Bạch Tân Vũ xách hành lý trở lại ký túc xá, trong phòng không một bóng người, hiển nhiên tất cả đang bận rộn dưới bếp cả rồi. Cậu vừa vớ được một chiếc giường trống, Phùng Đông Nguyên và Tiền Lượng đã thấy ló đầu ở ngoài cửa..
“Tân Vũ!” Phùng Đông Nguyên cười nói: “Ký túc xá của bọn em ở lầu một đó, em và Du Phong Thành cùng một đội, còn Tiền Lượng thì ở đội bên cạnh.”
Tiền Lượng cười hì hì nói: “Gần thế này chẳng khác gì lúc trước hết trơn, sau này mình vẫn ăn cơm với nhau được đó, Tân Vũ, anh vào đội nào vậy?”
Bạch Tân Vũ ỉu xìu nói: “Đội bếp núc.”
“Cái gì?”
Bạch Tân Vũ tức giận quẳng hành lý xuống mặt đất, lớn tiếng nói: “Đội bếp núc!”
Hai người sững sờ, tức thì quay mặt nhìn nhau.
Phùng Đông Nguyên đi tới, cẩn thận dò xét vẻ mặt Bạch Tân Vũ, “Cơ mà… đội bếp núc cũng đâu có gì là không tốt, lính nào…”
“Lính nào mà chẳng như nhau, mấy câu này anh thuộc làu làu rồi, đừng nói nữa.” Bạch Tân Vũ đặt mông xuống giường, cảm thấy không ngóc đầu nổi trước mặt hai người họ.
Tiền Lượng gãi gãi đầu, “Nhưng mà, không chừng anh sẽ thích đội bếp núc hơn đó, không cần tập thể dục buổi sáng, lại chẳng có ai quản lý khắt khe nữa, rõ ràng vào đội bếp núc thoải mái hơn nhiều.”
Phùng Đông Nguyên hích vai hắn, Tiền Lượng ngượng ngùng cúi đầu.
Bạch Tân Vũ nhỏ giọng nói: “Trước kia anh cũng nghĩ thế chớ đâu, nhưng mà…”
Phùng Đông Nguyên ngồi xuống bên cạnh, ôm lấy vai Bạch Tân Vũ, “Tân Vũ, anh đừng nản chí, chỉ cần anh cố gắng làm tốt, đại đội trưởng sẽ gọi anh về mà. Hôm đó em thấy đội trưởng với đại đội trưởng xầm xì với nhau chuyện gì đấy, lúc ấy không để ý, giờ nghĩ lại hóa ra là chuyện của anh, đội trưởng vừa tốt bụng lại vừa tận tâm với mọi người như thế, chúng ta nhất định sẽ lại được chung đội với nhau thôi.”
Bạch Tân Vũ càng nghe càng khó chịu, thấy mũi cay cay, cậu ôm lấy Phùng Đông Nguyên, hít mũi nói: “Làm gì có chuyện đó, Hứa Sấm ghét anh rồi, hồi hôm đầu tiên lên xe lửa là ổng đã ghét anh dữ lắm, đâm ra giờ cố ý ép buộc anh!”
Phùng Đông Nguyên vỗ nhẹ lưng cậu, “Tân Vũ, anh đừng có nói vậy, em thấy đại đội trưởng đâu đến nỗi như thế…”
“Em còn nói đỡ cho ổng!”
“Rồi rồi rồi, không nói không nói.” Phùng Đông Nguyên khẽ vuốt tóc cậu, “Anh đừng khóc nữa, đại đội trưởng thích người giỏi, chỉ cần anh giỏi lên thì ông ấy nỡ nào vùi dập anh chứ.”
