Sữa Tặc Siêu Cấp Đại Lưu Manh (1)


Người đăng: phamquocan9498

Tiểu hài tử kia bỗng nhiên cất tiếng khóc thất thanh chấn động cả một trấn.
Tiếng khóc thánh thót, cao vút, hữu lực, mang theo nỗi niềm uất nghẹn thê
lương. Bất cứ ai nghe thấy tiếng khóc ấy cũng cảm thấy ruột gan như quặn thắt
lại, tim đập rộn ràng, hai hàng lệ tự động chảy ra từ khóe mắt. Ai ai cũng
bỗng chốc cảm thấy thương xót khôn cùng, giống như đang chứng kiến một đứa trẻ
bé bỏng đang quạnh hiu nằm giữa đống thi cốt cả gia đình vừa bị cướp tàn sát.
Không một ai bên cạnh, không một ai biết để cứu vớt sinh linh nhỏ bé ấy. Đứa
trẻ tội nghiệp cứ nằm đó cô đơn, lạnh giá, tuyệt vọng đón chờ cái chết. Cả một
trấn bất cứ ai trong lòng đều cảm giác được một nỗi thống khổ đến cực điểm.
Không khí bị thương, âm trầm bao trùm cả một trấn ngày ngày tràn ngập tiếng
nói cười rộn rã. Vương Nguyệt Cơ ôm đứa bé trong lòng âu yếm vỗ về mà tâm can
bốc hỏa. Đang yên đang lành bỗng nhiên hài tử ngoan ngoãn thường ngày lại cất
tiếng khóc thất thanh không dứt. Vương Nguyệt Cơ cẩn thận tỉ mỉ kiểm tra từng
ngóc ngách trên cơ thể hài tử nhưng rốt cục vẫn không nhận thấy điều gì bất
thường. Nhưng càng không có gì bất thường thì lại càng khiến Vương phu nhân lo
lắng hơn. Mao Ngũ lão đầu đứng cạnh bên cũng cảm thấy mơ hồ chẳng kém. Quả
thật là đang yên đang lành tại sao bỗng nhiên một tiểu hài tử đáng yêu lại
khóc bi ai như vậy. Lão lại là một lão ông độc thân chưa từng có hài tử cũng
thật vô phương giải thích. Nhưng không biết trời xui đất khiến thế nào lại mở
miệng phán một câu:

- “Không lẽ nó đói?”

- “Nha! Hỏng rồi! Đúng thật là từ trưa hôm qua đến giờ ta chưa cho hài tử
uống miếng sữa nào cả.” – Vương Nguyệt Cơ bừng tỉnh đại ngộ, sốt ruột đi qua
đi lại.

- “Ngươi… ngươi… làm mẹ thật quả là… Ai da…”

Mao Ngũ lão đầu quả thật là không còn lời gì để nói với mỹ phụ trước mặt rồi.
Đến con của mình đói mà cũng không biết. Mao Ngũ lão đầu đỏ mặt tía tai nhìn
Vương Nguyệt Cơ cứ đi qua đi lại mà tức khí quát:

- “Ngươi là mẹ nó, nó đói rồi còn không biết vào nhà cho nó bú sữa đi? Cứ đi
qua đi lại ở đây làm cái gì?”

- “Nhưng mà sữa nai hôm bữa ta vắt được đã cho nó uống hết rồi, bây giờ làm
gì còn miếng sữa nào cho nó uống.” – Vương Nguyệt Cơ khổ sở thở dài.

- “Cái gì sữa nai? Ngươi, ngươi là mẹ nó mà làm sao lại cho đứa trẻ còn non
nớt như vậy uống sữa nai? Sữa… sữa của ngươi đâu?”

Nói đến bốn chữ “sữa của ngươi đâu?” mặt của Mao Ngũ lão đầu đột nhiên đỏ bừng
như mông khỉ. Bao nhiêu năm trời giữ thân như ngọc bỗng nhiên nhắc đến sữa của
nữ nhân khiến cho lão xử nam đây trở nên thẹn thùng như thiếu nữ. Nhưng còn
một điều khiến lão không ngờ hơn được nữa đó chính là từ khi tiếng khóc kia
cất lên hấp dẫn sự chú ý của người dân trong trấn. Từ khắp tứ phía lục tục kéo
về đây xem xem con cái nhà ai mà khóc lóc bi thương đến như vậy. Nhưng mọi
người vừa mới bước đến thì đã nghe tiếng la thánh thót của Mao Ngũ trưởng trấn
vang lên thậy là dõng dạc “sữa của ngươi đâu?”. Dù không hiểu đầu đuôi câu
chuyện ra sao nhưng có mấy vị phụ nhân nghe thấy đột nhiên khí xung thiên há
mồm lật mộ phần tổ tiên Mao Ngũ lão nhân gia lên mà chửi:

- “Tiên sư lão già không nên nết lại dám mở miệng càn rỡ như vậy. Hừ hừ.”

