Phủ Thành Chủ


Người đăng: ☬Hóa Thần Đệ Nhất Nhân☬

Sau khi rời khỏi Tiêu gia, Tiêu Dao Tử đi theo gia gia của hắn cùng với hai vị
Gia Chủ khác và nam tử trung niên nọ đi thẳng đến Phủ Thành Chủ.

Với tốc độ của bọn hắn, rất nhanh tất cả đều đã đến nơi.

Phía trước Phủ Thành Chủ có rất nhiều hộ vệ canh gác ở đây, bọn họ đều là bách
tính trong Thành Mộc Nhai, là những người có tu vi cao được chọn để bảo vệ Phủ
Thành Chủ.

Có thể nói Phủ Thành Chủ cũng chính là nơi nhân tài tụ tập nhiều nhất.

Mấy tên hộ vệ vừa nhìn thấy Chu Bá Thiên thì liền nhanh chóng mở cửa tránh
đường.

Chu Bá Thiên có chút mỉm cười với bọn hắn rồi liền dẫn theo đám người Tiêu
Lăng tiến nhập vào trong phủ.

Bước vào bên trong, Tiêu Dao Tử có chút liếc mắt nhìn quanh cái phủ này, trong
đầu thì đang không ngừng đánh giá nơi đây.

"Quả nhiên không hổ là Phủ Thành Chủ nha, theo như ta nhớ được thì Tiêu gia đã
rất lớn rồi, nơi đây nhìn sơ bộ cũng phải rộng lớn gấp đôi Tiêu gia. Cũng
không trách được, dù sao cũng là nơi ở của một vị Thành Chủ, hơn nữa cũng là
chỗ điều hành toàn bộ Thành Mộc Nhai, to lớn cũng là điều dễ hiểu."

Đi được một đoạn, Chu Bá Thiên cho gọi mấy tên nha hoàn trong phủ tới, sau đó
quay sang nói với Tiêu Lăng.

"Ta đã cho người chuẩn bị phòng ở, Tiêu lão cũng Tiêu công tử cứ đi theo mấy
tên nha hoàn này đến đó, tối nay ta sẽ tổ chức một bữa tiệc mừng hai vị đến
đây làm khách."

Nghe vậy, Tiêu Lăng liền ôm quyền đáp: "Thật ngại quá, hai người chúng ta đã
quấy rầy Thành Chủ."

Chú Bá Thiên vội khoát tay, "Cái gì quấy rầy không quấy rầy, dù sao Tiêu lão
ngươi cũng là bạn của phụ thân ta, cũng có thể coi là trưởng bối. Ta đây chỉ
là dùng phận làm hậu bối đối đã với ngươi thôi. Được rồi, trời cũng đã muộn,
hai vi nên mau chóng trở về nghỉ ngơi, chúng ta tối nay sẽ không say không
nghỉ."

Tiêu Lăng cũng đành cười nhẹ một tiếng, "Vậy thì đành hẹn tối nay hội ngộ
vậy."

Nói xong liền từ biệt Chú Bá Thiên, Vũ Hạo Nhiên cùng nam tử trung niên, dẫn
theo Tiêu Dao Tử đi theo mấy tên nha hoàn đến phòng của mình.

Tiêu Dao Tử cũng chỉ im lặng, nhìn ba người ôm quyền một cái xem như chào hỏi
rồi liền theo Tiêu Lăng rời đi.

Chẳng qua trước khi đi hắn còn thật sâu liếc mắt nhìn vị nam tử trung niên
kia.

Nhưng cũng bởi vậy mà Tiêu Dao Tử thấy được, người nam tử này vậy mà cũng là
đang nhìn hắn.

Hơi chút nhíu mày, Tiêu Dao Tử cũng không để ý nữa, trực tiếp quay đầu rời đi.

Đợi Tiêu Lăng và Tiêu Dao Tử đã hoàn toàn rời đi, Vũ Hạo Nhiên đột nhiên quay
sang nhìn người nam tử trung niên rồi cất tiếng.

