Người đăng: phamquocan9498
Ngay buổi tối hôm Vương Nguyệt Cơ và tiểu hài tử của mình đến Vân Khê trấn đã
có một trận phong ba bão táp trước nay chưa từng có nổi lên. Nửa đêm, mọi
người đang trong giấc ngủ say thì bỗng nhiên có tiếng trẻ con khóc “oe oe” từ
phía Đông trấn phát ra. Phương hướng đó chính xác là hướng Trần gia. Đứa bé
khóc giữa đêm như thế này thực sự là lần đầu tiên mọi người nghe thấy. Từ khi
sinh ra đến giờ, nhi tử Trần gia nổi tiếng ngoan ngoãn chưa bao giờ khóc đêm,
bỗng nhiên hôm nay lại quấy khóc như thế này quả là chuyện lạ. Tiếng khóc từ
hướng Trần gia phát ra chưa được bao lâu thì từ phương Bắc lại một tiếng khóc
nữa lanh lảnh vang lên giữa đêm khuya tĩnh mịch. Hai tiếng khóc cộng hưởng với
nhau tạo nên âm điệu vui tai tuy nhiên giữa đêm khuya người người đang ngon
giấc này thì chẳng khác nào tra tấn. Mọi chuyện chưa dừng lại ở đó. Hai tiếng
khóc kia cứ mãi chưa dứt thì từ hai phương hướng Tây và Nam còn lại cũng lần
lượt vang lên tiếng khóc thất thanh. Tiếng khóc vừa vặn phát ra từ bốn phương
hướng bao phủ toàn bộ Vân Khê trấn. Không nhà nào, không một ai là tránh khỏi
bị bốn tiếng khóc kinh thiên kia đánh thức. Mọi người trong trấn khổ sở nhốn
nháo rộn cả lên. Ai ai cũng khó hiểu không biết có chuyện gì xảy ra mà khiến
cho trẻ con cả bốn nhà đồng loạt khóc đêm thế này. Trong khi bên ngoài mọi
người còn đang vò đầu bứt tóc suy nghĩ thì người nhà mấy nhà có trẻ con khóc
thì đang khổ sở khóc không thành tiếng. Chiều này sau khi bốn vị phu nhân từ
nhà Vương phu nhân trở về nhìn thấy nhi tử đang nằm ngủ thì đột nhiên mặt xanh
mét, vừa vặn thốt lên cùng một câu:
- “A! Tối nay nhi tử của ta phải ăn gì đây?”
Lúc bị tiểu hài tử của Vương phu nhân kia lưu manh bóc lột thì ai ai cũng nở
nụ cười hòa ái mà nhìn tiểu hài tử kia bằng ánh mắt của từ mẫu. Chỉ đến khi về
đến nhà, nhớ tới hai bầu sữa đã rỗng tuếch không còn một giọt nào mà con mình
thì chưa được ăn chiều, bốn vị phu nhân chỉ tiếc không thể đập đầu xuống gối
tự sát. Ta bây giờ còn xứng làm mẹ hài nhi hay sao? Mẹ nó có bao nhiêu sữa đem
hết cho con nhà người ta ăn rồi bây giờ con mình tối nay phải nhịn đói hay
sao? Nhớ tới biểu hiện “còn chưa thỏa mãn” của tiểu tử kia lúc chiều đáng yêu
bao nhiêu thì bây giờ mấy vị phu nhân chỉ hận không lật tiểu tử kia lại mà vỗ
ba ba mấy cái vào mông. Trời xanh ơi! Có ai làm mẹ như ta không chứ hả? Bốn vị
phu nhân đồng loạt ngửa mặt lên trời thở dài.
Quay lại câu chuyện giữa đêm khuya. Mấy đứa bé kia đã thi nhau khóc liên tục
gần nửa canh giờ rồi. Tiếng khóc nỉ non không dứt, càng ngày càng thê lương,
càng ngày càng vang vọng. Âm thanh cứ “oe oe oe” không ngớt truyền vào tai
từng người từng người dân một. Mọi người cứ tưởng rằng đứa bé giật mình nên
khóc thôi nhưng không ngờ kéo dài mãi cả nửa canh giờ không chịu dứt. Nhiều
người cố gắng nằm xuống lấy tay che lỗ tai lại mà cố gắng ngủ nhưng có làm gì
thì những âm thanh thần thánh ấy vẫn vang vọng mãi trong đầu. Cả một trấn hơn
năm mươi hộ gia đình, hơn ba trăm người đồng loạt mất ngủ. Mọi người lệ rơi
đầy mặt, có người lầm bầm:
- “Mẹ nó tiểu hài tử bốn nhà này có hẹn trước với nhau hay sao mà cùng khóc
một lượt vậy hả? Thật quá hại người mà.”