“Ô ô ô…” Bạch Tân Vũ nhịn không được òa lên, “Anh muốn về nhà, quá lắm rồi, không đâu lại bắt anh đi làm cơm, tại sao anh lại phải nấu cơm cho người ta chứ, anh không làm, anh muốn về nhà…”
Phùng Đông Nguyên thở dài, trấn an cậu, “Tân Vũ, anh không thể nghĩ như vậy được, cái anh thiếu chính là ý chí cầu tiến, anh phải nghĩ đến việc cố gắng tập luyện, cho đại đội trưởng sáng mắt ra mới bõ công chứ.”
Bạch Tân Vũ lắc đầu, nước mắt nước mũi dây tèm nhem trên vai áo Phùng Đông Nguyên.
Tiền Lượng đứng bên cạnh cũng trưng ra vẻ mặt bất đắc dĩ.
Đến giờ ăn cơm, hai người cũng không thể ở lâu, đành an ủi vài câu rồi rời đi. Bạch Tân Vũ lề mề sắp xếp hành lý xong, dù trong lòng ngàn lần không muốn nhưng vẫn phải vác mình tới phòng bếp.
Cậu bước vào phòng bếp, thiếu chút nữa bị mùi khói bên trong sặc chết.
“Ấy, anh chàng tân binh, sao giờ cậu mới tới, bọn tôi làm sắp xong rồi này.”
Bạch Tân Vũ lầm bầm nói: “Sắp xếp hành lý.”
Gã đàn ông cơ bắp kéo cậu ra chỗ vắng người, chỉ một thau bắp cải trắng lớn trên mặt đất, “Rửa sạch đống bắp cải mới hái này đi, nhanh lên.”
Bạch Tân Vũ sững sờ nhìn thau củ cải.
Gã cơ bắp đẩy cậu, “Nhanh lên.”
Bạch Tân Vũ ngồi xổm xuống, cầm lấy một quả bắp cải lềnh bềnh trong thau nước.
“Trời đất ơi.” Người nọ vỗ trán một cái, “Cậu định rửa hay dạy nó bơi vậy! Cậu phải tách nó ra.”
Bạch Tân Vũ “À” một tiếng, kéo từng miếng lá bắp cải xuống, ngâm trong thau nước bắt đầu rửa.
“Uầy.” Người nọ ngồi xổm xuống “Thấy cậu da mịn thịt mềm, hẳn là lớn lên ở thành phố, chưa từng làm việc này chứ gì?” Hắn tay chân lanh lẹ cầm lấy trái bắp cải, “Tôi tên là Trình Vượng Vượng _(tên nghe thiếu não quá:)))_ , cậu gọi tôi Vượng Vượng là được, còn cậu?”
“Bạch Tân Vũ.”
Vượng Vượng ghé lại gần quan sát cậu, “Khóc à?”
Bạch Tân Vũ xoay mặt qua chỗ khác.
“Xời, có cái gì đáng lo đâu, qua một thời gian là cậu quen với đội ngay thôi, giờ học chút tay nghề, để sau này chuyển nghề tự mở được một quán cơm nhỏ, hay quá trời.”
Bạch Tân Vũ không lên tiếng.
“Rãnh rỗi tôi có đi hỏi thăm, thấy hàng xóm cạnh nhà tôi muốn nhượng lại cửa hàng…”
Vượng Vượng nói câu nào, Bạch Tân Vũ cũng không nghe lọt câu nấy, cậu có cảm giác mình không thuộc về nơi này, phải vất vả lắm cậu mới quen được với sinh hoạt ở trại tân binh, có ai ngờ lại bị đẩy vào đây chứ, cậu không biết mình phải tốn thêm một thời gian dài nào nữa mới thích ứng được với cuộc sống nấu cơm trồng trọt này đây, có lẽ từ từ cậu sẽ quen thôi… Quen với kiểu sinh hoạt này á, nghĩ cái gì vậy trời, có ai lại muốn nấu cơm trồng trọt cho heo ăn chứ! Cậu trở về thì biết giúp anh họ kiểu gì? Mở nông trại chắc?
