Ta Luận Bàn Xưa Này Không Giết Người!


Người đăng: ☬Hóa Thần Đệ Nhất Nhân☬

Trương Thiếu Huyền thắng.

Lão giả vừa tuyên bố kết quả, mọi người trên khán đài cũng ồn ào cả lên.

Theo suy nghĩ của bọn họ, Trương Thiếu Huyền cho dù mạnh đến đâu cũng không
thể thắng nổi Vũ Nhất, dù sao Vũ Nhất cũng là thiên tài của Vũ gia, hắn ở Vũ
gia cũng chỉ xếp sau Vũ Phi Phàm mà thôi.

Thế nhưng, từ khi trận đấu bắt đầu Vũ Nhất cùng Trương Thiếu Huyền thực lực
cách biết cũng không nhiều lắm, sau đó Vũ Nhất lại dần bị Trương Thiếu Huyền
áp chế. Ngay lúc bọn họ nghĩ rằng Vũ Nhất đã thua rồi, bọn hắn lại nghe thấy
Vũ Nhất còn che giấu thực lực hơn nữa đã là Luyện Thể nhị trọng, chẳng qua bọn
họ được một phen mừng hụt, dù có tung hết con bài nhưng Vũ Nhất vẫn không thể
đánh bại Trương Thiếu Huyền.

"Quả nhiên là ẩn thế thiên tài a!" Nhìn Trương Thiếu Huyền, Vũ Bá Thiên thở
dài than.

Chu Bá Thiên ngồi bên cạnh hắn cũng gật đầu nói: "Vũ Nhất mặc dù che giấu rất
tốt, giành trước tiên cơ nhưng vẫn không thể đánh bại người thiếu niên này, đủ
nói lên hắn yêu nghiệt cỡ nào. Người như hắn chính là không hề thua kém bất kì
đệ tử thế gia nào!"

Đúng lúc này, Lý Vân Tiêu đột nhiên mở miệng, "Hắn chính là một thiên tài Kiếm
Tu, không chỉ vậy, sau lưng hắn còn có cao nhân chỉ bảo!"

"Vị cao nhân kia Kiếm Đạo tạo nghệ còn hơn ngươi đúng không?" Nhìn dưới đài
Trương Thiếu Huyền, vị kia Lạc Nhật Môn Chủ hơi lên tiếng.

Chỉ là, hắn vừa lên tiếng liền khiến mọi người ngồi ở đây ngạc nhiên cùng tò
mò, ánh mắt chư vị Gia Chủ và Trưởng Lão đều tập trung lên người Lý Vân Tiêu,
đợi hắn trả lời.

Đối với câu hỏi này, Lý Vân Tiêu chỉ nhàn nhạt đáp, "Không sai."

Nghe được câu trả lời của hắn, tất cả mọi người đều kinh hãi hết gần chết.

Nếu là người khác nói bọn họ có thể không tin, như đây là Lý Vân Tiêu tự mình
thừa nhận a!

Hắn nhưng là Thiên Kiếm Tông Tông Chủ, một thân tu vi cùng Kiếm Đạo đều là
vang danh Thiên Phong Vương Quốc!

Bọn họ đều âm thầm đổ mồ hôi lạnh, đồng thời trong lòng tự hỏi rốt cuộc là vị
cao nhân nào mạnh như vậy? Thậm chí đại danh đỉnh đỉnh Lý Vân Tiêu cũng phải
cam bái hạ phong.

...

"Tiếp theo, Tiêu Dao Tử đấu với Tiêu gia Tiêu Trường Phong. Mời hai người
nhanh chóng lên sân đấu."

Nghe thấy lão giả gọi tên, Tiêu Dao Tử cũng không hề chậm trễ, dù sao hắn cũng
đợi lâu rồi, thân thể đứng xem nãy giờ cũng có chút mỏi, cần phải tìm người
vận động một chút.

"Được rồi, đã đến lượt ta, ta đi trước đây." Mỉm cười chào Chu Thủy Linh một
tiếng, Tiêu Dao Tử chậm rãi đi xuống dưới đài.