Mọi người than thở không thôi nhưng cuối cùng vẫn phải im lặng chịu đựng. Bây
giờ là nửa đêm có làm ầm ĩ hơn nữa thì cũng vẫn mất ngủ mà thôi. Mọi người
không ai bảo ai cùng im lặng cam chịu cố gắng quên đi mấy tiếng khóc kinh
thiên kia mà ngủ. Nhưng mà cũng thật quá xảo hợp đi. Cứ bất cứ khi nào có
người tĩnh tâm lim dim sắp ngủ thì lại có một tiểu hài tử nào đó khóc ré lên
một cái như đấm một đấm chính diện vào mặt người sắp ngủ kia. Người kia đang
hớn hở sảng khoái đến cực điểm thì bị một đấm vào mặt, mắt đột ngột mở ra,
tỉnh như sáo nhìn lên trần nhà. Nộ khí xung thiên nghiến răng nghiến lợi mà
rủa đến tám chín chục đời tổ tông nhà đứa nào vừa khóc ré lên. Cứ thế cứ thế
kéo dài đến tận rạng sáng. Mấy tiểu hài tử kia khóc lóc cả đêm cuối cùng cũng
mệt lã cả người mà lăn ra ngủ. Tiếng khóc dịu dần rồi từ từ êm bặt. Khi cái âm
thanh huyên náo đêm qua hoàn toàn biến mất, mọi người dân trong trấn hai mắt
thâm đen đang thở phào nhẹ nhõm thì từ phía Đông xa xôi, từng tia nắng mai
long lanh đang từ từ ánh lên…
Vân Khê trấn một đêm hơn năm mươi hộ gia đình, hơn ba trăm người đồng loạt mất
ngủ. Không một ai trong trấn thoát khỏi được trường hạo kiếp này. Một sự kiên
quỷ dị nhất xưa nay chưa từng có. Sáng hôm ấy ai nấy cũng đều ảo não, người
người đi đường thấy mặt nhau là lại sẽ có một đoạn hội thoại như thế này:
- “Ngươi có biết đêm qua…”
Người hỏi chưa kịp hỏi hết câu thì người đối diện đã ảo não lắc đầu. Còn gia
đình bốn nhà có trẻ con khóc kia thì càng thảm hơn. Ai nấy đều mệt đến lã
người vì phải thay nhau dỗ đứa trẻ lại còn phải chịu đựng tiếng khóc lớn nhất
suốt cả đêm. Trần gia cùng mấy nhà khác sáng hôm nay đều không hẹn mà cùng
nhau đóng cửa im lìm. Người trong nhà bạ đâu ngủ đó không cần giường đệm gì
cả. Mấy vị phu nhân ôm hài tử trong tay đang nằm ngủ gục trên ghế.
Vương Nguyệt Cơ, Vương phu nhân cùng với tiểu hài tử đêm qua lại có một đêm
ngủ ngon lành nhất cả tháng qua. Cả một tháng trời rong rủi trốn chạy cả vạn
dặm đường, nằm sương gối đá đến hôm nay mới được ngủ trong nhà đàng hoàng, nệm
ấm chăn êm, Vương phu nhân cùng tiểu hài nhi ôm nhau làm một giấc ngon lành
đến tận khi mặt trời lên đến đỉnh đầu mới tỉnh lại. Vương phu nhân mở cửa sổ
hít một hơi đầy phổi, nhìn lên bầu trời trong xanh, mây trắng nhẹ bay bằng ánh
mắt long lanh ngập tràn hạnh phúc. Cuối cùng cũng có được một chốn nương che
mưa che nắng thân lại còn là một trấn nhỏ yên bình, hàng xóm thân thiện như
thế này thì quả là đủ may mắn đi. Vương tiểu phu nhân lại giường bế hài tử lên
định bụng đi tới từng nhà trong trấn chào hỏi nhưng vừa bước chân ra cửa Vương
phu nhân đã cảm giác thấy một bầu không khí bất thường. Cả trấn ngập tràn khí
tức u oán, một làn khói vô hình màu xám xịt như đang bốc lên che kín cả bầu
trời. Vương phu nhân thoáng cảm thấy da đầu tê dại, lông tóc dựng ngược, mồ
hôi lạnh vã ra từng giọt to như hạt đậu xanh. Vương phu nhân thoáng dừng bước
nhưng rốt cục cảm giác kia cũng chỉ kéo dài một hai cái chớp mắt rồi tan biến
vào hư không. Vương phu nhân cảm thấy mình chắc là có chút thần hồn nát thần
tính nên linh cảm có chút quá nhạy cảm đi nên rốt cục vẫn rảo bước đi đến ngôi
nhà gần nhất. Đưa tay gõ cửa, Vương phu nhân nhẹ giọng:
- “Tiểu phụ Vương Nguyệt Cơ, vừa nhập trấn chiều hôm qua chưa có dịp đến bái
phỏng. Hôm nay đẹp trời xin phép được đến quý gia tạ lỗi.”
