Bá Đạo Lạc Âu


Người đăng: lord16061992

Lạc Âu đám người ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một con toàn thân màu trắng,
cánh dài hơn 6m, lại tựa như phượng không phải phượng, lại tựa như Ưng không
phải Ưng, kéo mấy cây thật dài lông đuôi lớn to lớn chim trên bầu trời đáp
xuống, bắt về phía trước n hai con ngựa đang kéo xe

“Ngươi nên xuất thủ đi!” Cái Nhiếp một bên nỗ lực nắm trong tay xe ngựa, một
bên nhìn về phía Lạc Âu, ánh mắt ý bảo, đuổi chim đi. Hắn hiện tại đang khống
chế xe ngựa, lại bản thân bị trọng thương, thích hợp nhất xuất thủ chính là
Lạc Âu.

Hơn nữa có thể trăm phần trăm đánh bại Bạch Phượng, chỉ sợ cũng chỉ có Lạc Âu!

“Được!” Lạc Âu cười nhạt, ngay cả là một đầuchim lớn trong mắt Lạc Âu chẳng
đang uy hiếp chút nào,bản thân cũng không nở giết một đầu thú tôt như vây

Lạc Âu rốt cục một chưởng bổ đi tới!

Nhất thời một đầu rồng vang nhe nanh múa vút hướng phía Đại Điểu đi!

Đại Điểu trên Bạch Phượng thấy Lạc Âu một chưởng này, tuấn tú ánh mắt tràn đầy
khiếp sợ, vội vàng khống chế Đại Điểu, vội vàng bay lên!

Có thể trốn rất xa, liền là bao xa.

Tính sai!

Tính sai!

Bạch Phượng rời đi sau đó, Lạc Âu tiếp tục về trên xe ngựa

Lạc Âu khóe miệng vẽ bề ngoài từ lướt qua một cái cười nhạt!

“Gặp nguy hiểm.” Lạc Âu nói.

“Nguy hiểm! Ở nơi nào?” Cái Nhiếp khuôn mặt nghiêm một chút, ánh mắt quan sat
xung quanh một lần, không có bất kỳ phát hiện nào, chỉ có thể điều tra nhìn về
phía Lạc Âu.

“Là ở phía trên.” Lạc Âu nhìn về phía trên vách núi cao chót vót.

“Mặt trên?” Cái Nhiếp theo Lạc Âu ánh mắt nhìn sang, vẫn không có dị trạng.

“Chờ một chút nữa, săp đến, chuẩn bị tăng tốc độ rời khỏi xe.” Lạc Âu nói!

Lạc Âu thoại âm rơi xuống sau đó, trên núi quả nhiên truyền đến ùng ùng nổ,
từng đạo khói bụi dựng lên, giống như khói báo động. Đón lấy, vách núi ong ong
rung độngtừng mảng đá to rớt xuống.

Oanh long long long... Mọi người trong tầm mắt xuất phát hiện từng cây một dọc
theo nghiêng vách núi ngồi chỗ cuối lăn xuống cây dài. Chúng nó người trước
ngã xuống, người sau tiến lên, xa nhìn một cái, tựa hồ vô cùng vô tận, từ đỉnh
núi liên tục không ngừng hạ xuống, ở trên vách núi đá nhảy cuộn, văng lên cát
bụi, đụng nát đá núi, ầm vang gào thét bên trong

Vậy phải làm sao bây giờ mới tốt?

Tiếng va chạm nhanh chóng lan đến,chỉ chốc lát sau trong tầm mắt mọi ngừoi
xuất hiện từng cây gỗ dọc theo vách núi lăn xuống.Thật nhiều gỗ,từ đỉnh núi
không ngừng lăn xuống kèm theo là những tảng đá to lớn rơi theo,bụi bay mù mịt

