Cố Nhân Gặp Lại


Người đăng: lord16061992

“Dung tỷ tỷ đang ở cứu trị một vị bệnh nặng người, cho nên để cho ta tới thay
nàng nghênh tiếp các vị, mời chư vị đại ca tiền bối thứ tội.”

Tiểu cô nương dẫn đầu mở miệng trước, thanh âm như chuông bạc, nho nhã lễ độ,
khiến người ta vừa thấy liền sinh lòng hảo cảm.

Thanh âm này uyển chuyển dễ nghe.

“Nguyên lai là Mặc gia bằng hữu, thật tốt quá.” Hạng Lương mở miệng, nói rằng.

“Ta họ Cao, danh tháng, mọi người có thể gọi Nguyệt nhi.”

“Không nghĩ tới mấy năm chưa có tới y trang, Dung cô nương lại nhiều hơn như
thế cái Thủy Linh linh muội muội.”

Hạng Lương cùng Phạm Tăng nói chuyện với nhau.

“haha đã lâu không gặp,Nguyệt Nhi đã dài đáng yêu như vậy rồi,có hay nhớ ca ca
không nào"Lạc Âu cười nói.

"Âu ca ca,là Âu ca ca" loli Nguyệt Nhi kích động chạy lại gần,nhanh chóng nhảy
lên an vị trong vòng tay hắn

"ca ca đi thật lâu,làm Nguyệt Nhi thật nhớ ca ca" lo li đưa mắt long lanh nhìn
hắn

"wow,tốt moe" Lạc Âu lên tiếng "Chụt" nhanh chóng thân lên khuôn mặt trắng
hồng của loli,khuôn mặt nhanh chóng hồng thấu nhưng nụ cười khanh khách vang
lên.

"ca ca thật đáng ghét,có đem quà cho Nguyệt Nhi không"loli nhìn hắn,cũng không
phản ứng với hành vi thân mật của hắn.

"nè,cho muội" Lạc Âu móc ra một thanh dao tinh xảo,cực kì hoa lệ,đây là chuôi
binh khí được Lạc Âu nhờ Âu Dã Lâm rền luyện.Nói đến tên thuộc hạ này bản lĩnh
kế thừa của tổ tiên Âu dã tử khi xưa,qua tay hắn là những thanh binh khí chất
lượng,thanh đoản dao này Lạc Âu yêu cầu rất nghiêm khắc,nên được hắn rèn luyện
với những nguyên liệu tốt nhất,ngay khi rèn thành bầu trời một mảnh mây
hồng,nên Lạc Âu lấy tên là Hồng Vân lại được khai phong bằng máu huyết của hắn
có thể nói thanh vũ khí này sắc bén còn hơn cả các thanh thàn binh hiện giờ.

"thật tốt binh khí" tê,tiếng đám người Sở quốc vang lên,ngay cả Cái Nhiếp Uyên
Hồng cũng rung động không thôi.

"thật sắc bén đoán đao,thứ Cái mỗ sở học bất tài chưa hề nhận biết được vũ khí
nào trước đây,phải chăng là mới được tạo thành trogn những năm gần đây" Cái
Nhiếp đưa tay trấn an Uyên Hồng nói.

"Đúng vậy,thanh này tên là Hồng Vân là một thuộc hạ của ta tạo nên" Lạc Âu
giải thích nói,đám người cũng không hỏi thêm nhưng ánh mắt thỉnh thoảng nhin
vào chuôi thần binh kia.

Những tia nắng chiếu vào rồi nhanh chóng phản xajd di còn tôn thêm vẻ đẹp hoa
lệ của nó,vỏ dao là một màu hồng nhạt khắc hình phượng cực kì đẹp.Cán thì chạm
phải một viên rubi đỏ mỉ lệ

Nguyệt Nhi yêu thích vút ve không thôi,với nàng quà của ca ca đều được nàng
yêu thích cất giữ à,chưa nói mỗi món đều độc đáo,tuy không am hiểu nhiều nhưng
bản thân xuất thân cao quí nên ánh mắt có thể biết được thanh vũ khí này rất
quí,không thấy mấy ánh mắt của mấy tên kai à,khoa trương là tên Thiên Minh kia
ánh mắt đầy ghen tuông nhìn lấy à.

