Chương 97


Mọi người chấn kinh.

Bạch Tân Vũ dằn lại cơn đau, rút tay ra khỏi còng, khi ngón cái xuyên qua còng, bị đè ép, cậu đau đến mức muốn rống mẹ nó chứ, nhanh chóng rút cả bàn tay ra, lại rắc một tiếng bẻ khớp trở lại, chỉ 20 giây ngắn ngủi, mà cậu đã chảy mồ hôi đầy người.

Quản lý dòm Bạch Tân Vũ, được một phen sợ tởn đời, cũng không dám….nói thêm nửa chữ nào nữa.

Đại Khôi ngồi xổm bên tường, Bạch Tân Vũ đạp lên vai hắn đã chạm tới được cửa sổ, cậu cởi áo khoác xuống, quấn trên cánh tay, đoạn dùng sức nện xuống, cửa sổ bằng thủy tinh nhiều năm không được tu sửa vỡ vụn lả tả, âm thanh vang lên trong đêm tối có chút chói tai.

Một phòng đầy người đều lặng thinh, ngay cả hít thở cũng không dám lớn tiếng.

Đợi chừng một phút đồng hồ, không có bất cứ động tĩnh gì, Bạch Tân Vũ nhẹ nhàng dọn sạch miểng thủy tinh vỡ, gắng gượng bò ra bên ngoài. Lỗ thông hơi này nhỏ vô cùng, cậu dốc hết sức bình sinh, mới chen ra được bả vai, sau khi vai lọt, thân thể lại dễ dàng hơn nhiều, cậu nhảy ra khỏi lỗ thông hơi, té xuống trên mặt cỏ.

Bốn phía một mảnh đen kịt, gió lạnh vun vút, thực ra những nhân viên kia đâu có cần lo lắng chuyện cậu sẽ chạy trốn, ở cái nơi vắng teo như thế này, chỉ dựa vào hai cái giò, cậu có thể chạy đi đâu được cơ chứ, đồng thời, cậu cũng gạt bỏ ý định đèo bòng thêm mấy người đó trốn chạy, mấy nhân viên đó suốt ngày ngồi ỳ trong phòng làm việc, thiếu rèn luyện, chạy ra ngoài được 2 cây số rồi lại bị đuổi đến thôi.

Cậu dựa vào tường hít một hơi thật sâu, lặng yên không một tiếng động mà mò mẫm ven chân tường, cậu muốn tìm một chỗ thích hợp để lẻn vào nhà máy.

Đi lòng vòng được một nửa xung quanh nhà máy, cậu tìm thấy cửa sổ của một phòng làm việc, cậu ngóng con mắt dán chặt lên cánh cửa mờ tối một hồi lâu, sau khi xác định bên trong không có người nào, mới khẽ khàng đẩy ra, nó không khóa, song do đã rỉ sắt lâu năm, lúc bị đẩy kêu lên nghe răng rắc.

Sau khi đẩy cửa sổ ra, cậu nhẹ nhàng lăng người vào. Rời khỏi phòng làm việc, là một hành lang thật dài, cậu quơ lấy một cái cờ lê ở phòng đối diện, áp sát vào mặt tường mà di chuyển về phía trước, bốn phía đen kịt, lại yên lặng đến độ nghe được cả tiếng kim rơi, thậm chí Bạch Tân Vũ còn nghe được tiếng tim mình đập. Cậu bứt một mớ tóc, tự nhủ phải tỉnh táo lại, sau khi xuất ngũ một năm rưỡi cậu cũng chưa từng trải qua hoàn cảnh khẩn trương như thế này bao giờ, trong chốc lát cậu còn chưa thích ứng được, cậu không ngừng hít sâu, trái tim đang nhảy loạn rốt cuộc cũng bình tĩnh trở lại.

Xuyên qua hành lang, một cầu thang bộ xuất hiện trước mắt, Từ tổng đã nói phòng điều khiển chính nằm ở tầng 2, cậu lặng lẽ lên lầu, nhác nhìn qua trên sân thượng có nhiều ánh lửa, cậu vừa mới ló đầu ra đã thấy, một tên gác đêm đang tựa vào bờ tường hút thuốc, quay lưng về phía cậu.

