Người đăng: ☬Hóa Thần Đệ Nhất Nhân☬
Cái tình huống này là như thế nào?
Không những Tiêu Lăng bất ngờ mà Tiêu Dao Tử cũng khó hiểu.
Bất quá, khi nhìn Chu Thủy Linh đang ngồi dưới nền nhà tức giận mà nhìn mình,
Tiêu Dao Tử cũng liền hiểu chuyện.
Giống như vừa ngộ ra được điều gì mới, hắn thần sắc có chút cổ quái hỏi Chu
Thủy Linh.
"Chu tiểu thư, ngươi sẽ không phải có sở thích đâm đầu vào cửa chứ?"
Chu Thủy Linh đang tức giận thì bị hắn hỏi như vậy, nàng cũng liền rống giận,
"Đâm cái đầu của ngươi! Nếu không phải vì tiến tới gọi ngươi thì ta sợ bị như
vậy sao?"
Tiêu Dao Tử liền phản kích, "Không phải ngươi chỉ cần gọi to là được sao?"
Chu Thủy Linh: "..."
Nàng quả thật là đã quên mất chuyện này. Nếu như gia trì thêm linh khí vào
giọng nói thì chả phải sẽ có thể gọi hắn ra dễ dàng sao? Nàng cũng sẽ không
tiếp tục đập đầu vào cửa.
Chẳng qua nàng cũng không cam lòng chịu thua, tức giận nói: "Ta và gia gia
ngươi nãy giờ nói chuyện lớn tiếng như vậy, chẳng lẽ ngươi cũng không nghe?"
Lúc này Tiêu Lăng mới ngại ngùng mở miệng, "Chuyện này, thật có lỗi, ta quên
mất mình đả thả ra một luồng linh khí bao phủ nơi này, vậy nên dùng hét lớn cỡ
nào bên trong cũng sẽ không nghe."
Tiêu Dao Tử cùng Chu Thủy Linh đều lập tức im lặng, sự im lặng này hướng về
Tiêu Lăng làm cho Ngưng Hồn cảnh bát trọng như hắn cũng cảm thấy sợ a.
Tiêu Lăng không biết làm gì ngoài cười "Ha hả" mấy tiếng cho qua chuyện rồi
lập tức chuyển đề tài, "Được rồi, chúng ta cũng nên đi thôi, không nên để
Thành Chủ cùng Lý Tông Chủ đợi lâu."
Nói xong, ba người điều hướng phía ngoài cửa phủ đi tới.
Chu Bá Thiên đứng đợi lúc lâu, thấy ba người đã đến thì lập tức kêu mọi người
lên đường.
Tiêu Dao Tử nhìn sơ qua đệ tử Chu gia, cũng khoảng mười sáu người tham dự.
Trong đó năm thiếu niên đạt đến Luyện Thể cảnh, số còn lại thì là Dẫn Khí cảnh
lục trọng trở lên.
Lại nhìn một chút Chu Thủy Linh, hắn vẫn không thể đoán được nàng đã đến cảnh
giới gì, có lẽ là Luyện Thể tam trọng hoặc tứ trọng đi.
Rảo bước trên đường lớn, phong cảnh nơi đây quả thực vô cùng tấp nập, điều này
cũng khiến Tiêu Dao Tử trong lòng càng thêm háo hức. Hôm nay mọi người đều sẽ
tụ tập ở đấu trường, đó cũng sẽ là nơi Tiêu Dao Tử hắn bước đầu thể hiện bản
thân, quân lâm thiên hạ!
Nghĩ vậy, Tiêu Dao Tử trên mặt bất giác nở một nụ cười sáng lạn.
Chu Thủy Linh vừa lúc quay sang thì thấy được nụ cười của hắn, nàng đột nhiên
ngây một lúc, trong miệng lẩm bẩm nói: "Cái tên này cười cũng đẹp đến vậy, qua
hôm nay sẽ có bao nhiêu mỹ nữ chết mê vì hắn đây?"