"Cảm ơn ca ca nhé" Nguyêt nhi đôi mắt híp lại miệng cười.

"yêu thích là tốt rồi"hắn đưa tay xoa đầu nàng "được rồi mau dẫn mọi người đi
nào"

Không lâu sau, Hạng Lương bọn họ cùng Cao Nguyệt nói chuyện kết thúc, đoàn xe
lần nữa bắt đầu đi về phía trước, chỉ chốc lát sau, liền đi theo Cao Nguyệt đi
tới một mảnh nhỏ bên hồ bến tàu? Trên đường, Thiếu Vũ chủ động cho Thiên Minh,
Cái Nhiếp ba cái ngoại nhân nói một chút về Mặc gia, Kính Hồ y trang, Kính Hồ
Y Tiên Đoan Mộc Dung tình báo

“Y Tiên” Đoan Mộc Dung! Mặc gia chúng đầu lĩnh một trong, sống một mình ở Kính
Hồ thuốc trang, có “Kính Hồ Y Tiên” danh xưng là.

Tiếp lấy Hạng Vũ ngay sau đó dao gọt trái cây “Kính Hồ y trang xây vào Kính Hồ
trung ương trên đảo nhỏ, dễ thủ khó công, chúng ta lên trước thuyền, từ cao
Nguyệt cô nương mang theo chúng ta đi qua.”

Đoàn người phân biệt ngồi lên bến tàu bên mộc thuyền, điều khiển thuyền ở sóng
bình trong như gương, sương trắng mờ mịt trên mặt hồ trượt, lái về phía Kính
Hồ trung ương. Cao Nguyệt dẫn theo đèn lồng lẳng lặng đứng bên cạnh Lạc Âu,ở
phía trước nhất, sương mù dày đặc, vì tất cả người chỉ dẫn phương hướng.

Mặc gia, vốn là loạn thế, vì thiên hạ người chỉ rõ phương hướng thế lực!

Có nó ở, thiên hạ bách tính mới là thấy được tàn khốc Bạo Tần dưới sự thống
trị quang minh!!!

Lạc Âu, Thiên Minh, Hạng Vũ, Cái Nhiếp, Cao Nguyệt năm người cùng cưỡi một
thuyền!!!

Thiếu Vũ đã sớm đã tới Kính Hồ y trang nhiều lần, đối với Kính Hồ cảnh sắc đã
sớm nhìn chán, ngồi ở thuyền duyên trên, cảm giác có chút buồn chán. Hắn tùy ý
nhìn quét bốn phía một cái, phát hiện đối diện Thiên Minh đang sưng một tấm
ngốc khuôn mặt tò mò khắp nơi nhìn xung quanh, không khỏi tức cười đồng thời
chơi tâm chợt bắt đầu, tròng mắt chuyển động, bỗng nhiên đưa ngón tay ra ở
Thiên Minh mặt sưng trên đâm xuống.

“Ôi thật đau! Ngu ngốc Thiếu Vũ, ngươi làm cái gì?” Thiên Minh thân thể chợt
co rụt lại, kém chút nhảy lên.

“Không có gì.” Thiếu Vũ liếc mắt cười nói: “Tiểu tử, hiện tại ngươi biết mình
công lực không đông đảo đi, xem, đều bị người khác đánh thành đầu heo.”

“Ta đây chí ít nỗ lực qua, nơi nào giống như ngươi, đứng ở nơi đó, thực đã sợ
choáng váng.” Thiên Minh điểm đầu thoáng qua não, lớn thổi Tù Và: “Ai, đây
thật là không so không biết, vừa so sánh với thì nhìn xuất chênh lệch a. Nghĩ
đến ta Thiên Minh Thiếu Hiệp võ công chắc là thiên hạ đệ tam, chỉ ở vị công tử
này cùng đại thúc phía dưới đi?”