Võ Thanh bước tới đá mông Vượng Vượng, “Cái miệng của cậu trừ lúc ăn với ngủ ra chẳng lúc nào nghỉ được, lắm mồm chi thế, rửa mau lên.”
Vượng Vượng hả họng cười, “Đội trưởng, tôi đang trao đổi tình cảm vói tân binh mà, anh xem cậu nhóc đẹp trai này đang xấu hổ nè, anh đừng có dọa người ta chớ.”
Võ Thanh hừ một tiếng, cầm lấy cán chảo xào thịt.
Vượng Vượng đẩy Bạch Tân Vũ, nhỏ giọng nói: “Đội bếp núc là sướng nhất ý, có ăn có uống, nghe tôi đi, bảo đảm cậu sẽ thích cho xem.”
Bạch Tân Vũ bán tín bán nghi. Cậu vừa buồn bực vừa rửa đồ ăn, sau đó lại bị Vượng Vượng phân công đi xắt thịt. Cậu lớn tướng chừng này, nhưng đây lại là lần đầu tiên làm mấy chuyện vặt vãnh như thế, thậm chí có thể nói là lần đầu sờ thịt sống, cả cục thịt sống đầy mỡ, mềm mềm trơn tuột, khiến cậu cảm thấy hơi buồn nôn, đứng cầm dao cả buổi không biết làm sao.
Vượng Vượng giật lấy con dao, làm mẫu cho cậu xem, “Dễ òm nè, cắt lẹ đi.”
Bạch Tân Vũ nuốt nước miếng, lấy tay đè miếng thịt, có lẽ do miếng thịt quá mềm, dễ trượt tay, Bạch Tân Vũ chưa cắt được miếng nào thì đã cắt trúng ngón tay, máu tức thì phun ra.
“F*ck…” Bạch Tân Vũ tức giận chửi nhỏ một tiếng.
“Ôi, cậu đúng là…” Vượng Vượng bất đắc dĩ kéo cậu sang một bên, “Được rồi được rồi, hôm nay cậu cứ đứng xem là được.”
Bạch Tân Vũ rửa tay sạch sẽ, miệng vết thương tuy không sâu, nhưng máu vẫn chưa ngừng chảy, cậu chỉ có thể ngậm ngón tay trong miệng, yên lặng nhìn mọi người tất bật trong bếp, ai nấy đều phối hợp với nhau rất ăn ý, hết bát này tới bát kia, hóa ra đồ ăn được xào như vậy, cậu nhìn bóng lưng hùng tráng của Võ Thanh, nghĩ thầm cánh tay phải có lực lắm mới có thể trở mình được cả tá đồ ăn như vậy.
Bạch Tân Vũ đột nhiên bị người đụng phải, một ông lão trợn mắt nói, “Không làm việc thì đừng có đứng đây chắn đường.”
Bạch Tân Vũ bĩu môi, trong lòng tự nhủ tôi thèm ở đây chắc, cậu dứt khoát đi ra ngoài phòng bếp, ngồi chồm hổm trên mặt đất than thở.
Nấu ăn như đánh giặc, đợi tất cả mọi người ăn xong, mới đến phiên bọn họ ăn cơm.
Bạch Tân Vũ nhận cơm, ngồi một chỗ với người trong đội bếp núc, vùi đầu mà ăn. Bọn họ làm hai chai bia, vừa cười nói vừa uống.
Đội bếp núc đúng thật không giống với các đội khác, giữa trưa có thể uống rượu, tuy cũng được huấn luyện nhưng có nằm lười ra thì cũng không có ai quản, tới nơi này là hợp nhất rồi.
Ăn cơm xong, một ông lính già đem một đôi bao tay nhựa ném cho Bạch Tân Vũ, cười vỗ vai cậu, “Ở chỗ bọn ta người mới đến thì phải rửa chén. Rừa sạch hết đống nồi chén kia đi.”
Bạch Tân Vũ trừng mắt, “Một mình tôi ư?” Hơn trăm phần ăn mà lại để mình cậu rửa chén? Muốn mạng cậu hả trời.