“Không xong!!” Cái Nhiếp con mắt đảo qua, phát hiện tình huống trước mắt nếu
không đưa ra phương án ứng biến kêt cục là cả team chôn xác nơi này.Hắn là
kiếm thánh thì như thế nào,sức người có hạn lại chưa nói bên người còn 2 đứa
trẻ nhỏ nữa.Hắn mạnh nhưng không ngông cuồng đến mức có thể ảo tưởng trước
thực tại đươc. Lâp tức dừng xe ngựa lại, vén rèm xe lên, một tay ôm lấy Thiên
Minh.Lạc Âu cũng nhanh chóng xí phần của mình,nói đùa gì vậy đây là cơ hội cua
gái của hắn sao thể để cơ hội vụt qua được,người tiện hắn cũng muốn trang bưc
vơi 2 e mi mi này.Một tay ôm lấy Nguyệt Nhi vào người tay còn lại khe luồng
qua chiếc eo nhỏ nhắn của Đoan Mộc Dung nhanh chóng đi theo Cái Nhiếp,bên tay
còn văng vẳng lời Cái Nhiếp "Nhanh, không kịp chạy thoát, tất cả mọi người sát
vách núi ôm đầu ngồi xuống, tận lực thu nhỏ lại thân thể Cái Nhiếp mở miệng
dặn"

Đầy trời gổ lớn và đá to sắp va chạm, Lạc Âu lên tiếng " Cái Nhiếp mau đem
Thien Minh lại đây ta có phương pháp thoát ra" Sát vách núi ôm đầu tận lực thu
nhỏ cơ thể phó mạng cho trời,kèo may rủi này hắn mới không tham gia.Lạc Âu vận
dụng hết chân nguyên trong long châu tạo thành một lồng năng lượng vô hình
xung quanh,từng con rồng bắt đâu xuất hiện nhanh chóng xoay quanh lồng năng
lượng.Cái Nhiếp khi nhìn thấy hành động của Lạc Âu hắn cũng đắn đo không
thôi,không phải ảo tưởng sưc mạnh đó chứ,nhưng cuối cùng cũng nhập bọn.Sau khi
Cái Nhiếp gia nhập ánh sáng bên trong chiếc lồng sáng rực rở không thôi,từng
đầu rồng xuất hiện nhanh chóng xoay quanh mọi người, 1 đầu 2 đầu 10 đầu 18
đầu..đến 100 đầu thì dừng lại,với 5 màu ngũ hành xoay quanh khiến cho mọi
người kinh ngạc không thôi, họ có thể cảm nhận được sức mạnh khổng lồ đang
phát ra xung quanh những đầu rồng này.Cái Nhiếp rung động, Đoạn Mộc Dung rung
động, Thiên Minh ánh mắt hâm mộ thì đang đưa tay đếm từng đầu rồng,còn Nguyệt
nhi thì đôi mắt lập lòe sao sáng ngưỡng mộ nhìn hắn.Lòng hư vinh trong hắn
thỏa mãn,đây là kết quả hăn muốn,cool ngầu trang bức

"khí tràng thật kinh khủng," x Đoạn Mộc Dung,Cái Nhiếp

vách núi cao thăm thắm trời xanh,không ngừng là âm thanh rung động,rất nhiều
cây gỗ đá lớn từ trên trời cao phóng xuống,ven đường cây cối cùng vách núi
cũng bị đập gãy.

Đáng sợ như vậy sức mạnh tự nhiên, vô luận là người nào đối mặt, đều phải
nhượng bộ lui binh.

"Ầm!

Ầm!

Ầm!

Bụi bay mù mịt,gỗ vụt tung tóe,đá vở bắn xung quanh. Đám người lúc này kinh
ngạc không thôi khoa trương nhất là Thiên Minh,miệng há to có thẻ nhét một quả
trứng gà vào đó,họ cũng lo lắng không thôi,tuy biết Lạc Âu rất mạnh nhưng đứng
trước sự công phá của sức mạnh thiên nhiên này họ cũng ôm hy vọng cầu may đợi
chờ kỳ tích mà thôi.Nguyệt Nhi Thiên Minh nhắm mắt lại không dám nhìn.Phép màu
đã xuât hiện,họ đã thấy gì,giữa đầy trời đá lớn và cây to ấy,họ vẫn bình an
trôi qua,con mắt mở to hết cở khi nhìn thấy từng viên đá,từng cây gỗ va chạm
vào chiếc lồng 5 màu quanh họ.Không một thứ gì có thể lọt vào bên trong
được,bên ngoài thì 100 con rồng đang điên cuồng xoay nhanh,tất cả mọi thứ tiếp
xúc đều được đánh văng ra khỏi,bụi bay mù mịt nhưng bên trong lại không thấy
xuât hiện một chút gì.Ánh mắt nhìn lại người tạo ra kỳ tích này họ cảm xúc
không thôi.

