu
Trường Phong kiểm tra một cái.
Lão giả dùng tay đặt lên thân thể Tiêu Trường Phong, sau một hồi, lão giả lông
mày dần dần nhíu lại.
Tiêu Trường Phong mặc dù không chết, nhưng cơ thể đều đã trọng thương, đan
điền phá toái, nếu như không có thiên tài địa bảo trị thương thì hắn rất nhanh
liền chết, nếu không chết thì cũng tàn phế cả đời.
Nhìn lại Tiêu Dao Tử, lão giả lắc đầu cười khổ một cái, từ giờ coi như hắn
hiểu được thủ đoạn của người thiếu niên này rồi.
Tốc chiến tốc thắng, thủ đoạn tàn nhẫn, máu lạnh vô tình!
Đây không chỉ là những gì lão giả nhận xét về Tiêu Dao Tử mà cả những người ở
đây đều có cùng suy nghĩ như vậy.
Người thiếu niên này, không còn là phế vật và cũng không phải loại người dễ
chọc a!
Lão giả hơi phất tay một cái, thân thể Tiêu Trường Phong chậm rãi bay tới
trước mặt Đại Trưởng Lão, đồng thời lão giả cũng mở miệng tuyên bố kết quả.
"Trận thứ hai, Tiêu Dao Tử thắng. Trận kế tiếp đến lượt Chu Thủy Linh đấu với
Vũ gia Vũ Như Nguyệt."
Tiêu Dao Tử cũng không có vứt đi thanh kiếm của Tiêu Trường Phong, dù sao
thanh kiếm mà Tiêu Trường Phong dùng cũng chính là Lăng Tiêu Kiếm của Tiêu
gia, nói đúng hơn là bảo kiếm của các đời Gia Chủ Tiêu gia, kiếm này đã đạt
đến Hoàng cấp trung phẩm pháp khí, độ sắc bén cũng không thua thượng phẩm pháp
khí là bao nhiêu.
Nhìn thanh kiếm này, Tiêu Dao Tư khóe miệng treo lên một nụ cười, tâm niệm khẽ
động, Lăng Tiêu Kiếm liền bị hắn thu vào trong nhẫn trữ vật, sau đó thì chậm
rãi xoay người rời khỏi sân đấu.
Tiêu Dao Tử vừa mới rời sân được mấy bước, một cỗ sát khí kinh thiên trong
nháy mắt hướng đến chỗ hắn ép tới.
Đột nhiên bị tập kích, Tiêu Dao Tử mặc dù kinh sợ nhưng rất nhanh liền lấy lại
bình tĩnh. Nhìn lại nơi hướng mình phóng ra sát khí, Tiêu Dao Tử liền thấy
được Đại Trưởng Lão đang hướng chỗ mình phi nhanh tới.
Tiêu Dao Tử hai mắt híp lại, cái này Đại Trưởng Lão hiển nhiên là đang muốn
thay Tiêu Trường Phong báo thù!
Đại Trưởng Lão một thân tu vi cũng không yếu, chính là Ngưng Hồn Cảnh ngũ
trọng, hiện giờ Tiêu Dao Tử vẫn không phải là đối thủ của hắn. Hiểu được điểm
này, Tiêu Dao Tử không dám khinh thường, người hơi hướng về sau, chân trái đạp
mạnh xuống đất, cả cơ thể thuận thế lui ra sau mấy trượng.
Đại Trưởng Lão đang trong cơn giận dữ, nhìn thấy Tiêu Dao Tử lùi lại thì càng
tức giận, thân thể tăng thêm kình lực tiếp tục đuổi theo Tiêu Dao Tử.
"Làm càn, ngươi xem đây là chỗ không người sao?" Một đạo thanh âm phẫn nộ vang
lên, tiếp đó chỉ nghe "Ầm" một tiếng, Đại Trưởng Lão đột nhiên bay ngược ra
sau, khóe miệng thổ huyết không ngừng.
Tiêu Dao Tử thấy cảnh này, cũng không tiếng tục lùi, hắn chuyển hai mắt nhìn
lại ở Đại Trưởng Lão không xa vị trí. Ở nơi đó, một nam tử trung niên không
biết từ bao giờ liền xuất hiện trong sân, thần sắc lạnh lùng nhìn Đại Trưởng
Lão.
Thấy nam tử trung niên này, Tiêu Dao Tử thở ra một hơi. Hắn đối với người nam
tử này cũng không phải ai xa lạ, chính là Thiên Kiếm Tông Tông Chủ, Lý Vân
Tiêu.