“Có gì khó khăn đâu nào, đến trưa là rửa xong thôi, ai cũng vậy, nhanh tay lên nếu không thì không kịp làm cơm tối đâu.”
Vượng Vượng cười nói: “Rửa chén là cách học kinh nghiệm nhanh nhất đấy.”
Bạch Tân Vũ cầm bao tay, xoay người bỏ đi.
Cậu đi vào phòng bếp, nhìn hàng xe ăn chất đầy chén dĩa, nước mắt lại chực trào ra. Rốt cuộc cậu ở đây để làm gì? Chẳng lẽ cha mẹ đưa cậu vào quân đội là để làm những việc này sao? Những việc này thì có ý nghĩa gì chứ? Có thể tôi luyện ý chí không? Có thể biến cậu thành người đàn ông chân chính không? Vớ vẩn!
Cậu vừa khóc vừa cầm chén dĩa chà mạnh cho hả giận, những công việc mà trước đây cậu chưa từng động đến, nay đã được trải nghiệm ở quân đội cả rồi, giờ cậu chỉ muốn về nhà mà thôi.
Cả phòng bếp chỉ còn lại mình cậu rửa chén, đến tận tối vẫn chưa xong việc. Người trong đội bếp núc sợ cậu làm trễ việc, đến giúp cậu rửa một tay, sau đó lại cho cậu đi làm việc khác.
Đợi đến tối trở về ký túc xá, Bạch Tân Vũ nằm ở trên giường, không thể động đậy, cậu cảm thấy đây là ngày mệt mỏi nhất từ ngày vào quân đội đến nay, không chỉ người mệt, mà lòng cũng mệt. Nhưng mệt như vậy cũng có chỗ tốt, chẳng hạn như đên khi cậu bình tĩnh nằm trên giường, mới chợt nhớ lại chuyện xảy ra tối qua cùng với Du Phong Thành.
Du Phong Thành nếu biết cậu vào đội bếp núc thật, nhất định sẽ lôi cái giọng bỡn cợt như “Quả là thế” ra cho xem, Du Phong Thành một mặt xem thường cậu, nhưng mặt khác lại cùng cậu… Hai người bọn cậu thì tính là quan hệ gì chứ, chỉ sờ nhau thì có gì là to tát, cậu vốn là người có tính cách cởi mở, theo lý thuyết cũng không nên để ở trong lòng, nhưng cậu lại cảm thấy vừa ngại vừa không được tự nhiên, giống như làm chuyện không giống người, thậm chí nghĩ việc chạm mặt Du Phong Thành, cậu cũng cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Phiền quá, mấy chuyện này phiền quá đi mất!
Bạch Tân Vũ lần này ngủ rất sâu, bởi vì cậu mệt muốn chết, nhưng khi kèn báo hiệu vang lên thì cậu vẫn mở mắt, bởi vì tất cả mọi người trong đội bếp núc đều dậy hết rồi.
Bạch Tân Vũ buồn rầu nói: “Không phải không cần tập thể dục buổi sáng à.”
“Không cần tập, nhưng phải dậy để chuẩn bị bữa sáng cho bọn họ chứ.” Vượng Vượng vỗ vai cậu, “Mau rời giường đi.”
Bạch Tân Vũ đã bị giày vò đến không còn cách nào khác, thẫn thờ đứng dậy khỏi giường, đi theo đám bọn họ đến phòng bếp.
Từ lúc cậu cắt trúng tay, ai cũng không dám để cậu ở trong phòng bếp nữa, Vượng Vượng dẫn cậu ra vườn rau phía sau, để cho cậu tưới nước, diện tích trồng rau không nhỏ, ngược lại có đến sáu bảy loại rau, đều được che bằng lán to đơn sơ.
Bạch Tân Vũ nhìn vườn rau, ủ rũ nói: “Không phải đã có chi phí nấu ăn rồi sao, tự trồng chi thế không biết.”