Chu Thủy Linh hơi nhìn đã sớm đi xuống sân đấu Tiêu Trường Phong, nàng quay
đầu hướng Tiêu Dao Tử hét lớn một tiếng, "Ngươi nhớ quy củ, luận đấu không
được giết người."

Tiêu Dao Tử nghe nàng nói vậy thì chỉ cười thầm một cái, có lẽ nha đầu này có
lẽ vì hồi này hắn có chút sát khí mà lầm tưởng hắn muốn giết Tiêu Trường Phong
rồi.

Nếu như giết hại đối thủ sẽ bị tước quyền thi đấu và phế bỏ tu vi, Tiêu Dao Tử
vẫn là không có ngu ngốc như thế!

Không hề dừng bước, Tiêu Dao Tử nói lớn một tiếng coi như đáp lời nàng, "Yên
tâm, ta luận bàn xưa nay chưa từng giết người."

Dứt lời, Tiêu Dao Tử cũng không để ý đến Chu Thủy Linh nữa, hơi tăng tốc độ
liền đi xuống dưới sân đấu.

Nhìn hắn đi mất, Chu Thủy Linh hờn dỗi một tiếng, "Ta còn tưởng người quên mất
đây."

Phía dưới sân đấu, Tiêu Dao Tử chậm rãi đi đến trước mặt Tiêu Trường Phong
không xa vị trí.

Nhìn người thiếu niên này, Tiêu Dao Tử chậm rãi nhắm hai mắt lại, từng dòng ký
ức hiện lên trong đầu hắn.

Tiêu Trường Phong, Tiêu gia đệ nhất thiên tài đồng thời cũng là nhi tử của Đại
Trưởng Lão. Người này, khi Tiêu Dao Tử phát hiện thân thể xảy ra vấn đề khiến
mình không thể tu luyện, chính hắn là người đầu tiên đến trước mặt Tiêu Dao Tử
châm chọt, trước là khiêu khích nhục mạ, sau là đánh Tiêu Dao Tử trọng thương.

Nếu đánh trọng thương thì cũng thôi đi, hắn còn bóp nát cổ họng của Tiêu Dao
Tử, làm Tiêu Dao Tử không thể buông lời chịu thua, sau đó hắn luôn miệng nói
Tiêu Dao Tử là phế vật, nếu gật đầu đồng ý với danh hào này thì hắn sẽ tha
cho. Tiêu Dao Tử đơn nhiên không chấp nhận nên tiếp tục bị hắn đánh, sau đó
Tiêu Lăng đến kịp thời mới cứu hắn được một mạng.

Đối với những chuyện này, Đại Trưởng Lão cùng Tiêu Trường Phong cho gia gia
hắn một cái thuyết pháp rất đơn giản.

Chỉ là luận bàn, lỡ tay đánh hơi mạnh mà thôi!

Sau chuyện đó, khắp Tiêu gia người người cũng không thèm để hắn trong mắt nữa,
cái danh phế vật cũng từ đó mà lan truyền hết thành Mộc Nhai.

Nghĩ đến những chuyện này, hơi thở ra một hơi, Tiêu Dao Tử lần nữa mở to hai
mắt, hắn không ngừng nắm chặt kiếm trong tay mình, cố sức đè ép tức giận cùng
sát khí trong lòng.

"Hừ, Kiếm Tu?" Nhìn trường kiếm bên hông Tiêu Dao Tử, Tiêu Trường Phong nhíu
mày hỏi.

Tiêu Dao Tử cũng không vội xuất thủ, lãnh đạm đáp, "Đúng."

Nói chuyện là như vậy, nhưng rất nhanh, Tiêu Trường Phong liền ném cho hắn một
cái khinh thường ánh mắt, "Kiếm Tu thì sao chứ? Ngươi đi đến bước này cũng
không tệ, vận khí rất không yếu. Chẳng qua, phế vật vẫn chính là phế vật, lần
này ta sẽ biến ngươi trở thành chân chính phế vật!"

Nói xong, hắn rút ra trường kiếm trên tay, mũi kiếm giơ lên chỉ thẳng vào Tiêu
Dao Tử.