"Lý Tông Chủ, không biết ngài thấy người thiếu niên này thế nào?"

Lý Vân Tiêu không chút do dự đáp: "Hắn là thiên tài, chân chính thiên tài!"

Nghe hắn trả lời, Chu Bá Thiên cùng Vũ Hạo Nhiên hơi liếc mắt nhìn nhau, lát
sau Chu Bá Thiên nhìn Lý Vân Tiêu thắc mắc hỏi.

"Lý Tông Chủ, không phải bọn ta nghi ngờ cách nhìn của ngài, hai người bọn ta
đã chính mắt thấy, cũng công nhận hắn là thiên tài, nhiều hơn nữa thì chính là
yêu nghiệt. Thế nhưng ngươi cũng mới nhìn thấy hắn thôi, cũng chưa thấy hắn
động tay chân gì, tại sao ngươi lại nhanh chóng khẳng định như vậy?"

Trầm mặc một chút, Lý Vân Tiêu chậm rãi trả lời hắn.

"Để đánh giá một người có phải là thiên tài hay không thì không thể chỉ đánh
giá mỗi thực lực của hắn. Phải biết thực lực cũng không phải chỉ có sức mạnh,
đối với ta kẻ có thể dùng mưu kế để đạt được mục đích cũng chính là kẻ có thực
lực, kẻ có thể làm người khác bán mạng cho mình cũng là kẻ có thực lực."

Chu Bá Thiên cùng Vũ Hạo Nhiên đều đối với Lý Vân Tiêu ôm quyền nói: "Đa tạ,
bọn ta đều đã thụ giáo."

Đến đây Chu Bá Thiên lại hỏi: "Vậy ngài dựa vào cái gì để biết hắn là thiên
tài?"

Lý Vân Tiêu có chút mỉm cười, "Đó là ánh mắt của hắn."

"Hử, ánh mắt của hắn?"

Nhớ lại ánh mắt của Tiêu Dao Tử, Lý Vân Tiêu đáp: "Là ánh mắt, một ánh mắt
giống như một lưỡi kiếm sắc bén đang chậm rãi lướt qua thế giới này, lưỡi kiếm
đó cứ như một tấm gương sáng đang phản chiếu lại chính người khác, hoàn toàn
khiến người khác không thể biết được trong tâm của hắn nghĩ cái gì, đang muốn
cái gì."

"Thật ra ta đã để ý hắn từ lúc ở Tiêu gia đến giờ. Hắn vẫn như vậy, hoàn toàn
không có một chút gì gọi là hoảng loạn, tâm tĩnh như nước, nếu có thì cũng là
một tia khao khát được trở nên mạnh mẽ, đáng sợ nhất chính là cái này mạnh có
thể còn là vượt qua ta cảnh giới này."

Lý Vân Tiêu vẫn còn nhớ rất rõ ràng, khi Lạc Nhật Môn Môn Chủ nói Tiêu Dao Tử
cùng gia gia của hắn là người yếu, cho dù có người muốn giết cũng là chuyện
bình thường thì Tiêu Dao Tử đã phản ứng như thế nào.

Sau khi nghe Lý Vân Tiêu đáp, cả hai người đều im lặng hồi lâu.

Chẳng qua được một lá thì Chu Bá Thiên liền lớn tiếng cười nói: "Ha ha, Lý
Tông Chủ, ngài thấy tên tiểu tử này cùng với nha đầu kia ai hơn ai?"

Lý Vân Tiêu lắc đầu cười, "Không phải nửa tháng sau liền sẽ rõ sao?"

Nói xong, trong sân cả ba người đều mỉm cười, bọn họ quả thật mong ngày đó tới
càng nhanh càng tốt a.

...

"Tử nhi, nhanh nói cho gia gia nghe, ngươi mấy tháng nay là thế nào?"

Sau khi rời đi, Tiêu Lăng và Tiêu Dao Tử được đưa đến hai căn phòng ở gần
nhau, hai cái phòng này cũng đặc biệt tốt vô cùng, không hề thua kém gì với
phòng của thiếu gia Tiêu gia.