“Cậu không hiểu gì hết, chỉ dùng chi phí có sẵn thì đủ ăn chắc, muốn ăn hoa quả hay sữa gì đấy thì phải tự nghĩ cách thêm vào, tự cung tự cấp chút rau quả, tiết kiệm chi phí nấu ăn cho các anh em. Đi lính ở Tân Cương không dễ tí nào đâu.”
Bạch Tân Vũ lúc ấy còn không hiểu “không dễ tí nào” là có ý gì, cậu cảm thấy tham gia quân ngũ ở đâu mà chẳng khó.
Lúc ấy trời còn chưa sáng, sau khi vào thu, Tân Cương sáng sớm lạnh đến độ ê răng, Bạch Tân Vũ bọc áo khoác bông bên ngoài, run hừ hừ cầm ống nước tưới cây. Cậu quên mang bao tay, chốc lát sau tay cứng hết cả, bởi vì không có kinh nghiệm, cậu nhiều lần sơ sẩy giẫm vào nước trong ruộng, kết quả đôi giày bông cũng ướt, tay lạnh chân lạnh, cả người rét đến độ run cầm cập.
Đợi mọi người trong đội làm bếp ăn sáng xong, Võ Thanh dẫn Vượng Vượng đến đây “thị sát”, thật ra là xem coi Bạch Tân Vũ có đổ hết đồ ăn không, kết quả đến nơi thì thấy Bạch Tân Vũ áo giày ướt nhẹp, tay chân ửng đỏ vì lạnh, Võ Thanh lúc này mới kéo cậu đi ra khỏi lán, “Thằng nhóc này, cậu tưới nước kiểu gì vậy? Tưới vào giày mình à?”
Bạch Tân Vũ run giọng nói: “Không cẩn thận giẫm trúng.”
“Mau về ký túc xá thay giày đi.”
Bạch Tân Vũ như được đại xá, vội vàng chạy về ký túc xá, trong phòng chỉ có mình cậu, thay giày xong, lúc này mặt trời đã lên cao, không còn lạnh gay gắt như vừa nãy, cậu đang định ra ngoài phơi nắng, bỗng có người bước vào cửa, Bạch Tân Vũ giật mình, không dám nhúc nhích.
Du Phong Thành đá cửa đi vào, hắn nhìn quanh phòng, cuối cùng đặt ánh mắt trên người Bạch Tân Vũ, cười châm chọc, “Tôi nói đúng chưa, quả nhiên là đội bếp núc.”
Bạch Tân Vũ trừng mắt nhìn Du Phong Thành, “Thì sao, đội bếp núc rất hợp ý tôi, vừa được ăn ngon vừa được làm biếng nữa.”
Du Phong Thành hừ nhẹ một tiếng, “Tôi biết ngay anh sẽ nghĩ như vậy mà, ngon cho anh rồi.”
Bạch Tân Vũ bắt đầu khó chịu trong lòng, mấy câu châm chọc của Du Phong Thành luôn có lực sát thương cực lớn, người người có lòng tự trọng, cậu cũng muốn ra vẻ trước cái thói xem thường người của hắn ra sao, thế nhưng chưa có lần nào câu thành công ở trước mặt Du Phong Thành cả, ngặt mãi cái tánh lười biếng lại nhu nhược không tiến bộ mà thôi. Nhưng cậu không thể hiểu nổi lý do tại sao Du Phong Thành một mặt xem thường cậu, mặt khác lại trêu chọc cậu, tất nhiên cậu không phải thiếu niên non nớt ngây thơ, nhưng chí ít cũng có chút thường thức, điều kiện tiên quyết để gấn gũi với người khác, đó là không ghét đối phương, ngoài suy nghĩ yêu nhau đến thiên trường địa cửu ra, còn phải có suy nghĩ đánh pháo nữa, nếu như ghét đối phương, thì còn có thể cương được ư? Du Phong Thành cho tới nay cũng đã biết rõ thái độ của cậu, thật không biết người này có ý đồ gì.