- “Tổ mẫu nó không ngờ lão nhân gia luôn miệng xưng xử nam năm mươi sáu năm
lại là một kẻ lưu manh mồm miệng thối tha như vậy.”

- “Khẩu nghiệp, khẩu nghiệp.”

Lại còn có mấy nam nhân cười hắc hắc nói:

- “Lão nhân gia rốt cục cũng động xuân tâm rồi.”

- “Không ngờ lão nhân gia đến bây giờ vẫn chưa quên được hương vị đầu đời
đó.”

- “Trâu bò! Quả thật là trâu bò.”

Mao Ngũ trưởng trấn nghe lời người dân trong trấn nói mà cả người cứng lại như
biến thành tượng đá. Lão nhân gia gần như tức nổ phổi mà chết. Ta ta ta như
thế nào lại rơi vào hoàn cảnh này. Thanh danh gần sáu mươi năm của ta chỉ vì
một câu nói trong lúc thất thố mà bị dìm hết xuống hố phân. Bây giờ cho dù có
nhảy xuống Không Minh hải ngâm mình ngàn năm cũng không hết mùi. Trong lòng
Mao Ngũ bi ai, phẫn uất đến tột đỉnh, lệ rơi đầy mặt.

Vương phu nhân thấy xung quanh mọi người đang tụ tập ngày một đông đúc. Trong
lòng vui mừng khôn xiết vội vàng lên tiếng:

- “Các vị phu nhân. Tiểu phụ là Vương Nguyệt Cơ vạn dặm xa xôi lưu lạc đến
nơi này. Trong lúc cùng đường mạt lộ được mọi người cưu mang thật sự là ơn cao
tựa sơn, ơn sâu tựa biển.”

Nói đoạn Vương phu nhân bắt đầu sụt sùi thút thít, quỳ xuống:

- “Tiểu phụ vì ngàn dặm xa xôi bôn ba khổ cực nên sữa đã tắc không còn nữa.
Nhưng mà tiểu hài tử của ta thì giờ này đã nhịn đói hơn một ngày trời rồi. Mà
cũng đã hơn một tháng tiểu hài tử chỉ được uống sữa nai, sữa hươu trong rừng
thật sự là rất bi thảm. Không biết các vị phu nhân ở đây có ai có con nhỏ có
thể thương tình cho tiểu hài tử của ta được xin ké một ít được hay không? Tiểu
phụ xin dập đầu cảm tạ đại ân đại đức các vị phu nhân.”

Không hiểu vì sao hôm nay Vương phu nhân miệng mồm lưu loát, nói dối như cuội
được như vậy. À mà không, thật ra thì chỉ nói dối có một chút đỉnh thôi còn
còn lại cái chuyện sữa nai sữa hươu quả đúng là sự thật. Các vị phu nhân ở đây
ai mà không tâm tính thiện lương. Ai mà chưa từng có hài tử. Ai mà không
thương cảm cho đứa bé đang đói khóc không ra hơi kia. Từng người từng người
lấy khăn tay khẽ lau nước mắt trên khóe mắt mà nhìn nhìn lẫn nhau. Không phải
là không muốn giúp nhưng mà không phải ai hiện tại cũng đang có con nhỏ mà có
sữa cho tiểu hài tử kia được. Nhưng ngay lập tức đã có ba, bốn vị phu nhân
bước đến. Một vị phu nhân họ Trần ôn nhu đỡ Vương Nguyệt Cơ dậy khẽ bảo:

- “Vương phu nhân không cần phải như vậy. Hiện tại trong trấn đang có năm
người đang có con nhỏ. Ngoại trừ Lâm thiếu phu nhân là con đầu lòng sữa ít thì
bốn người còn lại chúng ta cũng có dư một chút. Nếu tiểu nhi tử của phu nhân
không chê thì bốn người chúng ta hợp lại cũng vừa đủ cho tiểu nhi tử no đủ mỗi
ngày.”

Vương phu nhân thật sự cảm động. Cảm động đến từ tâm can. Mặc dù có chút áy
náy vì đã nói dối nhưng chuyện này đúng là không thể nào nói rõ ra với nhiều
người như thế này được. Vương Nguyệt Cơ đưa tiểu hài tử cho Trần phu nhân rồi
vội vàng quỳ xuống dập đầu, miệng “cảm tạ” không ngớt. Các vị phu nhân đứng
trước mặt có chút ái ngại muốn ngăn lại. Nhưng Vương Nguyệt Cơ cứ dập đầu như
bổ thóc thế kia khiến các vị phu nhân vừa sinh con không lâu quả thật không
tiện ngăn cản. Mấy vị phu nhân nhìn hài tử đang đói khóc đến cạn khô nước mắt
cảm thấy đau lòng đến cực điểm vội vội vàng vàng kéo nhau vào trong nhà mới
của hai mẹ con Vương Nguyệt Cơ. Vương phu nhân dập thỏa thích, miệng đã thở
hồng hộc nhưng thế quái nào vẫn chưa ai kêu mình đứng lên mới khẽ nhướng mày
lên nhìn. Nha! Một khoảng sân trống không, không một bóng người a. À khoan vẫn
còn bóng dáng lùn tịt mập mạp như hột mít của Mao Ngũ lão nhân gia đang đứng
như trời trồng hai mắt vô thần miệng lầm bầm: “Thanh danh của ta, thanh danh
của ta…”