Bạch Tân Vũ cầm cờ lê để ở ngang lưng quần, ánh mắt tinh tường tập trung nhắm vào con mồi trong bóng đêm đen, từng bước một, như một con mèo mà tiếp cận tên lính gác. Đương lúc cậu chỉ cách kẻ đó có ba bốn bậc thang, tựa như hắn cảm giác được cái gì đó, chợt xoay người lại, Bạch Tân Vũ lập tức nhào tới, một tay bịt miệng tên lính gác, một cánh tay khác kẹp cổ hắn trong khi đối phương ra sức phản kháng, trong miệng lọt ra thanh âm ô ô, nhưng không làm cách nào thoát ra được, Bạch Tân Vũ hạ quyết tâm, cánh tay động một cái, bẽ gãy cổ tên lính gác.

Thân thể của tên lính mềm oặt ngã xuống, Bạch Tân Vũ kéo hắn xuống tầng 1, lục lấy bao hành quân cùng vũ khí của hắn, đem người nhét vào phòng điều tiết điện, trong nháy mắt khép cánh cửa lại, cậu cảm thấy tay mình có chút run rẩy, đây là lần đầu tiên cậu giết người ở khoảng cách gần như thế, trước đây đều dùng súng, nhưng khi trực tiếp cảm nhận được hô hấp cùng nhiệt độ thân thể của một người, ra tay tất sát, còn cần chịu đựng chấn động tâm lý nghiêm trọng hơn nhiều so với khi dùng súng, nhưng cậu không có thời gian đi suy nghĩ mấy thứ này, cậu phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, bằng không kẻ phải chết rất có thể là những người mà cậu quan tâm.

Bạch Tân Vũ trở lại tầng 2 một lần nữa, lục soát trong mấy căn phòng, lúc cậu đi ngang qua một gian phòng, đột nhiên nghe thấy tiếng ngáy truyền ra từ bên trong, khu vực công vụ của nhà máy này là hình vòng cung, không gian rộng vô cùng, đoạn cậu nép vào một góc, bên ngoài căn phòng đó có hai người cầm súng đang đi tuần, căn phòng kia chắc chắn là phòng điều khiển chính. Cậu quan sát một chốc trong bóng tối, phát hiện không có cách nào vượt qua hai tên thủ vệ ở đây mà không gây kinh động, vì vậy đành quyết định lẻn vào từ phía tường ngoài.

Cậu theo cầu thang bộ lên lầu quan sát, nhà máy này chỉ có bốn tầng, đu người từ trên xuống không khó cho lắm, cậu lấy trong bao hành quân của tên lính canh kia một sợi dây thừng, buộc một đầu trên hàng rào của sân thượng, đầu kia cột ở thắt lưng, cầm lấy sợi dây, chân đạp mặt tường, “đu” rồi lại đu xuống. Lúc xuống đến cửa sổ của phòng điều khiển chính ở tầng 2, cậu lộn mèo treo ở trên dây, ngóng vào trong phòng.

Phòng điều khiển chính không bật đèn, nhưng có máy tính cùng vài tia sáng phát ra từ thiết bị truyền tin, bên trong có người, đang nằm ngủ trên ghế.

Bạch Tân Vũ trầm mặc hai giây, đoạn đẩy cửa sổ ra, cửa sổ rỉ sét phát ra tiếng ma sát chướng tai, cậu xoay người nhảy vào phòng điều khiển chính, người đang ngủ bừng tỉnh, há miệng định kêu, Bạch Tân Vũ phi con dao găm một phát, ghim ngay giữa cổ họng tên đó.

Lính gác phía ngoài nghe thấy động tĩnh, hỏi một câu gì vậy.

Bạch Tân Vũ nhanh như chớp cởi sợi dây ở ngang hông ra, rút dao găm, tựa vào cạnh cửa.

Lính gác đẩy cửa ra, Bạch Tân Vũ không chút do dự mà đâm một dao tới, lưỡi dao sắc bén chuẩn xác từ cơ hoành xuyên vào phổi kẻ đó, hắn há hốc miệng, lại không phát ra được âm thanh nào.

Tên lính gác phía sau ngốc trệ mất một giây, liền nâng súng, Bạch Tân Vũ nhanh hơn hắn một bước rút súng ra, kề bên hông hắn, “Đừng nhúc nhích.”