_*đánh pháo: làm chuyện xxx_
Du Phong Thành đi tới, hơi khom người xuống, ghét sát mặt lại gần Bạch Tân Vũ, nói khẽ: “Sao tôi lại nghe Tiền Lượng kể rằng anh khóc nhỉ?”
Bạch Tân Vũ phản bác: “Cậu ta xạo thì có, tôi khóc lúc nào chứ, tôi ở đây mừng muốn chết, có khóc thì cũng là vui quá mới khóc.”
Du Phong Thành nâng cầm cậu lên, “Anh thật sự muốn ở đây hết hai năm sao?”
Bạch Tân Vũ cứng rắn nói: “Đúng, ở đây hai năm rồi tôi sẽ về.”
Du Phong Thành híp mắt, đôi mắt ánh lên tia âm trầm, “Anh đúng là… chưa bao giờ khiến cho người ta thất vọng.”
Bạch Tân Vũ đẩy tay hắn ra, “Cậu đau bi nên rãnh à, không quay về nghỉ ngơi ra đây tìm tôi chi vậy.”
Du Phong Thành cười “xùy” một tiếng, ánh mắt quét qua hạ thân cậu, “Tôi đau bi nên rãnh á? Còn anh? Thấy số lượng bắn đêm qua, chắc là cũng nhịn lâu rồi ha.”
Nhắc tới chuyện này, Bạch Tân Vũ lập tức ỉu xìu, đôi mắt bắt đầu dao động, “Tối hôm qua… là uống say mà.”
“Nhưng anh không quên, tức là không say, lúc này anh trả lời được mà phải không? Có sướng không?? Hửm?”
Bạch Tân Vũ khẩn trương nói, “Cũng…tạm.”
Du Phong Thành bóp lấy mặt cậu, “Nhìn vào mắt tôi, nói, tối qua có sướng không??”
Bạch Tân Vũ không dám nhìn thẳng Du Phong Thành, đôi mắt thâm thúy lạ lùng, đầy mê hoặc lòng người, ở trước đôi mắt kia, cậu có cảm giác mình đã mất đi khả năng suy nghĩ, thân thể mặc cho Du Phong Thành dẫn dắt.
“Nói.” Giọng Du Phong Thành hơi khàn khàn, hướng dẫn từng bước.
Bạch Tân Vũ thẹn quá hoá giận, khàn giọng nói: “Tôi nói là tạm được, còn muốn thế nào nữa, cậu cũng không phải không biết, ai bị sờ cũng phải cương thôi, lâu quá thì bắn, cậu tưởng mình là Bàn Tay Vàng chắc, không phải chỉ giúp nhau sờ vài cái thôi sao, đừng có bắt tôi chịu trách nhiệm với cậu nhá?”
“Bởi vì.” Du Phong Thành vuốt gương mặt cậu, cười tà nói: “Anh đến đây rồi, hai năm sắp tới cũng không được chạm vào phụ nữ, tôi cũng vậy, hai chúng ta đều cô đơn, tối hôm qua lại sung sướng biết bao, không bằng thỉnh thoảng chúng ta giúp nhau giải quyết, thế nào?”
Nháy mắt, Bạch Tân Vũ thật sự lung lay, nhưng cậu lập tức lấy lí lẽ mà cự tuyệt, “Vớ vẩn! Tôi cho cậu biết, cậu có làm thế nào đi nữa… tôi cũng sẽ không trở thành đồng tính luyến ái, tôi thích phụ nữ.”
“Anh chắc chứ?” Ngón tay Du Phong Thành chậm rãi di chuyển trên bờ môi cậu, khẽ vuốt ve, “Nhưng tối hôm qua anh rất nhập tâm mà, đừng nói là anh quên đấy.”
“Cái đó… đó là uống say.”
