Người đăng: wsw01holytinh@
Người ta nói thế nào khi đánh giá người thường?
“Con đấy nó bị bệnh tự kỷ hả mày?”
“Mày hỏi tao, tao biết được à? Cứ thấy nó lập dị thế nào ấy!”
Thiên Âm bình tĩnh ôm sách đi ngang qua hai cô nàng bát quái. Đây chỉ là
chuyện thường ngày mà thôi.
Thiên Âm tên không phải như vậy. Đó là một cái tên khác, nhưng cũng không quan
trọng, nghệ danh (biệt danh, nickname, tên tự… đại khái tổng hợp đủ mấy cái
trên) của Thiên Âm chính là Thiên Âm là được.
Đừng hỏi tại sao lại lấy cái tên chảnh chó như vậy trong khi người khác lấy
cái gì Remy, Tony, Nikki, Mickey, xinh, chảnh, chó, cute… Thiên Âm chỉ có thể
nói, nếu không vậy đã không lập dị.
Thiên Âm từ khi sinh ra đã không hợp đàn.
Người ta nói, sinh ra trên đời, chúng ta thường sẽ tìm đến cho mình những
người đồng chí hướng. Đáng tiếc Thiên Âm tìm không được.
Ngay cả những đứa lập dị nhất đều không thể hiểu được Thiên Âm loại người này.
Thiên Âm nói học giỏi đi lại không giỏi, thành tích chỉ là khá, có lúc lên khá
giỏi có khi lại xuống trung bình khá loại này. Toán lý hóa học không tốt, văn
sử địa cũng không thấy ưu tú hơn chỗ nào, ngoại ngữ phi thường có thiên phú
nhưng cũng không thấy được có kiên trì học giỏi. Thể dục thể thao cũng chỉ
miễn cưỡng thi qua môn. Nhưng Thiên Âm lại chưa từng phải đi hối lộ thầy cô
bao giờ.
Cố mà tìm đặc điểm trên người cô đi, thật đúng là… tìm không ra.
Chiều cao bình quân của xã hội, da không đen hẳn cũng chẳng trắng, mà là loang
lổ vì đi nắng che chắn không đều. Mặt mũi cũng như vậy, xấu xấu bẩn bẩn, nhìn
kỹ lại hơi có duyên… Tính cách lập dị có lẽ cũng tính là một điểm đặc sắc?
Không, thật ra… mồm thối lại là ưu điểm!
Mồm thối không phải nói bệnh thối mồm mà là nói gì trúng đó miệng quạ đen. Mọi
người bởi vì trêu chọc gọi Thiên Âm là Tiên Tri. Đúng vậy, cô nàng lập dị này
là nữ chính.
Sở dĩ Thiên Âm bị cho là lập dị bởi vì… trong cái xã hội mà tư tưởng là xã hội
chủ nghĩa, mọi người hướng đến là giảng chân thiện mỹ, nói khoa học, lập luận
chứng… Thiên Âm lại tin tưởng vào tiểu thuyết internet của Trung Quốc rằng: Tu
luyện có thể thành tiên.
“Nó bị dở hơi hả mày? Người ta đọc truyện giải trí, nó bảo đi tu luyện… Bị ngộ
à?”
“Ai biết? Chắc tẩu hỏa nhập ma rồi!”
“Thiên Âm, êu, mày tu luyện thế nào rồi? Có đủ linh khí không? Tối tao gửi nội
lực qua cho.”
Thiên Âm bình tĩnh nhìn lũ bạn cùng lớp hi hi ha ha cười. Bọn nó luôn là như
vậy, không chấp nhận được dị loại.
“An, tốt nhất mày nên cẩn thận, ra cửa, tai nạn xe cộ!” Thiên Âm nói, giọng
nói bởi vì im lặng lâu lắm có chút khàn ách.
“Dm, mày đừng có nói lung tung!” Thằng An kinh dị hú lên.
“Tao chỉ nói vậy thôi.”
Bọn nó siêu sợ Thiên Âm.
Mỗi lần Thiên Âm nói cái gì thể nào cũng trúng cái đó.
Chẳng qua chuyện này cũng chỉ có lũ học sinh nói chuyện với nhau mà biết,
người lớn thường không ai coi trọng.
“Tao cảm giác mày giống như ngôn linh sư!”
Thằng Tùng tay cầm điện thoại, mồm nhai nhóp nhép bim bim nói.
“Trong truyện tao đọc có giải thích này, ngôn linh sư nói cái gì trúng cái đó.
Giống như kinh thánh miêu tả Chúa ý. Thần nói có quang liền có quang, đại khái
như vậy.” Thằng Tùng vạch màn hình cho Thiên Âm xem.
“Đọc rồi. Không phải.”
Thiên Âm tự biết bản lĩnh của chính mình, làm gì thần thánh đến vậy.
Bọn nó không biết mới làm như Thiên Âm có gì kinh người, thực chất chỉ là
Thiên Âm biết rất nhiều chuyện bí ẩn thôi.
Đại khái như lúc nhỏ thấy bố mẹ con Mỹ Linh cãi nhau đòi li hôn, chuyện này
chỉ là đóng cửa thương lượng, cho nên khi Thiên Âm nói ra mới có thể kinh sợ.
Lại giống như thằng Cu Bến đi trộm cắt dây phanh xe bị Thiên Âm nhìn thấy, nói
có tai nạn không phải hiển nhiên à? Lúc Thiên Âm bị hội con Ly quây đánh, biết
chân bàn bị nứt cho nên con Ly ngã vỡ đầu cũng không phải chuyện lạ…
Về chuyện thằng An, là do con Hà Anh lớp bên cạnh cố ý muốn làm quen. Chuyện
như vậy tránh cũng tránh không được ấy.
Cái gì ngôn linh sư? Cái gì tiên tri? Hoàn toàn là nói nhảm.
Có thể là hư vinh tâm, Thiên Âm đối với chuyện người khác xa cách kiêng kỵ lại
có chút mừng thầm, cho nên Thiên Âm “phán” bừa chuyện này là sẽ không bao giờ
xảy ra.
“Dm, mày đứng đây! Thiên Âm, mày nhìn, thằng chó này nói nó không ngoại tình!
Mày nói nó có hay không?” Con Như hùng hùng hổ hổ lôi bạn trai đến trước bàn
Thiên Âm.
“Đó là chuyện của bọn mày, hỏi tao làm gì?” Thiên Âm nhìn lướt qua hai đứa
chúng nó nói.
“Nói đi, tao cho mày tiền xem bói!” Như đập tờ 500 nghìn lên bàn.
“Tao lại đéo phải thầy bói!” Thiên Âm nói, rút lầy tờ tiền. “Bạn trai mày
không ngoại tình được. Hai đứa bọn nó quen nhau trên mạng, một đứa ở đây, một
đứa ở Cà Mau, chỉ là cưa cẩm nhau thôi. Cơ hội không có!”
“Thằng chó! Chia tay!” Con Như sôi máu lên gào.
“Đừng mà!”