“Tiểu tử ngươi thật đúng là sẽ thổi, Thương Lang Vương là ngươi giết sao?”
Hạng Vũ cũng hỉ mũi trợn mắt đứng lên.

Mấy cái thuyền gỗ ở trong Kính Hồ dừng một lúc lâu,.

mặt trời bắt đầu lo dạng những tia nắng đầu tiên bắt đầu len lỏi sua tan đi
mây mù xung quanh.

“A, trời sáng mau quá, một đêm này rốt cục có thể tới.” Đêm dài đằng đẵng cuối
cùng kết thúc, Hạng Lương không khỏi duỗi người, nhẹ giọng cảm thán.

“Trời đã sáng.” Đầu thuyền Cao Nguyệt ngửa đầu nhìn trời một chút, nhẹ nhàng
ngồi xuống, đem đèn lồng che mở hết, sau một khắc, vô số điểm rõ ràng chỉ từ
đèn lồng bên trong trào xuất, thành quần kết đội hướng bốn phương tám hướng
tán đi. Lúc này, nàng đang ở vô số Minh Quang vờn quanh trong, giống như ngồi
một mình với trong tinh không Thần Nữ, càng lộ vẻ cao quý, thánh khiết, an
tĩnh, điềm mỹ.

kia như ẩn như hiện thủy đảo triển lộ hình dáng, lũ tươi non lục sắc đồng cỏ
và nguồn nước theo sóng điểm mở, Hồ quang thấp thoáng, nhất phái tráng Lệ
Phong quang.

“Nhanh, phía trước đã đến.”

Mọi người không kiềm hãm được tăng nhanh tốc độ,, từng chiếc từng chiếc
thuyền nhỏ rất nhanh lướt qua mặt hồ, dừng ở đảo giữa hồ lên tiểu bến tàu
trước.

“Chư vị đại ca tiền bối mời đi theo ta.”

"nè Nguyệt Nhi,lát nữa

Cao Nguyệt trước đi về phía trước, đem mọi người dẫn tới một mảnh ngắn gọn nhã
trí, tràn ngập tự nhiên hơi thở tiểu trước nông trang.

“Cái này thẻ gỗ mặt trên viết là cái gì?”

Thiên Minh bị y trang trước một khối tràn ngập Yến quốc chữ viết thẻ gỗ hấp
dẫn lực chú ý.

“Đây là Đoan Mộc Dung Cô nương quyết định y trang quy củ, là ba không cứu.”

“Ba không cứu?”

“Dung tỷ tỷ nàng y thuật cao minh, thế nhưng có ba loại người, nàng là tuyệt
đối sẽ không chữa trị: Số một, Tần quốc nhân không phải cứu. Thứ hai, họ Cái
nhân không phải cứu. Đệ tam mà, chính là nhân sinh hùng đánh nhau mà so kiếm
người bị thương không phải cứu?”

Thiếu Vũ cùng Cao Nguyệt chia ra làm Thiên Minh giải thích.

Tần quốc rất nhiều người, sẽ dùng kiếm người cũng rất nhiều, họ Cái nhân cũng
rất ít, như thế ba cái, hơn nữa Kính Hồ Y Tiên Đoan Mộc dung thân phận... Cái
này dường như chính là đặc biệt nhằm vào Cái Nhiếp chứ? Từ chữ viết nhìn lên,
cái này tấm bảng gỗ làm được thực đã có một đoạn thời gian rất dài, Cái Nhiếp
trước đây cùng Đoan Mộc Dung có quan hệ gì sao?

Lạc Âu nhìn Cái Nhiếp liếc mắt, như có điều suy nghĩ, mà Cái Nhiếp lại ngẩn
người ra đó.


Tiêu Dao Chư Thiên Vạn Giới - Chương #16