Du Phong Thành hả họng cười, “Tôi cũng không biến anh thành đồng tính luyến ái đâu, anh có phải người đồng tính hay không, hiện tại vẫn chưa nói chính xác được, tôi chỉ tới nhắc nhở anh một tiếng, tối qua anh với tôi hôn nhau cả buổi, còn bắn trong tay tôi, lần thứ hai.” Du Phong Thành quơ quơ hai ngón tay, “Anh còn cảm thấy rằng mình là thẳng à, bộ không chột dạ sao?”
Bạch Tân Vũ đã sớm chột dạ, cậu cà lăm nói: “Tôi, tôi cũng không phải là…”
“Chẳng phải anh vẫn không sao đó thôi.” Du Phong Thành nhe răng cười, dán vào tai Bạch Tân Vũ khẽ nói: “Chơi thẳng nam càng kích thích.”
Bạch Tân Vũ lập tức đỏ bừng mặt, thái độ ép buộc đầy tính xâm lược của Du Phong Thành này đây, khiến cho cậu có cảm giác như bị thợ săn theo đuổi, cậu cố tự trấn định, cười lạnh nói: “Chuyện ngày hôm qua chỉ là uống say ngoài ý muốn, nhất định không có lần sau. Tôi biết mình đẹp trai, muốn theo đuổi tôi, cậu phải xếp hàng đi thôi.”
Du Phong Thành cười rộ lên, “Anh nghĩ cái gì thế, tôi chỉ muốn thượng anh thôi mà, dù sao anh ngoài cái thân ra thì còn cái gì nữa đâu nào.”
Bạch Tân Vũ tức giận đẩy hắn ra, “Cậu cút ngay cho tôi.”
Du Phong Thành chộp lấy cánh tay cậu, đè cậu lên cửa, vô lại nói: “Hôn một cái.”
“Con mẹ nó hôn cái…”
Du Phong Thành cúi đầu xuống, không chút do dự ngăn lấy môi Bạch Tân Vũ, thỏa thích mút mát, Bạch Tân Vũ không chút do dự cắn vào đầu luỗi hắn, Du Phong Thành bị đau, buông miệng ra.
Bạch Tân Vũ dùng sức đẩy hắn ra, không kiềm nổi mà hét lớn: “Con mẹ cậu cút mau!”
Du Phong Thành ngẩn người, hốc mắt Bạch Tân Vũ dường như hơi đỏ lên, không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, hình như đây là lần đầu tiên Bạch Tân Vũ giận dữ như vậy, nhất thời hắn cũng không kịp phản ứng, Bạch Tân Vũ kéo cửa, đẩy hắn ra, sau đó đóng cửa “rầm” một tiếng, khóa luôn ở bên trong.
Du Phong Thành đứng trước cửa, sờ đầu lưỡi bị cắn của mình, vừa nhớ lại vẻ mặt của Bạch Tân Vũ vừa như đang suy nghĩ đến điều gì.
Bạch Tân Vũ dựa vào trên cửa, tức giận đến toàn thân phát run.
“Anh ngoài cái thân ra, thì còn cái gì nữa nào?”
Mẹ đấy, đây lời của một con người đấy ư, bản thân mình cả ngày đã đủ xui xẻo, cớ gì lại còn bị tên sát tinh Du Phong Thành này châm chọc nữa, cậu có thiếu nợ hắn cái gì đâu. Vì sao mình lại phải vào quân đội, tại sao lại phải vào đội bếp núc, tại sao lại phải đụng Du Phong Thành, tại sao Du Phong Thành lại muốn như vậy…
Bạch Tân Vũ trong giây lát ý thức được rằng, bản thân cậu đã quá quan tâm đến cái nhìn của Du Phong Thành đối với mình hơn bất cứ ai khác, có lẽ bởi Du Phong Thành quá xem thường cậu, thế nên cậu mới dốc sức muốn chứng minh bản thân mình, muốn cho Du Phong Thành cũng phải bội phục cậu một lần, chính suy nghĩ mãnh liệt này, khi cậu vào đội làm bếp, mới khiến cậu cảm thấy uất ức như vậy. Thế nhưng, chỉ sợ cậu có cố gắng như thế nào đi nữa, Du Phong Thành cũng sẽ không kính trọng cậu dù chỉ là một chút, bởi vì trong mắt Du Phong Thành, cậu chỉ là tấm bia thịt cho người ta bắn mà thôi. Tên vương bát đản Du Phong Thành này, đúng là thất đức quá đáng!