Thời gian cứ như thế nhàn nhã trôi qua,khi tảng đá cuối cùng rơi xuống chấm
dứt cơn nguy hiểm mọi người mới thở phào nhẹ nhõm không thôi,quang mang tiêu
tán xung quanh họ là gỗ lớn đá to chất đày " ngu người rồi"đó là tiếng lòng
của Lạc Âu bây giờ,vì lấy le với gái mà hắn đã sử dụng hết chân nguyên trong
long châu và tiên lực gia trì,chỉ có ngắn ngủi 5p mà ngốn hết tất cả sức lực
cũng như tinh thần của hắn.Tay hắn run run, cả người thoát lực ngồi bệt xuống
đất

“Mọi việc còn lại đành trông cậy vào các ngươi rồi!” Lạc Âu nhìn đám người lại
nói

“Thật sự là không sao chứ?” Cái Nhiếp lúc này quan sát Lạc Âu phát hiện cả
người hắn suy nhược mệt mỏi,lo lắng lên tiếng, đồng thời trong lòng cũng rung
động không thôi.Đây thật là người sao?

"cơ thể suy nhược quá mức tinh thần tiêu hao trầm trọng,cần phải ngỉ ngơi tỉnh
dưỡng" Đoạn Mộc Dung bước đến đưa tay ngọc ngà bắt đầu kiểm tra hắn,ánh mắt
thương tiếc nhìn,bên cạnh Nguyệt Nhi cũng chạy lại gần hắn đưa măt long lanh
nhìn hắn.

Lạc Âu cũng là cười nhạt một tiếng “Chúng ta nhanh đi Mặc gia đi! Ai biết còn
gì xảy ra nữa?”

Mặc kệ người nào đùa giỡn cái trò gì, Lạc Âu đều là không sợ. Lạc Âuchỉ là
muốn sớm một chút xem nhìn một cái cơ quan thành mà thôi! Bọn họ chuẩn bị tiếp
tục khởi hành thời điểm, một đám chim nhỏ hướng phía Lạc Âu bọn họ đi.

“Những thứ này chim đều mang có Kịch Độc, các ngươi muốn cẩn thận?” Đoan Mộc
Dung nhắc nhở, bầy chim sắp tiếp cận tới rồi, tất cả mọi người có thể xem thấy
được bầy chim đen trong mắt huyết hồng.

Hiện trường, ngoại trừ Lạc Âu bị thương cần tĩnh dưỡng, Cái Nhiếp cũng một hồi
thúc thủ vô sách.

"không được ngươi cần phải tĩnh dưỡng,"Đoạn Mộc Dung cau mày lên tiếng

"Đúng đó ca ca" Nguyệt Nhi cũng quang ánh mắt lo lắng lên tiếng

"Lạc Âu tiên sinh cứ an tâm tĩnh dưỡng,Cái mỗ cho dù chết cũng không để bây
chim có thể gây hại cho ất cứ ai" Cái Nhiếp nắm chặt thanh Uyên Hông lên
tiếng.

“Yên tâm,chuyện cỏn con mà thôi,mồi người mau bịt tay lại nhé,nhớ bịt thật kỹ
đấy!” Lạc Âu cười nói.Tuy không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng mọi người cũng làm
theo,vô hình chung Lạc Âu đã tồn tại trong bọn họ là một thanh niên bí ẩn
cường đại đến không ngờ, mọi chuyện xem như nguy hiểm khó khăn không thể vượt
qua nhưng trong mắt Lạc Âu thì không gì đáng ngại cả.

Lấy hắn làm trung tâm một tiếng rông ngâm vang vọng bốn phương " ngaooooooooo"
tiếng rồng ngâm vang vọng cả sơn cốc khiến cho tất cả thú dử rủn rẫy không
thôi,còn bầy chim cũng hoản sợ bay tán loạn không dám lại gần đám người.Mặc dù
đã bịt kỹ tai nhưng ở cụ li gần cũng khiến cho bọn người nhứt tay không thôi.

"ta biết ta rất đẹp trai,tuấn tú nhưng mà nhìn như vậy ta sẻ xấu hổ đấy" Lạc
Âu pha trò len tiếng khi thấy mấy ánh mắt đổ dòn về hắn,cư như xem hắn như là
quái vật vậy. Sắc mặt mọi người đặc sắc hẳn.
Đang ở Lạc Âu cùng kiếm thánh nói chuyện, Ban đại sư rốt cục chạy đến,mọi
người nhanh chóng leo lên thú máy Chu tước bay đi.


Tiêu Dao Chư Thiên Vạn Giới - Chương #20