Bốn vị phụ nhân sau khi kéo nhau vào nhà Vương Nguyệt Cơ thì nhanh chân đi vào
phòng ngủ đóng cửa lại. Trần phu nhân vừa ngồi xuống giường đã vội vàng lấy
bầu sữa ra nhét vào miệng tiểu hài tử. Tiểu hài tử nhác thấy được bầu sữa mềm
mại yêu quý xa cách đã lâu thì hai mắt sáng rực như sao trời lập tức vùi đầu
vào mút lấy mút để. Từng ngụm từng ngụm lớn sữa mẹ ngon ngọt trôi xuống cuống
họng mang lại một cảm giác khoan khoái tột cùng. Thần tình trên mặt tiểu hài
tử bây giờ như đang muốn nói:

- “Oa cuối cùng ta cũng đã được uống sữa thực sự. Cả tháng nay mụ già Nguyệt
Cơ kia cứ cho ta uống cái thứ nước gớm ghiếc gì đó thật không thể nào nuốt
trôi được mà. Nếu mà không phải vì đói thì có chết ta cũng không uống đâu.”

Nhìn hài tử nuốt từng ngụm sữa ngon lành, khuôn mặt hồng hào đáng yêu khẽ nở
nụ cười thoải mái bốn vị phu nhân ai nấy đều cảm thấy trong lòng ngập tràn một
cảm xúc ấm áp như gió xuân. Nhưng dần dần sức uống sữa của tiểu hài tử làm cho
bốn vị phu nhân thất kinh. Sau khi vắt sạch một bên bầu sữa của Trần phu nhân,
tiểu hài tử nhanh chóng chuyển sang mút bên còn lại. Thật sự quá dọa người
rồi. Tiểu hài tử thực sự có được bản lĩnh uống sữa nhanh như vậy sao? Nhưng
mọi chuyện chưa dừng lại ở đó. Vừa mới chuyển sang bầu sữa thứ hai chưa được
bao lâu thì cũng đã lần nữa hết sạch. Tiểu hài tử ngả ngửa ra sau tưởng đâu đã
no đủ thì lại khóc ré lên lần nữa. Chưa no? Quái? Bấy nhiêu sữa đã đủ cho con
nhà chúng ta ăn ngày ba lần mà tiểu hài tử này vẫn còn chưa? Nhìn thấy tiểu
hài tử khóc lóc thảm thiết khiến cho mấy vị phu nhân còn lại cầm lòng không
đặng, một vị phu nhân tiến lên đón tiểu hài tử vào lòng rồi cũng giống như
Trần phu nhân lúc trước cho đứa bé ăn sữa. Và cũng đúng y như lần trước đứa bé
lại một lần nữa chưa cảm thấy no lại quấy khóc và một vị phu nhân nữa tiến
lên… Liên tiếp thêm hai lần nữa. Cả bốn vị phu nhân đều bị tiểu hài tử này vắt
kiệt. Sau khi vị phu nhân thứ tư không còn một giọt sữa nào nữa tiểu hài tử
mới miễn cưỡng buông tha. Tuy làm ra vẻ còn chưa được no lấy bàn tay nhỏ nhắn
xoa xoa cái bụng nhưng cũng không quấy khóc nữa. Đôi mắt tiểu hài tử lim dim
chìm vào giấc ngủ.

Bốn vị phu nhân chấn kinh đến tột đỉnh. Yêu nghiệt, sức ăn thật là kinh khủng.
Bốn vị phu nhân thầm nghĩ tiểu hài tử nhà mình mà ăn hết bấy nhiêu sữa thì chỉ
có thể vỡ bụng mà chết nhưng không ngờ tiểu tử này vậy mà còn tỏ vẻ chưa được
no đủ? Đúng là dọa chết người ta mà. Nhưng rồi bốn vị phu nhân nhìn vẻ mặt
thỏa mãn của tiểu hài tử đáng yêu kia đang chìm sâu vào giấc ngủ thì mọi điều
khác đều trở nên không còn quan trọng nữa. Đây quả thực là tâm tính của những
người làm mẹ. Sau một hồi ngắm nhìn tiểu hài tử ngủ say, bốn vị phu nhân đi ra
khỏi phòng từ biệt Vương phu nhân rồi ai về nhà nấy.

Đêm hôm ấy, sóng gió bắt đầu nổi lên…


Tiện Thần Vô Địch - Chương #5