Cuộc sống sinh hoạt cua lính chính quy đã chính thức bắt đầu.
Bạch Tân Vũ bị buộc chấp nhận kiếp số làm bếp của mình, mỗi ngày phải vây quanh bếp lò hoặc ra vườn rau làm việc, bình thường còn phải lên lớp, luyện tập, có điều so với người khác thì công việc của bọn họ đơn giản hơn, hầu như không có người quản, cho nên ai thích lười thì cứ làm lười thoải mái.
Sau một tuần rửa chén, Bạch Tân Vũ rốt cục đã có thể làm một ít công việc trong phòng bếp, vài lão lính già cũng không làm khó cậu, chia cho cậu một phần việc, thời gian dần qua, cậu phát hiện công việc ở đội bếp núc quả nhiên nhẹ nhàng hơn so với các đội khác, cũng không biết vì sao, cậu vẫn không cảm thấy vui nổi.
Phùng Đông Nguyên và Tiền Lượng vẫn luôn đến tìm cậu, bọn hắn hiện giờ cũng đã bắt đầu tập luyện kỹ năng trinh sát, bao gồm kiến thức và yêu cầu khá cao đối với tố chất của binh sĩ, hai cu cậu vừa tới đã kể hôm nay mình đã làm gì, học cái gì, mặt mày hớn hở vô cùng, bởi vì cảm giác trở nên mạnh mẽ hơn từng ngày, đối với đàn ông mà nói khá có sức hấp dẫn..
Đoạn thời gian này, Du Phong Thành cũng không hề đến tìm cậu, cậu còn tưởng rằng ngày đó mình đã cho Du Phong Thành biết mặt rồi, dè đâu Phùng Đông Nguyên lại nói, Du Phong Thành hầu như đều dành toàn bộ thời gian vào việc luyện tập, đợt tân binh lần này, thành tích của hắn đều đứng hạng nhất, hạng nhì, ngay cả trưởng đoàn cũng cố ý đến xem Du Phong Thành tập luyện một lần. Lúc Bạch Tân Vũ nghe kể, trong lòng rất khó chịu, cậu vừa ganh tị, cũng vừa hi vọng một ngày mình sẽ được như vậy. Chút bất tri bất giác ấy, cậu đã thay đổi, ngay cả bản thân cậu cũng kinh ngạc, cậu không hề thích cuộc sông nhàn tản ở đội bếp núc, ngược lại cậu bắt đầu nhớ cảm giác chân thật khi cầm súng bắn bia, đó là điển mạnh duy nhất của cậu, chỉ có khi bắn súng, cậu mới có cảm giác được người khác hâm mộ, cậu cần lắm cái cảm giác này, rất cần… người khác khẳng định chính cậu.
Ngày hôm nay, cậu không nhịn được nữa, bèn đi tìm Võ Thanh, hỏi Võ Thanh mình có thể luyện bắn súng không.
Võ Thanh bất ngờ nhìn cậu, “Cậu muốn bắn bia?”
Bạch Tân Vũ gật đầu, “Không phải chúng ta cũng có thể luyện tạp sao.” Mặc dù bọn họ cũng không tập luyện được mấy lần là bao.
Võ Thành vừa quan sát cậu, vừa im lặng rít điếu thuốc, mãi khi Bạch Tân Vũ bị hắn nhìn mà run rẩy mới đứng dậy nói, “Đi theo tôi.”