Lý Vân Tiêu nhìn Đại Trưởng Lão, mở miệng nói: "Ngươi thân là một gia chi chủ,
vậy mà không kiêng kỵ chút nào, dám ra tay với hậu bối. Ta biết ngươi có thù
với hắn, nhưng không lẽ ngươi quên đây là Đấu Trường, là nơi tổ chức Tứ Gia So
Tài, có luật lệ riêng?"
Ôm ngực đứng dậy, Đại Tưởng Lão cúi đầu đáp, "Là ta lỗ mãng, xin Lý Tông Chủ
tha thứ."
Đang nói, ánh mắt lại nhìn về phía Tiêu Dao Tử, tiếp tục câu nói: "Nhưng hắn
tay cầm đi bảo vật của gia tộc ta, hôm nay ta phải đòi lại!"
Lý Vân Tiêu nhíu mày, nhìn về phía Tiêu Dao Tử.
Tiêu Dao Tử chỉ mỉm cười, hướng lão giả hỏi một tiếng, "So tài, đối thủ làm
rơi đồ có được lấy sao?"
Đối với câu hỏi của hắn, lão giả gật đầu một cái, "Trong luật cũng không có
cấm."
Tiêu Dao Tử hài lòng gật đầu, lão giả quả nhiên làm trọng tài không sai, rất
công bằng.
Nếu đã không có cấm thì chính là được lấy!
Lý Vân Tiêu lúc này mới hướng Đại Trưởng Lão ra lệnh, "Ngươi cũng đã nghe rõ,
Tiêu Trường Phong bại dưới tay Tiêu Dao Tử, bảo vật bị lấy mất cũng không thể
trách được ai. Nếu có trách thì hãy trách hắn quá yếu!"
Đại Trưởng Lão sắc mặt âm trầm như nước, chuẩn bị nói gì thì đã nghe Lý Vân
Tiêu lạnh lùng nói: "Được rồi, ngươi cũng không cần phải nói cái gì nhiều. Cái
tội ra tay với hậu bối đủ để ta phế đi ngươi! Nhưng hôm nay là lễ hội, ta
không muốn sát sinh, ngươi hiểu?"
Đại Trưởng Lão khuôn mặt càng thêm âm trầm, hắn cũng không nói gì nhiều, lạnh
lùng liếc nhìn Tiêu Dao Tử một cái rồi ra lệnh.
"Tiêu gia người, hồi phủ!"
Nói xong, Đại Trưởng Lão cùng chư vị đệ tử và Trưởng Lão đều bắt đầu rời đi. Ở
Đại Trưởng Lão trong lòng, cái này nơi, Tiêu gia đã không còn thứ gì để tiếp
tục xem nữa, ở lại cũng càng thêm nhục!
Quyết định rời đi mới là đúng đắn!
Nhìn bọn hắn rời đi, Tiêu Lăng trong lòng thầm than một tiếng, "Tiêu gia hiện
giờ, thật sự đã hoàn toàn không còn chỗ đứng ở thành Mộc Nhai nữa. Kính xin tổ
tiên thứ lỗi, ta đã cố làm hết sức có thể rồi!"
Cứ như vậy, Tứ Gia So Tài hiện giờ cũng chỉ còn lại ba cái gia tộc, nhưng
người xem vẫn là như trước đông đảo.
Mọi chuyện kết thúc, Tiêu Dao Tử cũng không cùng Lý Vân Tiêu nói cái gì nhiều,
hơi "Đa tạ" một tiếng, hắn liền xoay người đi thẳng lên khán đài, tìm một góc
vắng vẻ chậm rãi ngưng thần ngồi xuống.
Vừa rồi cùng Tiêu Trường Phong một trận đấu, trong lòng hắn một tia hận ý sau
cùng đã triệt để biến mất, cũng vì vậy mà trong lòng cũng trở nên thanh thản
không còn vướng bận.
Đã tâm thanh thản không vướng bận thì rất nhanh Tiêu Dao Tử cũng liền đột phá,
đó cũng chính là lý do hắn không quan sát trận đấu mà tìm một nơi yên tĩnh đả
tọa.
Việc hắn cần làm tiếp theo chính là đột phá Luyện Thể nhị trọng, còn những
trận đấu khác ai thắng ai thua cũng không quan hệ với hắn.
...
Phía dưới sân đấu.
Chu Thủy Linh khuôn mặt tươi cười, đưa một ngón tay hướng cách đó không xa
thiếu nữ ngoắc ngoắc tay, "Tiểu Nguyệt Nguyệt tới đây nào."