Vừa cho mấy tên nha hoàn kia lui xuống, Tiêu Lăng cũng liền kéo Tiêu Dao Tử
vào trong phòng hỏi chuyện.

Tiêu Dao Tử nghe hắn hỏi thì bình tĩnh đáp: "Gia gia, mấy tháng trước sau khi
bị Tiêu Đạo cho người hãm hại, ta rơi xuống vực sâu như may mắn không chết.
Không những vậy, ta được một vị tiền bối cứu giúp, phải đến nửa tháng trước
mới có thể rời giường."

Nói đùa, mấy cái này hắn nhưng là rất rành a, đọc truyện hầu như đều có cảnh
này.

Tiêu Lăng vỗ vai Tiêu Dao Tử nói: "Còn sống là tốt rồi, còn sống là tốt rồi.
Ngươi nhất định phải báo ơn vị tiền bối đó, sau này nếu người đó tìm đến thì
phải hậu ta hết lòng."

Nhìn Tiêu Dao Tử, giống như nghĩ đến cái gì, Tiêu Lăng lại nói: "Đúng rồi, Tử
nhi, tu vi của ngươi là như thế nào?"

Chuyện tu vi hả? Không sao, cái này cũng rất quen thuộc, hắn đã sớm tìm được
lý do rồi.

Không chút chậm trễ, Tiêu Dao Tử liền trả lời hắn: "Thật ra lần này cũng phải
nói là nhân họa đắc phúc."

"Sau khi vị tiền bối kia không nói lời nào mà lại rời đi, Tử nhi trong một lần
đi hái thảo dược thì gặp phải một loại thảo dược lạ, ta cũng vì hiếu kỳ nên đã
dùng thử, sau đó mới biết tu vi của mình chẳng những tăng nhanh, đan điền cũng
đã có thể tiếp tục hấp thu linh khí để tu luyện."

Tiêu Lăng cười lớn một tiếng, "Ha ha ha, tốt, tốt lắm! Xem ra lão thiên vẫn
còn có mắt, không hoàn toàn tuyệt đường sống của chúng ta."

Cái thế giới này bảo vật nhiều lắm, linh đan diệu dược cũng là không đếm hết,
chỉ là muốn có được những thứ này thì hầu hết phải bỏ đại lượng thời gian tìm
kiếm, hơn nữa cũng phải có vận may, có kỳ ngộ. Cũng chính vì lẽ đó mà khi nghe
Tiêu Dao Tử giải thích thì Tiêu Lăng cũng không có nghi ngờ gì.

Trong nội tâm của hắn, Tiêu Dao Tử gặp được cái linh thảo đó là bởi kỳ ngộ của
hắn, là vậy may mà hắn có được. Chỉ cần Tiêu Dao Tử có thể lần nữa tu luyện,
hắn cũng đã mãn nguyện lắm rồi.

Hai người cùng nhau trò chuyện một chút, lát sau Tiêu Dao Tử cũng liền hướng
gia gia hắn cáo lui.

Vừa trở về căn phòng của mình, Tiêu Dao Tử nhanh chóng đóng lại cửa chính, một
mạch phi lên trên giường nhắm mắt thổ nạp.

Ngày hôm nay hắn đã chứng kiến quá nhiều việc rồi, đồng thời hắn cũng hiểu
được cách đối nhân xử thế ở thế giới này.

Kẻ mạnh nói chuyện chính là vĩnh viễn lẽ phải, kẻ yếu thì lời nói chính là rác
rưởi!

Hấp thụ linh khí được khoảng hai canh giờ, Tiêu Dao Tử mới chậm rãi mở mắt ra.