Tên lính gác nuốt một ngụm nước miếng, trợn mắt ngó Bạch Tân Vũ, Bạch Tân Vũ chộp được hắn vào, tước súng, dùng sợi dây trói hắn lại, rồi đem găng tay của hắn nhét vào miệng, dùng sợi dây quấn hai vòng ém lại.

Sau khi làm xong hết thảy, Bạch Tân Vũ tựa ở trên bàn, lồng ngực phập phồng bất định, đôi khi cậu vẫn chưa thể tin, chính mình vậy mà sẽ trở nên bình tĩnh đến như thế này.

Cậu nhìn qua thiết bị truyền tin trong phòng điều khiển chính, có một cái máy tính không biết có thể lên mạng được hay không cùng một loại vệ tinh bắt tín hiệu loại nhỏ, cùng loại với cái mà A Tứ mang bên người lúc ở trên núi Côn Lôn, bọn họ đã học qua việc lợi dụng vệ tinh nông nghiệp để lần theo dấu vết, định vị và phát tín hiệu, nhưng mà thành tích môn này của cậu thì thiệt tình hơi í ẹ.

Cậu mở máy tính, phát hiện máy tính này chỉ có thể liên kết với mạng nội bộ, dùng để biên dịch tín hiệu thu được từ vệ tinh, cậu xem xét đầu thu, nếu nơi này không cách Shakawe quá xa, cậu vẫn có hi vọng tìm thấy được tần số vô tuyến từ trạm thông tin của bọn họ, dù sao cường độ tín hiệu của trạm thông tin cũng không thể so sánh vói thiết bị truyền tin bình thường, rất dễ dàng phân biệt được, lúc này nhân viên cứu trợ được đại sứ quán phái tới nhất định đã đến trạm thông tin rồi, chỉ cần có thể kết nối với tín hiệu từ trạm thông tin, nhân viên cứu trợ hẳn có thể xác định được vị trí của bọn họ.

Cậu nôn nóng tìm kiếm, nếu bọn họ không phán đoán sai phương hướng, hẳn là cả đám đang trong phạm vi 200 cây số so với Shakawe.

Mỗi một phút trôi qua, cũng thêm một phần gánh nặng đè lên trái tim Bạch Tân Vũ, cậu không biết những kẻ kia bao lâu mới đổi gác một lần, nhưng cậu đã tìm kiếm nửa giờ, trong tai nghe không ngừng truyền đến các loại tạp âm.

Rốt cục, cậu cũng nhác nghe thấy tiếng Trung ở một đoạn tần số! Cậu kích động run tay một cái, nhỏ giọng: “Có nghe thấy không? Có nghe thấy không?”

Trong tai lại truyền đến một hồi tạp âm, cậu nhíu mày thật sâu, không ngừng thấp giọng kêu gọi.

“Ai…? Chúng tôi….là…..anh là…..” Thanh âm trong tai nghe bị gián đoạn, nhưng giọng nói kia Bạch Tân Vũ luôn rất quen thuộc, hình như là….

“Đội phó? Đội phó! Là anh sao! Tôi là Bạch…..Công chúa!” Trong khoảnh khắc đó, Bạch Tân Vũ thực sự có cảm giác mình đã trở về chiến trường, trở về Báo Tuyết đại đội, có nằm mơ cậu cũng không nghĩ sẽ nghe thấy giọng nói của Hoắc Kiều, đối với cậu hiện tại mà nói, nó đơn giản là quen thuộc như những thanh âm trong tự nhiên vậy! Cậu lập tức tiến nhập nhân vật, phảng phất như cậu chưa bao giờ rời đi, dường như cậu vẫn là một thành viên của Báo Tuyết.

“Công chúa? Là cậu sao? Xin trả lời!”

“Là tôi! Là tôi!”

Hoắc Kiều trầm giọng hỏi: “Cậu đang ở đâu?”

“Chúng tôi bị bắt cóc. Tôi thừa dịp ban đêm trốn đi sử dụng thiết bị truyền tin liên hệ cứu trợ, sao các anh lại ở Shakawe?”

“Lập tức miêu tả tình huống.”

Bạch Tân Vũ nhanh chóng thuật lại phương hướng, lộ trình, những đặc điểm nhận diện trên đường đi mà bọn họ xâu chuỗi được cho Hoắc Kiều, có những thứ này, dù Báo Tuyết đại đội không thể định vị thông qua vệ tinh, cũng chắc chắn có thể nương vào những manh mối này mà lần ra bọn họ.