Vừa dứt lời, nàng cũng theo đó mà đỏ mặt, vừa tự trách mình lại vừa biện hộ.
"Không được, ta chắc chắn không phải một trong đám mỹ nữ đó, còn nữa hắn đột
nhiên cười như vậy, nếu không phải đắc ý cái gì thì chắc chắn là đang nghĩ
chuyện xấu!"
Tức giận hừ một cái, Chu Thủy Linh không để ý đến hắn nữa, quay đầu đi chỗ
khác.
Đối với chuyện này, Tiêu Dao Tử hoàn toàn không hề hay biết, cũng sẽ không để
ý. Thứ duy nhất hắn đang để ý chính là cái đấu trường to lớn đang dần hiện ra
ở trước mắt mình mà thôi.
Đến cửa đấu trường, Chu Bá Thiên dừng lại dặn dò bọn họ một tiếng.
"Đã đến đấu trường rồi, hiện giờ tất cả các ngươi nên đi chuẩn bị đi, việc báo
danh ta cũng đã thay các ngươi làm rồi. Hiện ta cùng với các vị Trưởng Lão, cả
Tiêu lão và Lý Tông Chủ đều sẽ ở hàng ghế đầu xem các ngươi."
Nói đến đây, hắn cao giọng hô với đệ tử Chu gia, "Tính toán thời gian thì chỉ
còn nửa canh giờ nữa sẽ bắt đầu Tứ Gia So Tài. Ta không hi vọng các ngươi, đệ
tử Chu gia phải chiếm được vị trí cao, ta chỉ hi vọng các ngươi có thể vì
chính mình mà thể hiện hết sức!"
Chu Bá Thiên vừa nói xong, các đệ tử Chu gia đều đồng thanh đáp lại, "Tuyệt sẽ
không làm Gia Chủ thất vọng!"
"Tốt, các ngươi đi đi."
Nghe vậy, mọi người đều bắt đầu tản ra khắp đấu trường, còn Chu Bá Thiên cùng
với Trưởng Lão Chu gia và Lý Vân Tiêu đều tiến đến vị trí có sẵn của mình.
Tiêu Dao Tử cũng đang định rời đi thì bị Tiêu Lăng gọi lại.
"Tử nhi, ngươi cũng phải cố gắn, gia gia tin tưởng ngươi."
Tiêu Dao Tử trên mặt nở nụ cười, vui vẻ đáp: "Gia gia yên tâm, ta sẽ khiến
ngươi nở mày nở mặt."
Lão giả trước mặt này chính là gia gia của hắn, dù là Tiêu Dao Tử trước kia
hay là Tiêu Dao Tử bây giờ cũng đều như vậy!
"Được, vậy ta đi trước, ngươi cũng mau đi đi."
Tiêu Lăng vui sướng gật đầu, chào một cái rồi nhanh chóng đi theo đám người
Chu Bá Thiên.
Đợi Tiêu Lăng hoàn toàn rời đi, Tiêu Dao Tử cũng không làm bất cứ chuẩn bị gì,
hắn cứ vậy chậm rãi tham quan một vòng nơi này.
Không lâu sau, một thiếu niên mặc lam sắc quần áo, bên ngoài còn có khoác một
lớp áo bào trắng mỏng xuất hiện tại vị trí của Tiêu Dao Tử vừa rồi.
Cái này lúc, thiêu niên hai mắt hơi híp lại, "Ta còn vẫn nhớ người này. Tiêu
Dao Tử, thiếu chủ Tiêu gia, vì trời sinh là phế đan điền nên khi tu đến Dẫn
Khí tam trọng cũng đã ngừ tu luyện."
Ngừng lại một chút, thiếu niên đột nhiên nở nụ cười, "Ha ha, bây giờ xuất hiện
lại là Luyện Thế nhất trọng, thiên phú bình thường mà lại lĩnh ngộ thế! Lăng
lão, coi bộ ngài đoán ai nha, tính cả hắn cũng cô nương kia, hiện đã có hai
cái khó nhai rồi."