Hắn âm thầm tính toán một cái, "Hiện tại ta mặc dù không sợ Luyện Thể Cảnh
nhất trọng cùng nhị trọng, thế nhưng nếu như toàn diện đối chiến thì ta quả
thật chỉ nắm chắc sáu phần chiến thắng. Chung quy ta lực đạo vẫn chưa đủ, tốc
độ cùng thể chất cũng chỉ hơn được một chút. Không những thế, ta thế nhưng là
rất thiếu vũ kỹ a!"

Nghĩ đến những thứ này, Tiêu Dao Tử chỉ biết lắc đầu cười khổ.

Hiện giờ hắn thì có một cái công pháp Phàm cấp Kim Cương Thể, một môn Hoàng
cấp vũ kỹ là Trọng Điệp Kiếm, điều quan trọng là những thứ này đều chỉ giúp
hắn rèn luyện được một chút kiếm kỹ cùng thân thể mà thôi, có chút không đủ
khi đấu pháp với người khác.

"Cốc cốc."

Đang lúc này bỗng nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, tiếp đó chính là một đạo nữ
nhân thanh âm truyền vào.

"Công tử, Thành Chủ đại nhân đã mở yến tiệc, Tiêu đại nhân đã đi trước rồi,
kính mời công tử cũng mau chóng tham dự."

Nghe đến yến tiệc, Tiêu Dao Tử mặc dù không thích nhộn nhịp nhưng nghĩ đến
mình cũng là khách ở nhờ, không thể không cho Thành Chủ một bộ mặt.

Hắn ở trong phòng lớn giọng nói: "Được rồi, ngươi lui xuống trước đi, ta sẽ
mau chóng đi ra."

"Vâng." Người bên ngoài nghe hắn nói vậy cũng liền nhẹ giọng thư một tiếng rồi
đi mất.

Xác nhận không còn ai ở bên ngoài, Tiêu Dao Tử gọi thầm một tiếng, "Tàn Hồn,
ngươi quay lại rồi chứ?"

Đợi một lúc lâu vẫn không có người đáp lại, cái này chứng minh rằng Tàn Hồn
vẫn chưa xuất hiện a.

Tiêu Dao Tử âm thầm lắc đầu một cái rồi mở cửa phòng bước ra.

Đúng lúc này, đột nhiên...

Ầm!

"Ui da..."

Một đạo thanh thúy âm thanh liền vang lên.

Nghe được đạo âm thanh này, Tiêu Dao Tử đầu tiên là ngạc nhiên, sau khi nhìn
lại mới biết chuyện gì xảy ra.

Vừa rồi cũng do hắn đột ngột mở cửa phòng nên chẳng may cánh cửa đập trúng một
thiếu nữ.

Ngay khi Tiêu Dao Tử chuẩn bị mở miệng xin lỗi, một giọng trong trẻo lời nói
liền truyền vào tai hắn, chẳng qua bên trong lời nói có đầy sự tức giận.

"Rốt cuộc là kẻ nào cả gan muốn hãm hại bản tiểu thư? Quả thật lâu rồi không
quay về nên mấy tên người hầu các ngươi đều gan lớn cả rồi, hiện giờ ta quay
về thì phải thật tốt giáo huấn mấy tên như ngươi mới được!"

Vù vù...

Nghe được những lời này, Tiêu Dao Tử lập tức quyết định xoay người rời đi, hơn
nữa còn là dùng hết tốc độ rời đi.

Chỉ cần thông qua lời nói liền biết cái thiếu nữ này hắn không thể chọc, chọc
vào sẽ rất phiền phức, mà hắn thì rất không thích mấy vướng vào mấy cái phiền
phức nhảm nhí này. Cũng vì vậy nên hắn mới không chút nói nhảm liền rời đi.

Cái kia thiếu nữ ổn định lại thân hình, thấy hắn không nói lời nào liền co
chân lên chạy thì lập tức hóa đá.

Lát sau thiếu nữ rống giận, "Hỗn đản đáng chết, vậy mà dám đụng người rồi bỏ
đi. Hôm nay ta nhất định phải cho ngươi một bài học!"

Dứt lời liền phi thân đuổi theo.


Tiêu Dao Kiếm Thần - Chương #17