Vũ Như Nguyệt nhìn nàng, hơi chút tức giận nói: "Chu tỷ tỷ, ta không còn nhỏ
nữa, ngươi cũng không thể khinh thường ta như vậy!"
Đối với câu nói của nàng, Chu Thủy Linh chỉ mỉm cười đáp, "Không quan hệ. Ta
thấy ngươi vẫn còn rất nhỏ, ta đánh ngươi cái mông rất dễ a."
Vũ Như Nguyệt nghe nàng nói đánh mình cái mông thì lập tức xấu hổ đỏ mặt,
không dám tiếp tục cùng nàng nói chuyện nữa. Vũ Như Nguyệt hơi lách mình một
cái, thân thể như linh xà xuất động, tay cầm một cái roi da hướng Chu Thủy
Linh đánh tới.
Chu Thủy Linh thấy vậy thì lập tức rút ra lam sắc trường kiếm, nhàn nhã đánh
nhau với Vũ Như Nguyệt.
Vũ Như Nguyệt mặc dù không yếu, một thân tu vi đã đạt đến Luyện Thể nhị trọng,
so với Vũ Nhất cũng không yếu bao nhiêu. Chẳng qua đánh với Chu Thủy Linh thì
quả thật là vẫn chưa đủ, nhưng vì hai người đã sớm quen biết từ nhỏ, đều là
hai tuyệt sắc mỹ nữ của thành Mộc Nhai nên Chu Thủy Linh vẫn không làm gì tổn
hại đến nàng.
Hai người cứ như vậy dây dưa lẫn nhau, nhưng Chu Thủy Linh một bên vừa đánh,
một bên lại mở miệng treo ghẹo Vũ Như Nguyệt, bộ dáng rất thông thả như đang
đùa giỡn với muội muội vậy.
Sau một canh giờ, Vũ Như Nguyệt rốt cuộc không thể trụ nổi nữa, trên trán nàng
cũng là đổ đầy mồ hôi hột.
"Keng!" một tiếng, cây roi trong tay Vũ Như Nguyệt rốt cuộc bị đánh bay ra.
Nàng thở gấp mấy cái rồi rốt cuộc cũng nhanh chóng hướng Chu Thủy Linh nhận
thua.
"Ta, ta nhận thua."
"Bóp!"
Nàng vừa nói hết câu thì phía sau người liền đến một cái cảm giác đau rát,
tiếp theo đó là thanh âm của Chu Thủy Linh từ phía sau truyền đến.
"Khanh khách, Tiểu Nguyệt Nguyệt cái mông đánh vẫn rất tốt như trước, xúc cảm
càng hơn khi xưa."
Vũ Như Nguyệt hai mắt mông lung, lệ thủy suýt nữa từ khóe mắt tràn ra.
Nàng đã mười lăm tuổi rồi như đứng trước mặt vị tỷ tỷ này nàng vẫn như trước
chỉ là tiểu cô nương, dù cho có được mệnh danh là thiên tài nhưng vẫn bị khi
dễ như vậy.
Thấy hai vị tiểu thư này đang ở trên sân đấu trêu chọc nhau, lão giả cũng chỉ
biết lắc đầu cười khổ. Liếc nhìn mọi người trên đài, lão giả thở ra một cái,
tiếp tục làm việc của mình, tuyên bố kết quả.
"Trận thứ ba, Chu Thủy Linh thắng."
Bốp bốp bốp...
Trên khán đài tràn ngập tiếng vỗ tay cùng reo hò.
Đối với bọn hắn mà nói, trận đấu của Chu Thủy Linh với Vũ Như Nguyệt mới là
đặc sắc nhất a! Còn trận đấu của Trương Thiếu Huyền cùng Tiêu Dao Tử, hai cái
trận đấu này hiện tại bọn họ đều nhanh chóng quên mất rồi.
Dù sao, đối với bọn họ mà nói, làm gì có trận đấu nào so với hai cái đại mỹ nữ
đánh nhau còn xem hay hơn?
Những thứ này Tiêu Dao Tử cũng không thèm để ý đến, tâm thần vẫn như trước yên
tĩnh, chậm rãi chờ thời cơ đợi đột phá.
"Trận kế tiếp, Triệu gia đệ tử Triệu Liệt đấu với Chu gia đệ tử Chu Hào."
Rất nhanh, kết tiếp trận đấu liền bắt đầu, nhưng cũng chỉ hao nửa canh giờ
liền kết thúc.