Thở dài một cái, thiếu niên thần sắc có chút phiền muộn. Nhìn quanh một hồi
hắn lại tiếp tục đi dò xét thêm lần nữa, nếu quả thật lại xuất hiện thêm mấy
người như vậy thì hắn quả thật đánh đến mệt rồi.
Thiếu niên vừa đi khỏi, một màn lúc nãy lại phát sinh. Lần này cũng không phải
người nào khác mà là Tiêu Dao Tử. Thật ra, hắn đã sớm phát hiện có người nhìn
mình, nhưng vì thiếu niên kia không hề có ý đồ gì với hắn nên hắn cũng không
thèm để ý mà thôi.
Trầm mặc đứng đó, lát sau Tiêu Dao Tử tràn đầy thắc mắc, hắn tự hỏi một tiếng.
"Cái thế giới này chỉ biết tu kiếm thôi sao? Trước là Chu Thủy Linh, giờ lại
là thiếu niên này. Cả hai người này, kiếm của họ đều rất mạnh, đặc biệt là
thiếu niên kia!"
Cái kia thiếu niên Kiếm Tu, Tiêu Dao Tử nhìn qua một hồi liền cảm thấy hắn còn
mạnh hơn Chu Thủy Linh rất nhiều!
...
Cũng là lúc này, ở hàng ghế đầu của khán đài. Tứ đại gia tộc người đều đã tập
trung đầy đủ, mọi người đều đang ngồi ở vị trí của mình, một bên cười nói, một
bên thì châm chọc người khác.
"Ha ha, Tiêu Lăng. Ta thật không ngờ ngươi còn mặt dày như vậy, dù sao hiện
giờ ngươi cũng không phải Gia Chủ, vậy có quyền gì mà ngội ở vị trí này?"
Người đang nói là Đại Trưởng Lão Tiêu gia.
Tiêu Lăng không thèm để ý, chậm rãi nói mở miệng, "Chỗ ngươi đang ngồi cũng
không phải chỗ của Gia Chủ sao? Tiêu Đạo đâu, tại sao hắn sao tới?"
Đối với câu hỏi của hắn, Đại Trưởng Lão trong mắt tràn đầy ý cười nhưng trên
mặt làm một bộ thương cảm, nói: "Đối với chuyện này thì quả thật đáng tiếc a!
Sau khi ngươi rời đi, Gia Chủ vì cảm thấy hổ thẹn đã làm nhiều chuyện bất nhân
bất nghĩa cho nên đã tự sát. Sau khi hắn chết thì vị trí Gia Chủ cũng đã
nhường lại cho ta rồi."
Ầm!
Tiêu Lăng nghe hắn nói xong thì liền tức giận đánh nát tay vịn của ghế, lớn
giọng quát to, "Lũ khốn các ngươi!"
Hắn làm sao không hiểu, Tiêu Đạo vốn dĩ là người thông minh, chắc chắn sẽ
không có chuyện hối hận mà tự sát. Nếu hắn đoán không sai thì tên nhi tử hắn
nuôi dạy mấy chục năm đã sớm bị người hại chết rồi.
"Tiêu lão, ngươi không nên quá kích động."
Chu Bá Thiên ngồi bên cạnh thấy hắn như vậy thì cũng nhanh chóng ngăn lại. Ở
nếu như ra tay đánh người thì sẽ bị phế hết tu vi rồi đuổi khỏi nơi này a, dù
có là Gia Chủ cũng không ngoại lệ!
Đại Trưởng Lão thấy Tiêu Lăng như vậy thì lại càng thêm vui vẻ, mở giọng khinh
thường nói: "Tiêu Lăng, biết điều thì nhanh chóng cút khỏi nơi này. Đó cũng
không phải vị trí mà ngươi có thể ngồi."
"Là ta để hắn ngồi ở đó, ngươi có ý kiến?"