Vương phu nhân gõ cửa cũng lên tiếng được một lúc lâu vẫn không thấy bên trong
trả lời đang định đưa gõ cửa thêm lần nửa thì bên trong có tiến bước chân nặng
nề đang đi về phía cửa. Cánh cửa mở ra, bên trong một đại hán cao lớn, mặt mũi
uy dũng, khôi ngô đưa đầu ra nhìn. Quả thật đại hán kia bình thường rất uy
dũng nhưng hôm nay cặp mắt gấu trúc thâm sì to như hai quả trứng kia thật sự
là quá dọa người mà. Đại hán vừa mới xuất hiện, hai con mắt của Vương phu nhân
đã trợn trắng kinh sợ, xém chút nữa đã lọt ra khỏi hốc mắt. Vương phu nhân
"A!" một tiếng nhảy ra đằng sau mấy bước. Đại hán khôi ngô nhìn thấy hành động
của Vương phu nhân kia thì thầm mắng trong lòng:
- “Mẹ nó! Bổn đại gia uy dũng khôi ngô xưa giờ trong trấn nói đứng số hai
không ai dám tranh đứng nhất mà cái con mẹ này vừa nhìn thấy ta lại hoảng sợ
giống như gặp quỷ. Thật đúng là không có mắt.”
Tuy trong lòng mắng thầm nhưng trên mặt đại hán vẫn nở nụ cười hòa nhã với
Vương phu nhân. Ngược lại ở phía đối diện, Vương phu nhân nhìn thấy gương mặt
gấu trúc kia híp mắt cười cười càng trở nên đáng sợ gấp mấy chục lần. Trông
giống như một cái đầu lâu, hốc mắt rỗng tuếch đang nhìn mình mà nở nụ cười ma
mị. Vương phu nhân mặt cắt không còn giọt máu đang muốn quay đầu bỏ chạy thì
đại hán kia lên tiếng hỏi:
- “Vương phu nhân không biết hôm nay đến đây có việc gì?”
Thì ra đại hán ngủ không đủ nên không nghe rõ được mấy lời của Vương phu nhân
lúc nãy. Nghe thấy giọng nói ồm ồm của đại hán quả đúng là tiếng người nên
Vương phu nhân tạm thời áp chế phần nào nỗi sợ trong lòng nhưng trong lòng vẫn
nóng như lửa đốt vội vàng đáp:
- “Tiểu phụ đến bái phỏng để biết mặt hàng xóm. Giờ đây đã gặp mặt, tiểu phụ
xin cáo từ trước.”
Câu nói còn chưa dứt thì Vương phu nhân đã quay mặt chạy ra xa xa không thèm
ngoái đầu nhìn lại. Đứng ở cửa, đại hán khôi ngô mắt gấu trúc mặt ngẩn ra
không biết chuyện gì. Đứng nhìn một hồi rốt cục đại hán lắc lắc đầu đóng cửa
đi vào, thở dài:
- “Vương phu nhân này… aizz… quả đúng là kỳ lạ…”
Vương phu nhân một đường chạy thẳng đã đến trước ngôi nhà tiếp theo. Còn đang
gấp rút thở dốc thì bên trong nhà, một vị phu nhân trung niên cao lớn mà béo
ục ịch mở cửa bước ra. Vị phu nhân trung niên này cao hơn Vương phu nhân cả
hai cái đầu. Bụng to như cái trống, bắp tay bắp chân núc ních thịt to hơn cả
thân người Vương phu nhân. Khuôn mặt mũm mĩm, gò má chảy xệ, hai mắt vô thần,
quầng mắt thâm đen so với đại hán vừa nãy không sai biệt bao nhiêu. Vị phu
nhân kia vừa bước ra cửa nhìn thấy Vương Nguyệt Cơ đã xởi lởi không ra hơi,
giọng thì thầm khào khào như vọng lên từ địa ngục:
- “A, Vương phu nhân…”
Vương phu nhân vừa mới chạy trốn khỏi một đại hán đáng sợ đến đây lại gặp một
con hàng yêu nghiệt như thế này khiến Vương phu nhân trong lòng kêu khổ không
thôi. Vương phu nhân quyết định giả vờ không nghe, quay người chạy thẳng về
nhà, lao ngay vào phòng đóng cửa lại. Nhảy lên giường trùm chăn run run. Vừa
thở hổn hển vừa mắng:
- “Mẹ nó! Tưởng được an cư ai ngờ lọt con mẹ nó vào đại bản doanh của gấu
trúc tinh. Trời diệt ta, trời diệt ta mà…”