“Công chúa, giữ đường truyền thông suốt, chúng tôi sẽ cố gắng định vị mọi người.”

“Tôi…” Ngoài hành lang truyền đến một loạt tiếng bước chân, Bạch Tân Vũ giật thót trong lòng, “Không giữ được đâu, tôi sắp bị phát hiện, tôi phải đi rồi.”

“Bạch Tân Vũ!” Trong tai nghe đột nhiên truyền đến thanh âm nôn nóng của Du Phong Thành, hắn hô lên: “Anh nghe này, nhất định tôi sẽ tìm được mọi người, nhất định tôi sẽ cứu mọi người ra, sống sót chờ chúng tôi đến!”

Viền mắt Bạch Tân Vũ không khỏi nóng lên. Du Phong Thành…..là giọng nói của Du Phong Thành, khi cậu gửi đi tin nhắn kia, thực ra trong lòng cậu cũng không tin Du Phong Thành thực sự sẽ đến giải cứu, dù sao nơi đây cũng chẳng phải chỗ có thể cho bọn họ tùy ý náo loạn, vậy mà Du Phong Thành thật sự đã tới, tựa như thiên binh từ trên trời giáng xuống, cùng với Báo Tuyết đại đội! Giờ đây cậu cứ như đã uống được thuốc an thần, nội tâm ngập tràn hi vọng, không ai có thể hiểu rõ thực lực của Báo Tuyết hơn cậu, Hoắc Kiều đã được thăng chức thành đội trưởng lại tự mình dẫn binh, bọn họ nhất định sẽ được cứu!

Cậu biết mình không giấu được, bèn rút dao găm đâm mấy nhát lên máy tính cùng thiết bị truyền tin, sau đó cầm súng lên, trong nháy mắt đám lính gác bên ngoài đẩy cửa ra, cậu nhảy ra khỏi cửa sổ. Vừa rơi xuống đất, cậu liền men theo tường chạy như điên.

Tiếng súng vang lên đuổi theo đằng sau cậu, âm thanh kia luẩn quẩn trong khu nhà xưởng rộng lớn, vang vọng toàn bộ bầu trời đêm.

Cậu dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra khỏi nhà máy, đâm đầu vọt ra đồng cỏ hoang vu ở bên ngoài, cỏ dại nơi đây đều cao vút đầu người, vô cùng thích hợp ẩn thân, cậu cũng không tin có kẻ có thể bắt được mình.

Tiếng súng ở đằng sau nổ ra không ngừng, Bạch Tân Vũ nương theo bóng đêm ẩn mình, ung dung tránh thoát.

Đột nhiên, từ phía nhà máy truyền ra tạp âm của máy phóng thanh, tiếp đó, một giọng nói lạnh lùng vang lên, “Tao cho mày 3 phút để quay lại, bằng không cách 3 phút tao sẽ giết một người, cho đến khi chết ráo một nửa.”

Bước chân Bạch Tân Vũ khựng lại, cậu dùng lực cắn môi, vành mắt hồng lên.

Cha, mẹ, anh….

Nếu như cậu trở lại, có thể giữ cái mạng này sao? Cậu đã giết ba người của bọn chúng, 99% là không sống nổi, nhưng cậu có thể đẩy nhiều người như vậy vào chỗ chết ư?

Cậu là quân nhân, dù hiện tại đã giải ngũ, song cậu cả đời vẫn là quân nhân, cậu không thể bôi đen Báo Tuyết đại đội.

Cậu siết chặt nắm đấm, tháo vũ khí và bao hành quân trên người xuống, quay vòng trở lại hướng nhà máy.

Tiếng hô sau cùng của Du Phong Thành vẫn như cũ quanh quẩn bên tai cậu, đó là âm thanh cuối cùng từ một người thân quen mà cậu còn nghe được, nếu như cậu cứ thế này mà chết, cậu thật sự hối hận sao lúc đó không nói với Du Phong Thành vài lời tái kiến, đối mặt với sống chết, rất nhiều chuyện dường như không còn quan trọng nữa, cậu chỉ hy vọng có thể nói một câu từ biệt…..

Khi cậu trở lại nhà máy, một kẻ xách súng chạy tới, táng cho cậu một báng súng đổ nhào mặt trên đất.