"Ta nhớ không nhầm, này giờ ngươi còn chưa rút kiếm. Đến, rút kiếm ra, ta dù
sao cũng không phải mấy tên rác rưởi kia, nhưng nể tình người là phế vật, ta
sẽ tiếp ngươi ba kiếm coi như cho ngươi biết một chút Kiếm Tu là như thế nào."

Chu Thủy Linh thấy cảnh này thì mày liễu dần nhíu lại, "Tên Tiêu Trường Phong
này đầu óc có vấn đề sao? Đòi tiếp tên kia ba kiếm thì quả thật là muốn đầu
thai sớm!"

Đối với trước mặt Tiêu Trường Phong, Tiêu Dao Tử cũng không nói gì nhiều,
trong lòng của hắn, đây chính là nội tại của nhân vật phản diện, nói nhiều
cũng vô ích.

Nghĩ vậy, Tiêu Dao Tử hơi gật đầu, Tường Vi Kiếm chậm rãi rút ra khỏi vỏ, một
đạo huyết sắc tàn ảnh vung lên không trung.

"Ngươi yên tâm, ta đã rút kiếm thì dám cam kết nửa đời sau ngươi sẽ được sống
an nhàn, sẽ không cần vận động chân tay nữa."

Dứt lời, chưa đợi Tiêu Trường Phong hiểu hết lời nói, Tiêu Dao Tử đã trảm
xuống một kiếm.

Ông!

Một đường kiếm khí đỏ ngầu phá không bay tới trước người Tiêu Trường Phong,
chưa đợi hắn phản ứng kịp thời, "Xuy xuy" mấy tiếng, trên cơ thể hắn lập tức
xuất hiện bốn trụ máu, tiếp đó là hai tay hai chân nhanh chóng bay ra ngoài.

"A aaa..." Mất đi tứ chi, thân thể Tiêu Trường Phong lập tức ngã xuống mặt
đất, trên miệng không ngừng rên la, hét thảm.

"A a... tay ta... chân của ta. Mau, mau...cứ..."

Ầm!

Răng rắc.

Chưa đợi hắn nói hết chữ 'cứu', Tiêu Dao Tử đã xuất hiện ngay bên cạnh cơ thể
Tiêu Trường Phong đồng thời tay phải hạ xuống, dùng sức một chút liền bóp nát
cổ họng của hắn.

Cổ họng bị bóp nát, Tiêu Trường Phong đã không thể mở miệng kêu cứu, giờ phút
này hắn mới chân chính thấy được nguy hiểm cùng sợ hãi. Trong mắt hắn, người
thiếu niên trước mặt đã không phải phế vật như trước nữa mà là một ác ma, ác
ma mang hình người!

Thấy Tiêu Trường Phong hai mắt mở lớn, tràn đầy khiếp sợ cùng cầu xin nhìn
mình, Tiêu Dao Tử cũng không nói gì, lạnh lùng thu lại Tường Vi Kiếm vào vỏ,
lát sau thì nhặt lên trường kiếm của Tiêu Trường Phong.

Ngón tay chậm rãi vuốt nhẹ lưỡi kiếm, Tiêu Dao Tử mở miệng nói: "Thật là hoài
niệm nha. Ta nhớ không nhầm trước kia ta cũng là bị ngươi bóp nát cổ họng, nằm
dưới chân của ngươi nhỉ? Có điều, ngươi hiện giờ còn thảm hơn ta khi đó
nhiều."

Mỉm cười một cái, Tiêu Dao Tử đâm xuống một kiếm, một kiếm này đâm vào vai
trái của Tiêu Trường Phong khiến hắn rên la càng lớn.

"Ngươi biết tại sao ta không dùng kiếm của mình không? Bởi ta không muốn loại
người như ngươi làm bẩn nó, dùng kiếm của ngươi sẽ tốt hơn nhiều."

Vừa nói hết câu, Tiêu Dao Tử lần nữa rút ra trường kiếm, lần này lại hướng về
bụng của Tiêu Trường Phong đâm một cái.

"Ta không có thú vui tra tấn người khác, chỉ cần ta nói một câu, đúng thì
ngươi gật đầu, sai thì lắc đầu. Yên tâm, ta chỉ hỏi ba câu hỏi, hết ba câu, ta
sẽ tha ngươi, ngươi hiểu chưa?"