Bất ngờ, Lý Vân Tiêu đột nhiên lên tiếng khiến Đại Trưởng Lão cũng bởi đó mà
im miệng lại.
Đối với nam tử này, cho hắn trăm lá gan hắn cũng không dám làm loạn a!
"Không ý kiến, ta hoàn toàn không có ý kiến." Run sợ đáp lời một cái, Đại
Trưởng Lão cũng vì đó mà im lặng ngồi xuống.
Thấy mọi người đã yên ổn lại, Vũ Hạo Nhiên mới hướng Lý Vân Tiêu nói: "Lý Tông
Chủ, hôm nay Tứ Gia So Tài, ngài là người có thực lực nhất, cũng là chủ tọa.
Hiện giờ cũng đã đến lúc, xin ngài hay tuyên bố bắt đầu đi."
Gật đầu một cái, Lý Vân Tiêu từ từ đứng lên, ánh mắt hắn đảo qua toàn bộ khán
đài, bình tĩnh hô lớn.
"Ta là Thiên Kiếm Tông Tông Chủ, tên gọi Lý Vân Tiêu. Hôm nay mọi thứ đều sẽ
do ta chủ trì, luật đấu thì các ngươi cũng đều đã biết rồi, ta sẽ chỉ nói một
chút về phần thưởng."
Nghe thấy giọng hắn, toàn bộ khán đài đều tĩnh mịch một mảnh, toàn bộ đều im
lặng lắng nghe.
"Phần thưởng được chia làm ba phần, ba người đứng đầu đều sẽ nhận được phần
thưởng tương ứng. Người mạnh nhất sẽ được nhận một bộ Hoàng cấp trung phẩm vũ
kỹ cùng một ngàn viên linh thạch hạ phẩm. Người đứng thứ là một bộ Phàm cấp
thượng phẩm vũ kỹ và năm trăm viên linh thạch hạ phẩm. Người thứ ba lại nhận
được một bộ Phàm cấp trung phẩm vũ kỹ cùng hai trăm linh thạch hạ phẩm."
Hơi dừng lại, Lý Vân Tiêu chợt mỉm cười nói: "Năm nay sẽ đặc biệt một chút,
người có tên trong năm vị trí đầu có thể được ta nhận vào tông môn. Là trở
thành Ngoại Môn, Nội Môn, hay là Chân Truyền đệ tử thì phải xem biểu hiện của
các ngươi rồi!"
"Không nói nhiều nữa, Tứ Gia So Tài, bắt đầu!"
Bốp, bốp...
Hắn vừa dứt lời, trên khán đài đã vang vọng tiếng vỗ tay hoan hô, tất cả thiếu
niên thiên tài đều chiến hỏa bừng bừng.
Tiêu Dao Tử lưng dựa vào một góc tường, khóe miệng hắn hơi cuộn lên một cái,
"Hôm nay ta có một kiếm, thiên tài đều phải cúi đầu!"
Một nơi khác, Chu Thủy Linh tay nắm chặt kiếm, thấp giọng nói: "Tiêu Dao Tử,
hôm nay ta chắc chắn đánh đại ngươi!"
Nàng không biết, có một người đang đứng phía xa nhìn nàng, người này tên chính
là Vũ Phi Phàm.
"Chu Thủy Linh, hi vọng ngươi không làm ta thất vọng."
Chu Thủy Linh là vậy, Vũ Phi Phàm cũng là như thế. Cả hai bọn họ đều đang bị
một người thứ ba âm thầm theo dõi, chẳng qua mỗi người đều quá chú ý đến người
khác nên không để ý mà thôi.
Cái người thứ ba này không ai khác mà là thiếu niên lam y kia.
Nhìn Vũ Phi Phàm, thiếu niên lười biếng nói: "Chắc đây là tên cuối cùng rồi.
Mà kệ đi, tứ gia thiên tài, Trương Thiếu Huyền ta đến rồi!"
Thiên tài đều đã tụ tập.
Tứ Gia So Tài chính thức bắt đầu!