Trước mắt Bạch Tân Vũ như muốn mờ đi, ngắm nhìn bầu trời đêm vẫn đen đặc như vậy, trong mắt hết thảy đều là quyến luyến.

Một bàn chân đạp lên ngực cậu, hung hăng nghiến vài cái, Bạch Tân Vũ ho khan dữ dội. Cậu bị xách từ dưới đất lên, lôi vào trong nhà máy, ngênh tiếp cậu là một trận đấm đá hỗn độn, cậu co người, bảo vệ phần bụng và đầu, trong lòng mắng chửi đám chó đẻ này.

“Giết hắn đi, đại ca, giết hắn đi.”

Tên thủ lĩnh che mặt khoát tay, “Không vội, chưa phải lúc, mang dây thừng đến đây.”

Tay Bạch Tân Vũ bị cột, treo lên trần nhà, hai chân cậu không làm cách nào có thể chạm đất, chỉ độc có đầu ngón chân miễn cưỡng quét tới mặt sàn, cư nhiên là tư thế tra tấn dằn vặt người, qua không được bao lâu cánh tay cậu sẽ phế đi, cũng không biết có phải ảo giác hay không, cậu luôn cảm thấy nơi bị thương ở vai trước kia đã bắt đầu râm rẩm đau.

Tên thủ lĩnh lạnh lùng quan sát cậu, “Mày liên lạc với ai ở phòng điều khiển chính?”

Bạch Tân Vũ phun ra một búng nước bọt đầy máu, “Người của bọn tao.”

“Nói cái gì?”

“Đương nhiên là cầu cứu.”

“Sao mày cầu cứu được? Trong thời gian ngắn như vậy chúng nó cũng không thể định vị được vị trí của mày.”

Thâm tâm Bạch Tân Vũ muốn mắng cái đám lính tạp chủng này thật sự ngu vãi lúa, như vậy mà cũng dám kêu là lính đánh thuê, cậu đáp: “Không biết, tao chỉ cầu cứu thôi.”

Tên thủ lĩnh đứng dậy, chà xát bàn tay, chợt một quyền đánh vào bụng Bạch Tân Vũ, Bạch Tân Vũ nôn mửa một trận, cảm giác muốn ói ra cả nội tạng luôn rồi.

Gã thủ lĩnh cười nhạt: “Thời hạn giao dịch mà bọn tao hẹn với công ty của chúng mày chẳng mấy chốc sẽ tận, nếu bọn họ không thỏa mãn được yêu cầu của bọn tao, tao sẽ cứ cách một đoạn thời gian lại xử một đứa, từ đầu hai bên cũng không thù không oán, tao muốn cho bọn mày chết thoải mái một chút, nhưng mày đã giết 3 thằng bên tao, thật đáng tiếc, tao sẽ không để cho mày chết an lành đâu.” Hắn phất tay.

Một kẻ mở căn phòng đang giam giữ đám người Từ tổng, đuổi 23 người còn lại ra, ép bọn họ ngồi xổm xuống. Bạch Tân Vũ đương ở xó nhà đối diện, họ nhác thấy Bạch Tân Vũ đang bị treo ngược lên, trong mắt hết thảy đều là lo lắng cùng không cam lòng.

Gã thủ lĩnh cầm súng chỉa chỉa Bạch Tân Vũ, “Thời gian giao dịch chỉ còn 3 tiếng thôi, giờ chúng mày có thể đếm ngược cái mạng của thằng oắt này được rồi đấy.”

3 tiếng… trái tim Bạch Tân Vũ run rẩy, mạng của cậu chỉ còn lại có 3 tiếng đồng hồ thôi sao?

Du Phong Thành, cậu có thể tìm được tôi chứ? Tiểu đội trưởng, đội phó, mọi người có đến không?

Cậu không muốn chết, cậu không làm sao tưởng tượng được người thân của mình sẽ đau khổ đến nhường nào, mẹ cậu nhất định sẽ suy sụp, không, cậu không thể chết được, Báo Tuyết đại đội nhất định sẽ cứu cậu ra ngoài, Du Phong Thành…..Du Phong Thành nói nhất định sẽ tới cứu cậu, nhất định sẽ tới, nhất định sẽ tới!

Tiểu Bạch Dương - Chương #97