Chu Hào dù sao mới chỉ là Luyện Thể Cảnh nhất trọng, chiến lực vẫn chưa đủ.
Chỉ mới so đấu được một chút hắn liền hiểu mình không có bất thì cơ hội chiến
thắng nào, nhớ đến kết quả mấy đối thủ trước của Triệu Dương, Chu Hòa quyết
đoán nhận thua.
Hắn nhưng là không có yêu mến bị người đánh đập a!
Đầu hàng sớm vẫn là tốt nhất.
Cuối cùng trận đấu chính là Vũ Phi Phàm cùng Chu Thần Vũ.
Cả hai người này đều là thể tu, những gì bọn họ làm không phải là cũng nhau so
vũ kỹ hay cảnh giới, bọn họ so chính là thân thể cùng man lực!
Ở trong mắt người khác thì Vũ Phi Phàm và Chu Thần Vũ so tài như hai tên hài
tử đầu đường đánh nhau, nhưng ai cũng đều hiểu hai người mạnh như thế nào,
thân thể cường đại như thế nào!
Đại đạo ba ngàn, Thể Tu chính là khó tu nhất một đạo. Muốn làm Thể Tu không
phải cứ muốn là được, bất kỳ vị Thể Tu nào cũng đều là hết sức rèn luyện, thân
thể trải qua ngàn vạn thống khổ mới có thể đổi được thực lực cường đại!
Không thể nghi ngờ, Vũ Phi Phàm cùng Chu Thần Vũ chính là loại Thể Tu như vậy.
Liên tục lao vào, vật lộn nhau hơn một canh giờ, Vũ Phi Phàm cùng Chu Thần Vũ
mới gian nan tách ra. Hai người bộ dáng bây giờ đã là máu me đầm đìa, chẳng
qua bên trong ánh mắt hai người lại tràn đầy khoái ý.
Bọn họ đều biết, sau khi trải qua trận đấu này thì thân thể bọn họ đều sẽ được
đổi mới, càng trở nên cường đại hơn! Nhưng dù sao đây cũng là trận đấu, không
thể tiếp tục vật lộn tiếp, nếu không bọn họ cho dù thắng cũng rất khó đánh
tiếp mấy trận sau.
Chính vì hiểu được điều đó, Vũ Phi Phàm và Chu Thần Vũ đều đồng dạng bước ra
một bước. Một bước này, bọn họ sẽ phân ra thắng bại, ai thua ai thắng cũng là
một bước này quyết định.
Hai người không chút do dự, cả cơ thể dùng hết sức lực đâm thẳng vào đối
phương.
Ầm!
Một đạo thân ảnh từ trong vụ va chạm theo tiếng va đập bay thẳng ra bên ngoài,
cái đạo thân ảnh này nhưng chính là Chu Thần Vũ!
Vừa bay ra ngoài, Chu Thần Vũ cũng là triệt để bất tỉnh, Vũ Phi Phàm mặc dù
vẫn còn đứng đó nhưng tình trạng cũng không khá hơn hắn là bao.
Kết quả đã rõ ràng, Chu Thần Vũ bại, Vũ Phi Phàm thắng!
Một màn chiến đấu này quả thật là vô cùng kinh người, khiến người ta nhiệt
huyết sôi trào. Cho dù là Chu Thần Vũ bại nhưng cũng không ai chê cười hắn cả,
dù sao cả hai người đều đã làm rất tốt, khán đài cũng vì họ mà vỗ tay reo hò.
Mặc kệ trận đấu vừa rồi hay là tiếng la hét cổ vũ của khán giả, ở một góc yên
tĩnh của khán đài nhộn nhịp, Tiêu Dao Tử vẫn tĩnh tâm chờ đợi đột phá. Một lúc
sau, khí tức xung quanh cơ thể hắn ngày càng mạnh, dần dần có dấu hiệu muốn
đột phá.
Trong cơ thể "Ầm" vang một tiếng, một cỗ hùng hậu khí tức liền từ cơ thể Tiêu
Dao Tử tịch quyển ra, sau một hồi thì nhanh chóng yên tĩnh lại.
Chậm rãi mở ra hai mắt, Tiêu Dao Tử cảm thấy tinh thần khoan khoái, thực lực
cũng tăng trưởng lên rất nhiều.
Ánh mắt đảo xuống dưới đài, Tiêu Dao Tử khẽ cười một tiếng, "So tài bây giờ
mới thực sự là chính thức bắt đầu!"