Đang hỏi, lần nữa đâm vào ngực trái của Tiêu Trường Phong, chỉ cần nhích thêm
một chút sẽ trúng tim của hắn.

Thấy cảnh này, lão giả trọng tài nhíu mày nhưng vẫn chưa ngăn cản.

Chỉ cần Tiêu Trường Phong còn chưa nhận thua, hắn sẽ không ngăn cản!

Lão giả là vậy, thế nhưng Đại Trưởng Lão đã sớm không chịu được, hắn đứng giận
quát lớn một tiếng, "Tiểu tử to gan, ngươi định giết người! Trọng tài, ngươi
mau bắt hắn lại, tước quyền thi đấu rồi phế bỏ tu vi của hắn!"

Lão giả còn chưa nói gì, Tiêu Dao Tử đã đáp, "Ngươi có đọc qua luật đấu sao?
Chỉ cần hắn nhận thua hoặc bất tỉnh thì sẽ không có chuyện gì, hơn nữa, hắn
vẫn còn sống, ta cũng không có làm gì tổn hại tính mạng của hắn."

Nói đến đây, hắn hướng Đại Trưởng Lão mỉm cười một cái, "Chỉ tiếc, hắn cổ họng
nát rồi, không nhận thua được, thần chí vẫn còn minh mẫn nên không thể nói là
không còn năng lực chiến đấu được. Bất quá, ngươi yên tâm một chút, ta luận
bàn xưa này sẽ không giết người. Đợi ta hỏi hắn mấy câu rồi sẽ phóng hắn một
con ngựa."

Nói xong, Tiêu Dao Tử cũng không để ý Đại Trưởng Lão đang gào thét phẫn nộ,
kết giới rất bền, Đại Trưởng Lão còn không thể vào đây.

Nhìn Tiêu Trường Phong, Tiêu Dao Tử hỏi lại một tiếng, "Nãy giờ ta nói, ngươi
nghe?"

Mất máu quá nhiều, Tiêu Trường Phong cả người co giật, sắc mặt trắng bệch như
tờ giấy. Hắn nghe được lời của Tiêu Dao Tử, theo bản năng liền liên tục gật
đầu mấy cái.

"Được, câu hỏi thứ nhất, ta là phế vật sao?"

Tiêu Trường Phong cả người run lên, cố sức dùng đầu lắc qua lắc lại.

Tiêu Dao Tử hài lòng, tiếp tục hỏi, "Ngươi là phế vật sao?"

Nghe được câu này, nếu là trước kia,Tiêu Trường Phong chắc chắn lắc đầu, cầm
kiếm trảm Tiêu Dao Tử vài cái, nhưng bây giờ nghe được câu hỏi này thì hắn
cũng chỉ biết nhanh chóng gật đầu.

Hai câu hỏi đi qua, cả hai câu đều là đơn giản như vậy, nhưng đến câu hỏi thứ
ba của Tiêu Dao Tử, Tiêu Trường Phong cả người như chìm vào hầm băng.

"Ngươi muốn làm phế vật sao?"

Cả cơ thể Tiêu Trường Phong kịch liệt run rẩy, dùng hết sức lắc đầu, trong ánh
mắt mang theo cầu xin nhìn Tiêu Dao Tử.

Không nhìn ánh mắt của Tiêu Trường Phong, Tiêu Dao Tử nhe răng cười nói: "Ta
lại cảm thấy rất thú vị, ta cũng không ngại để ngươi thử một chút cái cảm giác
đó."

Chân phải nhấc lên một chút, Tiêu Dao Tử lạnh lùng đạp xuống bụng dưới của
Tiêu Trường Phong khiến hắn đan điền trong nháy mắt nát vụn. Cảm thấy tiếp tục
cũng không còn ý nghĩa gì, Tiêu Dao Tử thuận chân liền đạp hắn bay ra bên
ngoài sân rồi hướng lão giả nói một tiếng.

"Tiền bối, tuyên bố kết quả đi."


Tiêu Dao Kiếm Thần - Chương #27